Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 101

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 101
Hạnh phúc của mỗi người
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lộ Vân Phàm trở lại thành phố J khi đã là buổi chiều, anh cũng không muốn đi đến nơi nào khác, lập tức trở về khu nhà trọ Quảng Hòa.

Cơn sốt của anh vẫn còn chưa chịu lui, chân vẫn bị đau như trước. Lộ Vân Phàm tự hỏi, bản thân mình thế này liệu có thật sự cần phải đến bệnh viện một chuyến hay. Nhưng lúc này trong lòng của anh thật vắng vẻ, thân thể mệt nhọc cực độ, cuối cùng anh vẫn từ bỏ đi ý nghĩ này.

Thời điểm chuẩn bị tắm rửa, anh đụng một cái, thấy trong túi quần của mình có cái gì đó cấn cấn vào tay. Móc ra liền thấy, hóa ra là vỉ thuốc hạ sốt, hiển nhiên là An Hồng đã bỏ vào.

Lộ Vân Phàm nhìn vỉ thuốc trong tay mình đến phát ngốc, rồi sau đó anh vung tay một cái liền ném nó ra ngoài. Ngồi ở bên giường nghĩ nghĩ một chút, anh lại đi tới nhặt vỉ thuốc lên.

Tắm rửa xong nằm dài trên giường, anh làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu lăn lộn đủ các loại chuyện lộn xộn. Cuối cùng thật sự không sao chống lại được sự khó chịu trên thân thể mình, anh dần dần ngủ thiếp đi.

Lộ Vân Phàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lúc này đã là 10 giờ đêm, đầu của anh vẫn mơ mơ màng màng, bắt máy điện thoại. Chợt nghe thấy là giọng nói của Khổng Lam, giọng điệu có chút sa sút: "Là em..."

"À." Lộ Vân Phàm ngồi dậy tựa lưng vào trên thành giường, anh bật đèn ở đầu giường, một bên nói chuyện điện thoại, một bên châm cho mình một điếu thuốc lá, "Có chuyện gì?"

"Anh đã trở về nhà chưa?"

"Đã về rồi."

"Em nghĩ muốn gặp anh."

"Hiện tại đã muộn rồi, ngày mai rồi nói sau."

"Không! Hiện tại em liền muốn gặp anh!"

"Lam Lam, nghe lời đi, anh đã đi ngủ."

"Em đang ở dưới lầu nhà anh."

Lộ Vân Phàm đưa tay nhéo nhéo mi tâm, thở dài: "Em trước ở trong xe chờ một chút, độ 20 phút đồng hồ sau hãy lên đây đi."

Cúp điện thoại xong, Lộ Vân Phàm mạnh hít một hơi thuốc lá, cầm lấy chiếc gạt tàn ở trên tủ đầu giường xuống, dụi tắt điếu thuốc lá vào đó. Sau đó, anh rốt cục rời giường.

Khi Khổng Lam nhấn vang chuông cửa, Lộ Vân Phàm đã ăn mặc chỉnh tề rồi. Sau khi đóng cửa phòng ngủ, anh mau chóng ra mở cửa cho Khổng Lam.

Thấy anh mặc áo sơmi, quần tây, ngay tóc cũng đã dùng lược để chải chỉnh tề, Khổng Lam nghi hoặc: "Không phải anh nói đã đi ngủ rồi sao?"

"Vừa mới chuẩn bị đi ngủ." Lộ Vân Phàm lấy từ trong tủ lạnh ra cho Khổng Lam đồ uống, "Em muốn uống gì?"

"Tùy tiện, em mới từ quán bar ra xomg, uống có chút nhiều quá." Khổng Lam bỏ lại chiếc túi ở trên ghế sofa.

Lộ Vân Phàm cầm hai lọ cà phê đá đi tới, đưa cho cô một lon, lại châm cho mình một điếu thuốc lá: "Đã trễ thế này, em có chuyện gì sao?"

Khổng Lam liếc mắt nhìn anh: "Có việc thì mới có thể đến tìm anh sao? Em là bạn gái của anh mà, tới thăm anh một chút cũng không được à?"

"..." Lộ Vân Phàm trầm mặc.

"Lộ Vân Phàm, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em trở về nước cho đến bây giờ cũng đã sắp được một tuần rồi, đến ngay cả việc cùng nhau ăn một bữa cơm, anh cũng chưa từng ăn với em. Ngày nào anh cũng nói là công việc bận bịu, gấp gáp. Không biết anh đang bận công việc gì vậy chứ!"

"Thật sự là anh đang rất bận rộn, sắp tới có một hạng mục lớn cần phải khởi động, ba em cũng biết mà."

"Vậy sao? Có phải không?" Khổng Lam cười lạnh, "Vậy tối ngày mai anh đến nhà của em để ăn cơm đi/ Ba mẹ em mỗi ngày đều hỏi tới anh đó."

Lộ Vân Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, ngày mai sau khi tan tầm thì anh liền đi qua."

Khổng Lam nhìn anh. Cô cắn cắn môi, đứng lên ngồi vào trên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn mà Lộ Vân Phàm đang ngồi. Cô vòng tay vào cổ của anh thật chặt, phả ra hơi thở thơm như hoa lan: "Vân Phàm, em rất nhớ anh đó."

Lộ Vân Phàm dụi tắt điếu thuốc lá. Anh hơi tránh người ra một chút. Nhưng Khổng Lam lại vẫn không chịu buông tay. Trên thân thể cô có chút mùi rượu, thân mình gắt gao mềm mại tựa vào trên người anh, nói: "Anh có nhớ em hay không?"

"..." Lộ Vân Phàm dùng sức vặn bung tay Khổng Lam ra, thấp giọng nói, "Đã muộn rồi đó, Lam Lam, hãy về sớm một chút đi. Lái xe của em có chờ em ở dưới lầu hay không? Hay là để anh thuê xe đưa em về nhé?"

"Em đã kêu lái xe đi trở về nhà rồi." Khổng Lam ghé vào lỗ tai anh thổi hơi, "Vân Phàm, đêm nay em không đi đâu hết."

"Như vậy không tốt." Lộ Vân Phàm dứt khoát đứng lên, ngữ điệu bình thản, "Ngày mai còn phải đi đến gặp mặt ba và mẹ của em nữa đó. Để anh đưa em trở về."

Khổng Lam ngồi ở trên ghế sofa, trừng mắt nhìn anh đầy vẻ tức giận. Cô cắn răng, nói: "Lộ Vân Phàm, đến cùng anh có phải là đàn ông đích thực hay không vậy?"

"Như thế nào?" Lộ Vân Phàm nhíu mày.

"Anh không phải là... về phương diện kia không được đấy chứ?" Khổng Lam nheo mắt lại, hỏi có chút khiêu khích.

Nhìn hai mắt dài nhỏ đầy sự quyến rũ của cô, Lộ Vân Phàm trong nháy mắt có chút giật mình, sau một lát anh lập tức nở nụ cười: "Lam Lam, không nên tùy hứng như vậy."

"Cái gì mà tùy hứng? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em!" Khổng Lam cũng đứng lên, kiễng chân vòng tay lên cổ Lộ Vân Phàm, "Em không để ý đến chuyện một chân của anh bị mất, nhưng nếu về phương diện kia mà anh không được, anh cũng không thể giấu giếm em."

"..." Lộ Vân Phàm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy Khổng Lam ra, "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Khổng Lam, xin em hãy hiểu chuyện một chút, gần đây anh thật sự rất bận rộn, công việc trong công ty rất nhiều, anh..."

"Đủ rồi!" Khổng Lam đưa tay đẩy Lộ Vân Phàm một cái. Thân mình anh nhoáng lên lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

Khổng Lam sắc mặt trắng bệch, cô cầm lấy túi của mình, lạnh lùng nói: "Tối ngày mai anh phải đến nhà em, không được chạm trễ."

"Được. Để anh đưa em trở về."

"Không cần." Khổng Lam đi tới cửa, quay đầu liếc anh một cái, "Anh có vẻ đang phát sốt, đi ngủ sớm một chút đi, hẹn gặp lại."

Đóng cửa ra vào lại, Lộ Vân Phàm một lần nữa đi trở về sofa, ngồi xuống. Anh lại rút mấy điếu thuốc ra hút liên tục, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Hứa Lạc Phong.

