Tuổi thơ hạnh phúc và ưu thương
← Ch.002 | Ch.004 → |
Tết âm lịch, mẹ và bác sĩ Tiêu mang theo tiểu Tiêu Lâm trở về thành phố J thăm bà ngoại và An Hồng, An Hồng lần đầu tiền nhìn thấy Tiêu Lâm quấn trong tã, em ấy rất đẹp, rất giống bác sĩ Tiêu, da hồng hồng, cười lên có hai má lúm đồng tiền. Lần này, tất cả mọi người vây quanh Tiêu Lâm, An Hồng một mình ở bên cạnh cắm đầu cắm cổ chơi, không người nào để ý tới.
Đột nhiên cô rất nhớ Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân đi theo Hàn cha Hàn mẹ về đón năm mới với ông bà rồi, phải đợi qua mười lăm tháng giêng mới trở về. Bác sĩ Tiêu ở thành phố J có một căn nhà được đơn vị phân, ông mang theo vợ và con đến ở đó, người một nhà còn đi phải đi chúc tết bên gia đình bác sĩ Tiêu.
Vì vậy, năm nay chỉ có An Hồng và bà nội đón tết. Bà ngoại yêu thương cô mua cho cô rất nhiều đồ ăn và đồ chơi nhỏ, nhưng An Hồng vẫn rầu rĩ không vui.
Qua tết âm lịch, khi cửa hàng ăn sáng nhà họ Hàn bắt đầu mở lại ở thôn Hạnh Phúc. An Hồng vui vẻ phát hiện, Hàn Hiểu Quân trở lại. Cha Hàn mẹ Hàn và anh mang theo đặc sản quê nhà tới nhà bà ngoại chúc tết, người lớn ở trong nhà nói chuyện phiếm, Hàn Hiểu Quân kéo An Hồng đi chơi.
Anh mặc một chiếc áo bông mới, mái tóc cắt sửa nhẹ nhàng thoải mái, nhìn anh rất đẹp trai. Anh nắm tay An Hồng đi dạo phía đông chợ, nơi đó có một mảnh đất trống, là một trong nhưng nơi bọn nhỏ thôn Hạnh Phúc tập trung chơi đùa. Hàn Hiểu Quân móc trong túi ra hai hộp pháo, đưa một hộp cho An Hồng, hai người mỗi người một cái ném lên đất, "Bốp! Bốp!" tiếng nổ ấy sao mà dễ nghe đến vậy, còn mê hoặc lòng người hơn cả lúc pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Ánh mắt Hàn Hiểu Quân vui vẻ nhìn An Hồng, nói: "A Hồng, năm mới vui vẻ!"
An Hồng toét miệng ngây ngô cười, Hàn Hiểu Quân xoa xoa đầu cô, hỏi: "Em cười cái gì vậy?"
"Không có gì." Cô nói, "Bởi vì anh trở lại, nên em rất vui mừng!"
Hàn Hiểu Quân bật cười, kéo tay đưa cô đi dạo chợ: "Đi, chúng ta đi ăn kẹo hồ lô!"
Chợ mười lăm tháng giêng rất dài, cũng rất náo nhiệt, trừ những cửa hàng hai bên lúc ban đầu, còn nhiều có rất nhiều người bày sạp bán hàng rong, ở phía tây chợ có một hội đèn lồng nhỏ, đèn cũng không đẹp cho lắm, nhưng lại mang không khí ngày lễ. Hàn Hiểu Quân nắm tay An Hồng đi mỗi nơi một chút, trên đường nếu gặp quán ăn vặt, sẽ mua cho An Hồng một chút cho đỡ thèm. Gì mập bán kẹo đường nhìn thấy bọn họ, trêu anh: "Hiểu Quân, đây là cô dâu nhỏ của cháu hả?" Hàn Hiểu Quân đỏ mặt, trả tiền cầm kẹo đường xong lập tức đi nơi khác, An Hồng không hiểu vừa liếm kẹo đường vừa nghiêng đầu hỏi anh: "Hiểu Quân, cô dâu nhỏ là cái gì?"
Hàn Hiểu Quân nói: "Từ đó gần giống từ em gái ấy."
"Nhưng em không phải em gái của anh?"
"Thì...... khác với em gái, so với em gái thì thân hơn một chút."
"À......" An Hồng hình như đã hiểu rõ, "Vậy thì em là cô dâu nhỏ của anh."
"......"
An Hồng dẫu sao vẫn còn nhỏ, thời tiết lạnh như vậy đi một lúc lâu, bắt đầu chảy nước mũi kêu mệt.
Hàn Hiểu Quân thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: ", Anh cõng em về nhà."
An Hồng không hề do dự nằm sấp lên lưng anh.
Khi đó hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, không hiểu được giả vờ xấu hổ,
Muốn từ chối nhưng lại không nói được. Lưng của anh đang ở trước mặt, giống như một viên nam châm lớn hấp dẫn cô, An Hồng chỉ muốn nằm ổn định trên lưng anh.
Buổi chiều mùa đông đó, một cậu bé 9 tuổi, cõng một cô bé chưa đầy 6 tuổi, trong không khí rét lạnh, đi nửa giờ mới về nhà.
An Hồng nghĩ đây là chuyện tuyệt vời nhất trên đời.
Cuộc sống trở lại như trước đây, An Hồng vẫn luôn nhớ đến nhà trẻ, Hàn Hiểu Quân bắt đầu học lớp ba tiểu học. Sau khi học xong, An Hồng vẫn làm cái đuôi của anh, một đám con nít chơi từ đầu này thôn Hạnh Phúc đến đầu kia thôn Hạnh Phúc, Hàn Hiểu Quân bảo vệ An Hồng khắp nơi, thậm chí không ngại vì cô mà đánh nhau với đứa bé khác, kết quả bị cha mẹ đánh hết trận này đến trận khác.
Mùa xuân, mẹ một lần nữa trở về thành phố J, bà tắm rửa sạch sẽ cho cô, rồi đem cô đến hiệu cắt tóc cắt, mua quần áo mới. Cuối cùng mang theo cô đến trường học của Hàn Hiểu Quân. Trong lòng hơi nghi ngờ nhưng An Hồng cũng không nói gì, đến nơi mới biết đăng ký học lớp 1.
Có đôi khi Hàn Hiểu Quân nói với An Hồng một số chuyện trong trường học, anh nói chủ nhiệm lớp anh dạy ngữ văn, là một bà cô hiền lành, nhưng thầy giáo dạy toán rất đáng sợ. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc dày rối xù và một đôi mắt cá vàng, lúc nhìn chằm chằm người khác như ma quỷ. Ông ta chỉ thích những đứa trẻ vừa có thành tích tốt vừa đẹp, nhất là những cô bé, đối với những khác đứa trẻ ông ta tiến hành hình thức phân biệt đối xử hung ác khắc nghiệt.
Lúc An Hồng nghe được cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thầy giáo và cô giáo vườn trẻ Hoa Hồng mặc dù thỉnh thoảng sẽ đánh vào mông mấy bạn nhỏ, nhưng phần lớn thời gian khác đều dịu dàng quan tâm, chăm sóc mọi người rất tốt. Cô hi vọng mình không gặp phải thấy giáo dạy toán ma quỷ trong miệng Hàn Hiểu Quân, bởi vì cô biết mình không phải cô bé xinh đẹp.
Hàn Hiểu Quân còn nói nhiều chuyện thú vị khác, ví dụ như đại hội thể dục thể thao, biểu diễn văn nghệ, đi chơi vào mùa xuân và mùa thu, thăm hỏi các cụ ở viện dưỡng lão V.. v. Anh là trưởng lớp, còn tham gia đội điền kinh của trường học, hạng mục 40 mét, cách một ngày từ sáng sớm anh đã phải đến trường học tham gia huấn luyện, huấn luyện rất vất vả, nhưng bởi vì tham gia huấn luyện thì không cần đến giờ tự học vào buổi sáng, nên anh vẫn rất vui; anh còn tham gia đội trống, đội kèn, chẳng qua là mới bắt đầu học, nên thổi chưa đúng nhịp; cứ cách hai tuần, trong lớp phải viết một bảng tin tức mới, trong lớp bọn tất cả nội dung và làm trang trí bảng tin mới đều do học sinh nữ tên là Lê Vân Vân chịu trách nhiệm, Hàn Hiểu Quân chịu trách nhiệm viết tiêu đề lớn, các bạn học khác phân theo nhóm nhỏ thay phiên nhau viết bảng.
Chữ của Hàn Hiểu rất đẹp, mỗi năm đến kỳ nghỉ hè anh đều tham gia lớp thư pháp ở cung thiếu niên, bình thường cũng hay luyện chữ, cha Hàn mẹ Hàn không được ăn học nhiều, nhưng lại cảm thấy luyện tập thư pháp có thể nuôi dưỡng tính cách bình tĩnh của một người, sự thật cũng gần như thế, Năm lớp ba Hàn Hiểu Quân nghiễm nhiên trở thành người dẫn đầu mấy đưa bé trong thôn Hạnh Phúc, cho dù là đứa bé lớn hơn anh 2, 3 tuổi, cũng bằng lòng nghe lời của anh.
An Hồng đối với trường tiểu học Bình Minh nơi mà Hàn Hiểu Quân đang học, đã có rất nhiều ấn tượng, Hàn Hiểu Quân ở trong trường học trôi qua thuận buồm xuôi gió, làm cho cuộc sống học sinh tiểu học trong tưởng tượng của An Hồng cũng biến thành muôn màu muôn vẻ.
Trước khi vào phòng học, mẹ dặn dò An Hồng: "Hồng Hồng, con không phải rất muốn cùng anh Hiểu Quân đi học sao? Chỉ cần hôm nay ngoan ngoãn biểu hiện, trả lời tốt câu hỏi của thầy giáo, đến mùa thu con mới có thể cùng anh Hiểu Quân đi học ở đây, hiểu chưa?"
Đối mặt với chuyện tốt hấp dẫn như vậy, người bạn nhỏ An Hồng giống như Vũ Trụ nhỏ bùng nổ, mặc dù mẹ thường xuyên nghe bà ngoại nói An Hồng dã man, bạo lực, không nghe lời như thế nào, nhưng cũng hiểu được con gái của mình, nhất định nghe lời con trai nhà hàng xóm Hàn Hiểu Quân.
Ngày hôm đó biểu hiện của An Hồng rất chín chắn đúng mục, lúc tự giới thiệu mình thì vẻ mặt rạng rỡ, nhìn tranh đoán đồ vật đều trả lời được, học thuộc lòng con số cũng trả tám chín phần mười, các thầy giáo rất hài lòng, hộ tịch của An Hồng là ở vùng này, nên họ nói với mẹ về nhà chờ thông báo, thư thông báo trúng tuyển sẽ gửi tới nhà.
*****
Vì vậy, một mùa hè điên cuồng chơi đùa đi qua, An Hồng lên lớp một tiểu học.
Nhà trẻ Hoa hồng là một nhà trẻ tư nhân được xây dựng ở thôn Hạnh Phúc, những đứa trẻ học ở đây đều là người lao động ở vùng khác đến thôn Hạnh Phúc chiếm đa số, chất lượng giáo dục rất tốt.
Trường tiểu học Bình Minh cũng là một trường tiểu học trọng điểm trong vùng, Hàn Hiểu Quân học sinh có hộ tịch từ bên ngoài, để sắp xếp cho anh học ở đây cha Hàn mẹ Hàn đã mất không ít thời gian, tặng rất nhiều quà. An Hồng là đứa bé có hộ tịch trong vùng, cho nên đến học trường tiểu học này là chuyện hiển nhiên. Chỉ là, An Hồng không nghĩ tới, trường tiểu học Bình Minh khác biệt rất lớn so với nhà trẻ Hoa Hồng đến như vậy.
Nhà trẻ Hoa hồng tổng cộng chỉ có 7 lớp, hơn 80 bạn nhỏ, mà trường tiểu học Bình Minh mỗi lớp một đã có 8 lớp, mỗi lớp có trên dưới 40 học sinh. Cả trường học có ba dãy nhà bốn tầng, còn có một dãy phòng thí nghiệm, một hội trường lớn, một nhà thể dục và một sân vận động lớn.
Các bạn học đều mới từ nhà trẻ chuyển lên, nên đối với trường tiểu học tràn ngập tò mò, bạn nhỏ An Hồng được phân vào lớp năm đang ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn đông nhìn tây, các bạn học bên cạnh cô không quen ai, mấy bạn nhỏ học cùng nhà trẻ không có ai cùng lớp với cô.
Sau khi đi học về, An Hồng mới biết được chủ nhiệm lớp đầu tiên trong cuộc đời cô là cô giáo Thẩm, một phụ nữ trung niên nói rất nhanh.
Sau đó đến tiết toán, An Hồng biết được thầy giáo dạy toán của mình chính là người đầu tóc bù xù và đôi mắt cá vàng, người được mệnh danh ma quỷ trong miệng Hàn Hiểu Quân.
Ma quỷ họ Diêu, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, mới 25, 26 tuổi, lão nói chuyện không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khắp phòng học, bị ánh mắt của lão quét qua, An Hồng cảm thấy sống lưng tê dại.
Sau giờ tan học, các bạn học lớp một xếp thành hai nhóm tập trung trước cửa phòng học, được chủ nhiệm lớp dẫn đi ra cửa trường, sau đó mới có thể tản ra.
Bà ngoại sẽ không tới đón An Hồng, bởi vì có Hàn Hiểu Quân ở đây.
Hàn Hiểu Quân đeo cặp sách nghiêng người dựa vào tường rào bên cạnh cửa trường học, lúc An Hồng nhìn thấy anh, anh đang nói chuyện với một học sinh nữ.
Cô bé kia buộc tóc đuôi ngựa, trên chiếc vòng buộc tóc gắn hai quả cầu thủy tinh trong suốt, gương mặt trái xoan, da rất trắng, mắt to cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt rất xinh đẹp.
An Hồng ngây ngốc đứng ở đó nhìn, cho đến khi Hàn Hiểu Quân chú ý tới cô, mới cùng cô bé kia chào hỏi rời đi. Trải qua kỳ nghỉ hè, Hàn Hiểu Quân đã cao hơn nhiều, lúc này một chiếc áo T shirt trắng xanh đan xen và một chiếc quần thể thao dài màu trắng, đã có mùi vị của tuổi thiếu niên.
Anh tự tay vò rối mái tóc của An hồng, cười hỏi cô: "Ngày đầu tiên đi học, cảm giác như thế nào?"
An Hồng không biết "Như thế nào" của anh là có ý gì, trả lời một nẻo: "Thầy giáo dạy toán của chúng em là người mà anh gọi là ma quỷ đó."
"Diêu Hồng Hưng?...... Az......" Hàn Hiểu Quân than thở, "Lớp bốn bọn anh được đổi thầy giáo dạy toán, tất cả mọi người đang vui mừng, vậy mà giờ lão lại đổi xuống lớp một dạy rồi. A Hồng, em phải cẩn thận một chút, đặc biệt ở lớp toán của lão, chỉ cần thành tích môn toán của em tốt, lão sẽ không làm gì em, nhưng nếu thành tích kém, thì lão rất đáng sợ."
Tâm tư An Hồng không hề đặt ở chỗ này, cô do dự rất lâu, cuối cùng lấy dũng khí, giống như trò chuyện hỏi Hàn Hiểu Quân: "Vừa rồi người kia là bạn học của anh à?"
Hàn Hiểu Quân gật đầu: "Đúng vậy, chính là người mà anh nói vẽ tranh rất đẹp đó bạn ấy tên Lê Vân Vân."
An Hồng không nói gì.
Sau khai giảng cuộc sống học sinh tiểu học chính thức bắt đầu, bạn học An Hồng không thể chạy trốn nanh vuốt ma quỷ của thầy giáo Diêu. Cô không phải cô bé xinh đẹp, thành tích học tập lại kém, nhất là toán học, trên lớp nghe không hiểu, bài tập cũng không làm xong, gặp phải bài thi trắc nghiệm thì rối tinh rối mù. An Hồng còn chưa ý thức được việc học tập, tính tình vẫn giống như hồi ở nhà trẻ. Lớp một, buổi sáng đi học, cô đặc biệt hăng hái, ngồi học không yên, thầy giáo nói tinh thần cô không tập trung, đông sờ nắm tây, còn làm phiền đến những bạn học khác. Đến buổi chiều, lại trở nên uể oải chán nản, vốn dĩ là giờ ngủ trưa, nhưng phải gắng gượng đi học, làm cô khổ sở không chịu nổi, cái đầu nhỏ không chịu được bèn nằm úp sấp trên bàn ngủ mê man, sau đó bị cô giáo Thẩm dùng thước đánh tỉnh, hoặc là bị thầy giáo Diêu dùng phấn viết ném tỉnh.
Sau khi lên lớp hai, hiện tượng ngủ gà ngủ gật sau giữa trưa dần dần biến mất, nhưng mà bài tập của cô vẫn kém như trước đây. Trong lớp phân chia thành ba loại thành tích tốt, bình thường và học sinh dốt, An Hồng thuộc về đối tượng cuối cùng.
Tính cách của cô cũng dần dần thay đổi, vốn dĩ từ một người hoạt bát đáng yêu, dần dần trở nên trầm mặc ít nói. Bà ngoại hoàn toàn mặc kệ việc học tập của cô, chỉ phụ trách làm sao cho cô ăn no mặc ấm, họp phụ huynh, cũng nhờ cha Hàn mẹ Hàn đi thay. Cha Hàn mẹ Hàn cũng vui vẻ đồng ý, dù sao cung phải đi họp phụ huynh cho con trai, cứ coi như là sau khi ăn cơm xong đi dạo, hai người cùng đến trường học, một người đến lớp học Hàn Hiểu Quân nghe khen ngợi, một người đến lớp học An Hồng nghe mắng.
Mỗi lần họp hội phụ huynh xong, mẹ Hàn ôm An Hồng hỏi cô: "Hồng Hồng, cháu là một cô bé thông minh, lúc ở nhà trẻ đã biết đem thịt mỡ không thích ăn giấu vào trong túi áo mang về nhà, sao bây giờ đi học lại không chăm chú như vậy? Có muốn gì gọi anh Hiểu Quân đến dạy thêm cho cháu không?"
An Hồng lắc đầu từ chối, cô không thích đi học, lúc chơi với Hàn Hiểu Quân cô luôn tránh nhắc đến chủ đề học tập, Hàn Hiểu Quân cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nói với cô một số chuyện vui sau khi học xong.
Có một lần, mẹ tự mình đến họp phụ huynh cho An Hồng, lúc ghi đăng ký ghi "Mẹ" của An Hồng, cô giáo Thẩm kinh ngạc hỏi bà: "Chị là mẹ An Hồng? Vậy người phụ nữ mỗi lần tới họp phụ huynh đều cười híp mắt là ai vậy? Bà ấy mỗi lần đi đều viết mẹ An Hồng."
Mẹ xấu hổ nói không ra lời.
*****
An Hồng cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa. Cô lặng lẽ ít nói, không có năng khiếu văn nghệ, thể dục cũng như vậy, chỉ có tiết mỹ thuật thành tích không tệ. Bạn học và thầy giáo đều nói cô dịu dàng hướng nội.
Ba qua đời, mẹ tái hôn đến nơi khác sinh con, không được lòng thầy cô giáo; trong nhà hoàn cảnh phức tạp, tính tình kỳ quặc, thành tích học tập quá tệ hại, vẻ ngoài bình thường nên bạn học cũng ít tiếp xúc.
Bởi vì thường xuyên ra ngoài đi chơi với Hàn Hiểu Quân, cho nên da An Hồng rất đen, hơn nữa dáng người nhỏ gầy, tóc khô vàng, mắt dài nhỏ, vừa nhìn thấy giống như dân chạy nạn. Thật ra thì bà ngoại cho cô ăn cũng đầy đủ, sức ăn của cô cũng không nhỏ, nhưng cho dù cô ăn nhiều đến đâu cũng không thể béo hay cao lên tý nào.
Cô không tham gia biểu diễn văn nghệ, không tham gia đại hội thể dục thể thao, cô cũng không bao giờ làm cán bộ lớp, lúc họp phụ huynh đọc bảng thành tích, vì thành tích quá tệ nên thường bị thầy giáo nêu tên, bị bạn học cười chê.
thầy Diêu bắt cô ngồi xổm dưới đất, dưới ánh mắt của tất cả bạn học, dựa trên ghế sửa bài tập, không sửa hết thì không được ngồi trên ghế. Mà cô lại không biết làm, nên cô chán nản bắt chéo chân vắt va vắt vẻo ngồi trên đất. Thầy Diêu phát hiện cô không chịu làm bài tập, thì xách cô lên đuổi ra khỏi phòng học.
An Hồng đứng trong hành lang, lúc này là thời gian lên lớp, nên trong trường học rất an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng đọc diễn cảm và tiếng giảng bài của thầy cô giáo. Bên tai của cô vẫn còn quanh quẩn âm thanh giận dữ của thầy Diêu: "Chưa bao giờ nhìn thấy một học sinh nữ nào không biết xấu hổ như vậy, không có người lớn dạy bảo đúng là khác nhau, đúng là đồ mặt dày! đồ mặt dày! nhỏ như vậy đã không chịu học, lớn lên chỉ có thể làm công nhân quét đường!!"
Công nhân quét đường thì thế nào? An Hồng nghĩ tới bà ngoại từ trước giờ vẫn dọn dẹp vệ sinh cho người ta, cô chưa bao giờ cảm thấy bà ngoại làm công việc thấp kém.
Về vấn đề da mặt, cô suy nghĩ rất lâu vẫn chưa có kết quả. Cứ như vậy đến trường rồi tan học, nghe không hiểu bài giảng, chịu hết trách mắng chế giễu châm chọc, có cảm giác xấu hổ hay không?
Đương nhiên là có.
Nhưng có thể làm gì đây? Có người để ý à? Bà ngoại không quan tâm, bởi vì cô không hiểu, mẹ không quan tâm, bởi vì bà không có thời gian và sức lực để quản, Hàn Hiểu Quân cũng không để ý, cha Hàn mẹ Hàn lại càng không quan tâm.
Nếu tất cả mọi người không quan tâm, vậy mình quan tâm thì được cái gì? Ngây ngô ngu ngốc thì thời gian cũng trôi qua, và người vẫn luôn lớn lên.
Thật sự không có chút tinh thần nào......
An Hồng đứng dựa lưng vào tường, cảm thấy không quan trọng. Cô gái nhỏ luôn đánh nhau với mấy bé trai lớn hơn đã sớm không còn nữa.
Nghỉ hè, An Hồng viết vào vở bài tập một dòng chữ: "Thời gian trôi qua, trong chớp mắt tôi đã học lớp ba tiểu học rồi......"
Suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ được câu kế tiếp, nên dứt khoát không viết nữa.
Giữa hè, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, ve sầu vẫn kêu râm ran không ngừng, bà ngoại đi làm, An Hồng ngồi ở trước bàn bật quạt điện làm bài tập hè, cô vẫn đứng cuối danh sách lớp, đối với học tập, vẫn không có cách nào hứng thú nổi.
Văn còn không viết ra được, chứ đừng nói đến môn toán học đáng ghét, An Hồng dứt khoát ngồi một chỗ ngẩn người, cho đến khi âm thanh kêu ngoài cửa thức tỉnh cô.
"A Hồng! A Hồng! đi bơi nào!"
Là Hàn Hiểu Quân, An Hồng "À" một cái sau đó nhảy dựng lên, vừa trả lời, vừa nhanh chóng vơ lấy bao nhỏ đã chuẩn bị từ trước nhảy ra cửa.
Hàn Hiểu Quân ngồi trên xe đạp đợi cô ở đầu ngõ.
Sau khai giảng, anh đã là học sinh tốt nghiệp tiểu học, vừa cao vừa gầy, lúc này phơi nắng suốt cả kỳ nghỉ hè, làm da khỏe mạnh màu lúa mì, gương mặt trong sáng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt như đáy hồ trong suốt, An Hồng cảm thấy vô cùng đẹp.
Một năm có hai học kỳ cộng thêm nghỉ đông nghỉ hè, An Hồng thích nhất nghỉ hè, hận nhất nghỉ đông, lúc vào học kỳ cũng như vậy.
Nghỉ hè có thể đi chơi với Hàn Hiểu Quân, Hàn Hiểu Quân giới thiệu với cô mấy bạn học của anh, trong đó có người bạn tốt nhất của anh Đinh Ngôn, ba người luôn chơi cùng nhau, Hàn Hiểu Quân đạp xe đạp, mang cô vào thành phố đến bể bơi Hướng Dương, đi đến khu vui chơi thiếu nhi chơi các trò chơi trong đó, đi Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) trên núi, đi đến thác nước nổi tiếng ở ngoại thành để vọc nước, vào khe suối chân không bắt cá.
Đinh Ngôn bắt nạt An Hồng, len đổ nước vào phía sau cổ áo cô, nước lạnh làm An Hồng nhảy loạn xạ, sau đó đuổi theo đánh anh ta. Hàn Hiểu Quân đứng bên cạnh cười, anh thường mặc áo sơ mi sọc xanh ngắn tay, quần dài thể thao vén đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mặt trời từ kẻ lá hắt vào, chiếu rọi ở khúc chiết trong khe suối, phản lên ánh sáng. Hàn Hiểu Quân chân trần đứng ở trong nước, ánh nước chiếu lên đầu vai, tóc bị ướt nước dính chặt trên trán, đôi mắt to sáng ngời, hình ảnh này của anh ngay lập tức khắc sau trong lòng An Hồng.
Khi đó, những rung động như thế này vẫn chưa thể xem là tình yêu. Nhưng đối với An Hồng mà nói, Hàn Hiểu Quân chính là đấng cứu thế ông trời phái xuống bên người cô, khiến cho tuổi thơ vô vọng của cô trở nên hy vọng, và có lý tưởng hơn, một người có thể thay đổi người không có lý tưởng sống như cô có thêm động lực.
Anh đối với cô, rất đặc biệt.
Những lúc không ra ngoài chơi, ba người sẽ vùi ở trong nhà Đinh Ngôn xem phim, nhà Đinh Ngôn mở phòng chiếu phim, phim phim bộ Hongkong có rất nhiều đếm không hết, khi đó máy chiếu phim vẫn còn hiếm, trong nhà Đinh Ngôn chỉ có một cái, những người khác nếu không thích phim truyền hình, thì có thể xem ở nhà Đinh Ngôn.
Có đôi lúc Lê Vân Vân sẽ mang theo mấy bạn nữ đến chơi cùng bọn họ, mỗi lần thấy An Hồng, cô ta đều mỉm cười chào hỏi, trước mắt Hàn Hiểu Quân cô ta luôn nói chuyện nhẹ nhàng, bộ dáng ngây thơ, nhưng An Hồng ghét cô ta. Cô không bao giờ quên Lê Vân Vân nói xấu sau lưng mình.
Có một lần mọi người cùng nhau đi bơi. An Hồng ở trong phòng thay đồ thay đồ tắm xong rồi ra ngoài, Lê Vân Vân với mấy bạn nữ khác vẫn còn thay. An Hồng chạy đến bể bơi một lúc thì thấy đau bụng, vì vậy lại trở lại phòng thay quần áo nữ, chui vào phòng vệ sinh kế bên phòng thay đồ.
Lê Vân Vân chắc đang còn làm ướt người trước, sau khi ra ngoài cô ta trò chuyện với mấy người bạn mình.
"Az, cậu nói xem bé củ cải bên cạnh Hàn Hiểu Quân, nhìn như thế nào?"
Một bạn học nữ to giọng nhấn mạnh: "Vân Vân, cậu nói đùa sao? Tiểu quỷ đó có gì mà nói chứ, đen nhẻm như quạ, ánh mắt lại nhỏ, nhìn rất khó coi."
Sau tấm ngăn cắn chặt đôi môi.
Lê Vân Vân bật cười: "Nhưng tớ thấy Hàn Hiểu Quân rất thích nó."
"Có lẽ xem nó như em gái thôi."
"Cậu ấy từng nói với tớ, từ nhỏ ba nó đã qua đời, mẹ lại lấy chồng ở nơi khác, nó rất đáng thương"
Trong lòng có thứ gì đó vỡ nát.
"Vậy sao?...... Không trách được nó lại phá phách như vậy, thì ra là không có cha mẹ."
"Umh, tớ còn biết thành tích học tập của nó rất kém, thành tích kém nhất lớp. Hàn Hiểu Quân thành tích tốt như vậy, lại có thể thích chơi với nó, thật sự không hiểu nổi."
"Vân Vân, cậu ghen tỵ à nha?" Giọng nói bạn học nữ càng ngày càng xa, "Cậu yên tâm, bé củ cải đó làm sao so được với cậu, chờ các cậu lên trung học......"
Câu nói kế tiếp, An Hồng không nghe thấy.
Đúng vậỵ... Mình làm sao có thể hơn được Lê Vân Vân đây? Cô ta xinh đẹp, thông minh, thành tích tốt, mặc đồ bơi bó sát người thì có thể thấy được phần ngực nảy nở, ngay đến cả mông cũng đã dần có đường cong.
An Hồng đứng ở trong nhà cầu nóng bức kia rất lâu, mồ hôi sau ót lặng yên chảy xuống, cùng chất lỏng khác xen lẫn nhau. Sau đó cô lặng lẽ đi ra, đứng ở trước gương trong phòng quần áo quan sát mình.
Thân thể vẫn đen gầy như cũ, mái tóc xù xì ướt nhẹp toán loạn trên đầu, lông mày nhỏ mắt nhỏ, mũi tẹt răng thô, mặc áo tắm một mảnh cơ thể giống như một tấm gỗ. An Hồng xoay qua xoay lại trước gương, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Đi ra khỏi phòng thay quần áo, Chỉ nhìn lướt qua An Hồng đã thấy Hàn Hiểu Quân trong đám người, anh đang dạy Lê Vân Vân bơi lội, An Hồng đứng ngây ngốc ở trên bờ, bỗng nhiên mắt cá chân bị kéo, cả người ngã vào hồ bơi, người bên cạnh cười lớn, còn cô giùng giằng đứng lên, ho ra mấy ngụm nước, mới biết đây là kiệt tác của Đinh Ngôn.
An Hồng cũng lười so đo cùng cậu ta, ngước mắt nhìn về phía Hàn Hiểu Quân, tầm mắt của anh cũng nhìn về phía cô, sau khi phát hiện tầm mắt của cô, thì mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. Lê Vân Vân cầm cánh tay anh, theo tầm mắt anh nhìn đến cô, lấy tay vuốt tóc sang một bên, dịu dàng cười.
Cô ta cười, đâm thẳng vào lòng An Hồng.
Sau khi vào học, Lớp ba An Hồng vẫn như vậy, mà Hàn Hiểu Quân sắp tốt nghiệp nên rất bận rộn.
An Hoành vẫn bị thầy giáo Diêu trách mắng, trừng phạt, thủ đoạn trừng phạt vô số kể, ví dụ như tự mình dùng tay chùi đi chùi lại trên cái rãnh trên bảng 100 lần, làm cho bàn tay sưng đỏ đau đớn; ví dụ như đứng ở bên tường, đầu và phía sau sống lưng đều phải chạm vào một cuốn sách, phải bảo đảm sách không rơi rớt; lại ví dụ như đứng ở trên hành lang cầm cái ghế, sửa bài tập của mình; rồi còn phải đứng ở cuối phòng học đưa lưng về phía mọi người ngoái cổ nhìn bài giảng....
Lâu dần, An Hoành đã có thể chịu tất cả những hình phạt trên như chỗ không người.
Gần tới tốt nghiệp, học sinh nam nữ lớp sáu đang vào thời kỳ trưởng thành bắt đầu nảy sinh những tình cảm không rõ ràng. lời đồn bát quái truyền đến tai những học sinh lớp ba.
Nghe nói, có rất nhiều học sinh nữ thổ lộ với Hàn Hiểu Quân.
Nghe nói, Hàn Hiểu Quân được bầu chọn là hot boy của trường, ở trung học rất được hoan nghênh.
Nghe nói, Hàn Hiểu Quân và bạn nữ xinh nhất lớp Lê Vân Vân rất gần gũi.
Nghe nói, Hàn Hiểu Quân và học sinh nữ xấu xí lớp ba, tình cảm rất tốt......
Thậm chí có một ngày, có nữ sinh trung học đến tận lớp An Hồng để nhìn cô. An Hồng nhớ rõ ràng, sau khi nhìn thấy cô, hai học sinh nữ kia kinh ngạc một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường.
An Hồng hiểu, ở trong mắt những đứa bé kia, bản thân cô chỉ là một người kém cỏi, bất kể trên phương diện gì, cũng không có tư cách cạnh tranh Hàn Hiểu Quân với bọn họ.
Chỉ là mỗi ngày cùng Hàn Hiểu Quân đi học rồi tan học, ở bên cạnh Hàn Hiểu Quân cãi nhau ầm ĩ, An Hồng đã quen rồi, thái độ của Hàn Hiểu Quân với cô cho tới bây giờ chưa thay đổi, cô nghĩ, cho dù là bố thí cũng được, đáng thương cũng được, chỉ cần Hàn Hiểu Quân không đề cập đến chuyện rời xa cô. Cô tuyệt đối sẽ không nói.
QUán ăn sáng của cha Hàn qua nhiều năm phát triển, đã biến thành quán ăn nhỏ chú Hàn, thuê một cửa hàng rộng 40 mét vuông, buổi sáng làm sớm hơn một chút, buổi trưa buổi tối làm cơm phần, rạng sáng làm đồ ăn khuya, buôn bán rất tốt.
Mỗi ngày An Hồng và Hàn Hiểu Quân cùng nhau ăn đồ ăn trong quán, cuối tuần, Hàn Hiểu Quân sẽ phụ giúp trong tiệm, thỉnh thoảng An Hồng qua chơi sẽ gặp mấy học sinh nữ trường tiểu học Bình Minh đến ăn, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân luôn dịu dàng nói chuyện với mấy bạn đó, mắt cong lên, cúi đầu khẽ mỉm cười.
An Hồng rất cô đơn, có lẽ chỉ có một mình cô nhớ, một buổi tối rất nhiều năm trước, ở trong một cái chăn ấm áp, có một bé trai 9 tuổi khẽ hôn lên má cô bé 5 tuổi rưỡi.
Sau này lớn lên, họ chưa từng nhắc lại chuyện này.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |