← Ch.005 | Ch.007 → |
Mấy ngày sau, đội ngũ lưu vong tiến vào ranh giới của Trọng Thành, theo quy định, đội lưu vong không được vào thành, ở Trọng Thành cũng như vậy.
Trong quá khứ, chỉ có nha dịch áp giải đường ngắn mới hòa nhập vào đội lưu vong. Nhưng lần này, các quan viên cấp thấp mặc quan phục cũng đến. Tên áp giải đường dài Trịnh Cung, người luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt những kẻ lưu vong, sau khi nhìn thấy người do Trọng Châu Thứ Sử phái tới, liền cúi đầu khom lưng, khóe miệng nhếch gần đến mang tai.
Quan viên địa phương cúi đầu bên ngoài xe ngựa của Tạ Lan Tư, sau khi nói vài câu ngắn ngủi, một lão đại phu ôm hòm thuốc bước vào xe ngựa.
Đám người lưu vong đứng bên ngoài lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Trịnh Cung cáo mượn oai hùm xua đuổi đám người ấy đi chỗ khác, Lệ Tri ôm Thần Đan, lơ đãng nghe người Lệ Gia nói chuyện.
"... Mẫu thân, người đi đi!" Lệ Tấn Chi gần như tức giận nói: "Trọng Châu Thứ Sử Phu Nhân là tỷ muội tốt của mẫu thân trước khi xuất giá. Với tầng quan hệ này, một quan chức nho nhỏ còn dám làm mẫu thân mất mặt sao? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải cầu bọn hắn làm chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn xin một ít thức ăn và mấy bộ quần áo ấm thôi mà....."
Mẹ đẻ Trịnh Thị của Lệ Tấn Chi phụ họa nói:
"Đúng đó phu nhân! Trước đây ngay cả tư cách nói chuyện với lão gia của chúng ta, Trọng Châu Thứ Sử còn không có, huống chi là tiểu quan dưới quyền!"
Vương Thị bị hai người giật dây cũng động lòng, nhưng vẫn chưa buông được tự trọng của mình.
"Nhưng nếu hắn cự tuyệt... Dù nói thế nào ta đã từng là nhị phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, nếu như bị một tên tiểu quan cửu phẩm cự tuyệt..."
"Mẫu thân, đây là lúc nào rồi?"
Lệ Tấn Chi đè lại tức giận khuyên:
"Nếu không qua được cửa này, đi qua thôn này sẽ không còn thôn khác. Đến lúc đó cả nhà chúng ta đều phải chết đói!"
"Đại ca, mẫu thân không muốn, huynh cũng đừng bức người... Phu tử đã từng nói qua...." Âm thanh nho nhỏ của Lệ Huệ Trực vang lên.
"Vậy phu tử có nói cho ngươi biết, người không ăn sẽ chết đói, mùa đông không mặc quần áo ấm sẽ chết cóng không?" Lệ Tấn Chi ngoài cười nhưng trong không cười ngắt lời Lệ Huệ Trực: "Hơn nữa, coi như chúng ta có thể sống sót, nhưng Lệ Huệ Trực ngươi mới có bảy tuổi, vạn nhất có điều gì xảy ra, mẫu thân có thể mua thuốc hối hận ở đâu?"
Câu nói sau cùng đã chọc giận Vương Thị, bà lạnh giọng bác bỏ, dường như bà cảm thấy hai từ "vạn nhất" cực kỳ xúi quẩy.
"Mẫu thân, con cũng là lo cho Huệ Trực nên mới nói như vậy, dù sao thì hắn cũng còn quá nhỏ." Lệ Tấn Chi hiên ngang lẫm liệt nói: "Nếu con là người có quan hệ với Trọng Châu Thứ Sử, vì sinh kế của nhà chúng ta, con tuyệt đối sẽ không nói hai lời liền đi xin người ta ngay, dù cho có bắt con quỳ xuống sủa như một con chó...vì sự tồn vong của Lệ Gia, con cũng sẽ không chối từ!"
"Đại ca, chuyện này và tuổi tác không liên quan, ta.."
Mặt Lệ Huệ Trực đỏ lên, muốn biện hộ cho mình, nhưng tiếng nói của một đứa trẻ bảy tuổi dù đặt ở đâu cũng vô cùng nhỏ.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn một lúc, Lệ Tri ngẩng đầu lên nhìn. Vương Thị dường như đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi về phía quan viên Trọng Thành.
Lại qua một lúc, đại phu tóc trắng từ trong xe ngựa bước ra.
Vào giây phút cuối cùng khi bức màn gấm rủ xuống, Lệ Tri nhìn thấy trong ánh sáng lờ mờ của xe ngựa, Tạ Lan Tư khoác áo lông dựa vào thành xe ho khan, sắc mặt hắn tái nhợt hơn bao giờ hết.
Đại phu thấp giọng nói vài câu với quan viên Trọng Thành bên cạnh xe ngựa, hắn hành lễ với Tạ Lan Tư từ xa, sau đó dẫn những người khác lên ngựa trở về thành.
Vương Thị đi không bao lâu đã ngượng ngùng quay lại.
"Mẫu thân, thế nào rồi?" Lệ Tấn Chi không kiên nhẫn hỏi.
"Đều tại ngươi nhất định bắt ta phải đi......." Sắc mặt Vương Thị khó coi: "Hắn nói Thứ Sử Phu Nhân đi thăm người thân rồi, hắn phải chờ phu nhân về bẩm báo mới có thể định đoạt."
"Đợi Thứ Sử Phu Nhân kia về là khi nào hả?" Lệ Tấn Chi cả giận nói.
"Cũng không còn cách nào, ai bảo bây giờ chúng ta là người đi cầu xin chứ!" Vương Thị nói.
Tranh chấp sau lưng tiếp tục mãi cho đến khi Trịnh Cung ra lệnh đội ngũ lên đường.
Lệ Tri vờ như không nhìn thấy một khối u nhô ra từ cổ tay áo Vương Thị, cùng với đôi mắt đỏ hồng của Lệ Huệ Trực, đối với vận mệnh sụp đổ của Lệ Gia trong tương lai nàng không quan tâm.
........
"Trúng độc?"
Trọng Châu Thứ Sử đứng trước giá Bát Bảo kinh ngạc xoay người lại, ngay cả Ngọc Sơn Tử (*)quý giá có khắc thanh tùng tuyết đình và tiểu đồng vui chơi bên dòng suối cũng bị hắn bỏ lên bàn.
(*)Điêu khắc tròn phong cảnh rừng núi
Ngọc Sơn Tử là một bức tranh phong cảnh rừng núi được chạm khắc hình tròn, khi làm thì vẽ sơ đồ trước rồi mới chạm khắc nên thường được đặt tên theo bức tranh. Núi, hình, động vật, chim, nước chảy, v. v. được chạm khắc trên Ngọc Sơn Tử, với các lớp rõ ràng và các hình dạng khác nhau, việc chạm khắc loại cảnh quan núi rừng này, từ khung, bố cục, đến sắp xếp thứ bậc, đều thể hiện và thấm nhuần các quy tắc của bức tranh.
"Đúng, chính xác là trúng độc." Đại phu cúi người, thái độ khiêm tốn nói: "Khẩu phần lương thực của Hoàng Tôn được cung cấp riêng, lão phu kiểp tra đồ ăn trong xe ngựa, phát hiện có một chút bột phấn kim cương thạch.
"Bột phấn kim cương thạch..... đó là vật gì?" Thứ Sử nhíu mày.
Đại phu chậm rãi nói: "Hồi đại nhân, kim cương thạch vốn là một loại khoáng vật, không thể ăn được. Nhưng nếu đem kim cương thạch xay nhuyễn thành bột phấn bỏ vào đồ ăn, bột phấn kim cương thạch sẽ được hấp thụ trong thành dạ dày, tích lũy lâu dài, sẽ nôn ra máu mà chết."
"Thì ra là thế..." Thứ sử như có điều suy nghĩ: "Ngươi có kê thuốc cho hắn không?"
"Lão thân thấy thân thể hắn hư nhược, liền cho hắn mấy bình Khu Hàn Hoàn do chính lão thân bào chế. Có thể nhuận phổi bổ khí, nhưng đối với độc kim cương hắn trúng thì không có tác dụng."
"Nếu không được trị liệu, hắn có thể sống bao lâu?"
"Nhiều thì một năm, ít thì nửa năm."
Thứ sử nghe xong liền lâm vào trầm tư. Ba nghìn dặm lưu đày chỉ vừa mới bắt đầu, nếu tính từ bây giờ thì rất có thể Hoàng Tôn sẽ chết trước khi đến được Minh Nguyệt Tháp.
Đây là chuyện mà rất nhiều người mong muốn.
Đại phu do dự một lát, nói: "Còn có một chuyện...tuy rằng lão thân phát hiện thấy đồ ăn trong xe ngựa có độc kim cương thạch, nhưng có lẽ y thuật của lão thân không tinh, bệnh trạng của hắn cũng không khớp lắm..."
Thử Sử không ngạc nhiên, cũng không muốn hỏi thêm. Hắn khoát tay áo nói:
"Ta đã biết, ngươi lui xuống đi."
Đại phu nói tất cả những gì nên nói xong, hắn thi lễ một cái, yên lặng rời khỏi thư phòng.
Vị quan có khuôn mặt dài nhìn Trọng Châu Thứ Sử, thăm dò hỏi:
"Đại nhân, ngài nghĩ sao? Có cần đổi đại phu khác đến xem không?"
"Không cần."
"Nhưng mà độc kia...."
Thứ Sử cười lạnh nói: "Phế Thái Tử gây thù chuốc oán khắp nơi, số người muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn cũng không ít. Thứ đại phu phát hiện chỉ là độc kim cương thạch, nhưng bên người Tạ Lan Tư, có thể có rất nhiều thứ muốn mệnh của hắn."
Vị quan mặt dài nhanh chóng hiểu ra: "Đại nhân nói chính là bọn sơn tặc kia...tựa hồ có người muốn lấy tiền mua mạng."
"Có nhiều người muốn ra tay với hắn như vậy, vừa hay cũng tiết kiệm được sức lực của ta. Ngươi truyền tin cho người của ta, kêu bọn hắn không cần làm chuyện dư thừa." Bàn tay to béo của Thứ Sử đặt lên Ngọc Sơn Tử giá trị liên thành, vuốt ve đỉnh núi màu xanh. Hắn cười đầy ẩn ý: "Dù sao thì loại chuyện này... vẫn là đám quý nhân trong Kinh thành thạo hơn."
Đội ngũ những kẻ lưu vong uốn lượn như một dải ruy băng xám giữa rừng núi xanh thẫm chập chùng.
Đám người Lệ Tri đã rời khỏi Trọng Châu được mấy ngày. Ra khỏi núi vẫn là núi, không thấy dấu vết của con người.
Tịch dương nơi xa dường như cũng bị bệnh nặng, ánh chiều tà ảm đạm như sắp bị dập tắt hoàn toàn trong khoảnh khắc tiếp theo.
Những người lưu vong khi nghe tin hạ trại tại chỗ, đều kiệt sức ngã quỵ xuống đất, bất kể thân phận trước đây là kẻ buôn người hay quan lại quyền quý, giờ phút này đều nằm xiêu vẹo trên cùng một mảnh đất màu vàng.
Lệ Tri ngồi bên ngoài nơi người Lệ Gia tụ họp, tự giác rời khỏi trung tâm nói chuyện của Vương Thị và Lệ Tấn Chi. Đại Hắc Cẩu Thần Đan ngoan ngoãn ngồi bên người nàng.
Nhân lúc không ai để ý, nàng lặng lẽ kiểm tra vết roi trên cánh tay.
Vết thương đầm đìa máu tươi lúc trước đã hoàn toàn ngừng chảy máu, lưu lại một vệt đỏ xấu xí giống như con giun đất. Nếu vết thương này rơi vào người Lệ Hương, có lẽ nàng ấy sẽ ngất ngay tại chỗ. Nhưng Lệ Tri lại như không biết nó sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho mình, nàng xem vết thương một cách vô cùng thờ ơ.
"Ăn cơm đi! Không được tranh giành, coi chừng ăn roi!"
Áp giải đường dài Trịnh Cung cầm cái thùng gỗ quen thuộc xuất hiện, Lệ Tri sửa sang lại ống tay áo cho tốt.
"Của ngươi, bắt lấy...." Trịnh Cung từ trong thùng gỗ lấy lương khô ra, không kiên nhẫn mà ném cho Lệ Tri.
Màn thầu rơi xuống người Lệ Tri, nàng vội vàng bắt lấy, phát hiện lương khô lúc trước tốt xấu gì thì cũng to bằng nắm tay, nhưng nay nó chỉ bằng lòng bàn tay mà thôi.
Lệ Tri nhìn nhanh vào thùng gỗ, trong đó đều là những thứ trông giống như thức ăn thừa của người khác..... không những chỉ to bằng nắm đấm của đứa bé, mà hầu hết chúng đều đã hư thối, mốc meo, ngay cả màu sắc cũng thay đổi.
Lệ Tri yên lặng nhận lấy cái màn thầu khô quắt, nhưng rất nhanh đã có người dị nghị với cái này:
"Quan gia, xin ngài thương xót! Cái này quá ít, cho tôi nhiều hơn một chút đi......."
Người nam nhân cầm cái màn thầu thiu to bằng lòng bàn tay ôm lấy chân Trịnh Cung cầu xin.
"Không có là không có! Không biết tốt xấu thì cái gì cũng không có mà ăn!" Trịnh Cung đá một cước lên người nam nhân gầy như que củi kia.
"Quan gia, van cầu ngài, cho nữ nhi của ta một cái đi, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài..." Một phụ nhân khóc lóc vang xin, nữ nhi gầy yếu của nàng ta co rúc ở một bên, như một bộ xương có thể gãy rời bất cứ lúc nào.
"Cút, mẹ nó đúng là xui xẻo mà!" Trịnh Cung nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, kiên quyết ném tiếng khóc của phụ nhân ra sau lưng.
Cho dù mọi người có cầu xin bao nhiêu, thì thức ăn họ nhận được cũng không nhiều lên.
Từ khi tiến vào ranh giới Phụng Châu, nhiệt độ càng ngày càng lạnh giá, ngày nào cũng có người lưu đày đổ bệnh. Đối với những tù nhân ốm nặng thì dù bị đòn roi cũng không thể đi tiếp, nha dịch sẽ dùng đao kết liễu mạng sống của họ một cách không thương tiếc.
Mỗi ngày Lệ Tri đều buộc mình phải ăn một thứ gì đó, từ lương khô bốc mùi và đổi màu, cho đến những chiếc lá hái được trên đường đi vệ sinh..... nếu có một con rắn trước mặt, Lệ Tri sẽ tìm cách biến nó thành thức ăn của mình.
Đáng tiếc, trong mùa đông giá rét này, chỉ có những con mãnh thú mà nàng không thể đối phó được mới đi lang thang bên ngoài tìm kiếm thức ăn.
Vì tránh bị dã thú tập kích, nhóm đi vệ sinh từ ba người biến thành năm người. Mặc dù vậy, Lệ Tri vẫn ngẫu nhiên nhìn thấy những đôi mắt màu xanh lang thang trong rừng.
Lệ Tri đang tê dại nhai nuốt cái màn thầu khô khốc, thì thấy gã nam nhân ôm chân Trịnh Cung lúc nãy, hắn đã ăn xong lương thực của mình và đang dùng một ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Thần Đan bên người Lệ Tri.
Người đã đói đến cùng cực thì chuyện gì cũng làm được.
Lệ Tri đã từng đọc trong sách ghi chép về việc đổi thịt con để ăn trong nạn đói, cho nên ăn thịt chó cũng chẳng là gì.
Lệ Tri cảm thấy lo lắng cho tương lai của Thần Đan trong đội ngũ lưu vong, nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là ôm chặt Thần Đan, dùng thân thể của mình để cản trở ánh mắt tham lam của nam nhân kia.
Lúc này thứ muội Lệ Hương đi đến bên cạnh Đại Hắc Cẩu, sờ lên đầu của nó, thừa dịp lúc đưa lưng về phía đám người Trịnh Thị, nàng muốn đút cho Thần Đan nửa miếng bánh của mình.
Lệ Tri nhận ra đó là khẩu phần vừa rồi Trịnh Cung đưa cho nàng ấy, có lẽ Lệ Hương đã ăn một chút, cũng có thể là không ăn, nhưng theo Lệ Tri nhìn thì nửa chiếc bánh nhỏ này không khác gì lúc Trịnh Cung đưa cho.
Nàng nhíu mày, đang muốn ngăn cản hành vi của Lệ Hương, nhưng Thần Đan lại không chịu nổi mà ăn mất cái bánh.
Người đói đến mức ngực dính vào lưng, chó cũng vậy. Lệ Tri không thể nào chỉ trích Thần Đan.
"..... Sao ngươi không ăn?" Lệ Tri hỏi.
Thời điểm Lệ Hương vuốt ve Thần Đan, trên gương mặt không có chút huyết sắc nào hiện lên một nụ cười. Nhưng khi Lệ Tri nói chuyện với nàng, ánh mắt của nàng chuyển thành lạnh lùng oán hận.
"Ta không đói." Lệ Hương lạnh lùng nói.
"Không đói cũng phải ăn." Lệ Tri thử khuyên bảo: "Nếu không thì sao ngươi đến Minh Nguyệt Tháp được?"
Lệ Hương cười khẩy, như thể khinh thường câu hỏi của nàng.
"Không sao." Nàng xoa đầu Thần Đan, trong mắt hiện lên một tia bi thương: "Lệ Gia đã không còn, với thân phận này, đến Minh Nguyệt Tháp rồi...thì có thể thế nào?"
Sao một hồi im lặng, Lệ Hương không tự nhiên mà nói tiếp:
"Ta nghe...có người nói về việc ăn thịt chó. Ngươi...tốt nhất nên cẩn thận một chút...đừng hại Lệ Hạ rồi. lại hại chết con chó của nàng ấy...Nàng ấy yêu thương Thần Đan hơn bất kỳ người nào..."
Nàng nói câu sau cùng rất nhỏ và yếu, Lệ Tri gần như không thể nghe rõ giọng nói của nàng.
Khuôn mặt của Lệ Hương đỏ bừng bất thường, đôi môi nứt nẻ không có một tia huyết sắc, mỗi khi nàng ấy nói một câu nào đó, nàng ấy phải dừng lại để lấy hơi.
Lệ Tri nhớ mười ngày trước, tuy rằng sắc mặt Lệ Hương tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn có chút thịt, còn bây giờ nàng ấy chỉ là một bộ xương xiêu vẹo, ngay cả hốc mắt cũng trũng sâu.
Trời đông giá rét. Trong mỗi trận gió đều như ẩn chứa trăm triệu ngân châm.
Tất cả mọi người đều quấn chặt lấy mình trong chiếc áo vải mỏng manh, chỉ có Lệ Hương là dường như không cảm thấy lạnh, mặc cho gió rét tùy ý lùa vào ống tay áo.
Những người lưu vong ở đây, sau khi bị bệnh, chỉ có thể tự cầu phúc. Cho dù giữ được một chút hơi tàn, cũng phải đối mặt với vô số ánh mắt tham lam thèm thuồng của đám người lưu vong, bọn hắn vì muốn có thêm quần áo để mặc, đều đang cầu nguyện cho người bị bệnh bên cạnh vĩnh viễn không thể mở mắt ra nữa.
Không ai có thể giúp muội ấy.
Lệ Tri không nhịn được sờ lên trán của Lệ Hương.
"...Ngươi sốt rồi." Nàng nhíu chặt lông mày.
"Đừng chạm vào ta..." Lệ Hương hất tay nàng ta, dùng giọng điệu ác liệt cảnh cáo.
"Cho dù ngươi trách ta, cũng không nên lấy thân thể của mình ra đùa giỡn."
Lệ Hương khinh thường cười nhạo một tiếng, sự mỉa mai thoáng qua trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
"Ta lúc nào thì đùa giỡn thân thể của mình?" Nàng nói: "Cái loại thời điểm này...cái loại địa phương quỷ quái này...ngoài việc chấp nhận số phận, thì ta còn biện pháp nào?"
Lệ Hương không muốn nói thêm nữa, nàng cố gắng đứng dậy, lảo đảo quay về chỗ mẹ đẻ Trịnh Thị, Trịnh Thị chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay đầu nói với chuyện với Lý Tấn Chi.
Vào ngày thứ hai, điều mà Lệ Tri lo lắng nhất đã xảy ra.
Bệnh tình của Lệ Hương nặng hơn, nửa bước cũng không đi nổi.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |