Gái lỡ thì
← Ch.52 | Ch.54 → |
Trình Viên Viên?
Trình Viên Viên!!
Chẳng lẽ đây là đối tượng định mệnh của tôi!!?
"Vẻ mặt như vậy là sao?" Trình Giảo Kim vẫn bảo trì nụ cười hoàn mỹ, du dương hỏi tôi
Tôi lập tức chộp lấy móng vuốt của Trình đại gia "Tuyệt đối! Tuyệt đối đừng đặt là Trình Viên Viên, cứ gọi nó là Trình Phương Phương, Trình Thế Mĩ, Trình Long.... tất cả đều có thể nhưng Trình Viên Viên thì không được"
Hắn rút tay về, suy tư nói "Anh cảm thấy tên này cũng hay mà"
"Tên này vô cùng xấu, đổi đi đổi đi!"
"Không sao, nghe thuận tai là được. Kim Sanh hóa ra em lại quan tâm đến con gái tương lai của anh như vậy" Trình Giảo Kim cười mị mị, ánh mắt lóng lánh ánh đào
"Khụ...Không có gì" Tôi nỗ lực đính chính "Tôi chỉ là có chút xúc động thôi, gia cảnh nhà anh tốt như vậy, đặt tên con cái cũng không thể xem nhẹ được"
Hắn cười cười "Quá khen rồi"
Trình Giảo Kim trò chuyện với tôi đến khi hoàng hôn buông xuống mới rời đi. Hắn vừa bước ra cửa liền đụng mặt Trần Hi đang tiến vào
"Xin chào" Trình Giảo Kim nhã nhặn đưa bàn tay về phía Trần Hi "Cảm ơn cậu đã chăm sóc Kim Sanh"
Trần Hi nhếch miệng cười nhạt, đưa tay bắt lấy "Không cần cảm tạ, đây vốn là việc tôi nên làm"
..... Sóng ngầm mãnh liệt.....
Nhìn hai người tươi cười từ biệt nhau, sau lưng tôi lạnh toát.
Trần Hi đóng cửa phòng, đem thức ăn đặt trên bàn rồi tiến về phía tôi
"Hôm nay cậu thấy thân thể sao rồi?"
"Khỏe hơn nhiều rồi"
Không khí có chút gượng gạo
Hắn "Ừ" một tiếng rồi mở nắp cặp lồng, múc ra một bát nhỏ. Tôi ngồi thẳng dậy đưa tay tiếp nhận
"Uống nhiều canh gà một chút" Hắn múc một muỗng canh rồi đưa đến bên miệng tôi
"Tôi tự ăn được mà" Tôi chỉ cảm mạo thôi, cũng không có tàn phế
"Há miệng ra nào" Trần Hi vẫn kiên trì dứ dứ muỗng canh sát miệng tôi, gương mặt tuấn lãnh dịu xuống, tràn ra từng đợt ôn nhu
Tôi buông tay, ngoan ngoãn há miệng ra chờ chim mẹ mớm mồi
"Ồ, canh gà này nấu rất vừa miệng"
Hắn rũ mắt xống, vành tai hồng lên "Canh gà rất tốt cho thân thể, uống nhiều một chút"
Tôi nhất thời thấy lúng túng, im lặng ăn hết chén canh
Ăn cơm xong, hai người nhìn nhau không biết nói gì. Hắn thu dọn bát đũa, ngồi tựa vào ghết lấy ra một tập giấy tờ ngồi đọc. Tôi nhún nhún vai, lôi mấy tờ tạp chí Tôn Sa Sa mang đến, đọc giết thời gian
"Đừng nằm xem, sẽ không tốt cho mắt" Ánh mắt hắn vẫn dán vào tập văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói
Y như ông cụ non
Tôi lẩm bẩm vài tiếng, vặn vẹo cái eo nhỏ dựng cái gối sau lưng rồi nửa nằm nửa ngồi xem tạp chí.
Không gian im ắng chỉ còn tiếng sột soạt lật giở tạp chí. Tập tài liệu dày đặc chữ trên tay hắn rất lâu cũng không thấy vang lên tiếng lật giở.....
Rốt cuộc, hắn gập tài liệu lại, phá vỡ yên lặng "Cậu.... đang qua lại với anh ta sao?"
".... Không có"
"Vậy cậu...." Trần Hi xiết chặt tập tài liệu, mấy tờ giấy mỏng manh vặn vẹo trên tay hắn "Cậu.... thích anh ta phải không?"
"Tôi chỉ coi anh ấy như bạn bè »
"Vậy...lần trước cậu nói đã thích người khác...."
"Đó là gạt cậu thôi" Tôi vẫn dán mắt lên trang tạp chí, chỉ là giờ phút này không đọc nổi nửa chữ
Một lúc lâu Trần Hi không nói gì. Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, phát hiện Trần Hi đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt không hề che dấu nét vui sướng. Ánh mắt lấp lánh, gương mặt rạng rỡ khác hẳn ngày thường.
Ánh chiều tà theo cửa sổ chiếu vào gian phòng nhỏ, tôi cúi đầu thu hồi tầm mắt, hắn cũng mở lại tập tài liệu, đưa tay vuốt phẳng mấy trang giấy nhăn nhúm, lúc sau tiếng lật giở tài liệu lại vang lên sột soạt....
Một ngày bình thản trôi qua
Kỳ hạn Trình Giảo Kim giao hẹn rồi cũng tới, tôi thẳng thắn thể hiện rằng mình chỉ muốn làm anh em với hắn. Vốn tưởng rằng Trình đại gia nghe xong sẽ phất tay áo bỏ đi, không ngờ hắn chỉ thản nhiên sờ sờ cằm, ánh mắt phức tạp nhìn tôi « Vậy à » rồi không nói gì thêm nữa....
Sau đó cũng không có thêm hành động gây hấn nào
Hay là.... hắn muốn kết thúc trong hòa bình?
Cuối năm, Thái Hậu vài lần giục tôi về nhà, trong điện thoại bà vẫn không quên khuyến khích tôi mang vài tên bạn trai theo về. Tôi hàm hồ đáp ứng vài tiếng, chỉ nói hiện tại đang cân nhắc rồi tìm cách đánh trống lảng
Thái Hậu lần này không mắc bẫy nữa, hung hăng hét lớn « Còn xem xét cái gì! Đã 25 rồi đấy, sắp thành gái lỡ thì rồi còn thời gian đâu mà xem xét. Về nhà ngay! »
Gái lỡ thì......
Tôi vuốt mặt bi ai nhìn lần thanh xuân thứ hai lại trôi đi, khúm núm gật đầu đáp ứng, lập tức thu dọn hành lý về nhà. Tôi gọi điện hẹn với La Lỵ và Mộc Mộc rồi tạm đóng cửa tiệm cà phê.
Tôi vừa trở về hôm trước, hôm sau đã nghe tin Trần Hi cũng trở về thành phố F. Trình Giảo Kim thì phải ở lại làm việc đến hết ngày 27 tết mới được nghỉ.
Sau khi trở về tôi liên tục nhận được bom đỏ từ bạn bè, lớp trung học có năm cái, lớp sơ trung có sáu cái. Tôi cầm thiệp mời thổn thức không thôi, mới hôm nào ngây ngô vui đùa cùng nhau, nay đã thi nhau nhảy vào hầm mộ hôn nhân.
Một tối, Thái Hậu cầm gối sang phòng tôi, thủ thỉ dò hỏi vấn đề bạn trai bạn gái, tôi úp mặt xuống gối giả chết. Thái Hậu thấy thế hừ lạnh một tiếng, tạt thêm gáo nước lạnh
« Nha đầu, con cũng lớn tuổi lắm rồi đấy, bây giờ không nhân lúc vẫn còn chút nhan sắc nhanh nhanh tìm một đứa để kết hôn, chẳng lẽ con tưởng đợi đến ba mươi tuổi rồi nhan sắc không phai tàn hay sao? »
« Thái Hậu, con làm gì đã già đâu chứ » Tôi ủy khuất ôm đầu. Tuy rằng tôi đã 35 tuổi rồi nhưng cơ thể này vẫn còn trẻ trung lắm
Thái Hậu thừa dịp tận tình khuyên bảo « Năm nay con 25 vẫn còn có thể miễn cưỡng được coi là thiếu nữ thanh xuân nhưng qua 25 tuổi thì hết rồi, về sau có muốn tìm cũng không còn đơn giản nữa»
Tôi cọ cọ trong lòng Thái Hậu, nửa ngày không nói lời nào
Thái Hậu xoa đầu tôi, yêu thương cười « Lớn như vậy rồi còn muốn làm nũng sao »
Tôi vẫn vùi mặt vào lòng mẹ « Thái Hậu con phát hiện làm người lớn thật là vất vả. Con không muốn lớn lên đâu »
« Nha đầu ngốc, mọi người đều phải trưởng thành »
Tôi nhắm mắt hoài niệm những năm tháng thanh xuân vui vẻ khoái hoạt
Thái Hậu, con chỉ muốn vĩnh viễn làm một đứa trẻ 13 tuổi làm nũng trong lòng mẹ.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |