Chuyện của mỗi người
← Ch.43 | Ch.45 → |
Lộ tuyến phía đông so với phía Tây thì khó đi hơn một chút, đường núi gập ghềnh nhưng cũng thật không uổng công. Trải rộng một khoảng sườn núi phía xa dưới nắng sớm rực lên một màu đỏ của hoa Đỗ Quyên. Trách không được hoa Đỗ Quyên lại được mệnh danh là Bảo Hoa Đỗ Quyên, quả thật phù hợp với hình tượng.
Tôi đi giữa đoàn người, máy ảnh trên tay "tách tách" không lúc nào ngừng
"Kim Sanh" Trương Lam nhìn tôi vài lần ngập ngừng muốn nói lại thôi "Ừm...Trần Hy kia có phải là có ý với bạn không? Tôi để ý nãy giờ cậu ta luôn nhìn bạn"
Đại tỷ, đến bây giờ mới phát hiện ra sao?
Tôi đáp qua loa "Chúng tôi trước kia học cùng một lớp trung học, có lẽ cậu ta đã nhận ra tôi"
"Thì ra là thế" Trương Lam gật gù "Nhưng hai người sao lại lạnh nhạt như vậy. Trước kia tôi từng tình cờ gặp lại bạn học trung học ở trên đường, bọn tôi vui mừng rối rít hận không thể ngồi cả đêm tâm sự cho hết chuyện..." Cô ấy cảm khái ôn lại chuyện xưa nhưng rất nhanh liền phát hiện ra có điểm kỳ lạ "Không đúng, ánh mắt này không giống.... Bạn xem kìa, lại nhìn qua nữa rồi"
Thật phiền phức.
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu vẻ mặt tự mãn "Muốn nhìn thì cứ để cậu ta nhìn, có sao đâu" Bản cô nương chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở
Trương Lam nhăn nhó ôm đầu ra chiều phân vân dữ lắm "Tôi thấy cậu ta rất được nhưng hội trưởng thì làm sao bây giờ. Tôi cũng rất quý hội trưởng. Cả hai đều rất xứng đôi với bạn. Thật khó nghĩ mà ~ ~"
Tôi không nói gì
"Đội trưởng, đội trưởng lại đây một chút" Tôn Sa Sa đang dẫn đầu đoàn rối rít vẫy tay gọi Trương Lam "Lộ tuyến có vấn đề rồi. Over!"
Trương Lam hai tay chụm quanh miệng rống to "Lên ngay, lên ngay đây. Over!"
Tôi trố mắt "Khẩu hiệu này ai nghĩ ra thế?"
Trương Lam cười đắc ý "Là tôi đó. Hôm trước ngồi xem phim đến đoạn nghĩa quân tấn công triều đình tự nhiên linh cảm dâng trào"
"...."
Được lắm, rất cường đại
Trương Lam nhanh chóng chạy lên đầu đoàn người, tôi lẻ loi một mình lùi dần về cuối đoàn. Trần Hy yên lặng đi sau tôi, duy trì khoảng cách hai mét. Tôi không hé răng nói chuyện, hắn cũng cứ im lặng như thế
Ba lô trên người có chút nặng, bởi vì hôm nay dự định đi ngắm cảnh nên tôi ham hố vác theo nhiều đồ ăn vặt. Lúc sắp xếp tư trang thấy ít bây giờ mới càng lúc càng nặng. Tôi cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà sai phái tên nhóc theo đuôi kia
"..... cần hỗ trợ không?" Giọng nam lãnh đạm vang lên phía sau
"Không cần"
Tôi không quay đầu lại. Trong đầu chợt nhớ ra suốt bốn năm qua đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện hòa bình với nhau
Trần Hy lại trầm mặc lẽo đẽo theo sau
Rốt cuộc thì cậu có mục đích gì vậy?
Cứ theo đuôi tôi như vậy thì sẽ có chuyển hóa gì sao?
Tôi một mực phớt lờ cái đuôi kia, tự dò dẫm tìm góc chụp đẹp. Trần Hy theo tôi đi xuống sườn núi, thỉnh thoảng lại hỏi có cần nghỉ ngơi hay uống nước.. v.. v
Tôi nghiêm túc dùng chính sách tam không: Không xem, không nghe, không nói. Một lòng một dạ để tâm vào chụp ảnh, hậu quả là suýt bị lạc đoàn một lần nữ. Nhưng hôm nay mục đích chủ yếu là đi ngắm cảnh, tôi cũng đã sạc pin đầy năm vạch nên không lo lắng gì nhiều.
Tôi thơ thẩn ở sườn núi một lúc lâu, cũng không hoàn toàn là vì chụp ảnh mà cố ý muốn cùng hắn tách đoàn xa một chút
Nhìn gương mặt lạnh lẽo vô cảm của Trần Hy, tôi rốt cục cũng dừng lại phía trước cánh đồng hoa Đỗ Quyên. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, màu xanh của cỏ cây, màu trắng của mây trời, màu vàng của nắng, tất cả đều làm nền cho màu đỏ rực rỡ của cánh đồng Đỗ Quyên trải dài bất tận.
"Cậu rốt cuộc là có ý gì?'
Tôi không muốn tiếp tục tiêu hao thể lực của hai người nữa, cứ thẳng thắn một lần cho xong.
"....." Trần Hy không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú, bất động
Vì sao vẫn không chịu nói lời nào
Cho tới bây giờ cái gì cũng không muốn nói với tôi sao?
Tôi xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn "Nói cho tôi biết"
"......"
Trần Hy tiếp tục duy trì bộ mặt trầm mặc, cứ im lìm đứng như tảng núi đá
Tôi nhắm mắt, lắc đầu nhếch miệng một cái, lướt qua vai hắn, trở lại đoàn leo núi
Thời điểm chúng tôi lướt qua nhau, tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi lại như kéo dài vô hạn
Trần Hy đột nhiên níu chặt tay tôi giữ lại
"Nhâm Kim Sanh!"
Tình huống này thật giống buổi tối đó, ở khúc quẹo đó, năm 25 tuổi, hắn cũng níu tay tôi như thế. Chỉ khác là lúc ấy vẻ mặt hắn mờ mịt hoang mang
Tôi hít sâu một hơi, hỏi lại lần nữa
"Năm đó..... cậu vì sao phải trở về?"
Là cậu đã buông tay trước, vì sao một tuần sau lại trở về tìm tôi?
Vì sao ở trước mặt mọi người bày ra bộ dáng bi lụy đó? Vì sao lại cố chấp đuổi theo tôi đến đây?
"......" Trần Hy mím môi, lại rơi vào im lặng
Tôi rút tay về nhưng hắn nắm quá chặt.
"Buông tay" Tôi bình tĩnh nói
Một làn gió bất chợt thổi tung mái tóc đen thả xõa ngang vai, mấy sợi tóc của hắn cũng lay động, hoa Đỗ Quyên uyển chuyển nhịp nhàng như mặt hồ gợn sóng. Trong ánh nắng nhàn nhạt, tất cả đều khe khẽ chuyển động, chỉ có hai bóng người nhìn nhau bất động. Tôi bỗng cảm thấy bức tranh này lãng mạn lạ. Tự nhiên muốn cười một cái.
Thấy vẻ mặt bình thản của tôi, từng đợt sóng sợ hãi tỏa ra trên gương mặt Trần Hy, bàn tay hắn vô thức lại siết chặt thêm
Tôi nhịn không được, cuối cùng bật cười
"Tiểu quỷ, vẫn là buông tay đi thôi"
Biệt danh đó đã nhiều năm không nhắc đến, giờ phút này bật ra vẫn thật tự nhiên. Tôi chầm chậm lặp lại một lần
"Buông tay đi"
Hắn càng thúc càng thất kinh, biểu tình lạnh lùng đã hoàn toàn tan rã
"Nhâm Kim Sanh"
Tôi không đáp lại, kiên quyết rút tay về
"Nhâm Kim Sanh, chúng ta bắt đầu lại.... có được không?"
Tôi sợ sệt nhìn hắn, cười cười lắc đầu "Tiểu quỷ, vì sao cậu vẫn còn tùy hứng như vậy?"
Trần Hy đột nhiên dang tay ôm tôi thật chặt, chặt đến mức khiến tôi hít thở không thông.
"Kim Sanh, chúng ta hãy quên hết những chuyện không vui, bắt đầu lại một lần nữa có được không...."
Tôi dựa vào ngực hắn lắc đầu
Trần Hy hoảng loạn, chỉ biết ôm tôi không rời "Kim Sanh, cậu đã nói sẽ mãi mãi không từ bỏ tớ"
"Tiểu quỷ, cậu vẫn chưa hiểu sao"
Tôi ở trong lòng hắn, cảm thán nói
"Có một số người, một số thứ, không thể mãi mãi đứng một chỗ chờ đợi cậu"
Cậu, đến lúc này đã hiểu được hay chưa?
← Ch. 43 | Ch. 45 → |