Ở cùng tôi một đêm
← Ch.035 | Ch.037 → |
Câu nói này của tôi khiến khuôn mặt An Kiều tái xanh lại.
Những người xung quanh lại càng được xem một màn kịch náo nhiệt hơn.
An Kiều tức giận rất lâu cũng không trả lời tôi, cứ thế quay người rời đi.
Thật ra sau khi nói xong tôi cũng hối hận, bởi An Kiều thật sự có năng lực, cô đến làm việc cho công ty Lương Khanh Vũ hoàn toàn đều là vì tình cảm cô dành cho anh ấy.
Vì câu nói này của tôi, ngộ nhỡ An Kiều từ chức...
Cả buổi chiều, tôi vừa giúp đỡ Hà Công, vừa luẩn quẩn không biết có nên xin lỗi An Kiều không.
Gần hai tiếng sau giờ tan làm hành chính, cuối cùng tôi cũng hoàn thành công việc mà Hà Công giao cho tôi, nhưng quần áo đã bị bẩn không thể mặc được nữa.. Đam Mỹ Hài
Tôi vừa chỉnh lại quần áo vừa đi đến nhà vệ sinh.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh, đột nhiên bị Hà Công kéo vào nhà vệ sinh nam.
"A!" Tôi kêu thất thanh.
Anh ta liên tục bịt miệng tôi.
Trên tay anh ta toàn là mùi xi măng, tôi vùng vẫy, hít phải bụi xi măng nên ho sặc sụa.
Hà Cảnh mặc kệ, bắt đầu sờ soạng người tôi.
Vừa sờ vừa nói: "Tống Duyên Khanh, cô xem cô đó, xinh đẹp như vậy, mà làm những chuyện này thì thật thiệt thòi quá, cô hầu hạ tôi một đêm, tôi đảm bảo mỗi ngày về sau cô không cần làm gì hết, chỉ..."
Anh ta vẫn chưa nói hết, bị tôi dồn lực, giơ tay "bốp" một tiếng.
Một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt anh ta.
Hà Công bị tôi đánh cho đến sây sẩm mặt mày!
"Chiết tiệt, đồ đàn bà thối thây, sướng mà không biết đường sướng!" Anh ta phản ứng lại, kéo tôi áp đầu xuống bồn rửa tay, mở vòi nước.
Nước róch rách chảy từ trên xuống!
Tôi vốn đang bị ho nên nước vừa chảy xuống đã bị sặc vào khoang mũi.
"Khụ khụ khụ!" Tôi ho sặc sụa.
Hà Công luôn làm việc trong công trình nên rất khỏe, chỉ một tay anh ta có thể khóa gọn hai tay của tôi, khiến tôi hoàn toàn không thể cự quậy!
Mặc dù hai tay anh ta bất động, nhưng nơi thắt lưng bên dưới của hắn lại không ngừng ma sát dưới váy của tôi.
"Hụ, hụ, cút..." Tôi ho ngắt quãng, đau đớn nói ra từ này.
Muốn nói thêm nữa nhưng lại bị nước chảy vào trong miệng.
Hà Công thấy bộ dạng đó của tôi, cười xấu xa: "Đừng hét nữa, giờ này thì tất cả mọi người đều về cả rồi, dù thế nào đi nữa thì hôm nay cô cũng sẽ là của tôi, chi bằng ngoan ngoãn chút, làm cho tôi sướng thì ngày mai cô cũng sẽ dễ làm việc."
Anh ta nói rồi đè ép hai cánh tay xuống, ép cơ thể tôi không thể vùng vẫy được.
Sau đó một tay hắn rời đi, bắt đầu tháo bỏ thắt lưng.
Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng lại không thể động đậy được.
Khi tôi nghe thấy tiếng thắt lưng cùng quần hắn rơi xuống đất, tưởng rằng hôm nay mình sẽ rơi vào bước đường cùng...
"Cạch." Tiếng mở cửa trong trẻo truyền đến từ gian kế bên.
Tiếng mở cửa này rất nhỏ, rất trong trẻo.
Trong tai tôi, âm thanh đó dường như rất tự nhiên!
Hà Công gần như cũng sững sờ, hắn dần thả lỏng động tác trên tay, không vui vẻ nói: "Chết tiệt, không phải ông đây đã đuổi bọn họ đi hết rồi sao?"
Tôi tìm đúng cơ hội rồi ngẩng đầu lên khỏi bồn rửa mặt, hét lớn: "Cứu mạng! Khụ, khụ, khụ! Cứu mạng!"
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
Mặc dù tôi không nhìn thấy người đó là ai, nhưng tôi cảm nhận thấy hai tay Hà Công khóa chặt tay tôi rõ ràng là đang run lên.
Theo đó nghe thấy tiếng anh ta nịnh hót: "Lý tổng, chuyện này, anh, sao anh lại ở đây?"
Tổng giám đốc Lý.
Cách xưng hô này, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một người.
"Buông ra."
Tôi nghe thấy tiếng mệnh lệnh truyền lại từ phía sau.
Lập tức Hà Công buông tôi ra.
Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng mệnh lệnh của người đàn ông: "Cút ra ngoài."
"Vâng, vâng." Hà Công không dám nói nhiều, nhặt lấy chiếc quần rồi lao ra ngoài.
Cả nhà vệ sinh chỉ còn lại tôi và anh ta.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |