Được, tôi cưới cô
← Ch.121 | Ch.123 → |
Từng chữ anh nói với tôi đều được nhấn mạnh.
Chung quanh, Phan Ngọc, Tống Duyên Minh và cả Tống Cẩm Dương đều nổ tung rồi!
Đặc biệt là Tống Duyên Minh đang cheo leo ngoài lan can, ánh mắt chị ta nhìn tôi đầy sự ghen ghét và thù hận.
Hẳn chị ta đang hận không thể lập tức lao tới đây và giết chết tôi.
Khi tôi đang do dự không biết trả lời anh thế nào thì nghe thấy bên cạnh cửa truyền tới một giọng nói khác: "Để cho tôi đi lên, để cho tôi lên, Duyên Minh, cháu gái ngoan của bà."
Giọng nói này...
"Bà nội!"
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Tuyết đang đứng ở chỗ cửa ra vào.
Bên cạnh lại không có ai đỡ bà.
Tôi hất cánh tay Lý Hào Kiệt đang nắm tay mình ra, xông lên trước một bước, đỡ lấy Tống Tuyết.
Đồng thời, tôi cũng thoáng trông thấy một bóng người mặc áo khoác dài màu trắng vừa mới rời đi ở lối lên sân thượng.
Tống Tuyết được tôi đỡ lấy, cả người bà yếu ớt đều tựa lên người tôi, nhưng khi nhìn thấy Tống Duyên Minh ở phía xa xa thì cánh tay run rẩy cố gắng duỗi ra: "Duyên Minh, xuống dưới, ngoan nào con!"
"Không, bà nội, con đã không còn mặt mũi sống trên thế giới này nữa."
Tống Duyên Minh nói, hai mắt chị ta đẫm lệ.
Nhưng tôi lại không thấy bi thương và bất ngờ trên mặt chị ta, càng không có bất kỳ tia lo lắng nào đối với Tống Tuyết.
Giống như Tống Tuyết cũng chỉ là một công cụ để chị ta lợi dụng mà thôi.
Tống Tuyết nắm tay tôi, run rẩy không ngừng: "Duyên Minh, Duyên Minh, con đừng dọa bà nội."
Lúc bà nói chuyện, hô hấp rõ ràng đã có chút khó khăn.
Tôi hoảng sợ: "Bà nội, bà nội, bà xuống nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho bọn con."
Tôi vừa nói vừa muốn đỡ Tống Tuyết rời đi.
Nhưng Tống Tuyết lại vịn một tay lên tường: "Không, bà không đi, bà phải nhìn thấy Duyên Minh xuống mới được."
Không biết làm sao, tôi chỉ có thể la lên với Tống Duyên Minh: "Tống Duyên Minh, chị xuống đi!"
"Không, chị không xuống, chị đã bị làm nhục, con cũng mất rồi, đến cả Lý Hào Kiệt không cần chị, chị không còn bất kỳ hi vọng để sống nữa." Chị ta nói xong, lại ngừng một chút rồi tiếp tục: "Duyên Khanh, em phải chăm sóc tốt cho bà nội và ba mẹ thay chị."
Nói xong, chị ta làm dáng vẻ như muốn nhảy xuống.
"Đừng mà, Duyên Minh!"
Tống Tuyết không biết tình hình ban nãy, bây giờ nhìn thấy Tống Duyên Minh như thế, sợ tới mức muốn tiến lên phía trước.
Nhưng cơ thể bà đã yếu ớt lắm rồi, cả người cũng bắt đầu rét run.
Tôi bị dọa sợ đến mức gào lên với Lý Hào Kiệt: "Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"
Lý Hào Kiệt lập tức kêu Lê Kiên gọi bác sĩ.
Ngay lúc này, Phan Ngọc bắt được cơ hội: "Tổng giám đốc Lý, cậu đồng ý cưới Duyên Minh đi, chúng tôi không cầu gì, chỉ mong con bé còn sống thôi!"
Vừa rồi Tống Duyên Minh có nói về ba thứ chị ta đã mất đi. Hai thứ trước không thể tìm lại, chỉ còn cái thứ ba - Lý Hào Kiệt đang ở chỗ này.
Tống Tuyết nghe xong, bà nhìn Lý Hào Kiệt, rồi nhìn về phía tôi.
Chần chừ một hồi, bà khó nhọc cậy nhờ tôi: "Khanh, con bảo Lý Hào Kiệt đưa Duyên Minh xuống đây đi!"
Tống Tuyết lên tiếng.
Đây không phải là điều Tống Duyên Minh muốn sao?
Tống Duyên Minh cô độc đứng giữa một trời lộng gió, thân thể chị ta lảo đảo như sắp ngã xuống, vậy mà khi nghe thấy lời của Tống Tuyết, chị ta vội vàng nói: "Không cần, con muốn anh đồng ý lấy con, đồng ý là anh ấy sẽ không rời xa con, ngoại trừ Lý Hào Kiệt, cả đời này con không cầu mong điều gì nữa."
"Không thể!"
Lý Hào Kiệt lên tiếng từ chối trong lúc xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tống Duyên Minh vừa nghe thấy, ngồi thụp xuống, sau đó ngồi ngay rìa sân thượng, quay đầu lại nhìn với chúng tôi và nói: "Em hiểu rồi, vĩnh biệt, hẹn gặp lại..."
"Đừng nhảy! Đừng nhảy!"
Tống Tuyết hít thờ càng lúc càng khó khăn, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lúc này lại có ba bác sĩ đi lên, một người trong đó cầm theo băng ca.
Nhưng Tống Tuyết lại không chịu để bác sĩ đụng vào mình mà lại nói với Lý Hào Kiệt: "Tôi biết tình cảm của cậu và Khanh, nhưng, mạng của Duyên Minh cũng rất quan trọng, cầu xin cậu hãy cưới con bé!"
Cuối cùng, Tống Tuyết cũng nói ra chữ "Cầu xin".
Nói xong, bà nhìn về phía tôi: "Khanh, bà nội xin con, con khuyên Lý Hào Kiệt đồng ý đi, sau này bà nội sẽ tìm người xứng đáng cho con."
Lúc này, Tống Tuyết nằm trong lòng tôi đã vô cùng suy yếu.
Một tay bà ôm lấy ngực.
Tôi thật sự bà sẽ xảy ra chuyện không hay, chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gật đầu: "Được, bà nội, con đồng ý, bà nói gì, con cũng đồng ý, chỉ cần bây giờ bà đi theo bác sĩ thôi!"
"Bà ơi, bà phải về phòng bệnh ngay lập tức, nếu không sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng."
Bác sĩ ở bên cạnh nói.
Tôi sợ Tống Tuyết gặp chuyện không may, đành ngẩng đầu lên khẩn cầu Lý Hào Kiệt: "Tổng giám đốc Lý, tôi xin anh hãy cưới chị gái tôi."
Lời này vừa thốt ra, không biết vì sao nước mắt tôi lã chã tuôn rơi.
Hoàn toàn không kìm nén được.
Hoàn toàn vô thức.
Chỉ khi cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, tôi mới nhận ra là mình khóc mất rồi.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, trong con ngươi màu đen phảng phất như có thứ gì đang dâng lên, anh tự tay lau nước mắt hoen trên bờ mi tôi.
Im lặng, lâu thật lâu.
Tôi cảm nhận được Tống Tuyết đang suy yếu dần, tôi biết không còn thời gian để sĩ diện nữa nên van cầu: "Tổng giám đốc Lý, van cầu anh cưới chị gái tôi, cứu bà nội tôi." Sợ anh không đồng ý, tôi còn bổ sung thêm một câu: "Anh vừa mới nói, chỉ cần tôi nói chuyện gì, anh đều sẽ đồng ý."
Nghe xong lời tôi, Lý Hào Kiệt cười khổ.
Anh nhìn tôi, im lặng một lát mới nói: "Phải, anh đã nói như vậy, anh còn nói sẽ giữ đúng lời đã định."
Không biết vì sao, tôi nhìn thấy khóe mắt Lý Hào Kiệt long lanh ánh nước.
Hình như tôi nhìn thấy một mảnh mờ mịt trong con ngươi u tối phẳng lặng của anh.
Anh nhìn về phía Tống Duyên Minh rồi nói: "Được, tôi cưới cô."
"Thật sao?"
Mặt Tống Duyên Minh tràn đầy sự vui mừng.
Lý Hào Kiệt đi về phía Tống Duyên Minh, chị ta không kháng cự.
Lúc này, Tống Tuyết mới yên tâm. Khi bác sĩ đặt bà lên cáng, Tống Tuyết nắm tay tôi, tôi nghe thấy bà thì thầm rất nhỏ: "Khanh, xin lỗi con!"
Đôi mắt tôi vẫn nhìn về phía Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt..
Tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đi qua, ôm Tống Duyên Minh xuống, sau đó cứ ôm chị ta đi về phía mọi người.
Hai tay Tống Duyên Minh ôm cổ người đàn ông kia, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Lúc này, bác sĩ nâng Tống Tuyết rời đi, tôi cũng theo phía sau.
Đi theo bọn họ xuống lầu.
Vừa xuống, tôi nhìn thấy Lê Kiên. Hắn ta cúi đầu, tinh thần có phần sa sút.
Nhưng bây giờ tôi không còn hơi sức để quan tâm hắn ta, tôi đi về phòng Tống Tuyết cầm theo túi của mình rồi xuống lầu, tìm một nơi thanh tịnh để ngồi xuống.
Nơi Tống Duyên Minh nhảy lầu vừa rồi rất dễ thấy.
Đám đông phía dưới còn chưa giải tán, cảnh sát xung quanh đang dọn dẹp đệm phao.
Ngoài bệnh nhân đi qua đi lại, còn có bác sĩ và hộ lý ở đó.
Tôi nghe thấy họ nói rằng: "Người nhảy lầu trên kia không phải là cô gái trên tin tức sao, bị mấy tên lưu manh thay nhau cưỡng hiếp, không ngờ Lý Hào Kiệt còn muốn cô ta, đúng là người đàn ông tốt."
"Đúng vậy, người phụ nữ này thật may mắn."
"Lý Hào Kiệt không chỉ đẹp trai, có tiền, còn si tình như thế, đúng là hiếm có."
Tôi nghe đối thoại của mọi người, cắn môi, không để cho mình tiếp tục khóc nữa.
Tôi gắng nhịn rất lâu rất lâu, nhịn đến khi nước mắt thôi tuôn rơi, tôi mới đứng lên, muốn quay lại khoa nội trú xem tình hình của Tống Tuyết. Vừa đứng dậy, tôi bắt gặp Tống Cẩm Chi đang cầm điện thoại đi về phía tôi.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |