Phiên ngoại 2 (4)
← Ch.119 |
Bắt đầu từ Kinh Đô, Tạ Lan Tư cưỡi Long Nhãn đi thẳng về phía bắc.
Mặt trời mọc thì đi, mặt trời lặn thì nghỉ.
Ăn lương khô và ngủ trong hang động.
Sau nhiều năm, dường như hắn đã trở lại thời điểm lưu vong trước đây.
Khi đó, cơn ác mộng về Thái Tử và Thái Tử Phi vẫn còn ám ảnh hắn.
Trong cơn ác mộng, tất cả họ đều sống lại. Thân thể mẫu thân lạnh như băng nhưng vẫn đi lại như thường. Hắn sợ nụ cười của bà, bởi vì nụ cười của bà sẽ không báo trước mà lập tức biến thành tức giận. Ngay lúc hắn thấy yên lòng trước nụ cười và lời nói ôn nhu của bà, thì bà sẽ ném mọi thứ có trong tay vào hắn hoặc là sẽ đấm đá hắn.
Thôi Quốc công chúa luôn mắng hắn là "Tiểu nô lệ".
Bà không nhớ là mình đã kết hôn và sinh con. Cũng không nhớ bà đã từng gọi hắn một cách ôn nhu là "A Lý".
Có lẽ Thái Tử Phi cũng không muốn nhớ.
Cho nên Thôi Quốc công chúa ra đời.
Trong những ngày đêm gập ghềnh đó, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, thì người xuất hiện nếu không phải là Thái Tử Phi thì sẽ là Thái Tử.
Trong giấc mơ, Thái Tử trông giống hệt như lần cuối hắn nhìn thấy cách đây nhiều năm, ngoại trừ có một vết sẹo xấu xí trên cổ ra thì ông vẫn nhớ rõ việc hắn đã hãm hại ông, nhưng ông không hề oán giận hay trách móc mà chỉ muốn hiến tế hắn cho thiên hạ.
"Cô hiểu ngươi, vì vậy Cô hy vọng ngươi cũng có thể hiểu Cô."
"Ngươi nên biết, một người mà so với muôn dân trăm họ thì bên nào nặng bên nào nhẹ."
Hắn không biết.
Muôn dân trăm họ thì có liên quan gì đến hắn?
Hắn chỉ muốn sống.
Mặc dù hắn là tai hoạ, nhưng nếu hắn chết, muôn dân trăm họ có thể may mắn sống sót thì có ích lợi gì?
Vì vậy, hắn đã thiết lập tầng tầng cạm bẫy để tiễn Thái Tử lên đường trước.
Hắn chẳng qua là phản kích trong tuyệt cảnh, Thái Tử chết cũng là gieo gió gặt bão.
Trong giấc mơ, Thái Tử dường như cũng không có oán hận, giống như ngày đó ông bình tĩnh để cấm quân bắt giữ.
Khi hình Bộ đặt những bằng chứng vụng về trước mặt ông, chắc hẳn ông đã biết kẻ đứng sau màn là ai.
Nhưng ông vẫn im lặng không nói.
Bởi vì quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Mà Tạ Lan Tư, nhiều nhất chẳng qua là thúc đẩy tiến trình này.
Thân thể của họ đã chết, nhưng oan linh của họ vẫn thật lâu không tiêu tan. Họ có những oan tình gì? Bọn họ đều bởi vì muốn giết hắn mà bị hắn giết lại! Bọn họ có tư cách gì mà ngày đêm quấy rối hắn?
Lúc này, âm thanh ngoài cửa sổ đã đánh thức hắn khỏi cơn ác mộng trầm luân.
"Điện Hạ -"
Hắn ngơ ngác mở rèm cửa, chắc là vẫn chưa tỉnh hẳn. Người bên ngoài xe hòa vào ánh nắng mùa đông ấm áp, mặt đất mù sương lung linh.
Hắn chỉ nhìn thấy tia sáng trong mắt nàng.
Giảo hoạt, nhạy bén, dã tâm bừng bừng.
"Điện Hạ, đường xá vất vả, xin hãy bảo trọng thân thể." Nàng nói với ngữ khí ôn nhu, hoàn toàn khác với cảm xúc hiện lên trong mắt nàng.
Nàng đưa cho hắn nửa chiếc màn thầu bọc trong cái khăn thêu.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nhận lấy.
Trong đầu lại hiện lên bộ dáng Thái Tử ngọc khiết tùng trinh.
"... Đa tạ." Hắn mỉm cười.
Giống Thái Tử.
Từ ngày đó trở đi, ngày nào nàng cũng đến. Mỗi lần đều lưu lại khẩu phần lương thực mà nàng tiết kiệm được.
Lúc đầu, hắn chỉ đơn thuần là vứt khẩu phần lương thực đó đi. Về sau, chẳng biết lúc nào mà bên cạnh xe của hắn đã xuất hiện một đàn chó hoang, hàng đêm đều chờ cơ hội giật lấy phần lương thực hắn ném ra.
Nhìn chúng cắn nhau tranh giành miếng màn thầu khô cứng, đổ máu kêu rên, cuộc sống vô cùng nhàm chán của hắn bỗng trở nên thú vị hơn một chút.
Hắn biết nàng có mưu đồ nên lúc nàng quay người rời đi, hắn đã cố tình giật chiếc khăn thêu bọc màn thầu.
Đợi đến lúc đêm trăng, nàng đi tìm chiếc khăn mà quay lại. Hắn cố tình ném màn thầu nàng đưa cho cho lũ chó hoang trước mặt nàng.
Tạ Lan Tư đối mặt cùng nàng, chờ đợi sự khiếp sợ và tổn thương dâng lên trong mắt nàng. Nhưng mà, không có.
Đôi mắt nàng trống rỗng và yên tĩnh.
Lương bạc giống như ánh trăng chiếu vào người nàng.
Hắn không có được phản ứng trong dự liệu nhưng cũng không thể nói đây là việc ngoài dự liệu. Cảm giác thất bại và bất an này chưa từng xảy ra trước đây.
Về sau, hắn bị sơn tặc bắt cóc, mà nàng lại mạo hiểm tính mạng lẻn vào làng sơn trại
Sự cố chấp của nàng vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Khi nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm mở cửa gỗ sương phòng ra, ánh hoàng hôn mờ ảo đổ xuống người nàng, đôi mắt hắn như bị đốt cháy bởi ánh sáng rực rỡ và mãnh liệt trong mắt nàng. Trước khi kịp phục hồi, hắn đã bị nàng kéo ra ngoài.
Hắn đành phải chạy theo, nhìn bàn tay nàng vẫn luôn nắm chặt lấy hắn, trong lòng hắn cảm thấy hoang mang.
Đến hồ sen, truy binh càng ngày càng gần, Tạ Lan Tư đã định buông tay nàng ra tự mình tìm đường thoát.
Nàng lại không chút do dự nhảy vào hồ sen, hắn cũng bị kéo xuống theo.
Rơi xuống.
Hắn đã bơi trong cái hồ đó vô số lần, nên đương nhiên hắn biết bơi, nhưng nàng, nàng chỉ là một thứ nữ của một vọng tộc vậy mà cũng biết bơi.
Nàng nhìn hắn, chiếc áo choàng màu đỏ thẫm của nàng bay múa trong nước.
Đôi mắt của nàng tựa hồ có một loại ma lực. Một khi đã nhìn vào thì sẽ không thể thoát ra được.
Tạ Lan Tư trơ mắt nhìn nàng áp môi vào môi hắn để độ khí. Nội tâm của hắn cảm thấy khiếp sợ và hoang đường.
Trên người của nàng tràn đầy hoài nghi, bản thân nàng dường như bị bao phủ bởi một đám mây vô hình, tùy thời có thể bị mưa to đánh bại.
Nhưng nàng là vậy, nàng sẽ chịu đựng tất cả mọi đau đớn và sỉ nhục bằng ý chí kiên cường của mình.
Hắn lại một lần sinh ra hiếu kỳ với nàng.
Hắn hiếu kỳ quá khứ của nàng, hiếu kỳ mục đích của nàng, hiếu kỳ điều gì đã chèo chống nàng suốt chặng đường gian khó để đi đến hiện tại.
Những gì xảy ra tiếp theo càng vượt qua dự liệu của hắn.
Dường như từ lúc gặp nàng, nhân sinh của hắn liền bắt đầu không khống chế được.
Lúc đầu chỉ là thú vị mà thôi.
Có lẽ từ khi bắt đầu cảm thấy thú vị, tâm hồn đã không tự chủ mà nghiêng về phía người khác. Tâm hồn mất kiểm soát của hắn quấn lấy người kia, muốn hòa làm một với nàng.
Và hắn và nàng đã thật sự hòa một một bên cạnh dòng suối nhỏ có hoa Đỗ Quyên rực rỡ.
Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn từ trên cao nhìn xuống bọn hắn.
Giống như một vị thần không tồn tại.
Mắt lạnh nhìn bọn hắn dệt nên một tình yêu xen lẫn sự dối trá và tính toán.
Hắn yêu nàng - ngay cả khi họ không bao giờ thành thật với nhau.
Hắn vẫn yêu nàng như cũ, yêu nàng hơn bất cứ thứ gì trên đời, thậm chí hơn cả mạng sống của mình.
Tạ Lan Tư không muốn vì muôn dân trăm họ mà chết, nhưng A Lý lại nguyện vì Bàn Bàn mà chết.
Bàn Bàn, Bàn Bàn của hắn, thực sự đã trở về bầu trời sao?
Hắn bôn ba ngàn dặm, không vào thành trì, màn trời chiếu đất, cố chấp một mực đi về hướng bắc.
Mãi cho đến khi cổng thành cao ngất uy nghiêm xuất hiện trước mặt, Tạ Lan Tư mới như ở trong mộng tỉnh dậy. Hắn đã đến phần cực bắc của Đại Yến, Minh Nguyệt Tháp, là nơi mà thế nhân cho rằng không một ngọn cỏ nào sống sót, chướng khí khắp nơi.
Trở lại nơi từng sống, Tạ Lan Tư có chút xúc động.
Bất tri bất giác, hắn đã dẫn ngựa đi đến Khê Bồng Thảo Điện.
Cỏ dại chỉ đến đầu gối của Tạ Lan Tư, hắn dẫn long nhãn bước đi không có mục đích giữa đồng cỏ mênh mông. Gió thổi, sóng cỏ xanh biếc xen lẫn những bông hoa dại rải rác, bao phủ lấy hắn.
Trong không khí phiêu đãng khí tức tươi mát chỉ thuộc về Minh Nguyệt Tháp, giống như những chiếc lá vụn hay những giọt sương giữa đêm khuya.
Hắn chợt dừng bước, đứng im lặng nhìn về một hướng.
Trên sườn núi kia có dòng suối nhỏ và cây đỗ quyên tĩnh lặng, có một người đang say ngủ. Nàng mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, tóc búi kiểu tóc phụ nhân. Nàng đang dựa vào cây đỗ quyên, một tay che lấy cái bụng hơi nhô lên của mình, ngay cả cánh hoa đỗ quyên rơi lên tóc mình nàng cũng không biết.
Tạ Lan Tư buông dây cương của Long Nhãn ra, như sợ hãi giấc mơ này sẽ biến mất, hắn lặng lẽ bước đến chỗ nàng.
Khuôn mặt và vóc dáng của nàng dường như đã mập lên một chút, nhưng cũng không có nghĩa là nàng đang sống tốt, trái lại, cơ thể nàng có biểu hiện sưng phù. Vẻ mặt khi ngủ của nàng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ có việc nàng cố chấp bảo vệ phần bụng dưới là thể hiện ra một sức sống mãnh liệt.
Một cơn gió thổi qua tán cây, những bông đỗ quyên đỏ thẫm thi nhau tung bay.
Lệ Hạ tựa hồ bởi vậy mà bừng tỉnh, chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt của mình ra.
Nàng nhìn Tạ Lan Tư, dường như vẫn còn trong mơ mà buột miệng thốt lên:
"Cuối cùng chàng cũng tới?"
Tạ Lan Tư ngồi xuống, ngập ngừng nắm lấy tay nàng. Khoảnh khắc hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, nước mắt hắn gần như trào ra.
"Ta cuối cùng cũng đã tới."
"Ta tưởng chàng sẽ chọn ở lại Kinh Đô." Lệ Hạ lẩm bẩm.
"Thê tử và hài tử của ta đều ở đây, ta có thể đi đâu?" Tạ Lan Tư nói.
Ánh sáng chiếu xuyên qua những tán cây khiến mắt họ như phát sáng lấp lánh.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt chòm râu trên mặt hắn.
"Chàng tiều tụy rồi" nàng nói.
"Nàng vẫn như trước đây."
"Chàng gạt người." Lệ Hạ cười.
"Thật." Tạ Lan Tư nói: "Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn là hình dáng mà ta đã gặp lần đầu tiên."
Đôi mắt của Lệ Hạ hiện lên vẻ xúc động, nàng nắm lấy tay Tạ Lan Tư.
Nàng nắm chặt như sợ hắn sẽ giãy giụa mà bỏ đi.
"Chàng có nhớ hiện tại Hắc Hỏa đã là Đại Đô Hộ của Minh Nguyệt Tháp không?" Nàng chăm chú nhìn Tạ Lan Tư.
"Ta nhớ."
"Vậy chàng nên biết, một khi đã tới đây, chàng sẽ không bao giờ có thể rời đi nữa." Nàng nói, "Ta đã thành lập một đội tàu vượt biển, mùa hè năm sau ta sẽ sinh hạ hài tử..."
Trong mắt của nàng, một lần nữa hiện lên ánh hào quang khi xưa.
Giảo hoạt, nhạy bén, dã tâm bừng bừng.
"Ta muốn cướp đi Đế Vương của quốc gia này." Lệ Hạ nói: "Bởi vì hắn là bảo tàng của ta."
Tạ Lan Tư nhịn không được cười lên.
Hắn vì nàng mà tốn công tốn sức thăm dò.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn bỏ qua hết mọi mưu tính, suy tư.
Trong thời gian qua, hắn và nàng đã đi rất nhiều đường vòng, lãng phí rất nhiều thời gian mà lẽ ra có thể dành để dựa sát vào nhau, tin tưởng nhau.
Kể từ giây phút này, hắn quyết định quãng đời còn lại sẽ thẳng thắn thành khẩn.
"Nàng đi đâu, ta đi đó."
"Thiên đường địa ngục, sinh tử tương tùy."
Gió lại nổi lên.
Những cánh hoa đỗ quyên đỏ thẫm bay lên bầu trời xanh, như những bông hoa bồ công anh mới chào đời đang bay về một hành trình mới.
Họ cùng nhau khởi hành.
Không bao giờ bị chia cắt nữa.
← Ch. 119 |