← Ch.035 | Ch.037 → |
Lệ Tri đem thi thể Lệ Tấn Chi về cho chủ nhân mặc giáp của hắn, người này nghe nói Lệ Tấn Chi đã xúc phạm đến Đô Hộ phủ nên không chút do dự liền ném thi thể hắn vào rừng hoang cho chó ăn.
Nàng một mình trở về Đô Hộ phủ, chờ nàng trong viện Phù Phong là Lỗ Tòng Nguyễn vẻ mặt nguội lạnh.
Lệ Tri nhìn ra tâm tình của hắn không vui, hơn nữa sự không vui này rất có thể liên quan đến nàng, vì vậy nàng bước đến gần hắn hành lễ, đồng thời báo cáo việc Lệ Tấn Chi đột ngột qua đời trên đường.
Lỗ Tòng Nguyễn không quan tâm đến cái chết của Lệ Tấn Chi, đôi mắt hắn dán chặt vào Lệ Tri từ đầu đến cuối.
"Ai cho phép ngươi một mình lui tới Trúc viên?"
Lệ Tri sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta có thể bỏ qua chuyện trước đây, nhưng sau này..." Lỗ Tòng Nguyễn chắp tay sau lưng đứng trong viện lạnh lùng nhìn nàng, "Không có sự cho phép của ta, ngươi không được tiếp xúc với Trúc Viên."
Trong viện còn có mấy nha hoàn túc trực khác, bọn họ đứng ở hành lang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhưng đều vểnh tai lên nghe.
"Thiếu gia, tại sao..." Lệ Tri hỏi.
"Không có lý do." Lỗ Tòng Nguyễn nói, "Ngươi là nô tỳ của ta, đối với mệnh lệnh của ta chỉ cần phục tùng."
Lỗ Tòng Nguyễn luôn luôn bình dị gần gũi, đột nhiên bày ra thân phận chủ tử của mình. Lệ Tri biết chuyện này không có chỗ để bàn luận, vì vậy nàng dùng thân phận nô bộc để hành lễ đáp lại:
"Nô tỳ đã biết."
Lỗ Tòng Nguyễn quay người đi vào nhà: "Vào trong với ta."
Lệ Tri phớt lờ những ánh mắt của những hạ nhân khác, đi theo Lỗ Tòng Nguyễn vào trong.
"Ngươi ở Trúc viên thường làm những gì?" Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.
Lệ Tri thành thật trả lời, đọc sách mài mực.
"Hoàng Tôn cũng có tỳ nữ và gã sai vặt, tại sao lại muốn nô tỳ của Phù Phong viện ta hầu hạ?" Lỗ Tòng Nguyễn cười lạnh, bất mãn với Tạ Lan Tư gần như viết rõ trên mặt.
"Nô tỳ đã từng mượn mười lượng bạc của Điện Hạ để trị bệnh cho đệ đệ. Đọc sách mài mực cũng chỉ là để trả nợ bạc mà thôi."
"Chỉ có mười lượng, tại sao ngươi không hỏi mượn ta?" Lỗ Tòng Nguyễn nhíu mày.
"Khi đó tính mạng của đệ đệ ta ngàn cân treo sợi tóc, thiếu gia lại không ở trong phủ..."
Ban ngày Lỗ Tòng Nguyễn hầu như ở ngoài phủ, Lệ Tri nói như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.
"Vậy tại sao ngươi không tìm Huyên Nhi?"
"Tiểu thư đã nhiều lần chiếu cố nô tỳ, nô tỳ không muốn quấy rầy tiểu thư nữa."
Nộ khí của Lỗ Tòng Nguyễn dần dần nguôi ngoai, hắn cởi túi bạc nặng trịch bên hông xuống ném cho Lệ Tri:
"Số tiền này, ta thay ngươi trả gấp mười lần."
Với tính cách của Lỗ Tòng Nguyễn, từ chối bây giờ chắc chắn sẽ khiến hắn tức giận hơn, bây giờ Lệ Tri chỉ là một nô tỳ, giống như nàng từ chối xung đột trực tiếp với phu nhân, việc nàng xung đột trực tiếp với Lỗ Tòng Nguyễn không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Sau khi quyết định sẽ nghĩ biện pháp khác, nàng liền trầm mặc nhận túi bạc.
"Ngươi thích đọc sách sao?" Lỗ Tòng Nguyễn lại hỏi.
"Lúc rảnh rỗi đọc vài cuốn sách, chỉ là giết thời gian mà thôi." Lệ Tri thận trọng trả lời.
"Mấy ngày nữa, ta dẫn ngươi đi gia thục học." Lỗ Tòng Nguyễn nói, "Đi xuống đi."
Lệ Tri hành lễ và muốn cáo lui, Lỗ Tòng Nguyễn gọi nàng lại:
"Từ giờ trở đi ... ngươi sẽ là đại nha hoàn của Phù Phong viện."
Lệ Tri cũng không kinh ngạc.
Sau khi nàng ra khỏi chính phòng, gã sai vặt của Lỗ Tòng Nguyễn bước vào, lo lắng nhìn về hướng Lệ Tri rời đi.
"Thiếu gia, nô tài lo lắng lão gia biết, sợ là..."
" Việc này ta đã có tính toán."
Lỗ Tòng Nguyễn cười lạnh vẫy tay với gã sai vặt, gã sai vặt vội vàng đưa lỗ tai qua, sau khi hai người thì thầm vài câu, gã sai vặt kinh hỉ nói: "Chiêu này của thiếu gia thật lợi hại, nô tài sẽ đi Dư gia một chuyến."
Lỗ Tòng Nguyễn phất phất tay, gã sai vặt vội vàng lui ra.
Lỗ Tòng Nguyễn đi đến bên cửa sổ, cười lạnh nhìn về phía Trúc viên:
"Một cô nhi của kẻ mưu nghịch cũng muốn tranh giành với ta?"
...
Ánh tà dương trải đầy khách viện, nhảy nhót trên những chiếc lá trúc dài hẹp xanh mướt.
Tạ Lan Tư đã sớm ngồi dựa trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, trên bàn trà có một cuốn sách mà lần trước Lệ Tri chưa đọc xong. Cùng một làn gió xuân, nó ấm áp với mặt trời lặn, nhưng lại lạnh giá với màn đêm.
Tạ Lan Tư ngồi đó, vẻ mặt cũng lạnh lùng như ánh trăng.
"Lui xuống, trở về phòng." Cuối cùng, Tạ Lan Tư nói.
Quả Đào đang định đỡ Tạ Lan Tư lên xe lăn thì một tỳ nữ tên là Dưa Hấu bước vào, nhỏ giọng bẩm báo có người qua truyền lời thay cho Lệ Tri.
"Để nàng vào đi." Tạ Lan Tư lên tiếng.
Một lúc sau, Gia Tuệ bước vào thư phòng, thận trọng thi lễ một với Tạ Lan Tư.
Mặc dù chỉ là nhi tử của một phế Thái Tử, nhưng Gia Tuệ từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua hoàng tộc nên đối mặt với Tạ Lan Tư, nàng đương nhiên khẩn trương, cúi đầu cung kính, không dám nhìn vào mắt hắn.
"Ngươi muốn truyền lời gì?" Tạ Lan Tư hỏi.
"Thiếu gia nổi giận, không cho phép Lệ Tri một mình đến Trúc Viên, ngân lượng nàng ấy thiếu Điện Hạ sẽ lập tức được trả lại."
Gia Tuệ lấy từ trong ngực ra một túi bạc, đúng là túi bạc mà Lỗ Tòng Nguyễn đưa cho Lệ Tri.
"Lệ Tri cũng để cho nô tỳ chuyển lời tới Điện Hạ, ân nghĩa của Điện Hạ, suốt đời khó quên."
Túi bạc của Lỗ Tòng Nguyễn nằm trên tay Gia Tuệ, Tạ Lan Tư không mở miệng, không ai dám lấy.
Gia Tuệ không thể không ngẩng đầu lên, trên ghế dài, thiếu niên giống như cây mộc lan dưới ánh trăng, cao quý bất khả xâm phạm. Hắn cầm lấy tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, thần sắc khó đoán như một dòng sông ngầm đen tối.
"Trở về nói với nàng ..." Tạ Lan Tư nói, "Đáp ứng làm tỳ nữ bao lâu, thì phải làm bấy lâu."
Thiếu niên nhướng mắt, mỉm cười với Gia Tuệ:
"Một ngày, cũng không được thiếu."
"Điện Hạ.." Chuyện liên quan đến Lệ Tri, Gia Tuệ không còn sợ hãi nữa, dũng cảm lên tiếng thay Lệ Tri, "Chuyện này không phải Lệ Tri có quyền quyết định, thiếu gia không cho phép nàng đến Trúc viên. Lệ Tri chỉ là một tỳ nữ, có thể làm được cái gì?"
Trước đây Tạ Lan Tư không chú ý đến nha hoàn xa lạ này, nhưng bây giờ, hắn lại nhìn nàng.
"Ngươi có quan hệ gì với Lệ Tri?"
Gia Tuệ cúi đầu và trả lời: "... Khi Lệ Tri còn là tiểu thư Lệ Phủ, nô tỳ là thiếp thân nha hoàn của nàng."
Tạ Lan Tư vô cùng nhạy bén, lập tức liền đoán được lý do Gia Tuệ ở chỗ này.
"Tình nguyện làm nô lần thứ hai, cũng phải đi theo chủ nhân." Tạ Lan Tư có hơi kinh ngạc, "Ngươi thật là trung thành và tận tâm."
Gia Tuệ cúi đầu không nói lời nào, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, tuy Tạ Lan Tư có vẻ ôn hòa, nhưng Gia Tuệ luôn có một nỗi sợ hãi theo bản năng đối với hắn.
"Ngươi trở về đi." Tạ Lan Tư nói.
"... Nô tỳ cáo lui."
Lúc Gia Tuệ ra khỏi Trúc viên, gió đêm thổi qua, nàng càng cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng.
Nàng vội vàng quay trở lại nhĩ phòng nơi Lệ Tri sống ở Phù Phong viện, sau khi đóng cửa lại, nàng lặp lại những gì Tạ Lan Tư đã nói.
"Bàn Bàn, chuyện này phải làm sao bây giờ?" Gia Tuệ lo lắng.
"Ngươi không cần lo lắng, Điện Hạ sẽ không làm khó ta đâu." Lệ Tri tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng của Tạ Lan Tư, nên nàng không chút nào kinh ngạc.
"Ta cảm thấy vị Điện Hạ này không dễ đối phó, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút." Gia Tuệ nắm tay nàng.
"Ta biết rồi." Lệ Tri vỗ mu bàn tay Gia Tuệ, trấn an.
Sau khi Gia Tuệ rời đi, Lệ Tri nhớ lại những gì Tạ Lan Tư đã nói.
"Đáp ứng làm tỳ nữ bao lâu thì phải làm bấy lâu. Một ngày, cũng không được thiếu."
Lúc đó nàng đã đáp ứng làm bao lâu?
Tạ Lan Tư nói là thiếu một tỳ nữ bưng trà mài mực, nàng liền đáp ứng một tiếng.
Hiện tại xem ra, thời hạn này chẳng phải là doTạ Lan Tư nói bao lâu thì chính là bấy lâu sao?
Mà thôi, đây không phải là những điều nàng nên nghĩ tới.
Nàng chắc chắn sẽ không cứ như vậy mà nghe lời Lỗ Tòng Nguyễn, nhưng vì thế mà trở mặt với hắn cũng không thích hợp, Lệ Tri không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý. Chỉ cần Tạ Lan Tư vẫn ở trong Đô Hộ phủ, nàng sẽ luôn có cơ hội để gặp hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Lệ Tri quyết định tạm thời án binh bất động.
Vài ngày sau, Lỗ Tòng Nguyễn thực hiện lời hứa đưa nàng đến gia thục để học. Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà nhìn hắn không giống như đến trường để học, mà giống như mang gà chọi đi so tài vậy.
Lệ Tri chính là gà chọi.
Trước khi đi, hắn cẩn thận chọn quần áo cho nàng thay, còn mượn một nha hoàn giỏi trang điểm của Huyên Chỉ Viện, đặc biệt trang điểm cho nàng thật đẹp, sau đó mới hài lòng dẫn nàng ra ngoài.
Khi đi qua hành lang, Lệ Tri đụng phải Tạ Lan Tư và những người khác đang đi tới.
Tạ Lan Tư ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, được Quả Đào đẩy phía sau. Còn có hai nha hoàn mà Lệ Tri quen, đó là Dưa Hấu và Quả Táo, một trái một phải đi theo sau Tạ Lan Tư.
Hai nhóm người gặp nhau trên một con đường hẹp và lần lượt dừng lại.
Lỗ Tòng Nguyễn chắp tay về phía Tạ Lan Tư, cười trào phúng.
"Đây không phải là Hoàng Tôn điện hạ sao? Đây là muốn đi đâu vậy?"
Tạ Lan Tư nở nụ cười nho nhã lễ độ, ánh mắt lướt qua Lệ Tri đang đứng sau lưng Lỗ Tòng Nguyễn.
"Ta muốn đi thư phòng, Lỗ công tử có muốn đi cùng không?"
"Ta không đi uống trà tán gẫu được, đến muộn là lão sư ở gia thục sẽ không tha cho ta." Lỗ Tòng Nguyễn lại chắp tay, cũng không thèm giấu diếm sự qua loa, "Ta đi trước một bước, Điện Hạ tự tiện."
Lỗ Tòng Nguyễn bước chân đi, Lệ Tri cúi đầu đi ngang qua Tạ Lan Tư mà không nhìn hắn.
"Điện Hạ..." Quả Đào nhịn không được nói: "Hắn chỉ là một kẻ hoàn khố, lại dám châm chọc Điện Hạ?!"
Vẻ mặt Tạ Lan Tư bình thường, giơ tay lên ngăn chặn lời phàn nàn của Quả Đào, Quả Đào không còn cách nào khác ngoài việc nuốt lời hờn dỗi vào trong.
Khi đám người đến cửa cửa thư phòng, người gác cổng Mã Quả Tử nhìn thấy Tạ Lan Tư, vội vàng chạy vào bẩm báo, một lúc sau, Lỗ Hàm đi ra đón, vén áo choàng lên muốn quỳ xuống.
" Đại nhân, miễn lễ." Tạ Lan Tư nói.
Quả Đào ngay lập tức tiến lên một bước, giúp hắn đứng dậy.
"Sao hôm nay Điện Hạ lại rảnh..." Lỗ Hàm lộ vẻ nghi hoặc.
"Nhiều ngày nay ta được đại nhân tận tình chiếu cố, hôm nay thân thể đã cải thiện rất nhiều, nên đặc biệt hướng đại nhân bày tỏ lòng biết ơn."
Tạ Lan Tư chống lên xe lăn, tự mình đứng dậy, chắp tay trước mặt Lỗ Hàm nói lời cảm tạ.
Lỗ Hàm vô cùng sửng sốt, phiền não giữa lông mày đã tan thành mây khói, hắn vui vẻ nói: "Điện Hạ! Chân của ngài..."
"Đã tốt rồi." Tạ Lan Tư cười nói: "Có thể có được hôm nay, là nhờ công của đại nhân. Nếu không phải có đại nhân giúp đỡ, chỉ sợ ta đã sớm chết ở nơi nào cũng không biết."
"Tốt là được rồ! Đừng nói những chuyện xui xẻo khác nữa. Hôm nay thân thể của Điện Hạ đã khôi phục, sau này vi thần còn có mặt mũi đi gặp đại điện hạ!" Lỗ Hàm cười và mời Tạ Lan Tư vào thư phòng.
Sau khi cả hai ngồi xuống sạp, Mã Quả Tử bưng trà nóng lên, một lúc sau, đại phu điều trị cho Tạ Lan Tư cũng đến.
Đại phu bắt mạch trước, sau đó dùng ngân châm đâm vào đầu gối, làm xong những thứ này, hắn cất ngân châm đi, cười nói với hai người bọn họ:
"Chúc mừng Điện Hạ, chúc mừng đại nhân, Điện Hạ cát nhân thiên tướng, toàn bộ độc đều đã bị tiêu trừ, ngoại trừ thân thể hơi suy yếu ra thì không khác gì người thường."
"Tốt lắm! Tốt lắm!" Lỗ Hàm thoải mái cười to, ra lệnh cho Mã Quả Tử dẫn đại phu lui xuống nhận thưởng.
Khi trong thư phòng chỉ còn lại hai người, Tạ Lan Tư chủ động nói: "Ta thấy đại nhân vừa mới đi ra khỏi thư phòng đã cau mày, ta có thể giúp được gì không?"
"Chuyện này..."
"Có liên quan đến ta sao?" Tạ Lan Tư nhìn Lỗ Hàm khó xử.
Lỗ Hàm do dự một lúc, sau đó bất đắc dĩ nói: "Thực không dám giấu giếm, vi thần có một thuộc hạ, chính là Trường Lại Dư Kính Dung, người này cương trực công chính, không kết bè kết cánh. Đối với sự việc của Điện Hạ, đã nhiều lần khuyên nhủ vi thần."
Tạ Lan Tư không ngạc nhiên khi ngày này sẽ đến.
Hắn thong dong nói: "Ngoại trừ việc có một cái hư danh tôn thất ra, ta không khác gì những tội nhân được sung quân đến Minh Nguyệt Tháp. Đại nhân thu lưu ta ở đây quá lâu, xác thật là không ổn. Hôm nay ta đi đứng đã tốt, đã đến lúc ta rời khỏi Đô Hộ phủ rồi."
Từ tận đáy lòng Lỗ Hàm không muốn Tạ Lan Tư rời khỏi phủ, Minh Nguyệt Tháp này làm sao có chổ nào an toàn hơn Đô Hộ phủ?
Nhưng những gì Dư Kính Dung nói không phải là hoàn toàn vô lý. Quân tâm khó dò, Lỗ Hàm thực sự không chắc bệ hạ sẽ cảm thấy thế nào khi sự thiên vị của hắn đối với Tạ Lan Tư lan đến kinh đô.
Nếu nó chỉ lan truyền trong một khu vực nhỏ thì không sao, nhưng bây giờ có người đã chọc đến chỗ Dư Kính Dung, hắn đành phải thu liễm sự thiên vị của mình lại.
"Ai..." Lỗ Hàm nặng nề thở dài, vẻ mặt áy náy nói: "Dưới Đô Hộ phủ có điền trang riêng, cửa hàng vô số, còn có mã tràng ở Khê Bồng Thảo, Điện Hạ muốn đi đâu? Bất kể Điện Hạ đi nơi nào, vi thần sẽ cố gắng hết sức chiếu cố ngài."
"Tốt hơn hết là đừng đặc biệt chiếu cố ta, miễn cho gây thêm chỉ trích." Tạ Lan Tư cười, "Bây giờ chân tay ta đã tốt, ta muốn phục dịch trong mã tràng, mong rằng đại nhân cho phép."
Sự thông tình đạt lý của Tạ Lan Tư khiến Lỗ Hàm càng thêm áy náy, thần sắc hắn thống khổ, nhịn không được vén áo bào lên và quỳ xuống trước mặt Tạ Lan Tư.
"Vi thần vô năng, lại để cho Điện Hạ chịu ủy khuất."
Tạ Lan Tư nâng Lỗ Hàm đứng dậy, thần sắc ôn hòa trấn an....
← Ch. 035 | Ch. 037 → |