← Ch.13 | Ch.15 → |
Lúc nàng nhìn thấy hắn cầm lấy bao máy tính thì thấy vô cùng hoảng hốt.
"Đó là laptop phải không? Có phải rơi vỡ rồi không? Thực xin lỗi, tôi–"
"Đừng nói xin lỗi nữa."
Hắn mở miệng, đánh gãy lời nàng.
Có lẽ hắn không nên nói như vậy, nhưng hắn thật sự chịu không nổi khi nghe thấy nàng nói xin lỗi với hắn.
Người nên xin lỗi là hắn, chứ không phải là nàng.
Nàng hơi sững lại, khốn quẫn không thôi.
Nhìn ánh mắt bị tổn thương của nàng, ngực hắn căng thẳng lại.
"Ý tôi không phải –" Hắn cúi đầu nhìn nàng, cứng ngắc nói giọng khàn khàn: "Tôi không có ý kia.
Nàng hoang mang nhìn hắn, đôi mắt đen láy nhìn hắn.
Sau đó, chậm rãi, nàng nhếch khóe miệng.
"Ân." Nhẹ nhàng, nàng gật đầu, trong mắt có ấm áp quen thuộc."Tôi hiểu."
Trong lòng hắn hơi hơi co rút một chút.Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc nhìn nàng.
Nàng thở sâu, mỉm cười, sảng khoái vươn tay, "Xin chào, tôi là Phương Thu Thủy. Bình thường tôi không hậu đậu như vậy đâu, cảm ơn anh nhé!"
Nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt nàng, cùng với bàn tay bé nhỏ đang giơ giữa không trung, hắn thấy cổ họng nghẹn lại, mất sức thật lớn mới có thể vươn tay, cầm lấy bàn tay ấm áp mềm mại nàng, lại khàn giọng mở miệng nói cho nàng cái tên kiếp này của hắn.
"Cảnh Khắc Cương."
Trong nháy mắt kia, nàng tựa hồ phát hiện ra cái gì, chăm chú nhìn hắn.
Gió nhẹ lướt qua hai má nàng, thổi bay tóc hắn.
Mọi người lại tụ tập chỗ này. Nàng nhanh chóng tỉnh lại, phục hồi tinh thần, ngượng ngùng rút tay từ trong bàn tay to lớn ấm áp của hắn về.
"Thực xin lỗi, tôi có hẹn với người ta rồi nên xin phép về." Cúi đầu, nàng từ trong balô bằng vải bông lấy ra giấy bút, viết xuống một chuỗi số điện thoại, sau đó mỉm cười đưa cho hắn."Đây là số điện thoại của tôi, máy tính của anh đều hỏng rồi, xin hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ đền cho anh."Đó là lần đầu tiên hắn và nàng gặp nhau trong kiếp này.
Rời khỏi bến tàu, hắn giữ khoảng cách đi theo nàng, nhìn nàng đi vào trong nội thành.
Hắn không dám đi quá gần, may mắn nàng cũng không có quay đầu nhìn lại.
Nàng vòng vo rẽ vài lần, đi đến cuối phố, sau đó đẩy ra một cánh cửa nhỏ, đi vào căn nhà cuối phố, xuyên qua đường mòn, theo cầu thang ở bên ngoài đi lên lầu.
Đèn ở căn phòng bên trái trên lầu 2 sáng lên.
Sau đó, hắn mới nhìn đến tiệm cà phê ở lầu một.
Hắn không biết chính mình vì sao ngay từ đầu không thấy được, có lẽ là bởi vì toàn bộ lực chú ý của hắn đều ở trên người nàng, nhưng căn nhà đó ở chỗ này, ở cuối phố, sáng đèn.
Hắn nhận ra cửa hàng này.
Mái ngói đỏ. Cây bồ đề. Bỉ ngạn hoa.
Hắn biết chỗ này, cũng đã tới nơi này: Có thời gian hắn có hội nghị nên thường đến nơi này uống cà phê.Nhưng là nhìn những người đó, rất thống khổ, mà sự tồn tại của nữ nhân kia lại nhắc nhở hắn về sai lầm đã từng phạm phải, cùng với sự cô đơn.
Cho nên, dần dần, hắn có thói quen tránh chỗ này.
Hắn đã vài tháng không tới đây.
Nhìn lên ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ phòng nàng, hắn hít một hơi thật sâu, nói chính mình phải rời đi, không dám nghĩ, không dám vào.
Gió thổi vù vù.
Trong thành thị, càng vào đêm thì càng trở nên yên lặng.
Có chiếc xe đi qua, hắn liền làm bộ cúi đầu nhìn thời gian, lại rõ ràng ý thức được hắn không thể cứ đứng ở chỗ này, mọi người chỉ cần nhìn ra ngoài là sẽ phát hiện một người vẫn đứng ở chỗ này.
Hắn đã có số điện thoại của nàng, cũng biết nàng đang ở nơi nào, hắn nên rời đi, chờ lần khác lại quay lại.
Nhưng, hắn chính là không thể di chuyển hai chân.
Hắn không dám rời đi, sợ nàng sẽ biến mất vô tung, hoặc là có việc gì đó ngoài ý muốn xảy ra.
Ý niệm này thực ngu xuẩn.
Nhưng hắn chính là không thể gạt ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Hắn thật vất vả mới tìm được nàng, hắn không muốn mạo hiểm để mất nàng lần nữa.
Nàng không có cái gì nguy hiểm, nàng sẽ ở lầu hai của cửa hàng kia, nhưng hắn vẫn không thể an tâm.
Ở đường cái ngay tại cách đó không xa, có rất nhiều người vẫn đang bận rộn với công việc nhưng ở nơi này thì toàn những người bình thường ở.
Mười một giờ rồi, từng nhà đều khóa cửa, đại bộ phận ở đều đang mở đèn ngủ mờ nhạt, cho dù trong nhà có người thức thì cũng kéo rèm che cửa sổ.
Chỉ có cửa hàng kia là còn sáng đèn, réo gọi hắn bước vào.
Hoa bỉ ngạn trong bóng đêm đen lay động.
Bồ đề ở trong viện cũng lẳng lặng đứng thẳng.
Ông chủ của cửa hàng này có thân phận đặc thù, hắn thật lâu trước kia đã biết Linh.
Hắn nhìn lên căn phòng của nàng ở trên lầu, biết những điều này không phải sự tình cờ.
Hít một hơi thật sâu, hắn nắm chặt bao đựng máy tính trong tay, đi theo bước chân của nàng lúc trước, đẩy cánh cửa nhỏ, xuyên qua đường mòn, sau đó dừng bước trước cửa.
Bên trong cửa hàng chỉ có ông chủ đang đứng ở sau quầy.
Hắn ở ngoài cửa lại nhịn không được nhìn lên cửa sổ căn phòng của nàng ở lầu 2, sau đó mới thở sâu, bước vào tiệm cà phê.
Chuông cửa kêu linh đang, khe khẽ reo vang.
Ông chủ cũng không ngẩng đầu mà vẫn chuyên tâm nấu một ly cà phê.
Một ly cà phê vừa đen vừa đắng.
Ông chủ chính là đang đợi hắn.
Cảnh Khắc Cương đi đến quầy bar, đem laptop đặt ở một bên, ngồi lên ghế chân cao đặt trước quầy.
"Đã lâu không thấy."
Lão bản nhìn hắn, lấy ra một cái chén bằng gốm, đổ cà phê vừa đen vừa đặc ra chén rồi đưa đến trước mặt hắn.
Nhìn nam nhân có mái tóc dài đến quá lưng kia, cà phê còn chưa uống thì trong miệng hắn đã đắng ngắt.
Hắn nhìn cà phê đen đặc, chua sót đã mở miệng.
"Đã lâu không thấy."
Hắn nhìn ông chủ thần bí kia, có nhiều vấn đề muốn hỏi, có nhiều chuyện muốn biết, nhưng thiên ngôn vạn ngữ ra đến miệng chỉ còn lại một câu.
"Vì sao?"
Đối với câu hỏi của hắn, ông chủ chỉ nhíu mày.
Khắc Cương nhìn hắn, nắm chặt chén cà phê kia, hỏi lại một cách rõ ràng: "Nàng vì sao ở trong này?"
"Khả Khanh chuyển đi rồi."
Lúc này ông chủ cũng không hỏi nhiều, chỉ thu thập dụng cụ pha cà phê, thản nhiên nói: "Phòng không để đó nên chúng ta dán quảng cáo cho thuê và nàng tới."
"Khả Khanh đã chuyển đi lâu rồi." Hắn vạch trần một điểm đó.
"Ừ." Lão bản gật đầu đồng ý, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chủ ý cho thuê không phải của ta, mà là Khởi Lệ."
Khởi Lệ......
Trong lòng hắnchấn động.
"Ngươi không tới, Khởi Lệ thực lo lắng." Tần Vô Minh nhìn hắn, "Ta nói cho nàng biết là ngươi đã không còn mong cầu nữa."
Đúng vậy, hắn không cầu xin nữa vì có làm thế cũng vô dụng.
Hắn đã sớm không cầu xin, nhưng không cách nào hết hy vọng, chỉ có thể ở nhân gian du đãng, tìm kiếm.
"Người là Linh tìm được, nàng nói cho Khởi Lệ biết rồi hai người lại cho nàng ấy biết thông tin quảng cáo."
Tần Vô Minh đóng vòi nước, đem lọ cà phê đóng lại, rồi cầm lấy miếng vải lau đồ, vừa lau vừa nhìn nam nhân sắc mặt trắng bệch trước mắt, mở miệng.
"Ngươi không cầu, nhưng các nàng cầu."
"Cho nên...... Các ngươi thật sự muốn đem nàng về cho ta?" Hắn cảnh giác, nhưng vẫn không thể che dấu khát vọng trong đáy lòng.
"Còn chưa."
Mặt Cảnh Khắc Cương trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tần Vô Minh nhìn hắn, âm thầm thở dài.
Nam nhân này chưa từng quá thân cận với bọn họ, bởi vì hắn biết hắn đã phạm sai lầm gì.
Hắn, hối hận mà chết, hối hận biết vậy thà chẳng làm.
Thật lâu trước đây, hắn đã trả xong nợ và thoát ly luân hồi nhưng vẫn lưu luyến thế gian.
Hắn chính là một linh hồn chấp niệm lưu lạc.
"Khởi Lệ cho rằng, mỗi người, đều xứng đáng có cơ hội thứ hai."
Hắn đồng tình nhìn nam nhân kiếp này tên là Cảnh Khắc Cương, nói: "Nếu có thể, các nàng rất muốn trả lại A Ti Lam cho ngươi."
Tần Vô Minh có thể thấy đôi mắt đen của nam nhân kia vì kinh ngạc mà co lại, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
"Nhưng nàng là Phương Thu Thủy không phải A Ti Lam, nàng có cuộc đời của mình. Linh và Khởi Lệ, chỉ có thể thay ngươi chế tạo cơ hội, cơ hội lần thứ hai."
Nghe vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra, lại vẫn không yên sợ hãi.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình." Tần Vô Minh đem khăn lau để trên mặt bàn, "Ta không thể cùng ngươi cam đoan cái gì, ngươi và nàng sẽ có tương lai như thế nào thì phải dựa vào chính mình cố gắng."
Hắn cơ hồ có thể từ nam nhân trước mặt mà nhìn thấy chính bản thân mình trước đây.
Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn giúp người này, nhưng hắn không thể nhúng tay quá nhiều, đây là cuộc đời của bọn họ, hắn chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem, làm một trong những người quan sát.
Trong mắt nam nhân kia có chua sót rất sâu, còn có giãy dụa, khϊếp đảm cùng khát vọng, hắn so với ai khác còn hiểu rõ cái loại thống khổ muốn mà không được này.
Hắn kéo ngăn kéo ra, lấy chìa khóa, đặt ở trên quầy bar rồi đẩy đến trước mặt người kia.
"Ta nghĩ ngươi cần cái này."
"Đây là gì?" Cảnh Khắc Cương nghi hoặc nhìn hắn.
"Trên lầu còn có một gian phòng trống." Tần Vô Minh nhìn chăm chú vào hắn, "Ở ngay cạnh phòng nàng."
"Ngươi......" Cảnh Khắc Cương kinh sợ ngẩng đầu, khuôn mặt sững sờ nhìn ông chủ.
"Đây là điều duy nhất ta có thể làm."
Hắn rất muốn lấy cái chìa khóa kia, nó thật gần, ngay trong gang tấc.
Nhưng......
"Nếu nàng nghi ngờ thì sao?" Hắn khàn giọng mở miệng.
"Ta không biết." Vô minh thản nhiên nói, "Ta không thể cam đoan nàng cả đời sẽ không nhớ lại. Có thể một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại tất cả."
Nhưng khả năng nàng nhớ lại là rất cao, Điệp Vũ đã nhớ ra, Vân Mộng cũng vậy.
Các nàng đều bởi vì nguyên nhân bên ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nhớ ra.
Đối với A Ti Lam mà nói thì Cảnh Khắc Cương chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó.
Hắn hy vọng chính mình có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng, nhưng trong thế giới này, hắn sợ nhất một việc, đó là nàng nhớ lại bi kịch từng phát sinh kia.
Bởi vì sự ngu xuẩn cùng chấp nhất, mà hắn hại nàng trở thành hung thủ gϊếŧ người.
Nàng có lẽ sẽ không hận hắn, nhưng hắn sẽ bởi vì nỗi thống khổ của nàng mà căm hận chính mình.
"Ngươi cũng có thể không lấy nó." Tần Vô Minh nói rõ: "Đây không phải lựa chọn duy nhất."
Xác thực, còn có một lựa chọn khác đó là ở bên cạnh chờ đợi.
Cho dù chỉ có thể cùng nàng hô hấp một bầu không khí thì cũng khiến hắn thấy cảm kích rồi.
Hắn hẳn là nên vì hạnh phúc của nàng mà cảm thấy khoái hoạt.
Hắn hẳn là nên ở bên cạnh bảo vệ nàng, chúc phúc cho nàng.
Hắn hẳn là phải biết đủ khi có thể nghe nàng nói, nhìn thấy nàng.
Nhưng nàng là...... A Ti Lam a......
"Ta làm không được." Hắn thống khổ ngẩng đầu, nhìn Tần Vô Minh, nghẹn lời nói: "Ta muốn ở cùng một chỗ với nàng."
"Ta biết."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của ông chủ không có trách cứ, cũng không có đồng tình, chỉ có sự thấu hiểu.
"Đi thôi." Tần Vô Mình nói.
Cảnh Khắc Cương gật gật đầu, vươn tay, lấy chiếc chìa khóa kia, xoay người đi lên lầu.
Phương Thu Thủy, hai mươi lăm tuổi.
Nàng từ nhỏ lớn lên trong một gia đình đơn thuần, cha là một nhân viên công vụ bình thường, mẹ là giáo viên tiểu học.
Nhưng khi nàng học trung học, mẹ nàng bị bệnh nặng đã qua đời, cha thì bị ung thư nằm liệt giường, đến đầu năm trước cũng liền qua đời.
Xử lý xong hậu sự cho cha, nàng đến Đài Bắc, tiếp tục học tiếp hai năm đại học gián đoạn vì phải chiếu cố cha.
Nàng bây giờ là sinh viên năm thứ tư.
Chắc vậy.
Nhưng nghỉ hè qua rồi, lúc trường khia giảng, nàng không đi học lại, theo ông chủ cửa tiệm cà phê nói thì nàng đang làm việc tại một trường tư thục cao cấp gần đó.
Đối với Phương Thu Thủy, hắn cũng không biết nhiều.
Những thứ này đều là thông tin Linh điều tra được, nàng đem thông tin đặt ở trong phong bì, để ở trên bàn trong phòng hắn.
Hắn ngồi ở trong phòng khách, lật xem tư liệu kiếp này của nàng.
Kia kỳ thật chỉ có ngắn ngủn mấy dòng nhưng hắn không nhịn được cứ đọc đi đọc lại.
Trong phong thư, còn có cả ảnh chụp, nàng ngồi ở bên cửa sổ, nhìn phương xa, khóe miệng là nụ cười thần bí.
Vẻ mặt kia, cực kỳ giống trước kia lúc nàng làm được món ăn mới, muốn cho hắn một cái kinh hỉ.
Cái vu nữ nhát gan kia, tuy rằng giúp hắn thu thập tư liệu nhưng lại trốn tiệt, không dám đối mặt với hắn.
Trên thực tế, nếu hắn không có nghe lầm thì tiểu vu nữ kia cũng đang ở cách vách, nàng hiển nhiên chính là người có hẹn với Phương Thu Thủy.
Các nàng đang xem phim, hắn nhận ra được đoạn nhạc và giọng trò chuyện từ phòng cách vách, trừ bỏ những tiếng phát ra từ bộ phim thì còn có tiếng cười đùa của hai người.
Vì muốn nghe được giọng nói của nàng nên hắn đẩy cửa đi ra ban công nối với ban công phòng của nàng.
Hơn hai giờ tiếp theo hắn vẫn ở bên ngoài ban công, đứng trong gió lạnh.
Bởi vì ở nơi đó ngẫu nhiên hắn sẽ nghe được giọng nói của nàng.
Thẳng đến khi phim hết, Linh đi rồi, nàng trở về phòng nghỉ tạm, hắn mới đi theo trở về phòng ngủ, đứng ở bên tường, nhìn bức tường ngăn cách nàng và hắn.
Đến khi bên phòng nàng không truyền đến tiếng động nữa, hắn liền lâm vào khủng hoảng, sợ hãi hết thảy những điều này chỉ là do hắn quá mức khát vọng mà tưởng tượng ra.
Đêm hôm đó, hắn không dám ngủ.
Hắn sợ hãi nhắm mắt lại, rồi khi tỉnh lại khi, hắn sẽ trở lại ngôi nhà xa hoa nhưng không có nàng, và tất cả đều là một giấc mộng.
Ngày mai, hắn lại có thể thấy nàng.
Hắn nói cho chính mình, nàng ở ngay bên kia tường, đang an ổn ngủ.
Tuy rằng như thế, hắn lại vẫn nhịn không được đưa tay vuốt bức tường, dường như làm như vậy, có thể càng tới gần nàng hơn, còn có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Họ chỉ cách nhau một bức tường thôi.
Hắn lần nữa nói với chính mình, nhưng vẫn như cũ không gạt được khủng hoảng kia.
Ngoài cửa sổ, những ngôi sao chậm rãi hiện lên trên bầu trời.
Hắn một đêm này đều không ngủ, ngồi ở bên giường, nhìn mặt tường kia, theo bóng đem đen, đợi đến bình minh......
← Ch. 13 | Ch. 15 → |