Nghiệt duyên
← Ch.05 | Ch.07 → |
Dân Trí, sao anh đến sớm vậy?
Lúc nãy Quỳnh Thy đang ở trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Hạ Dân Trí. Lần trước cô đã hứa sẽ mời anh ăn cơm lên lần này mới gọi điện hẹn trước, không nghĩ anh lại đến sớm như vậy.
Anh có làm phiền em làm việc không?
Không có, em cũng vừa mới hoàn thành xong.
Vậy giờ mình đi ăn trưa chứ?
Vâng.
Nhận được cái gật đầu của cô, Hạ Dân Trí lanh lẹ quay người mở cửa xe bên tay lái phụ.
Mời tiểu thư! Anh gập người một góc chín mươi độ, đúng kiểu những tên quản gia vẫn thường làm.
Hà Quỳnh Thy bật cười trước hành động trêu đùa của anh, cô cũng đâu phải là một tiểu thư gì, anh lại càng chẳng phải là quản gia của cô. Đặc biệt là quản gia như Hạ Dân Trí, cô thuê không nổi.
Đợi cô lên xe, Hạ Dân Trí cũng vòng sang cửa xe bên kia, chiếc xe rú lên một tiếng thẳng hướng nhà hàng chạy tới.
Nơi anh chọn là một nhà hàng khá đông khách nằm gần công ty cô. Lúc tan tầm là thời điểm mọi quán ăn đắt khách nhất, ở đây cũng không ngoại lệ, phải nhìn thật kĩ mới thấy may ra còn một bàn trống nằm sát ô cửa sổ, Quỳnh Thy tinh mắt nhìn thấy gần đó có một đôi trai gái đang tiến tới, thấy vậy cô vội kéo tay người bên cạnh vọt đến ngồi vào bàn. Hạ Dân Trí mới đầu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra chỉ thấy mình tự dưng bị người ta kéo thiếu chút nữa dúi mặt xuống đất nhưng khi nhìn thấy cặp đôi kia nhìn bọn họ tiếc nuối rồi rời đi, anh chỉ biết lắc đầu trách yêu.
Em đó!
Quỳnh Thy tinh nghịch nháy mắt Họ đâu cần ăn cơm, nhìn nhau cũng đủ lo rồi.
Trước vẻ nghịch ngợm của cô, anh chỉ cười lắc đầu từ chối cho ý kiến.
Hai người ngồi một lúc thì phục vụ cầm menu đi đến.
Thật xin lỗi đã để anh chị đợi lâu, hai người gọi món gì ạ?
Hạ Dân Trí con mẹ nó cũng quá ga lăng đi.
Anh cười cười đón lấy cuốn thực đơn từ tay phục vụ đẩy đến trước mặt cô, lại còn tinh nghịch nháy mắt một cái.
Hôm nay em mời, cho em chọn.
Mặt Quỳnh Thy nhất thời sa sầm, không phải là cô tiếc tiền nhưng trong tiểu thuyết không phải đàn ông đều tranh giành trả tiền với phụ nữ sao? Sao đến lượt cô lại thành không tranh cũng được trả rồi?
Thôi cũng vậy, dù sao cũng là cô hẹn anh.
Vậy thì gọi món này đi...
Hạ Quỳnh Thy vừa ngẩng đầu lên từ cuốn menu thì cô đã thấy trên tay anh lại xuất hiện một cuốn thực đơn mới, cô nhăn mày hỏi:
Không phải kêu em chọn sao?
Hạ Dân Trí nghiêm túc gật đầu.
Anh chỉ xem thôi
Lại còn nghiêng đầu một cái.
Mặt anh vốn baby, giờ còn làm hành động đáng yêu, thật sự... thật sự... chính là muốn ăn đấm mà! hừ.
Là phó tổng giám đốc như cô cũng thật quá nhàn rỗi rồi. Lẽ ra bây giờ mọi người đã phải bắt đầu lịch làm việc chiều thì bạn phó tổng giám đốc nào đó của chúng ta vẫn còn lang thang trên đường, cũng bởi vậy nên giờ mọi người mới được nhìn thấy cảnh: cô gái đi trước vẻ mặt hậm hực, chàng trai đi sau giựt giựt tai mặt vô tội.
Quỳnh Thy, em vẫn còn giận à? Không phải em kêu anh cứ gọi thoải mái chọn sao?!
Là cô chỉ tỏ vẻ hào phóng thôi có được không. Tu từ, là câu hỏi tu từ không cần hành động và trả lời đó.
Anh mới chỉ gọi có bấy nhiêu thôi mà
Anh còn nói, phải biết rằng cô đang để giành tiền mua ô tô.
Cũng không hết có bao nhiêu.
Chỉ hết chừng gần một cái bánh xe mà thôi.
Quỳnh Thy, em giận thật à? Nếu không lần sau anh mời em, cho em gọi tới khi nào chán thì thôi.
Như chưa thấy đủ hiệu quả, anh còn cố tình chớp chớp đôi mắt đào hoa.
Cô cuối cùng cũng không nhịn được mà bật.
Thôi được rồi, anh đừng làm trò nữa, em không giận mà.
Thật không giận?
Thật.
Em nói dối! Hạ Dân Trí hích mũi bắt bẻ cô.
Con người Hạ Dân Trí, nhiều lúc cũng quá trẻ con đi, nhưng chưa kịp cười thì cả cơ miệng cô đã căng cứng lại.
Hạ Dân Trí nhận thấy có điều gì đó không đúng, anh tò mò nhìn theo hướng mắt Quỳnh Thy cả khuôn mặt bỗng chợt nhăn lại.
Trước mắt hai người là hình ảnh Huấn Mạnh Quân đang tỉ mỉ chọn quần áo cho người bên cạnh, trên môi anh thỉnh thoảng lại thoáng cười.
Phải biết rằng Huấn Mạnh Quân là một người không dễ cười với người khác.
Hình ảnh đó như nhát dao cứa vào trái tim cô, nó làm cô đau.
Huấn Mạnh Quân, sao lại là anh ta?
Quỳnh Thy?
Hạ Dân Trí lo lắng nhìn sang bên cạnh, nhưng bên cạnh đã sớm trống không không còn một ai.
Quỳnh Thy?!
Đáp lại anh không có tiếng trả lời, chỉ có những cặp mắt hiếu kì dòm xem. Thật trớ trêu thay trong đó còn có Huấn Mạnh Quân.
Vậy là giữa lòng đường lại xuất hiện thêm một cảnh anh trừng mắt nhìn tôi, tôi nhíu mày nhìn anh
← Ch. 05 | Ch. 07 → |