Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 075

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 075
Người xa lạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"An An! Anh yêu em..."

Phía sau truyền tới một giọng nói ôn nhu, An Hồng cười cười, "Ừ" một tiếng, từ phía sau lưng một đôi tay liền phủ lên thân thể của cô, nhẹ nhàng ôm cô thật chặt. Anh nói: "An An, anh yêu em, anh yêu em, chúng ta sẽ kết hôn, em hãy tin tưởng anh."

An Hồng cảm thấy thật là ấm áp, cô nằm nghiêng ở trên giường, hai bàn tay ôm lấy đôi vai của mình, cuộn tròn thân thể. Nghe thấy thanh âm thầm thì nhỏ nhẹ kia, cô dần dần mở mắt.

Trước mặt cô là một chiếc tủ đầu giường màu lá cọ, bên người là chiếc drap giường màu trắng, một chiếc chăn chữ nhật, còn có một vách tường phía đối diện, trên góc tường, miếng giấy dán tường hơi bị vênh một góc. An Hồng phải mất một giây đồng hồ mới nhớ lại được mọi chuyện. Cô nhớ lại mình hiện đang ở trên một chiếc giường lớn trong phòng của một khách sạn.

Phía sau cô chỉ là một mảnh hư vô, không có giọng nói của người kia, không có cánh tay ôm ấp của người kia, không có... người kia.

Hết thảy đều đã qua, An Hồng gãi đầu, cảm giác đầu đau muốn nứt ra. Cô xoay người nằm ngửa ở trên giường, nhìn trời trần nhà đến ngẩn người.

Ngày mới vừa rạng sáng, cô mới ngủ thiếp đi không được bao lâu, tuy nhiên rốt cuộc cô cũng không ngủ được.

An Hồng rời giường đi tắm rửa gội đầu. Bóng người trong gương tiều tụy kinh người, sắc mặt đen tối, môi không có chút huyết sắc nào, đáy mắt hiện rõ quầng đen dày đặc làm cho lòng người phải khiếp đảm.

Cô lau tóc đi đến bên cửa sổ, vạch màn ra xem bên ngoài. Bên ngoài khách sạn chính là một con đường lớn. An Hồng cảm thấy thật xa lạ. Đêm hôm trước cô đã bước đi trên đường lâu lắm, cô cũng không biết mình đi đến con đường kia như thế nào. Từ một thành thị với những đường phố quen thuộc ngày trước, bởi vì được kiến thiết lại nên càng không ngừng được đổi mới, mở rộng. Những gì dừng lại ở trong mắt An Hồng, chỉ còn lại trong trí nhớ một chút rất mơ hồ, rất mơ hồ.

Vào lúc chín giờ sáng, An Hồng mặc bộ lễ phục phù dâu màu sâm banh đi tới nhà Lâu Tĩnh Tĩnh. Lâu Tĩnh Tĩnh còn đang hoá trang.

Nhìn thấy An Hồng đến, cô cực kỳ vui vẻ. Nhưng đến khi nhìn thấy rõ sắc mặt của cô, Lâu Tĩnh Tĩnh mới hỏi vẻ kỳ quái: "Thế nào mà sắc mặt cậu nhìn kém thế kia? Tối hôm qua không ngủ ngon hay sao?"

"Không có, tại vì tớ quá kích động chứ sao."

Ngón tay Lâu Tĩnh Tĩnh đung đưa cười xấu xa: "Tớ đã biết rồi, nhất định là vì Lộ Vân Phàm đúng hay không? Hai người các cậu có cần thiết phải giống như lửa nóng như thế hay không? Tuy rằng tiểu biệt thắng tân hôn đi, nhưng hôm nay là ngày tớ kết hôn, tối hôm qua cũng nên nhịn lại một chút chứ."

Nghe đến cái tên Lộ Vân Phàm, An Hồng sửng sốt, lập tức liền cười nói: "Không thể nào. Đúng rồi, hôm nay anh ấy... có chút việc, buổi tối không đi tới đây được rồi."

"Hả? Thế nào lại không nể mặt nhau như vậy! Tốt xấu gì cũng làm bạn học với nhau hai năm! Lại còn là bạn trai của cậu nữa."

"Chuyện làm ăn mà. Thật có lỗi, mà tớ đã tới rồi đó thôi, không được hay sao."

Hôm nay là ngày đại hỉ của Lâu Tĩnh Tĩnh, An Hồng không muốn bởi vì chuyện của mình mà làm quấy rầy đến bạn. Cô nỗ lực mỉm cười, giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Đương nhiên Lâu Tĩnh Tĩnh cũng không nghĩ gì nhiều.

Cô dâu hoá trang, cho nên An Hồng cũng tự bổ sung trang điểm cho mình một chút, hỏi mượn thợ trang điểm chút phấn nền. Cô phủ phấn rất cẩn thận, hy vọng có thể che khuất sắc mặt hỏng bét của bản thân mình. Tiếp sau đó, cô tự mình thoa lên môi một ít son. Đôi môi hồng hào, nhìn người đã thấy có tinh thần hơn rất nhiều.

Xung quanh là một mảnh vui mừng, khắp nơi là hoa tươi, lụa màu với chữ hỷ đỏ thẫm. Đồ dùng trên giường cũng là một màu đỏ au, trên vẻ mặt của mỗi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, nhất là mẹ của Lâu Tĩnh Tĩnh. Nhìn thấy An Hồng, bà liền vui vẻ lên: "An Hồng à, khi nào thì đến phiên cháu đó? Tĩnh Tĩnh nhà bác cũng đã sắp làm mẹ rồi, cháu cũng phải nhanh lên chứ!"

An Hồng chỉ cười cười không nói gì, Lâu Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh kêu lên: "Ấy mẹ, mẹ cũng không cần phải quan tâm đến cô ấy đâu, An Hồng cũng sắp sửa rồi đó! Cô ấy được gả vào nơi khá tốt, đó là mối tình đầu kéo dài hơn mười năm rồi!"

An Hồng có chút xấu hổ, cũng không tiện nói cái gì, chính là lén lút đi vào trong toilet. Cô nghĩ, cần phải bổ sung chút phấn mắt một chút và chải thêm mascara nữa.

Suốt cả một ngày, An Hồng cùng chị họ, em họ của Lâu Tĩnh Tĩnh làm phù dâu, cô thật sự làm hết phận sự của mình. Chú rể quan Kim Vĩnh Tuyên tới đón dâu, cô cùng mấy cô gái trẻ tuổi khác cùng nhau hô to gọi nhỏ ngăn cửa đòi hồng bao thưởng, sau đó còn an bài một loạt hạng mục để khảo nghiệm, sau đó mới để cho Kim Vĩnh Tuyên vào cửa.

Nhìn Kim Vĩnh Tuyên quỳ một chân trên đất, cười tươi như hoa dâng lên hoa tươi cho Lâu Tĩnh Tĩnh, đeo cho cô chiếc nhẫn kim cương, từ đáy lòng An Hồng cũng cảm thấy cao hứng với Tĩnh Tĩnh. Đồng thời, trong lòng cô lại xoắn đau. Chính là chỉ trong một đêm, cô còn cho rằng mình đang hạnh phúc, nhưng rồi hạnh phúc cũng giống như những hạt cát từ trong kẽ tay chảy xuống, rơi rớt hết sạch rồi.

Cô căn bản còn chưa kịp đau xót, liền bắt buộc bản thân phải tiếp nhận sự thực phát hiện ra kia.

Lâu Tĩnh Tĩnh đã mang thai, không thích hợp đi chụp ảnh ngoại cảnh. Kim Vĩnh Tuyên đón cô đến tân phòng. Sau bữa cơm trưa, đoàn người liền đến nghỉ ngơi ở trong tân phòng, cùng đợi để mấy giờ sau đi đến nơi tiệc mừng.

An Hồng không sao nén nhịn được, một mình tránh đi ở trên ban công phòng khách, nằm trên đó phun khói lên. Cô yên tĩnh nằm ngẫm nghĩ tâm sự, lại gọi điện thoại đặt vé máy bay bay trở về thành phố T vào buổi tối cho bản thân.

An Hồng tự xây dựng cho mình một cái kế hoạch. Sau khi trở lại thành phố T, trước hết cô cần phải nói chuyện một chút cùng với Tân Duy thật tốt. Tuy rằng cô đã nộp đơn từ chức, công việc cũng đều đã bàn giao xong, nhưng tình hình ở trước mắt hiện giờ, thật sự không cho phép cô bị thất nghiệp. Cô nghĩ mình cần phải tiếp tục lưu lại làm việc tại Phong Nguyên. Chỉ có điều, chuyện phát sinh đêm hôm trước, sẽ ảnh hưởng đối với danh dự của cô như thế nào, những lười đồn đãi bình luận tạo thành ảnh hưởng thế nào, An Hồng cũng không thể hiểu hết.

Lâu Tĩnh Tĩnh tìm được An Hồng, cô đang ở đó hút đến điếu thuốc thứ ba. Nhìn thấy Lâu Tĩnh Tĩnh đến, An Hồng lập tức dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, cười nói: "Làm sao cậu lại đi ra ngoài này vậy?"

"Nhìn xung quanh không thấy cậu đâu cả... Cậu làm sao vậy? Tớ cảm thấy hôm nay cảm xúc cậu có gì đó không đúng."

"Không có gì đâu. À đúng rồi, buổi tối nay, tớ bay chuyến bay trở về thành phố T lúc mười một giờ đêm, đợi lát nữa đến tám giờ là tớ phải đi rồi."

"Hả? Cậu bất hòa với Lộ Vân Phàm phải không vậy?"

"Anh ấy... Về mặt công tác còn có việc phải làm, tớ sẽ không quấy rầy anh ấy làm gì."

"Vậy, được rồi, hôm nay chúng ta sẽ phải mời rượu rất muộn đó. Tửu lượng của cậu tốt, tớ lại không thể uống, tớ còn chỉ cách trông chờ vào sự giúp đỡ của cậu mà thôi!"

"Uống đến đâu thì tính đến chỗ đó thôi." An Hồng cười, "Yên tâm, việc khác tớ không giúp được, chứ việc uống rượu với tớ không thành vấn đề."

Buổi chiều, vào lúc bốn giờ, mọi người cùng nhau di chuyển đến hội trường tiệc cưới. Lâu Tĩnh Tĩnh đã thay đổi lễ phục cưới khác. Thợ trang điểm giúp cô làm lại tóc một lần nữa, khiến cô thoạt nhìn đặc biệt kiều diễm tươi đẹp. An Hồng tựa vào bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, cùng nhau soi mình trong gương, nói: "Tĩnh Tĩnh, cậu thật là xinh đẹp."

"Tương lai đến khi cậu kết hôn, tuyệt đối còn xinh đẹp hơn tớ nhiều!" Lâu Tĩnh Tĩnh đánh giá dáng người An Hồng, cười nói, "Cậu phải mặc cái loại váy cưới kiểu dáng đuôi cá thân dài, cổ dựng hoặc để vai trần hở ngực mới đẹp. Nhất định cậu phải để lộ cổ và bả vai ra một chút, ngực áo cũng phải thấp xuống một ít, khe ngực hơi đẩy lên một chút! Úi chà! Như vậy dáng người của cậu thật sự là quá tuyệt với, tuyệt đối khiến cho Lộ Vân Phàm phải chảy máu mũi!"

"Đừng nói mò lung tung nữa!" An Hồng cảm thấy đau đầu, "Cậu cũng đừng quá hưng phấn như vậy, cũng đang mang thai rồi, cậu cẩn thận một chút đi."

"Không có việc gì, hiện tại tớ thật sự không có một chút cảm giác nào!"

Đúng năm giờ, Lâu Tĩnh Tĩnh cùng Kim Vĩnh Tuyên đến cửa khách sạn để tiếp khách, An Hồng mặc trang phục phù dâu, trên ngực đeo một bông hoa đứng ở bên cạnh cô dâu. Thợ trang điểm trang điểm lại cho Lâu Tĩnh Tĩnh, đột nhiên nói: "Ai chà, quên đeo vòng cổ rồi!"

An Hồng nói: "Để tôi đi lấy, có phải là vòng cổ vừa rồi cô đã đặt ở bên cạnh cái dải ruy băng hay không "

"Vâng, đúng rồi, đã làm phiền cô."

An Hồng đi trên lầu phòng lấy vòng cổ. Nơi lầu một đại sảnh có mấy người khách đi vào.

*****

Kim Vĩnh Tuyên nhìn thấy bọn họ, lập tức cùng với cha mẹ của chính mình cùng ra nghênh đón. Một nhà ba người cùng bắt tay hàn huyên với một đôi vợ chồng trung niên. Kim Vĩnh Tuyên cười nói: "Chú Khổng, dì Chu! Xin chào, xin chào!"

Một cô gái tuổi còn trẻ hai tay đưa hồng bao cho Kim Vĩnh Tuyên, cười nói: "Anh Vĩnh Tuyên, chúc tân hôn vui vẻ!"

Kim Vĩnh Tuyên cười đến xán lạn: "Cảm ơn, Lam Lam đã lớn thế này rồi! Đến đây, để cháu giới thiệu cho mọi người vị hôn thê của cháu. Mọi người vẫn còn chưa từng được gặp cô ấy đâu."

Kim Vĩnh Tuyên dẫn theo những người kia đi đến bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, nói: "Đây là phu nhân của cháu, Lâu Tĩnh Tĩnh! Tĩnh Tĩnh, giới thiệu với em, đây là chú Khổng, là bạn tốt của cha anh đã ba vài chục năm nay rồi. Đây là dì Chu, phu nhân của chú Khổng, còn đây là con gái của hai người, tên gọi Khổng Lam."

Khuôn mặt của Lâu Tĩnh Tĩnh dại ra, miệng há to nhìn ngì con trai trẻ tuổi vóc người cao lớn ở bên cạnh Khổng Lam.

Kim Vĩnh Tuyên đánh giá người đàn ông kia, cảm thấy người này phi thường anh tuấn, nói: "Vị soái ca này tôi cũng chưa được quen biết rồi, Lam Lam, sao em không giới thiệu cho anh Vĩnh Tuyên nghe đi!?"

Khổng Lam đỏ mặt, kéo tay người thanh niên kia qua, nói: "Xin chào chị dâu! Đây là bạn trai em, Lộ Vân Phàm. Vân Phàm, đây chính là anh Vĩnh Tuyên cùng với phu nhân của anh ấy, hôm nay tổ chức hôn lễ. Em vẫn đã từng có lần đề cập với anh rồi đó."

Lộ Vân Phàm cười nhàn nhạt, bắt tay Kim Vĩnh Tuyên, lại nhìn thoáng qua Lâu Tĩnh Tĩnh, nói: "Chúc mừng."

Lâu Tĩnh Tĩnh cố nén sự xúc động sắp bùng nổ, trong nháy mắt sắc mặt của cô liền lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn."

Kim Vĩnh Tuyên cảm thấy cảm xúc của Lâu Tĩnh Tĩnh có gì đó không đúng, có chút xấu hổ, quay sang nói với Khổng tiên sinh: "Chú Khổng! Thật có lỗi thật có lỗi. Tĩnh Tĩnh đang mang thai, thân thể không được thoải mái, để cháu trước đưa mọi người đi vào."

Lúc này, An Hồng cầm chiếc vòng cổ vội vàng đi tới, vừa đi vừa xem xét cái khóa móc của chiếc vòng cổ trong tay, cảm giác, cảm thấy có chút vấn đề.

Khi sắp đí đến bên người bọn họ, cô ngẩng đầu lên, nói: "Có phải không phải cái này..."

Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, cô bỗng chốc liền dừng bước chân lại.

Bầu không khí như đọng lại.

An Hồng cũng chỉ là hơi có một chút sững sờ, cô lập tức bước đi đến bên người thợ trang điểm, giao chiếc vòng cổ kia cho cô ta.

Cô nói với Lâu Tĩnh Tĩnh: "Tớ lên trước một chút,  còn có có nhiều thứ chưa lấy. Đợi lát nữa tiệc mừng bắt đầu... Tớ sẽ xuống lần nữa."

Nói xong, cũng không chờ Lâu Tĩnh Tĩnh có phản ứng, An Hồng lập tức quay đầu bước đi. Tiếng giày cao gót của cô vang lên ở trên nền gạch đá hoa kêu "cốc cốc". An Hồng gần như là đã chạy thật nhanh vào giữa thang máy.

Cô xoay người lại. Cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô có thể nhìn thấy hai người kia tay trong tay thật thân thiết.

Lộ Vân Phàm mặt không chút biểu cảm, sắc mặt Khổng Lam cũng là lạnh lùng đến mức tận cùng.

An Hồng run run bắt đầu đưa tay ấn cái nút lên tầng lầu. Trong lúc nhất thời, cô thế nhưng lại ấn sai. Cánh cửa thang máy vừa đóng lại, cô lập tức liền tựa vào trên vách đã của thang máy, ôm cánh tay đã run lên.

Cô có nên lưu lại uống bữa này rượu mừng này hay không? An Hồng đấu tranh tư tưởng không ngừng. Thế nào cô cũng không nghĩ tới, Lộ Vân Phàm thế nhưng sẽ đến đây, lại là đến cùng với cái cô gái có tên gọi là Lam Lam kia.

Tiếp khách kết thúc, để chuẩn bị tiến vào trên khán đài tiệc cưới, Lâu Tĩnh Tĩnh trở lại trên lầu sửa sang lại trang điểm một chút. Chỉ làm đơn giản một chút, Lâu Tĩnh Tĩnh liền bảo thợ trang điểm đi ra ngoài.

An Hồng đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, Lâu Tĩnh Tĩnh nhìn bóng lưng của cô, trầm giọng nói: "Cậu đi lại đây!

An Hồng tắt thuốc lá, đi tới ngồi ở bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Sao chuyện lại thành ra thế này?" Lâu Tĩnh Tĩnh rõ ràng rất tức giận, "An Hồng, giữa cậu và Lộ Vân Phàm đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua, lúc trời xế chiều vẫn còn tốt đẹp như vậy... giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy hả?"

"Đúng như cậu đã thấy rồi đó, anh ấy đã có bạn gái." An Hồng cười, "Cũng là đến tối hôm qua tớ mới biết được."

"Thế tại sao cậu lại không chịu nói gì với tớ chứ? Lộ Vân Phàm kia, hắn có còn phải là người nữa hay không? Cậu có biết hay không, lúc vừa rồi tớ thật muốn cởi giày ra nện vào trên mặt hắn một cái!"

An Hồng hít một hơi: "Tĩnh Tĩnh, tớ không sao, loại chuyện tình cảm như thế này cầu cũng biết mà, không thể nào miễn cưỡng được."

"Vậy mấy tháng trước hắn ta đang làm cái trò xiếc gì vậy? Định đùa giỡn với cậu hay sao?"

"Anh ấy... luôn luôn có đạo lý của anh ấy." An Hồng lắc đầu, "Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay là ngày đại hỉ của cậu, cậu ngàn vạn đừng nên nóng giận, sẽ làm tổn thương đến thai khí, sẽ không tốt đau. Tớ không sao, cậu cứ yên tâm đi."

"Chính là vì nhìn thấy cậu biểu hiện không có việc gì, cho nên tớ mới lo lắng! Lộ Vân Phàm kia, hắn thế nào lại là loại người khốn kiếp như vậy! Hắn..."

"Tĩnh Tĩnh!" An Hồng ôm bạn tốt vào lòng, "Tớ biết là cậu đang nóng giận hộ tớ! Bất quá tớ thật sự không có việc gì đâu mà, cậu đừng nóng giận quá như thế, biết không?"

Lâu Tĩnh Tĩnh lau mắt, vì đau lòng đến đòi mạng vì An Hồng. từ trước đến nay An Hồng vẫn đều là như vậy. Có chuyện gì khổ sở liền cắn răng nanh nuốt vào trong bụng. Thế nhưng mà nghĩ đến một màn vừa mới nhìn thấy kia, cô làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại nổi.

"An Hồng, vừa rồi tớ cũng đã hỏi Vĩnh Tuyên rồi, Cái con bé có tên gọi là Khổng Lam kia chính là con gái một của chú Khổng. Gia nghiệp của nhà bọn họ rất lớn, thương giới ở thành phố J cũng là sắp xếp vào loại nhà có tiếng tăm đó.."

"Chẳng quan hệ gì tới tớ hết."

" Khổng Lam này mới chỉ có hai mươi hai tuổi, còn đang du học ở nước ngoài, lần này trở về, là tới uống rượu mừng của Vĩnh Tuyên. Vĩnh Tuyên nói anh chỉ biết là năm trước vào mùa hè, Khổng Lam nghỉ hè đã về nước, nói chuyện với anh ấy về bạn trai của mình. Vĩnh Tuyên luôn luôn chưa từng gặp mặt lần nào, không nghĩ tới người đó lại chính là Lộ Vân Phàm!"

"..."

"An Hồng, cậu có cảm thấy hay không, bộ dạng của Khổng Lam có chút giống với cậu hay không?"

"Hả? Không phải chứ."

"Thật sự, vừa nhìn vào mắt là tớ đã cảm thấy rồi." Lâu Tĩnh Tĩnh nghiêm túc nói, "Tuy rằng cô ta có khuôn mặt trứng ngỗng, còn cậu là mặt trái xoan, môi của cô ta thì mỏng hơn môi của cậu một chút, làn da trắng hơn một chút, nhưng sống mũi của cậu thẳng hơn cô ta. Thế nhưng nếu nhìn tổng thể, thì thoạt nhìn giữa hai người thật sự có chút giống nhau, nhất là cặp mắt kia, thật sự là cực kỳ giống nhau!"

An Hồng nhìn Lâu Tĩnh Tĩnh vẻ không thể tin được. Cô cẩn thận nhớ lại bề ngoài của Khổng Lam một chút, chỉ cảm thấy rất mơ hồ. Trên thực tế, cô thật không hề quá nhìn thật kỹ cô bé kia, cô chỉ nhớ rõ cái bạt tai kia ở trước mặt công chúng, ly rượu đỏ hắt lên cô kia... Cô bé kia nhu nhược nỉ non ở trong lòng Lộ Vân Phàm, còn có một màn vừa rồi... Bọn họ nắm tay nhau đầy vẻ thân thiết như thế.

Lâu Tĩnh Tĩnh nói tiếp: "Nhà họ Khổng hình như có hợp tác gì đó với Vũ Hoa thì phải. Cụ thể nội dung là cái gì, thì tớ cũng không hiểu lắm, Vĩnh Tuyên cũng không nói rõ ràng. Bất quá... An Hồng, Lộ Vân Phàm đối với cậu như vậy! Cậu thật sự không hề tức giận hay sao? Tớ... Tớ tức giận thay cậu đến sắp nghẹt thở rồi đây này! Cậu cũng đã từ chức vì hắn rồi, cũng đã chia tay với bạn trai vì hắn rồi, cũng đã tính toán đã trở lại nơi này rồi! Vậy hắn làm như thế này là có ý định làm cái gì vậy! Hắn... Mẹ kiếp, hắn thật không phải người!"

"Tĩnh Tĩnh, thật sự cậu đừng nói nữa." An Hồng cười đến chua sót, "Dù sao năm đó, người rời đi chính là tớ, hiện tại, anh ấy muốn làm như thế nào, đều là chuyện bình thường. Anh ấy..."

Cô muốn nói Lộ Vân Phàm đã không có một chân rồi, nhưng lời nói đến bên miệng cô vẫn là nuốt xuống, lắc đầu nói, "Tóm lại tớ không trách anh ấy, vậy đại khái cứ coi đó chính là ý muốn của ông trời đi!."

"Ý trời cái rắm ấy! Hắn chính là cố ý!" Tĩnh Tĩnh kéo chiếc áo cưới rườm ra lên, "Buổi hôn lễ này tớ cũng không muốn nữa rồi! Đàn ông đều là đồ không tốt! Ngay đến một người đàn ông như Lộ Vân Phàm kia, vậy mà cũng có thể làm ra cái loại sự tình thế này, như thế trên đời này còn có người đàn ông nào có thể tin tưởng được nữa đây!"

*****

An Hồng cười ra thành tiếng, cô nắm giữ lấy tay của Lâu Tĩnh Tĩnh, nhìn thấy đôi mắt của bạn mình đã ửng hồng lên rồi, nói: "Đừng không tin vào tình yêu! Tĩnh Tĩnh, bây giờ cậu đang rất hạnh phúc, lập tức phải làm cô dâu rồi, hẳn là cậu nên cao hứng một chút. Tớ thấy chồng của cậu đối với cậu tốt lắm đó. Đây chính là phúc kh của cậu. Còn về phần tớ... Tớ tin tưởng tớ cũng sẽ có phúc khí của tớ! Tớ vẫn còn rất trẻ tuổi kia mà, có phải hay không?"

Nhìn thấy biểu tình rất bình thản của An Hồng, trong lòng Lâu Tĩnh Tĩnh lại càng thấy chua xót khó chịu, cũng rốt cuộc cũng không nói ra lời nữa.

Lúc nghi thức mới bắt đầu, An Hồng ngồi ở bàn cùng với các bạn cùng học của Lâu Tĩnh Tĩnh thời trung học, cùng chào hỏi qua Hà Ngọc Đống, Tiền Hội Na, mọi người cùng nhau chờ đợi đôi vợ chồng tân hôn vào bàn. Hà Ngọc Đống thấy An Hồng chỉ có một mình, Lộ Vân Phàm lại xuất hiện cùng với một cô gái khác như vậy, tự nhiên cảm thấy kỳ quái. Bất quá anh không là người thích bát quái, cho nên cũng không có hỏi nhiều.

Hàng khúc buổi hôn lễ được tấu vang, đèn đóm trong toàn hội trường đều tắt phụt, ánh sáng chỉ tụ vào nơi đại sảnh lối vào yến hội. Lâu Tĩnh Tĩnh xinh đẹp khoác tay Kim Vĩnh Tuyên phong độ hiên ngang, trong cảnh cánh hoa hồng được tung đầy trời chậm rãi ngồi vào bàn.

