← Ch.059 | Ch.061 → |
Tiếng nói Lệ Tri vừa hạ xuống, trong chốc lát, trong rừng cây u ám chỉ có tiếng gió thổi qua.
"...Không thể?" Tạ Lan Tư rủ mắt xuống, nhẹ nhàng lặp lại lời nàng vừa nói.
"Điện Hạ cũng biết, với việc bình định Dực Châu lần này, con đường đến với địa vị cao khi Điện Hạ trở lại Kinh Đô đã mở ra." Lệ Tri nói, "Việc Điện Hạ qua lại thân mật với nữ nhi của một tội thần là không tốt."
Tạ Lan Tư thờ ơ, lạnh lùng nói: "Cho nên?"
"Sau khi Điện Hạ trở về Kinh, nhất định sẽ có vô số quý nữ danh môn nguyện ý gả cho Điện Hạ." Lệ Tri nói khẽ, "Nếu Điện Hạ nhắm đến địa vị chí tôn, một hoặc là vài đồng minh cường đại là không thể thiếu. Mà khi Điện Hạ thành thân, ta chính là sự tồn tại khiến cho phu nhân tương lai của Điện Hạ không vui."
Một hoàng tử đã bộc lộ ra tài năng mà chưa thành gia chắc chắn sẽ là miếng bánh ngọt cho đám quyền quý ở trong kinh tranh giành. Lệ Tri biết mình không có gia thế để dựa vào, chỉ dựa vào dung mạo.... Tạ Lan Tư cũng không phải là người bị sắc đẹp làm cho mù quáng. Thứ duy nhất nàng có thể dựa vào, chính là bông hoa đỗ quyên kia.
Nàng muốn bông hoa đỗ quyên này kéo dài bất tận, càng ngày càng nở rộ tươi đẹp, tiếp tục khuấy động trái tim của Tạ Lan Tư.
"Tâm ý của ta dành cho Điện Hạ không thay đổi, bởi vì nó không thay đổi, cho nên ta không thể." Lệ Tri nói, "Tôi không muốn tương lai Điện Hạ bị lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan."
Gợn sóng dưới nước đã yên lặng hồi lâu, tay của Tạ Lan Tư chậm rãi buông xuống.
Thần sắc hắn lạnh lùng, không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt, thậm chí không thèm nhìn đến nàng.
Lệ Tri cảm nhận được bức tường cao vô hình mà nàng vất vả lắm mới phá vỡ, hôm nay lại một lần nữa dựng lên ngăn cách bọn họ.
Suối nước nóng dưới chân nàng bốc hơi nghi ngút, nhưng thân thể nàng như rơi vào hầm băng.
Lệ Tri yên lặng mang tất và giày vào, sau đó đoan chính quỳ trên bờ làm người hầu. Tạ Lan Tư dựa vào tảng đá bên bờ nhìn lên ánh trăng đan xen với những phiến lá, sương mù nóng bỏng lượn lờ trên không trung, làm ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ.
Trời đã tiến vào cuối thu, bất tri bất giác, mùa đông đã đến.
Một mảnh lá vàng óng ánh rơi vào suối nước nóng, có mấy con khỉ hoang trốn sau rừng cây, co rúm lại nhìn thiếu niên chiếm giữ dòng suối.
Tạ Lan Tư đột nhiên đứng dậy, tiếng nước rất lớn.
Lệ Tri mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đưa bộ quần áo trên bờ cho hắn. Hắn cũng mặc quần áo vào một cách tự nhiên và trầm mặc, như thể hắn lấy quần áo từ một chiếc móc áo hình người.
Toàn bộ quá trình, cả hai đều không nói gì.
Hai người một trước một sau trở lại nơi buộc ngựa, hãn huyết bảo mã đợi lâu nên có phần không kiên nhẫn, vừa cào đất vừa thở phì phò, trên bờm trắng treo một nhánh bạch quả không biết từ đâu ra.
Tạ Lan Tư cởi dây thừng quấn quanh thân cây, mặc kệ Lệ Tri mà lên ngựa trước. Lệ Tri không hy vọng xa vời rằng lúc này hắn còn muốn cho nàng ngồi chung ngựa, liền tự giác đi về phía trước cầm dây cương, làm người dẫn ngựa.
Hai người trầm mặc xuống núi, chân Lệ Tri ngâm trong suối nước nóng chưa lau đã mang giày vào, đế giày hình như cũng ướt sũng. Nước nóng được làm lạnh liền trở thành một tấm kim tuyến dày đặc, mỗi khi gió lạnh thổi qua, nó xuyên qua lòng bàn chân nàng.
Lực chú ý của nàng đang tập trung vào con đường núi phía trước, thì đột nhiên, chân nàng bỗng lơ lửng giữa không trung, tầm mắt thay đổi đột ngột.
Nàng bị Tạ Lan Tư nhấc lên, áp sát bên hông hãn huyết bảo mã. Lệ Tri trừng to mắt, thấy Tạ Lan Tư vẫn đang lạnh lùng như cũ.
Thiếu niên có thân hình cao gầy, nhưng cánh tay lại kiên cố hữu lực, Lệ Tri không tính là gầy, vậy mà cánh tay của hắn không có chút run rẩy nào.
"... Điện Hạ?"
"Những gì ta nói, chẳng lẽ nàng đều đã quên?"
Tạ Lan Tư chăm chú nhìn nàng, mặc dù ánh mắt đã được khắc chế, nhưng Lệ Tri vẫn nhìn thấy một tia tức giận.
Trái tim nàng đột nhiên bình tĩnh lại, thân thể vốn lạnh giá cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Nàng đánh cược thắng rồi.
Một bức tường đã bị đánh vỡ một lần thì sẽ có vết nứt. Nó sẽ không bao giờ bền vững như xưa nữa.
Đã đánh vỡ qua một lần, nàng sẽ có thể đánh vỡ lần thứ hai.
Bức tường này không còn có thể ngăn cản nàng nữa.
Tạ Lan Tư lại dùng sức, ôm nàng lên ngựa. VÌ để ổn định cơ thể, Lệ Tri đành phải vòng tay qua eo hắn.
"Ta đã nói, ta muốn lấy nàng." Tạ Lan Tư lạnh lùng nói.
"Nhưng lời sấm ngôn ..."
"Ngay cả khi một ngày nào đó ta mưu đồ đoạt quyền thiên hạ, đó cũng là công của ta và nàng, không phải công của lời sấm ngôn."
Tạ Lan Tư cắt ngang lời nàng, sắc mặt lạnh lùng hơn.
Hãn huyết bảo mã dẫm lên cái hố nhỏ nên lắc lư một cái, nhưng Lệ Tri hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm vì Tạ Lan Tư đã sớm ôm nàng vào lòng.
Vẻ mặt của hắn lạnh như bộ áo giáp hắn đang mặc, nhưng Lệ Tri lại có thể cảm nhận được một phần ôn nhu chỉ thuộc về nàng.
"Trong mười lăm ngày qua, ta đã nghĩ thông một việc." Hắn nói.
"Việc gì?"
"Ta muốn lấy nàng." Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri nhìn vào đôi mắt sâu như biển kia, trong lòng chợt run lên.
Hãn huyết bảo mã đã bước qua đoạn đường núi gồ ghề nhất, Tạ Lan Tư buông tay khỏi lưng nàng, vén một lọn tóc đen của nàng lên.
Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, môi hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc trong tay.
"Lục trúc ân ái ý, lưu hoa tân nhân tình."(*)
(*)Lục trúc ân ái ý, lưu hoa tân nhân tình: Dùng để chúc tình yêu đôi lứa. Tình nghĩa vợ chồng như lũy tre xanh tươi, như hoa sầu riêng trổ hột, con cháu đông đúc.
Hắn nói:
"Ta nghĩ người này là nàng."
Lệ Tri có thể nghe ra rằng đây là những lời nói chân thành, không hề toan tính.
Chính vì như thế mà ngay cả khi nàng rất biết ăn nói, thì lúc này đây nàng cũng chỉ biết im lặng.
Không đợi nàng trả lời, một lúc sau, Tạ Lan Tư lại ôm lấy nàng.
Hắn đánh giá sự trầm mặc của nàng, thấp giọng nói: "Tại sao không nói chuyện?"
Lệ Tri cố gắng mỉm cười: "... Ta đang nhìn Thần Sơn. Không nghĩ tới nơi đây cũng có thể nhìn thấy Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây, đỉnh núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn màu trắng xuất hiện mọi nơi ở Minh Nguyệt Tháp.
Không có đám mây hay ngọn núi nào có thể che đi Thần Sơn thánh khiết.
"Nàng có biết truyền thuyết về Thần Sơn ở Minh Nguyệt Tháp không?" Tạ Lan Tư hỏi.
"Là truyền thuyết gì?"
"Những ai thành kính cầu nguyện với Thần Sơn, đều sẽ thực hiện được tất cả nguyện vọng."
" A Lý tin tưởng thần tích sao?"
Lệ Tri vừa hỏi xong, liền nhận ra mình thật ngu xuẩn.
Tạ Lan Tư ghét nhất là sấm ngôn, làm sao hắn có thể tin vào thần tích?
"Trên người ta, có chín trăm chín mươi chín cái bùa trừ tà."
Tạ Lan Tư không phủ nhận thần tích, nhưng lại đã trả lời sai câu hỏi.
"Mỗi bùa trừ tà được thực hiện bằng cách dùng ngân châm nhúng vào nước thuốc rồi đâm nhiều lần lên da."
"Ta không biết đau, cho nên dù có bị lửa đốt, bị nhấn nước, hoặc bị kim châm cũng không có ai thương cảm".
"Nhưng đêm đó... ta đã nhìn thấy ánh mắt của nàng." Tạ Lan Tư dừng một chút, nhìn nàng thật sâu, "Ta nhớ ánh mắt đó."
Trên pháp đàn nơi những lá cờ cầu nguyện bay phấp phới, Thái Tử Phi mang theo tiếng khóc nức nở đánh thức hắn dậy.
Hắn thấy bà vụng về kéo hắn ra khỏi tế đàn, xung quanh có rất nhiều pháp sư, họ không ngăn cản, chỉ nhìn mẫu thân với ánh mắt đồng tình và thương hại.
Thái tử phi ôm hắn đang hấp hối vào trong ngực, lau đi máu và nước mắt trên mặt hắn, sau đó dùng thân thể đơn bạc ôm lấy hắn, khập khiễng mà đi ra ngoài. Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đôi mắt lặng lẽ và đẫm lệ mông lung kia.
Đêm đó, Lệ Tri đã khiến hắn nhớ đến Thái Tử Phi. Nhớ đến người nữ nhân đáng thương đã hóa thành khô cốt kia.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng rất bình thường, đối với hắn mà nói, nàng chỉ như một hạt bụi trên đời.
"Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nàng đã giống như một tấm gương của ta."
"Dung mạo của nàng vừa vặn. Mỗi câu nói của nàng vừa đúng. Mỗi hành động, mỗi ánh mắt và nụ cười của nàng, dường như được sinh ra cho ta."
Tạ Lan Tư nhìn nàng và nói:
"Nàng với ta, giống như một thần tích."
Nàng giống như một sợi dây đàn bị kéo căng, mỗi lời nói của Tạ Lan Tư đều khiến nàng rung động.
Rung động không thích hợp để xuất hiện trong mối quan hệ này, kể cả cảm giác áy náy cũng vậy.
Tạ Lan Tư lấy một thứ gì đó từ trong tay áo ra và nhẹ nhàng đặt nó lên tay nàng.
Là chiếc vòng đeo tay bằng vỏ sò.
"Chân trời góc biển, Địa Ngục thiên đường." Hắn nhẹ nói, "Hãy đi cùng ta."
....
Yến tiệc tẩy trần chuẩn bị cho các vị tướng sĩ, bởi vì thiếu chủ tướng, mà giống như một bữa tối bình thường của quan lại quý tộc.
Trên yến tiệc mọi người trêu ghẹo, anh hùng mạnh cỡ nào cũng khó qua được ải mỹ nhân, Điện Hạ chắc hẳn lúc này đã đắm chìm trong ôn nhu hương rồi.
Tất cả những người trên bàn rượu đều là nam nhân, nghe vậy liền ăn ý cười theo.
Khi Lỗ Hàm bước vào, mọi người đều chúc mừng Lỗ Hàm vì ánh mắt sắc bén của hắn, nếu hắn không chống lại ý kiến của mọi người, đặc biệt trọng dụng Tạ Lan Tư, thì lần bình định Dực Châu này sẽ không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa.
Lỗ Hàm bệnh nặng mới khỏi, khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng hắn vẫn tươi cười đáp lại sự chúc mừng hảo ý của mọi người.
Chuyện xảy ra lần này khiến cả hắn và phu nhân đều ốm nặng, may mắn là kẻ thù đã bị tiêu diệt, cả hai người đều phải tiếp tục vượt qua mà sống tiếp.
Đề cập đến sự vắng mặt của Tạ Lan Tư, Lỗ Hàm cười nói:
"Đêm nay chỉ là một bữa tiệc tẩy trần nhỏ, Điện Hạ vắng mặt cũng không sao, dù sao trải qua hơn mười ngày không ngừng chinh chiến, nếu là ta, ta cũng muốn tìm một chỗ ngủ đến hôn thiên ám địa. Ngày mai là bữa tiệc ăn mừng chính thức được tổ chức ở Đô Hộ phủ, kính xin mọi người nhất định phải nể mặt ta mà đến tham gia!"
Mặc Kỳ gia chủ nâng chén rượu ở trước bàn lên, cười cởi mở nói: "Vì mừng cho điện hạ và nhi tử của ta, Đô Hộ nhất định phải bưng ra loại rượu ngon nhất đấy!"
"Đương nhiên." Lỗ Hàm cười nói.
Sau khi chiêu đãi những tướng sĩ và khách quý xong, Lỗ Hàm rời khỏi bữa tiệc với lý do sức khỏe không tốt.
Ra khỏi tửu lâu, Lỗ Hàm ngồi trên xe ngựa hồi phủ. Mã Quả Tử không biết đã đi đâu, hắn ngồi trong xe ngựa đợi một lúc mới thấy Mã Quả Tử vội vội vàng vàng chạy tới.
"Ngươi rơi vào hố xí à?" Sau nhiều năm ở chung, Lỗ Hàm coi Mã Quả Tử như người nhà của mình, không hề tức giận khi không thấy bóng dáng hắn.
Mã Quả Tử vội vàng leo lên xe ngựa, trên mặt lộ ra vẻ cung kính:
"Lão nô vừa mới gặp được xa phu Mặc Kỳ gia, hắn là đồng hương của lão nô, nên mới tán gẫu một hồi, đại nhân đoán xem, lão nô nghe được cái gì?"
"Ngươi đừng có lo chuyện bao đồng? Chuyện của người khác ta hỏi làm gì?" Lỗ Hàm cau mày.
"Đây cũng không phải hoàn toàn là chuyện của người khác!" Mã Quả Tử nói, "Lão nô thăm dò được, lần này Minh Nguyệt Tháp đại thắng, Mặc Kỳ gia đã chuẩn bị tại yến tiệc ngày mai sẽ đưa tiểu nữ nhi của họ là Mặc Kỳ Đan Liễu hứa gả cho Điện Hạ đấy!"
Trong lòng Lỗ Hàm khẽ động, hắn đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng vẫn ra vẻ không biết: "Vậy thì sao?"
"Lão gia tốt của ta ơi! Tại sao ngài lại giả vờ hồ đồ rồi?" Mã Quả Tử không sợ đắc tội, vỗ đùi, buồn bực nói: "Lão gia đối với Điện Hạ có ơn tri ngộ. Điện Hạ cũng tôn kính lão gia có thừa, nếu như kết thành hôn sự, chẳng phải là chuyện rất tốt sao?"
"Nói hưu nói vượn, Lỗ gia ta sao dám trèo cao Điện Hạ..."
"Ngay cả Mặc Kỳ gia cũng dám, lão gia có cái gì không dám?" Mã Quả Tử tận tình khuyên bảo, "Hiện tại dưới gối lão gia chỉ có một mình tiểu thư, nếu gả cho người khác, lão gia có thể yên tâm sao? Nếu Lão gia cứ chậm chạp không quyết, giai tế tốt như thế này sẽ bị người ta đoạt đi đấy, đến lúc đó lão gia đừng nói lão nô không có nhắc nhở ngài nha!"
"Hồ ngôn loạn ngữ! Ta xem ngươi là quá rảnh rỗi rồi, trở về ta liền phạt ngươi quét dọn thư phòng từ trong ra ngoài cho ta!"
Mặc dù Lỗ Hàm khiển trách Mã Quả Tử, nhưng nội tâm của hắn đã bị dao động.
Mã Quả Tử nói cũng không phải vô lý, Mặc Kỳ Lăng còn dám làm thân với Điện Hạ, sao Lỗ gia hắn lại không thể?
Lỗ Huyên tính tình văn nhược, gả cho người khác hắn lo lắng, nhưng nếu vị hôn phu của nàng là Điện Hạ, thì hắn có nằm mơ cũng có thể vui quá mà cười tỉnh....
Tối mai... Tối mai.
Có lẽ, hắn cũng nên trở về thương lượng với phu nhân một chút.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |