← Ch.083 | Ch.085 → |
Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến. Người ta đưa một người thanh niên sắc mặt trắng bệch lên cáng cứu thương.
"Cẩn thận một chút, cậu ta bị thương ở lưng." Hoàng Thiên An đẩy cáng lên xe cứu thương, nói sơ qua tình hình với bác sĩ.
"Cậu ta bị mất máu quá nhiều dẫn tới hôn mê. Có lẽ do ở ngoài trời cả đêm nên bị cảm lạnh."
"Tôi muốn đi cùng." Vũ Linh Nhi kéo tay cậu ngỏ ý muốn đi cùng hắn đến bệnh viện. Cô thật sự rất lo lắng. Hắn là tại cô nên mới bị thương.
"Không được, cậu đang bị sốt đấy." Cậu phản đối, có chút không vui nhìn cô. Cô thật sự lo lắng cho hắn ta đến vậy ư?
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết! Cậu có biết là cậu khiến tôi lo lắng thế nào không hả? Đừng có rời xa tôi nữa. Nếu không phải tại cậu thì mọi việc cũng không đến nông nỗi như thế này." Cậu nhất thời nóng nảy, tức giận nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô với ánh mắt đo. Trong lòng cậu thật sự rất khó chịu, không vui. Linh Nhi đang bị ốm còn lo lắng cho người khác, mà người đó không phải là cậu.
Có phải cậu thật sự rấ hẹp hòi không? Cô đã là gì của cậu?
"Xin... xin lỗi..." Cô cúi gằm đầu xuống. Tất cả đều là lỗi của cô. Cô làm chi Vũ giận, còn làm cho hắn bị thương.
"Thôi được rồi. Hai đứa đừng lo. Chị sẽ theo cậu ta vào viện." Hoàng Thiên An tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô.
"Được rồi! Tôi không nên nặng lời với cậu." Cậu thấy mình có chút kích động khiến cô hoảng sợ. Nhưng cậu thật sự không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Đột nhiên cậu ôm lấy cô vào lòng, khẽ thủ thỉ bên tai cô, lời nói lại có chút van nài giống như cầu xin, lại có chút sợ hãi: "Hứa với tôi, đừng khiến tôi phải vì cậu mà lo lắng. Mãi mãi ở bên cạnh tôi. Được không?"
Cậu rất sợ, một ngày nào đó sẽ không còn nhìn thấy cô được nữa. Rất sợ.
Vũ Linh Nhi ngây người, một lúc sau mới khẽ gật đầu. Cô không muốn cậu vì cô mà lo lắng. Cậu không vui cô cũng sẽ cảm thấy không vui. Trong tim cô dường như cậu có một khoảng nào đó, không rõ. Chỉ biết là khi được cậu ôm như thế này, cô cảm thấy rất ấm áp, lo sợ cũng vơi đi một ít.
Nhưng cô không hề biết, phía xa xa kia đang có người nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Đinh Trần Hải Yến đứng khuất sau gốc cây to, nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt cô ta toát lên vẻ giận dữ lại có phần bi thương. Cô ta hận Vũ Linh Nhi! Rất hận! Dường như trái tim băng giá mà cô chưa lần nào chạm đế được đến thì cô gái đó lại có thể cầm trong tay? Tại sao?
Tại sao? Cô đã từng tự hỏi với chính mình câu này rất nhiều lần. Nhưng vẫn là không tìm ra đáp án. Cô khẽ nhìn người đang nằm trên cáng kia. Hắn sắc mặt nhợt nhạt nằm bất động ở đó. Cô thật sự rất đau khổ? Là tại cô mà hắn ra nông nỗi này ư? Không! Không phải tại cô! Là tại Vũ Linh Nhi! Chính là tại con nhỏ đó!
Là tại con nhỏ đó khiến hắn bị thương. Đôi mắt cô ánh lên đầy thù hận, thù hận trong đau khổ. Tại sao hắn lại vì cô ta mà khiến bản thân mình ra nông nỗi này chứ? Tại sao hắn lại luôn bảo vệ cô ta?
Đinh Trần Hải Yến hai bàn tay nắm chặt thành quyền. - Anh đối với tôi còn chưa từng có lấy một cái nhíu mày, chưa từng có lấy một lần rơi lệ, một lần quan tâm. Tại sao? Là tình yêu của cô dành cho hắn không đủ sao?
Cô thật giống như một con người tự lao mình vào ngọn lửa. Cho đến khi bị thiêu rụi vẫn ngu ngốc hỏi tại sao? Cô đã trở thành một con người mù quáng, đã không thể quay đầu lại rồi.
Nhưng... cô có gì thua kém cô ta? Tại sao hắn lại không nhìn đến cô. - Cô luôn tự hỏi là như vậy.
Đinh Trần Hải Yến cầm chặt sợi dây hình thánh giá trong ta, sau đó cô ta mở tay ra. Chiếc vòng tuột khỏi tay, lập tức rơi xuống dòng suối nước đang chảy siết. Hãy để nó... mãi mãi biến mất khỏi thế gian này... mãi mãi...
Cô quay người, bỏ đi. Cái ánh nhìn cuối cùng đầy thù hận. Cô sẽ không để yên cho việc này diễn ra như vậy đâu.
***
Ở trong lều, cậu đặp chăn cho Vũ Linh Nhi, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi:
"Cậu nửa đêm lại vào rừng làm gì thế hả? Có biết tôi lo lắng thế nào không?"
Cô bây giờ mới sực nhớ ra mục đích của mình khi vào trong rừng. Cô vẫn chưa tìm thấy chiếc vòng đó. Cô ngồi bật người dậy, cô phải đi tìm.
"Cậu đi đâu? Ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi." Cậu hơi nhíu mày, ấn cô nằm xuống. Không phải cô vẫn muốn đi thăm hắn đấy chứ? Trong lòng cậu lại nổi lên một chút ghen tuông.
Cô bị cậu kéo nằm xuống, chỉ có thể nhìn cậu, đôi mắt ngập đầu khó xử.
"Xin lỗi." Cô nhỏ giọng nói.
"Thôi, quên đi. Cậu không sao là tốt rồi, biết tôi lo lắng vậy thì sao này đừng có đi lung tung nữa." Hoàng Thiên Vũ xoa xoa đầu cô, cậu phát hiện ra mình không thể nào nổi giận với cô được.
"Không phải. Thật... thật ra... tôi là rơi chiếc vòng đó ở trong rừng rồi." Cô ấp úng nói, cũng không dám nhìn cậu. Cậu sẽ giận cô sao?
"Cậu... Vì vậy nên cậu mới vào rừng tìm?" Cậu đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô vẫn luôn nghĩ tới cậu như vậy sao?
"Xin lỗi."
"Ngốc! Mất rồi thì thôi." Cậu mỉm cười, nắm lấy tay cô.
"Nhưng..."
"Tôi sẽ không giận cậu. Sau này cũng không được vì thế mà làm mấy chuyện nguy hiểm nữa. Biết không?"
"Ừ." Cô gật gật đầu, nhìn cậu cười. Cậu cũng khẽ mỉm cười. Cậu phát hiện ra là chỉ cần nhìn thấy cô cười, cậu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
"Ngủ đi." Cậu dùng tay che hai mắt cô lại, giống như khi dỗ một đứa trẻ con ngủ.
Cô nghe theo lời cậu, nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ đi.
Cậu một mình ngồi yên lặng nhìn cô. Cô vẫn luôn ngây thơ, luôn trẻ con như thế. Nhưng cậu là thực sự thích tính cách của cô, đơn giản mà sống, không phải bận tâm về những chuyện khiến mình đau đầu. Đây cũng là một cuộc sống mà cậu muốn. Nhưng... cậu lại không thể nào sống như thế được. Có phải như thế mà cậu thích cô không?
Vũ Linh Nhi ngủ, khuôn mặt thật bình yên. Lại còn mỉm cười, không biết cô gặp gì trong mộng mà vui đến thế. Cậu khẽ xoa xoa má cô, một cảm giác ấm áp tràn vào trong lòng.
Cậu không biết, cô có thể cười được như vậy là do cậu sao?
***
Vì có sự cố xảy ra nên chuyến cắm trại kết thúc sớm hơn dự tính. Cũng vì lo lại có thêm học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên sáng sớm ngày thứ hai tất cả đã rời khỏi nơi cắm trại để trở lại thành phố. Chuyến cắm trại không mấy suôn xẻ đã kết thúc. Mọi thứ lại đi về với quỹ đạo ban đầu của nó.
Trong phòng học, vào giờ nghỉ trưa.
"Hắn ta sẽ không sao chứ?" Lưu Anh Phương cắm một miếng bánh, nhìn cậu tò mò hỏi."Hắn" ở đây dĩ nhiên là để chỉ Trần Hà Duy - người mà bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
"Nghe chị An nói thì không sao." Cậu nhìn sang chỗ Vũ Linh Nhi, lên tiếng.
"Mà cũng thật kỳ quái, nghe nói hôm nay Gyu về mà. Sao lại không thấy cậu ta đâu?"
Lưu Anh Phương vừa nói dứt lời thì một dáng người đã xuất hiện ở trước cửa lớp. Đúng là vừa nhắc đến Tào tháo thì Tào tháo liền xuất hiện. Chan Jung Gyu bước vào lớp với vẻ mặt không mấy gọi là vui vẻ.
Cậu ta vứt chiếc vali xuống đất, đi ngay đến bàn của Hà Vi Băng, lập tức kéo cô bạn đứng dậy, vẻ mặt đang rất tức giận. Không phải là vừa xuống máy bay đã chạy vội đến đây đấy chứ?
"Có thật không? Cậu nói đi! Có thật là như vậy không?" Cậu ta nắm chặt lấy hai vai Hà Vi Băng, trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người, gào lên.
"Chan Jung Gyu! Cậu làm cái gì thế hả?" Lưu Anh Phương ngay lập tức chạy đến, chen vào giữa hai người bọn họ, đứng chắn trước mặt Hà Vi Băng.
Chan Jung Gyu không thèm để ý đến cô gái kia, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Vi Băng một cashc đầy tức giận, cậu lặp lại câu hỏi: "Cậu nói đi! Có thật không?"
"Gyu! Có gì từ từ nói." Hoàng Thiên Vũ cũng chạy lại kéo tay cậu ta nhưng lại bị cậu ta thô bạo hất ra.
Hà Vi Băng ban đầu còn có chút ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra điều gì. Cô chỉ khẽ cười buồn: "Cậu biết rồi sao?"
"Cậu nói đi!!! Có thật là như vậy??" Chan Jung Gyu hoàn toàn mất kiểm soát, một lần nữa nắm chặt lấy cánh tay Hà Vi Băng, siết thật chặt.
"Cậu! Có gì từ từ nói! Động tay động chân cái gì?" Lưu Anh Phương cầm lấy tay cậu ta.
"Tránh ra!!!" Chan Jung Gyu đẩy mạnh người đang ngăn cản mình ra. Cả người Lưu Anh Phương mất thăng bằng ngã xuống đất.
"Anh Phương! Không sao chứ?" Hoàng Thiên Vũ chạy lại đỡ cô.
Lưu Anh Phương thật sự nổi giận, gạt tay của Vũ ra, gào lên: "Rốt cuộc là cậu nổi điên cái gì hả?"
Nhưng Jung Gyu giờ đây hoàn toàn không quan tâm gì đến cô. Cậu ta nhìn chằm chằm về phía Hà Vi Băng. Trong đôi mắt có giận dữ, có sợ hãi, lại giống như có người mới lừa dối cậu ta.
"Nói đi! Có phải cậu sắp sang Hàn không?" Chan Jung Gyu gằn ra từng chữ, đôi mắt nhìn về phía Hà Vi Băng đang đứng bất động. Cậu ta thật sự mong cậu trả lời là không phải.
"Sang Hàn? Chan Jung Gyu! Cậu nói cái gì thế hả?" Lưu Anh Phương lặp bắp kinh hãi hết nhìn Chan Jung Gyu rồi lại quay sang nhìn Hà Vi Băng.
"Cậu..." Hoàng Thiên Vũ cũng ngạc nhiên không kém.
"Đúng!" Ngược lại Hà Vi Băng lại hết sức bình tĩnh, cô biết rồi thế nào ngày này cũng đến.
Chan Jung Gyu như hoàn toàn mất đi sức lực, buông Hà Vi Băng ra, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
"Hóa ra... Nhưng tại sao lại không nói... cho tôi..." Cậu ta thẫn thờ nhìn lên phía cô.
"Không phải việc gì quan trọng. Có nói cũng đâu thay đổi được gì?" Hà Vi Băng nghiêng đầu không nhìn ánh mắt của cậu ta, đôi bàn tay hơi run.
"Không phải việc gì quan trọng? Cậu coi tôi, à không, cậu coi tất cả chúng tôi là cái gì? Bạn cậu ư? Cậu có biết là mình đang làm cái gì không?" Chan Jung Gyu châm rãi mà nói, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta phát sợ.
(hết chap 85)
← Ch. 083 | Ch. 085 → |