Bắt đầu từ hôm nay, anh và em sống cùng nhau
← Ch.157 | Ch.159 → |
Đồng nghiệp nam kia vừa nói xong, người bên cạnh đều ồ à lên.
Đúng thế, bình thường cô Đào Nhi này nhìn có vẻ rất bảo thủ, không ngờ dáng người lại đẹp như vậy.
Đúng thế, ngực nhìn rất to, mông cũng cong.
Sao cô ấy không tới tìm tôi chứ, tìm tôi, tôi sẽ thỏa mãn đầy đủ cho cô ấy.
Hai người đàn ông ngồi đó nói lời bẩn thỉu.
Tôi nghe không lọt tai mới đứng lên đi tới bên cạnh bàn, Chuyện này chắc chắn có người hại cô ấy. Làng du lịch nhất định có máy theo dõi, đợi tới lúc phát hiện ra là ai, người đó chờ mà ngồi tù đi!
Nói xong, tôi quét mắt nhìn mấy người họ một cái, vẻ mặt của bọn họ đều khó coi như nhau.
Nhất thời tôi cũng không nhận ra rốt cuộc là ai làm.
Nhưng tôi nghi ngờ Lương Vũ Hạnh.
Lúc danh sách thi đấu bán kết được công bố, cô ta và Đào Nhi đều được mọi người xem trọng nhất.
Lần này Đào Nhi rút lui, chỉ cần Lương Vũ Hạnh không sai sót, trên cơ bản đã ngồi yên trên vị trí quán quân.
Tiền thưởng cũng nghiễm nhiên rơi vào tay.
Tôi cũng không còn tâm trạng gì ăn cơm trưa nữa.
Tùy tiện và vài miếng rồi quay về phòng.
Mở máy tính ra, những lời tối qua Đào Nhi nói với tôi đều đã được sắp xếp thành hồ sơ.
Sau đó tôi bắt đầu một lần nữa ngẫm nghĩ tác phẩm của mình.
Hôm qua Đào Nhi nói với tôi, đề thi lần này không phải để khoe khoang kỹ thuật mà là thực dụng.
Thực dụng.
Có sáng tạo.
Cái này mới là quan trọng nhất.
Nhưng cũng khó nhất.
Tôi trái lo phải nghĩ, nếu không cứ dựa theo thi đấu bán kết, làm một căn phòng gia đình?
Nói làm là làm.
Tôi bắt đầu vẽ phác thảo, vừa làm việc đã làm tới hơn hai giờ đêm.
Nằm xuống đi ngủ mới nhớ tới vừa rồi mải làm việc chưa vào nhà vệ sinh.
Tôi lười đi bật đèn bèn mò mẫm trong bóng tối bước đi, bởi vì đi quá nhanh nên chân đụng vào góc bàn, tôi đau tới mức hít vào một ngụm khí lạnh.
Bật đèn lên.
Trên hai đùi vốn trắng nõn giờ có thêm một vết bầm xanh tím.
Tôi cau mày, nhìn vết xanh tím kia trong đầu chợt lóe sáng, có một ý tưởng sáng tạo!
Tôi có thể làm một căn phòng cho người tàn tật sử dụng!
Không ngủ được nữa, tôi lại bật đèn, lần nữa bắt đầu vẽ phác thảo. Một chớp mắt kia, linh cảm tràn đầy, trong hơn bốn tiếng đồng hồ, bản phác thảo đã được tôi vẽ gần hoàn chỉnh.
Trời cũng sắp sáng.
Tôi cũng không có sức đi ăn sáng, vùi đầu vào ngủ.
Tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tôi rửa mặt một chút, đến thời gian ăn bữa tối thì tới nhà ăn, ăn xong thì đi.
Cũng không gặp đám người Lương Vũ Hạnh.
Chỉ còn một tuần nữa là tới hạn.
Tôi quay về phòng tiếp tục làm việc, có lẽ vì buổi tối rất yên tĩnh, cứ đến tối tôi lại tập trung cao độ.
Mỗi lần ngẩng đầu lên đã là rạng sáng ba, bốn giờ.
Mỗi ngày đều vào lúc này mới đi ngủ.
Tới buổi tối chỉ còn cách hạn nộp bản thao ba ngày, tôi vẫn như ngày thường, làm việc tới rạng sáng.
Trong lúc đang tập trung làm mô hình 3D trên máy tính, đột nhiên tôi cảm giác cả người bị bóng đen bao phủ.
Tôi còn chưa ý thức được chuyện gì thì một giây sau đã bị người ta bế nên ném vào giường!
Tôi nhìn sang....
Anh làm gì vậy!
Là Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông ấy mặc một bộ quần áo ngủ, mái tóc mềm mại dính trên mặt, đứng ở trước giường từ trên cao nhìn xuống tôi, trên mặt là vẻ giận dữ, Đi ngủ.
Đợi chút nữa tôi sẽ ngủ.
Lúc này, trong đầu tôi đều là mô hình vừa rồi làm được một nửa.
Trong đầu vẫn còn sắp xếp một bước này làm gì, bước sau sẽ làm gì.
Nói rồi, tôi muốn xuống giường đi tới chỗ máy tính.
Lý Hào Kiệt chắn trước máy tình tôi, giơ một cái USB trong tay này, Thứ này, chỉ cần anh cắm vào trong máy tính em, một giây sau máy tính của em sẽ tự động khởi động lại, tất cả những dữ liệu bên trong đều bị xóa hết.
Ác mộng!
Đây tuyệt đối là ác mộng của những nhân viên thiết kế như chúng tôi!
Đừng! Đừng cắm!
Mồ hôi trên trán tôi rớt xuống.
Mắt nhìn bàn tay đang cầm USB của Lý Hào Kiệt, sợ anh ta kích động.
Vậy thì đi ngủ, về sau trước mười hai giờ đêm phải đi ngủ. Lý Hào Kiệt nhìn tôi, lúc nói chuyện vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng...
Nhưng mà...
Hửm?
Thấy tôi muốn phản bác, bàn tay cầm USB của Lý Hào Kiệt khẽ động.
Tôi sợ tới mức ngoan ngoãn nằm xuống, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Bấy giờ mới nhận ra, người đàn ông này không vào từ cửa mà từ hàng rào ngoài vườn nhảy vào.
Ngủ! Tôi ngủ! Anh đừng kích động!
Tôi nói rồi nhanh chóng nằm xuống. Trong lòng tính toán, trước tiên cứ giả vờ ngủ, đợi khi Lý Hào Kiệt đi tôi lại dậy.
Sau đó tắt đèn lặng lẽ làm, vậy hẳn là anh ta không biết đâu.
Quả nhiên, Lý Hào Kiệt thấy tôi nằm xuống thì gật đầu vô cùng hài lòng, sau đó chủ động tắt đèn cho tôi rồi rời đi.
Trái tim tôi bình ổn lại, lặng lẽ nghe động tĩnh của cửa, xác định người đàn ông đó đi rồi mới rón rén bò dậy.
Rón ra rón rén mở chiếc máy tính vừa mới vào trạng thái ngủ đông.
Mở phần mềm, lúc đang chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Két.
Cửa mở.
Tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng ở cửa, trong tay xách một cái túi nhỏ.
Tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau, nhớ tới cái USB kia, chợt cảm thấy luống cuống, Xin lỗi! Tôi, tôi tới tắt máy tính!
Tôi vừa nói vừa giữ vững tốc độ, đóng máy tính lại.
Dùng tốc độ sét đánh nằm xuống giường.
Nhắm mắt.
Chưa tới nửa gây tôi đã nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói xa xôi của người đàn ông kia, Vì đề phòng em nửa đêm dậy làm việc, bắt đầu từ hôm nay, anh ở cùng em.
Cái gì? Không được!
Tôi sợ ngây người.
Tôi ngồi dậy, lập tức phản kháng!
Vì sao?
Lý Hào Kiệt đặt cái túi ở cửa, bước vào trong phòng.
Tôi nhìn anh ta bước từng bước tới cạnh giường, lòng cuống lên, nhưng hạ quyết tâm nói, Mấy hôm trước tôi bị bệnh, sau đó không có linh cảm, giờ vừa có được linh cảm, thời gian lại sắp tới rồi, tôi nhất định phải dùng thời gian buổi tối để làm!
Thời gian tới rồi? Lý Hào Kiệt đi tới, ngồi xuống bên giường tôi, cả cơ thể chợt áp đến.
Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo.
Ánh mắt người đàn ông rực sáng như ngọn lửa lạnh lẽo, nhìn tôi hỏi, Nói, em muốn kéo dài tới khi nào? Đều được.
Giờ phút này, khoảng cách khuôn mặt của tôi và Lý Hào Kiệt không tới vài centimeter.
Trái tim tôi đập lên hỗn loạn.
Tôi xoay mặt sang một bên, Không cần, tôi làm ban ngày là được rồi.
Tốt.
Lý Hào Kiệt nói xong, cúi đầu, bắt đầu hôn vành tai tôi.
Cơ thể tôi chớp mắt cứng lại, cảm nhận được bụng mình có vật gì đó từ từ lớn lên, đâm vào tôi.
Đó là cái gì? Tôi tất nhiên là biết.
Không, không được... Tôi đẩy anh ta.
Lý Hào Kiệt dừng lại, một bàn tay ôm lấy eo tôi, Em xem người khác cởi hết quần áo đứng trước mặt anh, anh cũng không phản ứng. Anh chỉ chạm vào em là có cảm giác, em không khen thưởng anh một chút sao.
Vì sao muốn tôi thưởng cho anh. Tôi giận dỗi, Anh đi tìm vợ chưa cưới của anh giúp anh đi.
Dấu vết đeo nhẫn nhạt màu kia giống như một nút thắt trong lòng tôi, không thể tháo được.
Lý Hào Kiệt cầm lấy tay tôi, dùng giọng điệu ái muội nói, Chỉ có em mới làm anh có cảm giác. Nếu em không đồng ý để anh đi vào, dùng tay cũng được...
Nói xong, người đàn ông lấy tay mình che kín tay tôi, dùng tiết tấu nhất định, di động lên xuống.
Cơ thể người đàn ông khô nóng khiến tôi cũng có một chút cảm giác khó nói lên lời...
← Ch. 157 | Ch. 159 → |