Dũng cảm
← Ch.47 | Ch.49 → |
Nơi hẹn Tần Tống dùng cơm cách nhà trọ của Tần Tang không xa lắm, sau khi đi ra cô cũng không để cho Lý Vi Nhiên đưa, mà tự mình từ từ đi bộ về nhà.
Lúc này trời thu đã dần tối, không khí vắng lặng giăng đầy. Có lẽ vì đã qua giờ cao điểm, khoảng thời gian này trên đường cũng vắng người. Thỉnh thoảng một chiếc lá rơi xuống, cũng đánh vỡ không khí yên lặng trong trời đất, điều này làm cho Tần Tang cảm thấy đây không phải là một bức tranh thủy mặc. Gió thu hơi lạnh lẽo, thổi qua những chiếc lá cây xào xạc, phảng phất chỉ như có âm thanh không hề có hình ảnh. Tần Tang cài áo khoác, hai tay khoanh lại ôm lấy người, đi một mình trên con đường đầy cây ngô đồng.
Những định nghĩa trong cuộc sống trước kia của cô, từ khi Lý Vi Nhiên xuất hiện đã hoàn toàn tan vỡ.
Tang Tang, vì anh ấy mạo hiểm một lần có được không?
Cho dù thật sự đau khổ, cũng không uổng công yêu thương anh.
Tần Tang nghĩ đến đây, lại nở nụ cười ngọt ngào, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Thư ký rất ít khi nhận được điện thoại của vị tam tiểu thư này, cho rằng có việc gì gấp, nên vội vàng chuyển điện thoại cho Tần Uy đang họp.
"Ba ơi, chừng nào ba rảnh? Con muốn nói với ba chút chuyện của con và Trình Hạo." Tần Tang trịnh trọng lạ kỳ.
Tần Uy ngừng một chút, trong giọng nói hơi sáng tỏ "Ừ, ba cũng muốn nói chút chuyện với con. Tối nay về nhà ăn cơm đi."
"Dạ, được ạ. Chào ba, tối gặp lại." Tần Tang cúp điện thoại, rồi lại nhấn nút gọi cho người khác, giọng nói cũng nhẹ nhàng rất nhiều "Trình Hạo, là em, Tang Tang nè."
"Trình Hạo, em muốn hủy bỏ hôn ước với anh."
Cô không hề do dự nói với đối phương. Nhìn con đường thẳng tắp, khóe miệng Tần Tang mỉm cười, ánh mắt kiên định.
Vi Nhiên, lần này, Tang Tang lựa chọn dũng cảm là vì anh.
————-
Bạn có gặp qua tình huống như thế này chưa?
- Biết rất rõ không nên xem, không có gì đẹp mắt, cũng chẳng đáng có gì xem... Nhưng cuối cùng, bạn vẫn bị ép phải xem...
Cho nên, khi câu nói lạnh lùng "Coi rõ không?" của Trần Ngộ Bạch bỗng nhiên vang lên, An Tiểu Ly đã hối hận không thôi: lòng hiếu kỳ hại chết con mèo mà! Bày mưu tính kế cho lắm cũng chẳng xài được.
Anh dựa vào cửa phòng làm việc, cười lạnh lùng. An Tiểu Ly nắm con chuột máy tính nhỏ bé trong tay, nhẹ nhàng di chuyển, nhưng không đợi cô ấn nút thoát, anh đã đi đến. Ôm cô từ phía sau, một tay chống lên bàn, một tay đặt lên tay cô, gián tiếp nhấn chuột.
"Mới vừa rồi, anh... chưa đi sao?" Tiểu Ly lắp bắp hỏi. Rõ ràng đã đưa cô về, thay quần áo rồi đi ra cửa. Tại sao lại âm thầm quay về? Chẳng lẽ anh đã biết cô lấy được CD rồi sao?
An Tiểu Ly đổ mồ hôi lạnh, đoán theo tính cách của kẻ xấu bụng, chắc là anh đã cố ý khiến cô mắc mưu.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu cọ vào mặt cô "Về lấy ít đồ." Giọng nói anh cũng không nhanh "Ngày em tốt nghiệp anh không đến, cho nên kêu trường em cho anh một đĩa phim quay lại buổi lễ tốt nghiệp, thật đúng là có em trong ống kính đấy."
Anh hăng hái bừng bừng, kéo đến đoạn có cô xuất hiện trong ống kính cho cô xem. Lòng An Tiểu Ly áy náy như nước sông Trường Giang, cứ kéo dài không dứt.
Cô còn tưởng rằng, anh kêu giáo sư Tiêu đưa đến băng ghi hình mà hôm đó cô đụng phải xe anh.
Cô còn tưởng rằng, anh muốn dùng cái này để uy hiếp cô.
Cô còn tưởng rằng, cái disc này là đoạn ghi hình quản chế kia.
Cô còn tưởng rằng, anh cố ý đặt CD ở đó, dụ cô lấy đi rùi lại bắt quả tang cô.
Cô còn tưởng rằng, Trần Ngộ Bạch thật sự là tên xấu xa triệt để, không thể nương tựa.
Đầu Tiểu Ly càng cúi xuống thấp, Trần Ngộ Bạch hôn lên gáy cô, dịu dàng hỏi bên tai "Sao vậy? Cô bé ngốc."
Thật dịu dàng êm ái, thật cảm động! Lúc này, Tiểu Ly cũng muốn yêu anh đến thiên trường địa cửu rồi.
"Sao em có cái disc này?" Bỗng nhiên Trần Ngộ Bạch đặt câu hỏi.
Một tia điện chạy qua, trong thoáng chốc An Tiểu Ly tỉnh lại trong cảm động, ấp a ấp úng, không biết nên giải thích về việc cái disc này thế nào. Vốn là nó ở trong CD-ROM tại máy vi tính phòng làm việc của anh.
"Chẳng lẽ, lần trước anh coi xong quên lấy ra hả?" Giọng của Trần Ngộ Bạch nhỏ như tự nói thầm.
Nhất thời An Tiểu Ly như được đại xá, gật đầu như gà mổ thóc.
Trần Ngộ Bạch đưa tay vuốt mái tóc dài của cô "Gần đây trí nhớ không được tốt lắm. Anh đi làm việc chút, em ngoan ngoãn ở nhà nhé" Anh nói xong, cười rồi hôn cô.
"Ừ, anh lái xe cẩn thận" An Tiểu Ly khẽ đáp, mặt ửng đỏ, ngồi co ro trên ghế máy vi tính, cười ngu ngốc.
Tiểu Bạch của cô, thật sự càng ngày càng ngoan rồi.
Xế chiều lúc tan việc, Trần Ngộ Bạch mua thức ăn đem về, Tiểu Ly ngoan ngoãn vào bếp làm thức ăn. Ngay cả hôm nay Trần Ngộ Bạch muốn ăn mấy món khó làm, cô cũng không nói gì. Mà biểu hiện của Trần Ngộ Bạch cũng tốt đẹp, cơm nước xong lại chủ động đi rửa chén. Rửa chén xong, còn ngồi xem ti vi với cô.
Hai người ngồi trên ghế salon cả một buổi tối, Trần Ngộ Bạch dần dần không nhịn được nữa, vừa hôn vừa vuốt ve, ngón tay thon dài lướt khắp xung quanh, trêu chọc cô mềm nhũn như nước, gục trong ngực anh thở nặng nề.
"Tối nay ở đây, được không?" Trần Ngộ Bạch liếm vành tai cô, thỉnh thoảng đầu lưỡi nho nhỏ còn len vào trong tai cô, kích thích cô càng ngày càng ẩm ướt, cứ mê muội nói "Được" liên tục. Nhưng cho dù vào thời khắc như vậy, trong lòng cô vẫn ấm áp nghĩ rằng: Tiểu Bạch... thật thay đổi rồi.
Trước kia, có bao giờ anh cần phải trưng cầu ý kiến của cô trong mấy chuyện này đâu?
Tựa như Trần Ngộ Bạch cũng nôn nóng, ngay cả giường cũng không muốn lên, nhấn cô lột sạch sẽ trên ghế salon, thăm dò độ ướt át của cô, lại trực tiếp từ từ đi vào.
Động đậy vài chục lần, hình như cảm thấy chưa đã nghiện, anh đứng lên, nâng nửa người cô lên trên không. Tiểu Ly hoảng sợ, tay với lên tay vịn ghế salon, đồng thời chân không tự chủ được càng quấn chặt anh hơn. Trong cảm giác của Trần Ngộ Bạch, da thịt mềm mại êm ái cứ vô biên vô hạn bao lấy nơi bùng nổ nóng bỏng của anh, làm anh vô cùng khoan khoái.
Cuối cùng, Tiểu Ly bị anh đặt trên ghế salon, hai chân gập đến trước ngực. Anh dịu dàng lừa cô tự ôm lấy đầu gối mình, cả người cô gối tròn như một đỉnh bạc nằm ở đó. Anh lao xuống từ trên cao, sung sướng tràn trề. Động tác cũng mạnh hơn, đi vào nơi sâu nhất của cô, dưới thân hình, chiếc ghế cứ kêu kẻo kẹt thảm thiết.
"Tiểu Ly..." Bỗng nhiên anh kêu tên cô, cả người cũng đổ xuống. An Tiểu Ly đang trong cảm giác lên đỉnh, đồng thời bắp chân cũng bị thể trọng của anh đè ép đau vô cùng. Hai loại cảm giác ngược lại đan vào nhau, giống như cảm giác giao hòa, cô nhắm mắt lại lần nữa, sau đó co rút thân thể tiết ra. Trần Ngộ Bạch bị nơi nhạy cảm của cô kích thích, không muốn buông tha cho cô, lại mạnh mẽ rút ra, dục vọng của anh lành lạnh. Sau đó ôm cô lên, đi vào phòng, giày vò suốt cả đêm.
———-
Vào lúc ăn tối, Tần Tang và Vương Di, Tần Liễu cùng nhau chờ ở cửa, không lâu sau, Tần Uy và Tần Dương cũng đi vào.
Vương Di cười bước lên nhận lấy áo khoác của chồng, đưa cho người giúp việc. Tần Tang định đưa tay đón lấy chiếc cặp táp của Tần Dương, nhưng Tần Dương chỉ cười phẩy tay, chỉ chỉ phía sau.
Ngoài cửa có một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen đi đến, chào hỏi với Vương Di "Bác gái, con đến ăn cơm ké."
"Trình Hạo tới à? Hèn chi, Tần Tang cũng về nhà." Vương Di đẩy đẩy Tần Tang, Tần Tang lập tức mỉm cười bước lên chào Trình Hạo.
Tất cả mọi người đi vào phòng khách, Tần Tang kéo Trình Hạo đi sau cùng, cô giả vờ thân mật tựa lên cánh tay của Trình Hạo, nghiêng đầu khẽ hỏi anh "Sao anh lại đến đây?"
Trình Hạo cũng nhẹ giọng đáp lời bên tai cô "Vị hôn thê cũng muốn trốn, tại sao có thể không đến xem chứ?"
Tần Tang hung dữ nhéo trong bắp tay anh, vặn một vòng tròn 360 độ. Đôi mắt hoa đào của Trình Hạo ngấn nước, oan ức xuýt xoa "Anh nói bậy, anh nói bậy... Cha em gọi anh đến! Tiểu Tang Tang đáng yêu của anh, lòng dạ em ác độc đến mức này cơ à? Cắm sừng anh thì thôi, còn muốn mưu sát chồng ư?" Trình Hạo vừa xoa cánh tay của mình, vừa thì thầm ai oán.
Tần Tang lo lắng nhìn theo bóng lưng của cha mình, chân mày nhẹ nhíu lại.
Hai người vừa đi vừa khe khẽ nói chuyện với nhau, Tần Liễu ngồi vào chỗ của mình, hoát bát kêu hai người "Bọn em có thể ăn cơm xong rồi lại hôn hít tiếp có được không? Chị đói bụng rồi."
Vương Di và Tần Dương bật cười, Tần Uy sa sầm mặt, ngón trỏ gõ lên bàn mấy cái "Chẳng ra sao cả."
Tần Liễu le lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống giả bộ làm thục nữ.
Cơm nước xong, Tần Tang và Trình Hạo cùng nhau đi lên lầu trong ánh mắt mỉm cười của cả nhà.
Vào trong phòng của Tần Tang, Trình Hạo không tỏ vẻ phong độ nữa, nhào vào giường, nằm chỏng vó "Tang Tang à, anh nói sao mà nhà em ăn cơm mệt mỏi vậy chứ? Không trách được em suốt ngày cứ ở bên ngoài. Này, anh nói nè, sau này kết hôn, chúng ta có thể ít về nhà mẹ đẻ của em có được không? Anh không chịu nỗi cha em đâu."
Tần Tay phiền muộn trong lòng tiện tay bắt lấy chiếc gối trên ghế salon, ném vào gương mặt tuấn tú của anh "Anh nói muốn suy nghĩ, suy nghĩ như thế nào?"
Trình Hạo lười biếng kéo gối ra, kê vào sau ót, nghiêng mặt qua nhìn Tần Tang "Anh không đồng ý."
Ánh mắt Tần Tang chuyển sang lạnh lẽo, bắn điện về phía gương mặt cợt nhã của anh.
Trình Hạo sợ run cả người, cuộn chăn lại "Tiểu Tang Tang, em không tốt rồi, làm cái gì không làm, lại làm bộ mặt như điêu khắc từ cha em. Em không thể làm nũng nói vài câu dễ nghe với anh sao?"
"Em sợ anh yêu em, càng không thể buông tay được."
"Ọe..." Trình Hạo khoa trương giả vờ muốn ói, Tần Tang nhếch chân mày lên, ngồi trên ghế salon im lặng chờ anh biễu diễn xong.
"Chuyện này đối với anh có gì tốt chứ! Em nói anh cưới ai cũng vậy, nhưng em rất tốt đó! Anh đoán chừng cho dù anh nuôi bao nhiêu bồ bên ngoài, em cũng sẽ chẳng thèm quan tâm. Hơn nữa em lên phòng khách được, xuống bếp cũng được. Còn nữa, theo anh thấy, chắc chắn lên giường cũng được..." Trình Hạo thu hồi sắc mặt vô lại, đứng đắn trong giây lát, lại tiếp tục trêu chọc.
Mũi chân Tần Tang dậm xuống giày của anh "Nói trọng điểm"
"Trọng điểm chính là không có chuyện tốt thì anh không làm. Tại sao có sẵn người như em lại không muốn, phải cực nhọc vất vả đi tìm kẻ khác chứ."
"Coi như anh giúp em chút đi" Tần Tang thở dài "Em cũng không có cách nào, Trình Hạo, em yêu rồi."
"Ôi, không tệ nha, rất buồn cười" Hai tay Trình Hạo gối sau đầu, cười hì hì.
Tần Tang nghiêm túc nhìn anh, cho đến khi anh ý thức được cô không nói giỡn, vẻ mặt cũng trở nên đứng đắn. Lúc này cô mới nhẹ giọng nói với anh "Anh tác thành cho em được không? Trình Hạo, em thật sự yêu anh ấy."
Trình Hạo sửng sốt một chút, ngoắt tay với cô. Tần Tang đi đến, nằm xuống song song với anh, hai người cùng nhau nhìn trần nhà.
"Người đàn ông đó hình dáng ra sao? Làm cho trái tim của Tiểu Tang Tang của anh xúc động."
"À... là người rất tốt rất tốt. Em thích anh ấy, rất thích rất thích."
"Stop"
"Có lẽ anh cũng biết, anh ấy tên là Lý Vi Nhiên, chính là Lý Vi Nhiên của Lương Thị."
".... Em nói giỡn à?"
".... Lúc bắt đầu em cũng cho là vậy, nhưng mà là thiệt."
Trình Hạo lồm cồm bò dậy, mắt nhìn xuống Tần Tang, nghiêm mặt nói "Tần Tang, em không nên mê muội. Là ai cũng có thể bỏ trốn với em được. Nhưng Lý Vi Nhiên là ai chứ? Em muốn hại chết ba người bọn anh sao?"
"... Em với anh ấy đã yêu nhau rồi."
"Con bé này!" Trình Hạo hơi gấp "Những dự án hai nhà chúng ta hợp tác cũng đã vận hành theo quỷ đạo. Bây giờ em từ hôn, nếu là người khác thì ông già anh cũng cao lắm là rút lui khỏi dự án hợp tác. Nhưng ba của Lý Vi Nhiên đang đương chức, bản thân anh ta lạ một trong những kẻ cao nhất Lương Thị. Em làm vậy sẽ khiến ông già anh nghĩ rằng đó là dụng ý của cha em? Em muốn chết sao?"
"Anh cẩn thận nhiệt tình quá đi" Tần Tang quăng một câu lạnh lùng, Trình Hạo cũng ủ rũ nằm xuống.
"Em biết rồi, nhà anh chắc chắn cho rằng Lương Thị và cha của Lý Vi Nhiên liên thủ muốn nuốt tiền bạc của nhà anh."
Trình Hạo bị cô châm chọc nên không nhịn được nữa, hừ lạnh khinh bỉ "Ai biết con bé như em có phải tồn tại lòng này hay không?"
"Lúc đó em cũng nghĩ đến việc này, cho nên vẫn không dám chấp nhận anh ấy." Giọng nói của Tần Tang càng nhỏ nhẹ "Nhưng mà, em không kiềm chế được. Trình Hạo, anh còn chưa yêu, anh không hiểu được cảm giác như bị bóp nghẽn trái tim đâu. Giống như... nếu không chấp nhận anh ấy thì sẽ chết." Tần Tang cười.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |