Hừ, không làm thì thôi, tôi đi tìm người khác
← Ch.163 | Ch.165 → |
Lúc này tôi vẫn đứng ở bên cạnh hồ bơi, Mưu Đạo Sinh cũng không buông tay tôi ra ngay, mà kéo tôi đến ghế dựa ở trên bờ, sau đó mới buông tay tôi ra.
Tôi cố gắng xua đi mọi thứ trong đầu, để bản thân tỉnh táo hơn.
Mưu Đạo Sinh đứng bên cạnh tôi, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hào Kiệt đang tiến đến.
Anh ấy đi đến bên tôi, nói, "Cầm khăn tắm đến đây cho tôi."
"Không cần, tôi, tôi ổn rồi." Tôi vội vàng đứng dậy, nói với Mưu Đạo Sinh, "Thầy Mưu, vừa rồi cảm ơn thầy ạ."
Mưu Đạo Sinh vốn đã định đi về phòng, nghe thấy lời này của tôi, liền nhìn về phía tôi.
Ánh mắt của ông ta chỉ dừng lại trên người tôi đúng hai giây, mở lời, "Không có gì."
Lúc này, Dương Trung đã cầm một chiếc khăn tắm từ trong phòng của Mưu Đạo Sinh ra, nói với Mưu Đạo Sinh, "Ngài Mưu, mượn tạm khăn tắm ở trong phòng ngài một lúc, tôi sẽ lập tức gọi phục vụ cầm cái mới đến cho ngài."
"Cầm đi đi."
Mưu Đạo Sinh xua xua tay, rồi đi vào phòng.
Lý Hào Kiệt nhận lấy khăn tắm, khoác lên người tôi.
Duỗi tay ra sờ sờ trán tôi, rồi lại sờ mặt tôi, dường như đã nhận ra sự bất thường của cơ thể tôi, khom người, cứ vậy bế tôi lên.
"Sao... sao anh lại ở đây? Là ai đã nói với anh sao?"
Lúc này đầu của tôi đã có chút tỉnh táo rồi, Lý Hào Kiệt xuất hiện ở đây, giống như hôm đó những người tham gia cuộc thi đó xuất hiện trong phòng Lý Hào Kiệt vậy.
Tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Người đàn ông không nói gì cả, chỉ ôm lấy tôi và đi ra ngoài.
Điều này đã khiến lòng tôi bỗng xuất hiện một cái tên, cười lạnh, "Tống Duyên Minh sao? Là Tống Duyên Minh phải không?"
"Không phải cô ấy."
Lý Hào Kiệt đáp lại bốn từ đó một cách nhàn nhạt.
"Không phải chị ta? Chắc chắn là chị ta, lúc trước tôi nghi ngờ chị ta không hề mất trí nhớ, bây giờ xem ra là thật rồi, chị ta thật sự đã ra tay rất tàn độc với bản thân."
Tôi nằm trong lòng của Lý Hào Kiệt.
Không biết có phải là do tác dụng của thuốc vẫn chưa tan đi hay không.
Tôi có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người đàn ông này, giống như là một loại thuốc kích dục vậy.
Khiến tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Lý Hào Kiệt không nói gì cả, bế tôi về phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho tôi.
Khẽ sờ lên cánh tay tôi, hơi nhíu mày, "Anh sẽ điều tra rõ chuyện này."
"Điều tra?" Tôi thấy lời của anh ấy giống như truyện cười vậy.
Chuyện có liên quan đến Tống Duyên Minh, thì mãi mãi cũng chẳng thể điều tra ra kết quả mà.
Có lẽ là tác dụng của thuốc đã khiến tôi phát điên, tôi khẽ nhổm người dậy, ôm lấy cổ anh ấy, môi áp đến gần tai anh ấy, khẽ thổi một hơi, nói, "Tôi khó chịu, giúp tôi đi."
"...."
Người đàn ông chẳng có cử động gì.
Tôi khẽ cười, "Sao vậy? Sợ Tống Duyên Minh trách anh sao?"
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, đẩy tôi ra, muốn dìu tôi trở lại giường, "Em bị bệnh rồi, anh đi hỏi bác sĩ ở đây, xem có cách gì không."
Lúc này, vừa mới được nước ở bể bơi làm dịu bớt nhiệt độ xuống thì bây giờ lại tăng lên.
Toàn thân tôi khó chịu, thật sự rất muốn.
Lý Hào Kiệt chính là thuốc giải tốt nhất.
Anh ấy từ chối tôi, để khích anh ấy, tôi đẩy anh ấy ra, nói, "Hừ, không làm thì thôi, tôi đi tìm người khác"
Nói xong, đứng dậy định đi ra ngoài.
Mới đi được hai bước, liền bị người đàn ông đó kéo lại, đè xuống giường.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống tôi, con ngươi đen láy đã hừng hực lửa, một tay nắm lấy cằm tôi, "Tìm người khác? Anh đã sớm nói với em rồi, đã thích ứng với kích thước của anh rồi, thì người khác sẽ không thể thỏa mãn được em đâu."
Ngay sau đó, đè xuống, bắt đầu chiếm lấy tôi một cách điên cuồng.
Hormone của đàn ông và tác dụng thuốc ở trong cơ thể đã xảy ra phản ứng hóa học vi diệu.
Tôi bắt đầu hưởng ứng theo anh ấy một cách kịch liệt mà trước nay chưa từng có.
Mặc dù sau đó tác dụng của thuốc đã sớm tan đi, chúng tôi vẫn tiếp tục điên cuồng.
Ngày hôm đó, chúng tôi cũng không biết đã làm mấy tiếng nữa.
Tôi chỉ biết cuối cùng đến sức lực xuống giường tôi cũng chẳng còn nữa.
Lý Hào Kiệt gọi điện thoại cho quầy phục vụ để gọi bữa trưa, hay bữa xế chiều gì đó.
Phục vụ chưa đến, chúng tôi vẫn tiếp tục dựa sát vào nhau ở trên giường, tôi biết rõ sự phát tiết một cách tùy tiện như thế này, chắc chắn phải nhận lấy hậu quả.
Thế nhưng tôi vẫn không chịu buông tay.
Đại khái là qua mười mấy phút sau, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, ngay sau đó, tôi nghe thấy người phục vụ nói, "Cô Tống, sao cô lại ở đây?"
Cô Tống.
Cả cái khu nghỉ dưỡng này bây giờ chỉ có hai cô Tống.
Tôi ở trong phòng.
Vậy ngoài đó là ai thì không cần nói cũng đã biết.
Lý Hào Kiệt cũng nghe thấy lời nói của người phục vụ, lập tức ngồi dậy, với lấy quần áo ở bên cạnh vội vàng mặc vào, rồi bắt đầu đi ra ngoài.
Tôi liền ôm lấy anh ta ấy từ phía sau, nói, "Lý Hào Kiệt."
Tôi không nói gì nữa cả, chỉ là gọi tên của anh ấy.
Những lời sau đó cho dù tôi không nói, tôi tin là anh ấy cũng đã rõ.
Lý Hào Kiệt quay đầu lại, nhìn tôi, ánh mắt có chút mập mờ, cuối cùng vẫn là vỗ njej lên cánh tay đang ôm lấy anh ấy của tôi, khẽ nói, "Anh đi một lát rồi sẽ quay lại."
"Đừng đi."
Tôi ôm lấy anh ấy, không buông tay.
Cứ coi như là tôi tùy hứng đi.
Tống Duyên Minh có thể dùng thủ đoạn, sao tôi lại không thể chứ?
Ai quy định tôi nhất định phải hiểu chuyện chứ? Nếu như chuyện này có liên quan đến Tống Duyên Minh, vậy thì chuyện của Đào Nhi là sao chứ?
Thực ra trong chuyện này có quá nhiều nghi vấn, thế nhưng tôi không muốn quan tâm đến.
Trong chuyện tình cảm với Lý Hào Kiệt tôi chính là một con bạc điên cuồng.
Thế nhưng lần này tôi lại thua rồi.
Anh ấy khẽ dùng lực, gỡ tay tôi ra, vừa đi về phía trước, vừa nói, "Anh đi một lát rồi sẽ quay lại."
Đây đã là lần thứ mấy tôi thua rồi?
Tôi chẳng thể nhớ nổi nữa.
Tôi nhìn người đàn ông đó đi ra ngoài, cầm lấy quần boxer ở bên cạnh mà anh ấy chưa kịp mặc vào, khoảnh khắc mà anh ấy mở cửa tôi liền đẩy anh ấy ra.
Sau đó vứt chiếc quần đó ra ngoài.
Đóng cửa lại.
Tôi hét lên sau cánh cửa, "Cút đi! Tôi đã thoải mái rồi, anh có thể cút rồi!"
Sau đó, Lý Hào Kiệt thật sự đã không đến nữa.
Tôi thấy bản thấy giống như trò cười vậy.
Nực cười.
Đáng thương.
Buổi tôi, tôi đã đói đến nỗi không chịu nổi nữa, liền đi đến cửa hàng mua đồ ăn.
Vừa bước vào, liền nhìn thấy Mưu Đạo Sinh.
Nghĩ đến chuyện ban ngày, tôi có chút ngại ngùng, lại đến đó nói một lần nữa, "Thầy Mưu, hôm nay cảm ơn thầy ạ."
Lần này, Mưu Đạo Sinh đứng đó nhìn tôi, nhíu mày, hỏi tôi, "Người khác đều gọi tôi là tiền bối, bậc thầy, người bình thường gọi tôi là ngài, sao cô lại gọi tôi là thầy? Tôi chưa từng dạy cô mà."
Lời của ông ta đột nhiên khiến tôi bối rối.
Cách gọi này là do lúc đó tôi cảm thấy ông ta rất lợi hại, nên thuận miệng gọi, không ngờ ông ta có thể để ý đến vậy.
Mọi người đều nói con người Mưu Đạo Sinh này tính khí rất kì quặc, tôi vội nói, "Xin lỗi, ngài Mưu, tôi không nghĩ nhiều như vậy."
"Haiz, bỏ đi, cô gọi tôi là thầy đi, còn thấy thuận tai hơn chút."
Mưu Đạo Sinh nói xong, thanh toán rồi đi ra ngoài.
Tôi đi phía sau ông ta.
Ra khỏi cửa hàng ông ta liền hỏi tôi, "Cô thấy tác phẩm lần này của cô thế nào?"
"Của tôi?" Tôi nghĩ đến chuyện ông ta chửi Lương Vũ Hạnh đến mất mặt, cũng không dám nói linh tinh, "Trình độ của tôi, có thể vào được vòng chung kết thực sự đều là do may mắn."
"Cô thấy vậy sao?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi.
Tôi gật gật đầu.
Ông ta cười lớn, "Cô đánh giá bản thân không chính xác, trình độ của cô, có thể vào được vòng chung kết không phải là do may mắn, mà là dựa vào quan hệ cô ngủ với ông chủ Hào Thiên mà ra."
Ngữ khí của ông ta có chút chế giễu.
Tôi lại thấy xấu hổ đến mức mặt hơi ửng đỏ lên.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |