← Ch.031 | Ch.033 → |
Ngày thứ hai, Lệ Tri được giao nhiệm vụ đi xe ngựa đưa thiếp mời cho các gia đình khác.
Đây là dấu hiệu cho thấy quyền lực vốn thuộc về Huân Phong đang bị nàng chiếm giữ.
Nàng phải gửi thiếp mời săn bắn từ Lỗ Tòng Nguyễn đến một số gia đình bao gồm cả Mặc Kỳ gia. Mặc Kỳ Xa nghe nói người đưa thiếp là nàng, hắn liền chặn trước xe ngựa khoảng một nén nhang để hàn huyên với nàng về khắp trời Nam đất Bắc.
Thật vất vả mới thoát thân khỏi cửa Mặc Kỳ gia, Lệ Tri đem thiếp mời còn dư lại đưa xong. Nàng dùng bạc Lỗ Tòng Nguyễn thưởng mua một số đồ ăn vặt trên đường, dự định sẽ cho Gia Tuệ và hai huynh muội Tượng Thăng ăn. Làm xong tất cả, nàng mới chậm rãi ngồi xe ngựa đi về.
Tiếng vó ngựa có tiết tấu rõ ràng, đưa nàng về Đô Hộ phủ.
Đi được nửa đường, cỗ xe đột nhiên lắc lư dữ dội rồi dừng lại.
Xa phu đang lớn tiếng bên ngoài, như thể đang tranh chấp với ai đó.
Lệ Tri vén rèm nhìn ra ngoài: "Xảy ra chuyện gì?"
"Muội muội! Muội muội!"
Một người đầu bù tóc rối nhân cơ hội tránh thoát sự ngăn cản của xa phu, lao tới như sói đói, bám chắc vào thành xe.
"Muội muội! Ngươi nhất định phải cứu ta!" Nam tử trông giống như một kẻ lang thang hét lên.
"Đại ca?"
Lệ Tấn Chi liều mạng gật đầu.
Lệ Tri nhìn nam nhân đang phát ra mùi hôi trước mặt mình.
Khuôn mặt tuấn tú vốn có của hắn chằng chịt vết máu, hai mắt đỏ ngầu, thoạt nhìn giống như một kẻ vô gia cư ngủ trên đường phố, không hề có chút dáng vẻ của quý tử kinh đô.
"Đại ca, ngươi làm sao vậy?" Lệ Tri hỏi.
"Muội muội, chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ đại ca..." Lệ Tấn Chi nghẹn ngào, "Bây giờ ngươi đã thăng tiến rồi, ngươi có thể giúp đại ca vào Đô Hộ phủ luôn không? "
Lệ Tri bình tĩnh hỏi: "Ca ca, ai nói cho ngươi biết, ta sắp thăng tiến trong Đô Hộ Phủ?"
Lệ Tấn Chi ấp úng nói không nên lời.
"Không phải đại ca đã lấy kim trâm của mẫu thân để có được một công việc tốt sao? Tại sao lại trở thành như vầy?" Lệ Tri thay đổi câu hỏi.
Lệ Tấn Chi thở dài: "Một lời khó nói hết... Vốn dĩ gia đình kia cũng coi như giàu có, nhưng nam chủ lại ghen tị sự phong nhã hào hoa của ta nên dụng kế hãm hại ta, rồi giao ta cho một tên mặc giáp tu sửa tường thành."
Những gì Lệ Tri nghe được lại không phải như vậy.
"Không phải là bởi vì đại ca câu dẫn nữ chủ nhân bị phát hiện, cho nên mới bị đuổi ra ngoài sao?" Lệ Tri nói, "Truyền khắp phố rồi."
"Nói hưu nói vượn!" Lệ Tấn Chi đỏ mặt, thẳng cổ nói: "Muội muội đừng tin lời đồn đại bên ngoài, đều là do người hại ta cố ý lan truyền!"
"Thì ra là thế." Lệ Tri gật đầu.
"... Đại ca hiện tại thật sự đã đến bước đường cùng. Muội muội xin thương xót, nể tình lúc trước đại ca đối với ngươi rất tốt mà cứu đại ca một mạng đi!"
Nghe lời này, Lệ Tri chỉ muốn cười.
Chắc hắn đối xử rất tốt với nàng trong mơ.
Lệ Tri vẻ mặt khó xử: "Đại ca, ta không biết ngươi nghe đồn đãi ở nơi nào, nhưng ta chỉ là nhị phẩm nha hoàn của thiếu gia ở Đô Hộ phủ, căn bản không giúp được gì..."
"Thiếu gia thích nguơi như vậy, sao lại không giúp được gì?" Lệ Tấn Chi vội la lên: "Ngươi bây giờ là tội thần chi nữ, nếu như thiếu gia của Đô Hộ phủ nguyện ý thu ngươi làm di nương, đây cũng có thể xem là một điều tốt rồi. Ngươi thổi gió bên gối của thiếu gia, còn lo lắng cái gì?"
"Đại ca đây là muốn ta tự tiến cử bản thân à?"
"Thiếu gia thích ngươi, hai người trai tài gái sắc rất xứng đôi, có gì không tốt? Dù sao lấy thân phận bây giờ của ngươi, ngươi đừng nghĩ tới chuyện làm chính thê, được làm di nương của thiếu gia Đô Hộ phủ đã là may mắn lắm rồi."
Lệ Tấn Chi tận tình khuyên bảo, như thể hắn đang vì Lệ Tri mà tính toán:
"Hoàng Tôn tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng địa vị của Hoàng Tôn rất xấu hổ, tương lai phát sinh chuyện gì đều không thể biết được, còn thiếu gia Đô Hộ phủ thì tốt hơn một chút, muội muội của ta, đừng hoa mắt chọn sai, cuối cùng lấy giỏ tre múc nước sẽ thành vô ích..."
Thấy Lệ Tri trầm mặc không nói lời nào, Lệ Tấn Chi lại bắt đầu chơi lá bài tình cảm.
"Khi ở Lệ Phủ, ta hiểu nhất là muội. Muội tâm địa thiện lương, tính cách ôn nhu, có chuyện gì tốt đại ca ta cũng đều gọi muội... Trên đường lưu vong, bọn họ nói xấu muội. Đại ca luôn thay ngươi nói chuyện, ngươi không tin cứ việc hỏi bọn hắn đi! Hiện tại đại ca ngươi gặp nạn, ngươi không thể cứ như vậy mà bỏ mặc ta đúng không?"
Lệ Tấn Chi ưỡn ngực, bày ra tư thái huynh trưởng lúc trước, trên cao nhìn xuống:
"Ngươi nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, một nét không thể viết được chữ Lệ, nếu như ta thân là Lệ Gia trưởng tử xảy ra chuyện, ngươi còn có thể dựa vào ai....."
Xe ngựa đậu ở một con đường vắng vẻ, phỏng chừng Lệ Tấn Chi đã cố ý chờ ở đây để chặn đường.
Nhìn thấy bộ dáng lố bịch của hắn, Lệ Tri thật sự bật cười thành tiếng.
"Ngươi ..... ngươi cười cái gì?" Lệ Tấn Chi tức giận hỏi.
"Ta cảm thấy đại ca nói cũng có lý." Lệ Tri nói, "Lệ Gia chúng ta là trâm anh thế gia vọng tộc nổi danh ở kinh đô, đại ca với tư cách là trưởng tử, nên ngàn vạn lần không thể có việc gì xảy ra."
Lệ Tấn Chi gật đầu liên tục, với vẻ mặt "Muội muội, ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi".
"Như vậy đi, ta trở về nghĩ biện pháp. Đại ca trước tiên cứ chờ tin tức của ta, sáng mai đại ca lại đến đây chờ ta."
"Được! Được!" Lệ Tấn Chi vội vàng đáp ứng, "Muội muội nhất định phải giúp đại ca, bất luận thiếu gia yêu cầu cái gì, ngươi đều phải đáp ứng!"
Lệ Tri khẽ cười, buông màn xe xuống.
Sau khi xe ngựa quay về Đô Hộ phủ, Lệ Tri xuống xe trước cửa, đi thẳng về Phù Phong viện, thấy Huân Phong đang uể oải cầm chổi dưới bóng cây trong viện.
Lệ Tri không nói gì, chỉ đứng ở trước mặt Huân Phong, cười với nàng.
Huân Phong ngồi trên bồn hoa, ánh mắt né tránh.
"Là ngươi đi báo tin cho đại ca của ta?" Lệ Tri nói.
"Ngươi đang nói cái gì?" Huân Phong có tật giật mình, vừa hỏi liền nổi giận, "Ta đang bận, ngươi nếu không có việc gì, cũng đừng cản trở ta!"
"Là ngươi đi nói cho Lệ Tấn Chi, ta ở trong viện được sủng ái, có thể giúp hắn tiến vào phủ." Lệ Tri ngữ khí khẳng định nói.