An Hồng cùng mọi người cùng nhau chống hai tay, nhìn xem đôi cô dâu chú rể tuyên thệ ở trên sân khấu, trao đổi nhẫn, uống ly rượu giao bôi, ôm ấp, hôn môi, lên tiếng đọc diễn văn, cắt bánh ngọt, rót sâm banh, cô đột nhiên đã cảm thấy thật bình tĩnh.

Không phải là mỗi người ở đây đều là cô đơn bóng chiếc trơi trọi một mình, trên cái thế giới này, vẫn còn có rất nhiều ng hạnh phúc ví dụ như Từ Mạt Mạt và Tiểu Cốc, Lâu Tĩnh Tĩnh và Kim Vĩnh Tuyên, Lưu Diễm và chồng của cô ấy, cùng với bên cạnh cô đây có vô số người yêu nhau. Bao gồm... cả Lộ Vân Phàm vàKhổng Lam.

An Hồng cách vài cái bàn nhìn lại về hướng bên kia. Cô có thể nhìn thấy bóng lưng của Khổng Lam cùng gương mặt nhìn nghiêng của Lộ Vân Phàm. Nhìn gương mặt kia, ở vào một ngày phía trước vẫn là thuộc về của cô, nhưng bây giờ, hết thảy đều đã trở thành ảo tưởng tan vỡ rồi.

An Hồng nheo mắt lại, ngắm Lộ Vân Phàm cùng Khổng Lam. Bọn họ đều đang chuyên tâm xem ở trên đài. Gương mặt của Lộ Vân Phàm không lộ vẻ gì trên mặt như trước, anh đang hút thuốc lá, tư thế tao nhã, Khổng Lam ngẫu nhiên đi tới gần cùng anh nói đôi lời, anh cũng chỉ là gật gật đầu.

Bọn họ thật xứng đôi, về độ tuổi, về vẻ bề ngoài, về bằng cấp, về gia cảnh. Anh là thanh niên tài tuấn, cô là con gái nhà danh môn.

An Hồng cảm giác mình cũng đã không còn trách móc, không oán, không hận gì đối với anh nữa.

Dù sao, khi cô ở vào thời khắc gian nan nhất trong cuộc đời của mình, anh đã luôn luôn cùng ở bên cạnh cô. Ngược lại khi cuộc sống của anh ở vào thời khắc tối tăm, xuống thấp nhất, thì cô lại rời khỏi anh như vậy. Khi anh trải qua thảm cảnh đau xót như vậy, thì cô lại không ở bên cạnh anh.

Cô đã vứt bỏ anh trước.

Lộ Vân Phàm, thực xin lỗi, chỉ là hiện tại, món nợ với anh, em đã trả sạch.

Một An Hồng trong quá khứ đang nói chuyện với cô, An Hồng thu hồi tầm mắt, quay đầu đi mỉm cười. Nhưng cô lại không biết, có người khác lại đang quay đầu lại, đặt tầm mắt ở trên người cô.

Đến màn kính rượu, An Hồng đi theo bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, mọi người đều biết cô dâu đang mang thai, cho nên mọi mũi nhọn đều nhắm vào chú rể và phù rể phù dâu. An Hồng vóc người cao gầy xinh đẹp, ngăn cản không thể ngăn cản, gần như là ai đến chúc cũng uống xong một ly rượu không hề cự tuyệt.

Đến khi kính rượu ở bàn của Khổng tiên sinh, An Hồng đứng vòng bên ngoài. Khổng Lam hướng Tĩnh Tĩnh kính rượu: "Chị dâu! Lần đầu tiên gặp mặt, ly rượu này nhất định chị phải uống đó nhé!"

Kim Vĩnh Tuyên cười: "Chị dâu em hiện tại trên người còn có chút không tiện lắm! Để anh Vĩnh Tuyên uống thay chị dâu em có được không?"

Khổng Lam cười khanh khách không ngừng, tầm mắt vượt qua trên người An Hồng: "Vị phù dâu xinh đẹp kia, hình như tửu lượng của chị ấy không tồi thì phải, không bằng để chị ấy uống giúp."

An Hồng nhìn sang phía bọn họ, cũng không nhiều suy nghĩ nhiều lắm, thoải mái đi tới, tiếp nhận ly rượu ở trong tay Khổng Lam. Đó là một ly rượu trắng tràn đầy, cô nhìn lướt qua người đàn ông trầm mặc ở bên cạnh, nói: "Chúc chú rể cô dâu tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm. Cũng chúc hai bạn đây... hạnh phúc. Cụng ly!"

Hơi ngửa cổ lên, trút sạch cả một ly chất lỏng cay xè kia vào trong cổ. mi tâm An Hồng cũng hề nhăn lại một cái.

Chung quanh vang lên một tràng vỗ tay, mọi người ào ào ủng hộ: "Tửu lượng thật tốt! Thực hào sảng!"

Khổng Lam mặt trầm xuống nhìn An Hồng.

An Hồng quệt quệt mồm, "Cạch" một tiếng, đặt cái ly xuống. Tĩnh Tĩnh đã choáng váng, cô giữ chặt An Hồng nói: "Cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." An Hồng nhếch môi cười, "Thời gian không còn sớm, tớ phải đi rồi, hành lý tớ vẫn còn đang để ở tại khách sạn. Tĩnh Tĩnh, chúc cậu tân hôn vui vẻ."

Cô cũng không hề liếc mắt nhìn lại người kia đến một cái, xoay người đi ra khỏi đại sảnh yến hội.

Trước khi đi, An Hồng đi vào trong toilet chỉnh trang một chút, lúc đi ra, khi đi ngang qua hành lang, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứng cách cô vài thước có thêm một người đang đứng, chính là cái người đàn ông kia.

Anh ăn mặc rất tuấn tú, trên thân mặc chiếc áo sơmi màu xám đi đôi với chiếc quần tây dài màu đen, đi đôi giày da màu đen, tóc cũng để theo kiểu thời thượng già dặn. Vẻ mặt của anh trầm tĩnh, ánh mắt thâm u, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào An Hồng.

An Hồng nhìn chăm chú vào anh, không nói gì, cứ thế đi nhanh về phía của anh đang đứng.

Chính là... nhìn thoáng qua.

Lộ Vân Phàm, từ nay về sau, chúng ta chính là người xa lạ rồi.

Ở trong phòng tại khách sạn, An Hồng nhanh chóng thu thập hành l. Cô mở TV ra xem, kênh ca nhạc MTV của địa phương đang truyền phát một MV.

Thoáng vọng đến một giọng nữ đang hát, chất giọng khàn khàn êm tai, giai điệu nghe có chút bi thương, nhưng lại lộ ra sự kiên cường.

Nghe ca từ, tay An Hồng dần dần dừng động tác lại.

Cô để người trượt dọc xuống dưới chân giường, chậm rãi ngồi xuống trên sàn nhà, đột nhiên hai tay ôm lấy đầu gối lớn tiếng khóc òa lên.

"Một đóa mây có thể gửi gắm năm bao nhiêu năm tưởng niệm

Ở đầu đường, bỗng nhiên lại gặp nhau

Khi chúng ta lướt qua nhau một giây ngắn ngủn kia

Đều hiểu rõ, mọi thứ đều đã thay đổi

Quay người lại ai có thể không hề để tâm cảm khái

Khi vật đổi sao dời về sau

Cho dù cảm tình kia đã từng là khắc cốt ghi sâu trong lòng

Đi qua, lại có thể thay đổi được cái gì

Địa Cầu kia quay quanh vài tuần rồi...

Em không khó chịu, thậm chí thiệt tình hi vọng anh có thể được hạnh phúc

Để cho em sẽ giải thích anh chỉ là ký ức sống ở trong đầu

Em không hận anh, thậm chí tha thứ cho anh với lý do tàn nhẫn

Để cho em sẽ giải thích không thương hay không nhớ lại đều là gánh vác

Quay người lại ai có thể đem cảm khái không hề để tâm

Khi vật đổi sao dời về sau

Cho dù cảm tình kia đã từng là khắc cốt ghi sâu trong lòng

Đi qua, lại thay đổi cái gì

Tình yêu yêu đến sâu đậm đều đã thành xa lạ

Em không khó chịu rồi, thậm chí thiệt tình hi vọng anh có thể hạnh phúc

Để cho em sẽ giải thích anh chỉ là ký ức sống ở trong đầu

Em không hận anh, thậm chí cảm ơn không hẹn mà gặp như vậy

Khi trong mắt anh, em phát hiện ra, em đã là người xa lạ

Em đã là người xa lạ rồi..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-116)