Huân Phong phát hỏa, đứng bật dậy, trên tay vẫn cầm cây chổi.
"Là ta nói thì sao?" Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Lệ Tri, "Đừng tưởng ta không biết, chính ngươi là người hãm hại ta! Trừ ngươi ra, không ai có thể vào phòng của ta!"
"Chuyện này nên là ta hỏi, Huân Phong tỷ tỷ đang nói cái gì vậy?" Lệ Tri ngạc nhiên hỏi: "Không phải ngươi thừa nhận hoán tình dược là ngươi mua ở hiệu thuốc bên ngoài phủ sao? Sao bây giờ ngươi lại nói rằng ta hại ngươi?"
"Ngươi ..." Huân Phong tức giận giơ tay lên, nhưng sắc mặt lại thay đổi mấy lần, tựa hồ ý thức được lúc này không giống ngày xưa, cuối cùng oán hận buông tay xuống.
"Ngươi cứ chờ xem." Nàng oán hận nói.
"Nếu ngươi đang tìm nhược điểm của ta, thì quả thật ngươi đã tìm ra rồi." Lệ Tri cười nói: "Mặc dù biết đây không phải là lúc nên nói nhiều, nhưng đại ca ta đã đến đây cầu xin, ta dù gì cũng phải vì hắn mà dùng chút sức lực. Nhưng..."
Lệ Tri mỉm cười...lạnh lùng nhìn Huân Phong nói:
"Đối với ngươi thì... ta sẽ không dung túng cho ngươi hết lần này đến lần khác."
Lệ Tri đến gần Huân Phong và thì thầm vào tai nàng ta:
"Ngươi biết rõ nhất, ta là kẻ rất hay mang thù."
Huân Phong mở to hai mắt nhìn nàng, Lệ Tri đã nhanh chóng lui người ra. Nàng nhìn Huân Phong cười ôn nhu vô hại, nhẹ giọng nói:
"Huân Phong tỷ tỷ tỷ còn bận quét dọn, ta không quấy rầy, thiếu gia còn ở trong nhà chờ ta bẩm báo."
"Ngươi..."
Bỏ mặc Huân Phong đang tức giận đến mức vặn vẹo khuôn mặt, Lệ Tri bước vào cửa phòng chính mà không ngoảnh lại.
Có lẽ, dựa vào sự thiên vị của Lỗ Tòng Nguyễn dành cho nàng, việc cho Lệ Tấn Chi làm việc trong Đô Hộ phủ không phải là không thể.
Nhưng nàng không muốn.
Chính tay hai nam nhân Lệ Gia Lệ Kiều Niên và Lệ Tấn Chi này, đã đẩy muội muội song sinh của nàng vào địa ngục.
Nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.
Ngày ấy nàng không mở miệng nói với Lỗ Tòng Nguyễn, hôm sau nàng cũng không nói.
Đến giờ đã định, Lệ Tấn Chi lại xuất hiện trong con đường nhỏ.
Vừa thấy Lệ Tri đi bộ tới, hắn không kịp chờ đợi chạy tới hỏi:
"Sao rồi? Việc thành không?"
Lệ Tri lộ ra vẻ áy náy: "Ta đã nghĩ kỹ, cảm thấy với thân phận của mình không nên nói những lời này với thiếu gia. Thiếu gia đối xử với ta rất tốt, ta không muốn làm khó ngài ấy."
"Việc này có cái gì mà khó?!" Lệ Tấn Chi vội la lên: "Nếu như ngươi làm di nương của hắn, ta chính đại cữu của hắn, người trong nhà giúp đỡ nhau là chuyện nhỏ, hắn có cái gì mà khó?"
"Nhưng ta không có tình ý với thiếu gia..."
"Ngươi là vì cứu ta, vì cứu trưởng tử thế hệ này của Lệ Gia ..... nếu như ngươi không chịu cứu ta, thì sau này ngươi chết, liệt tổ liệt tông Lệ Gia sẽ chỉ vào mặt ngươi mà mắng đó."
"... Xin lỗi, " Lệ Tri nói, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, đại ca nên tìm biện pháp khác đi."
"Ngươi đứng lại!"
Lệ Tấn Chi gọi Lệ Tri đang muốn rời đi lại.
Hắn đã lười khoác lên khuôn mặt huynh trưởng yêu thương. Sự xấu xa độc ác phát ra từ bên trong hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài bẩn thỉu và hôi hám của hắn.
"Ta nói cho ngươi biết, có muốn giúp hay không thì cũng phải giúp! Bằng không.... đừng trách ta không khách khí, đem việc trái với lương tâm của ngươi nói cho tất cả mọi người biết!"
Lệ Tri dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào Lệ Tấn Chi.
"Ta không biết đại ca đang nói cái gì." Lệ Tri vẻ mặt bình tĩnh.
"Vừa rồi ta nói sai rồi, mặc kệ ngươi có giúp ta hay không, dưới cửu tuyền, ngươi cũng không có mặt mũi nào đối mặt với tổ tông Lệ Gia."
Lệ Tấn Chi bước đến gần Lệ Tri, và nhìn chằm chằm vào nàng bằng một ánh mắt âm tàn.
"Lệ Gia biến thành như ngày hôm nay, đều là nhờ ngươi."
Lệ Tri trầm mặc nhìn hắn, trong mắt có chút biến hóa.
"Dương hữu quỵ nhũ chi ân, nha hữu phản bộ chi nghĩa(*), ngay cả động vật cũng như vậy, ngươi nhẫn tâm báo oán cha ruột của mình sao?!"
(*)Dương hữu quỵ nhũ chi ân, nha hữu phản bộ chi nghĩa: nghĩa "Ghi ơn dê biết bù quỳ, trả nghĩa quạ mớm mồi về mẹ cha" câu cổ huấn Trung Quốc dạy về đạo hiếu thảo.
Ngoài đường có người qua lại, nhưng trong ngõ nhỏ lại không có một tiếng động nào.
Sau một hồi im lặng, Lệ Tri nói:
"Làm sao ngươi biết?"
Lệ Tấn Chi lộ ra biểu tình cá đã cắn câu.
"... Ngươi có thói quen nói mê lúc ngủ." Lệ Tấn Chi giễu cợt nói, "Nếu không phải vì bị lưu đày, có lẽ cả đời ta cũng không biết."
"Ngươi biết bao nhiêu?"
Lệ Tri tiến một bước về phía hắn, và đưa tay phải ra sau hắn.
Lệ Tấn Chi buộc mình phải đối mắt với thiếu nữ trước mặt, trán của hắn thấm ra những giọt mồ hôi.
Người trước mặt là muội muội ruột của hắn, nhưng ánh mắt của nàng lại làm hắn sợ hãi.
"Nếu như ta nói cho Điện Hạ biết, hắn lưu lạc đến tận đây đều là bởi vì một phong thư của ngươi... ngươi còn có mạng sống sao?!" Hắn phô trương thanh thế nói.
Đột nhiên, Lệ Tri cảm thấy có một ánh mắt, nàng nhìn về phía con hẻm, thì thấy đó chỉ là bản hiệu của những quầy hàng do các thầy tướng số mở đang phất phơ theo gió.
Nàng lại quay đầu, nhìn Lệ Tấn Chi đang đợi nàng trả lời, tay phải giấu chủy thủ buông xuống.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Nàng tỉnh táo nói.
"Ngươi không giúp ta tiến vào Đô Hộ phủ cũng không sao." Lệ Tấn Chi nói: "Trong Đô Hộ phủ có vô số của cải, hơn nữa Lỗ Tòng Nguyễn lại là con trai độc nhất của Lỗ Hàm, cho nên bảo bối nhất định có không ít. Ngươi tùy tiện cầm một thứ đi ra, cũng đã đủ cho đại ca sống một đời áo cơm không lo."
"Ngươi muốn ta đi Đô Hộ phủ trộm đồ?" Lệ Tri hỏi.
"Đây là yêu cầu thấp nhất của ta." Lệ Tấn Chi nói, "Chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện này .... ta lấy danh nghĩa của phụ thân ra thề, từ nay về sau, ta và ngươi đã giải quyết xong ân oán, tuyệt sẽ không làm phiền ngươi nữa!"
"Ngươi không hối hận?" Lệ Tri như có thâm ý.
Lệ Tấn Chi nắm giữ được nhược điểm lớn như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Lệ Tri.
Muội muội này của hắn không có bổn sự gì lớn, nhưng dung mạo lại là nhất đẳng, nếu không thì ngay từ đầu phụ thân đã không định đưa nàng vào cung.
Tuy trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại là một ý khác.
"Ta không hối hận!" Lệ Tấn Chi lớn tiếng nói, "Đại ca giữ lời, chỉ cần ngươi mang bảo bối cho ta, ta liền đi, vĩnh viễn không gặp lại nhau!"
".... Được."
Lệ Tri nhìn hắn thật sâu.
"Hy vọng ngươi nói lời giữ lời."
← Ch. 031 | Ch. 033 → |