"Lạc Phong, đã ngủ chưa?"

Hứa Lạc Phong nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ đếm rồi. Anh cảm thấy kỳ quái: "Chưa ngủ, nhưng làm sao?"

"Đi ra ngoài uống một chén đi."

"Được!. Cậu cứ ở nhà chờ tôi, tôi sẽ tới đón cậu."

Hứa Lạc Phong chưa bao giờ sẽ hỏi bạn thêm điều gì, Lộ Vân Phàm cúp điện thoại xong, chậm rãi đi trở về phòng. Anh kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, lấy ra vỉ thuốc hạ sốt mà An Hồng đã chuẩn bị cho anh, sau đó uống vào hai viên. Rồi sau đó, tầm mắt của anh liền chú ý tới một vật khác ở trong ngăn kéo.

Cầm lấy chiếc đồng hồ, Lộ Vân Phàm dường như có chút đăm chiêu.

*****

An Hồng tỉnh giấc thật sự sớm. Đêm hôm trước cô đã uống rượu cùng Ngô Quốc Đống đến tận mười hai giờ đêm, sau đó mơ mơ màng màng nằm ngủ. Cô ngủ luôn luôn không an ổn, trời và mới có chút sáng lên, cô đã rời giường.

Cô chạy bộ sáng sớm, đón gió làn buổi sớm mai. An Hồng chạy qua ngã tư đường của cái trấn nhỏ này.

Viễn Khẩu là một thị trấn nhỏ xa xôi. Nơi này chính là một địa phương kế núi gần sông, có non xanh nước biếc, rời xa khỏi đô thị ồn ào náo động, không khí tươi mát, dân phong thuần phác, làm cho An Hồng có một loại cảm giác thoải mái, như được trở về với tự nhiên.

Cô chạy một giờ, sau đó trở lại tiểu lữ quán (nhà trọ nhỏ). Ngô Đậu Đậu đã rời giường, đang ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm. An Hồng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Có phải đi học không?"

"Có ạ! Ngày mai sẽ là thứ bảy, dì An Hồng, ngày mai cháu sẽ dẫn dì đi xem ba ba thi đấu thuyền rồng."

"Hay quá!"

An Hồng trở lại phòng tắm rửa gội đầu. Lúc đi ra, cô phát hiện Ngô Quốc Đống đã chuẩn bị bữa sáng của cô xong xuôi. Cô ăn bánh phở thơm ngào ngạt, nhìn cánh tay để trần của Ngô Quốc Đống

Anh đang quét dọn vệ sinh, còn cô vợ trẻ của anh thì tại đang chuẩn bị cặp lồng cơm cho Ngô Đậu Đậu. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Hồng, chị liền cười đầy vẻ ngượng ngùng, ánh mắt thiện ý lại giản dị.

Đây chính là một nhà ba người ấm áp.

Ngô Đậu Đậu mới chỉ có 7 tuổi, lúc này còn đang học năm nhất bậc tiểu học. Vợ Ngô Quốc Đống đưa con trai đi học, thuận tiện đi mua đồ ăn. Sau khi bọn họ rời đi, Ngô Quốc Đống lôi kéo An Hồng ngồi ở cửa tiểu lữ quán để phơi nắng. Hai người cùng hàn huyên.

"An Hồng, có phải là em đang có tâm sự gì hay không vậy?"

"Không có đâu."

"Không cần phải giấu giếm anh! Đột nhiên lúc này em lại chạy tới nơi này, nhất định là có chuyện rồi."

An Hồng nghịch nghịch đồ chơi của Ngô Đậu Đậu trong tay, nói: "Anh còn nhớ rõ câu chuyện trước kia mà em đã nói cùng với anh hay không?"

"Đương nhiên nhớ được a."

"Gần đây, em và bạn trai trước của em lại có liên lạc với nhau."

"A? Phải không?" Ngô Quốc Đống ném một điếu thuốc cho An Hồng ném hỏi tiếp, "Rồi sau đó, hai người như thế nào?"

"Không thế nào hết, chính là trong lòng có tự nhiên có nhiều cảm khái, vì thế liền đặc biệt tưởng nhớ đến anh, muốn tới đây nhìn anh một chút."

"Anh đã hiểu rồi, em vẫn còn chưa quên được chuyện trước kia." Ngô Quốc Đống ngồi vào bên người An Hồng, "Con người ta, kỳ thực là bản thân mình không thể nào quên được, có một số việc thực sự rõ ràng cực kỳ đơn giản, thế nhưng lại cứ càng muốn khiến cho thật phức tạp. Nhất là những người như sống ở thành phố bọn em đó. Anh vẫn luôn luôn không sao hiểu nổi. Giống chúng ta nơi này có phải là thật tốt hơn không! Một ngày ba bữa ăn no, cả nhà thân thể khỏe mạnh, anh cảm thấy như thế này thật là thỏa mãn."

An Hồng ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt anh, nở nụ cười.

Đôi mắt của Ngô Quốc Đống cũng không xinh đẹp, thậm chí có một chút đục ngầu, nhưng mà ánh mắt lại là phi thường ôn hòa.

An Hồng nói: "Ánh mắt của anh gần đây nhìn có tốt hay không?"

"Rất tốt, thị lực luôn luôn bình thường." Ngô Quốc Đống chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên nói, "Này, An Hồng, anh thực sự không hiểu, bất quá nghe người ta nói, những bộ phận trên thân thể của người đã chết mất vẫn còn chứa đựng trí nhớ. Ngày trước, anh thực sự vẫn không thể nào tin được, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy có chút đạo lý."

"Vì sao anh lại nói như vậy?" An Hồng nhíu mày.

"Anh hỏi em, người bạn thân kia của em, cậu ta có thích xem bóng rổ hay không?"

"Thích." An Hồng nhớ lại chuyện xưa, gật đầu nói, "Không chỉ có thích xem, chính là anh ấy chơi bóng cũng rất tốt."

"Bóng đá thì sao?"

"Cũng thích."

"Đúng như vậy đấy! Từ trước đến nay, anh không nhìn điều này, sau này xem tivi liền thích xem Ngũ Đài trung ương, lại càng rất thích xem bóng rổ. Em thử nói xem, như vậy có kỳ quái hay không?"

An Hồng ngây ngẩn cả người: "Thật sao?"

"Đúng vậy đó. Ngay từ đầu anh cảm thấy có chút sợ. Anh đã sử dụng giác mạc của cậu ấy, không biết có phải cậu ấy mất hứng hay không. Phải đến lúc lâu sau, anh đã nghĩ thông suốt, nếu là cậu ấy thích xem bóng rổ, anh liền xem nhiều hơn, coi như cùng xem với cậu ấy thôi mà."

"Anh ấy sẽ không mất hứng." An Hồng châm thuốc lên, nói: "Bạn gái của anh ấy đã phải chờ thận để ghép thật lâu. Anh ấy hiểu được loại thống khổ này, cho nên mới làm đăng ký quyên tặng di thể. Thế nhưng mà cuối cùng thời điểm qua đời, bởi vì đại bộ phận nội tạng của anh ấy đều bị tổn thương rồi, cho nên chỉ có thể hiến được giác mạc. Có thể giúp được anh như vậy, anh ấy sẽ rất vui vẻ."

"Anh cũng thiệt tình cám ơn cậu ấy." Ngô Quốc Đống thở dài một hơi, "Cậu ấy và anh sinh cùng năm đó, Tuổi còn trẻ như vậy mà đã qua đời, thật sự là rất đáng tiếc. Khi đó anh mới hai mươi lăm tuổi, mắt của anh sinh bệnh không nhìn thấy gì nữa, thực sự trong lòng anh chỉ muốn chết đi cho rồi. Đậu Đậu lúc ấy mới chỉ có 1 tuổi, nếu như không có bạn của em, anh phỏng chừng bà xã nhà anh sẽ ly hôn với anh rồi."

"Chị dâu mới sẽ không như vậy, chị ấy đối với anh tốt như thế cơ mà."

"Có đôi khi ngẫm lại, chữa để cho mắt nhìn lại được, tựa như được sinh ra lần nữa vậy. Cho đến bây giờ anh vẫn đều nhớ được, một lần nữa anh lại mở to mắt nhìn thấy bà xã của mình, nhìn thấy mặt con trai của mình, trong lòng anh cao hứng biết bao nhiêu!"

"Em cũng vậy, thật mừng thay cho anh!." An Hồng ngồi ở trên ghế dựa hai cái đùi đung đưa, "Hiểu Quân ở dưới đất có biết, nhất định anh ấy sẽ rất vui vẻ. Ngô Quốc Đống, mỗi lần nhìn đến bộ dạng vô cùng cao hứng của anh, em liền cảm thấy thật rất vui mừng, có thể nói là, anh ấy để lại một đôi mắt, còn có thể tiếp tục nhìn cái thế giới này rồi, thật là tốt biết bao."

"Đúng vậy đó, thật là tốt biết bao!" Ngô Quốc Đống nhìn về phía xa xa, hết thảy trong mắt đều rõ ràng trong sáng.

Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bồng bềnh trôi, xa xa là dãy núi xanh tươi, nước sông trong veo theo chảy xuyên qua trong trấn, hoặc nhanh chóng, hoặc chậm chạp chảy về phía phương xa.

Ngày hôm sau, An Hồng đi theo vợ Ngô Quốc Đống cùng con trai Ngô Đậu Đậu, cùng đi ra bờ sông để cổ vũ cho anh.

Lễ hội đua thuyền rồng là lễ hội từ lâu đời của dân tộc Miêu. Mỗi một năm, trận đấu đua thuyền rồng đều có thể tụ tập được rất nhiều thanh niên trai tráng trong trại tham gia vào các tổ đội.

Ngô Quốc Đống thân khoác áo tơi, đầu đội mũ lá, cùng các thủy thủ trong thuyền, một người giữ một chiếc mái chèo bằng gỗ, ra sức đẩy nước ở trên sông. Trên sông chiêng trống khua vang trời. Hai bên bờ sông đông đúc quần chúng chen chúc vây xem. Tất cả đều đang lớn tiếng hò hét. An Hồng chưa từng thấy có trận thi đấu nào khí thế lại kịch liệt như thế. Cô nhìn chiếc thuyền nhỏ chở Ngô Quốc Đống ở trên mặt sông chạy qua cực nhanh. Cô ra sức vung tay cổ vũ, trong lòng thấy cảm khái ngàn vạn.

Buổi tối, Ngô Quốc Đống mang theo vợ, con trai cùng An Hồng cùng đi liên hoan cùng với bọn thủy thủ.

Ăn canh chua cá hương vị thơm ngon, nhìn Ngô Quốc Đống cao hứng phấn chấn chạm cốc cùng mọi người, sự xao động trong lòng của An Hồng rốt cục đã bình tĩnh trở lại.

Nơi này chẳng phải Thế Ngoại Đào Nguyên (*), nhưng là một nơi rất hạnh phúc.

(*) Thế Ngoại Đào Nguyên: Dựa theo tích cũ của người xưa kể rằng: Có một ông lão ở đất Vũ Lăng tình cờ nhìn thấy một cánh hoa đào trôi từ trên nguồn xuống. Ngược dòng, ông tìm ra được một rừng đào nằm dọc theo một con suối, cảnh đẹp như cõi tiên, biệt lập với thế giới bên ngoài. Ở đây không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Trở về, ông quyết định dọn nhà đến chốn non tiên này để ở, nhưng không tìm ra được nơi đó nữa.

Ngày nay cụm từ Thế Ngoại Đào Nguyên thường dùng để chỉ một nơi có cảnh đẹp như trong tranh vẽ, nằm ngoài sự tưởng tượng của con người.

Như vậy là tốt rồi.

Ở lại một đêm, An Hồng chuẩn bị rời đi, cô lấy ra đưa cho Ngô Đậu Đậu quần áo mới, bên trong còn có một cái hồng bao một nghìn đồng. Cô nói thế nào Ngô Quốc Đống cũng không chịu nhận. An Hồng nói: "Anh mà không nhận, từ nay về sau em sẽ không tới nơi này nữa." Ngô Quốc Đống đành phải nhận lấy.

Ngô Quốc Đống hỏi An Hồng kế tiếp muốn đi đâu, An Hồng nói: "Đi tỉnh A huyện W."

Ngô Quốc Đống lập tức chuẩn bị cho cô một bao lớn toàn đặc sản: "Giúp anh mang đến cho chú dì nhé! Nhiều năm như vậy rồi mà anh cũng chưa từng tới để thăm hai người, đây coi như là một chút lòng thành của anh."

*****

An Hồng nhận lấy. Ngô Quốc Đống đưa cô đi ra bến xe.

Trước khi chuẩn bị lên xe, Ngô Quốc Đống đột nhiên nhẹ nhàng xoa xoa đầu An Hồng: "Không nên không vui vẻ, mà phải nhanh chóng đi tìm bạn trai đi nhé. Mỗi lần em tới đây, anh đều hi vọng em không phải chỉ đi có một mình. Đến lúc em kết hôn, anh nhất định sẽ đi đến để uống rượu mừng."

"Anh giữ lời nói đó nhé!" An Hồng nhìn anh, đôi mắt cười cong cong. Cùng với sự ấm áp trong ánh mắt, mũi của cô chợt thấy cay cay.

"Cô bé ngốc ạ, đừng khóc, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh Quốc Đống nghe chưa. Nếu bạn trai trước của em dám ức hiếp em, anh sẽ đánh cho cậu ta một trận giúp em!"

"Từ nay về sau em sẽ không liên hệ gì với anh ấy nữa rồi." An Hồng cười, "Anh hãy chú ý bảo trọng thân thể nhé. Em đi đây, hẹn lần sau gặp lại."

Cô đến cửa kiểm tra vé, đi vào bên trong bến xe. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngô Quốc Đống đứng ở cửa kiểm soát vé, vẫy vẫy tay về phía cô...

An Hồng cũng vung tay lên vẫy vẫy về phía anh, gắt gao nén nhịn mãi mới không để cho nước mắt rớt xuống.

Ngồi xe mấy giờ đồng hồ đến sân bay Quý Dương, An Hồng đáp chuyến bay đi tỉnh A. Sau khi xuống máy bay, cô đổi xe buýt đến thành phố W, rồi sau đó đi xe taxi đến huyện W.

Thời điểm An Hồng đi vào sân, mẹ Hàn chính là đang ở cửa nhà nhặt rau. Nhìn thấy cô, bà liền kêu lên mừng rỡ: "Hồng Hồng!"

"Dì! An Hồng chạy chậm vài bước, gắt gao ôm ấp lấy bà, "Dì và chú thân thể có khỏe hay không?"

"Rất tốt, mau vào, mau vào nhà đi."

Mẹ Hàn cầm một chai nước uống đến cho An Hồng. An Hồng giao lại cho bà bao đặc sản mà Ngô Quốc Đống đã chuẩn bị lúc trước: "Đây là búp trà xanh mà Ngô Quốc Đống đã hái, gửi con mang đến biếu chú dì. Còn có cả măng khô cùng mộc nhĩ nữa, con mới ở chỗ của anh ấy đến đây."

"Chao ôi, đứa nhỏ này cũng thật là có tâm." Mẹ Hàn kéo tay An Hồng, hỏi "Thế nào, mắt của nó có nhìn tốt không?"

"Tốt lắm dì ạ, không có một chút phản ứng không tốt nào!"

"Vậy là tốt rồi." Mẹ Hàn thở dài, "Hiểu Quân coi như là đã làm được một chuyện tốt."

Lúc này đã là chạng vạng tối, ba Hàn cưỡi xe máy đã trở lại nhà. Trên xe đằng trước đằng sau đều có một sau đứa trẻ ngồi.

Ba Hàn nhìn thấy An Hồng thì rất là vui vẻ. Ông dắt tay hai đứa trẻ nói: "Hai đứa chào đi nào!"

"Chào dì!" Một cậu bé chừng độ 7, 8 tuổi, nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngửa cái đầu lên, lớn tiếng chào.

"Ngu ngốc! Lần nào cũng gọi sai!" Cậu bé lớn hơn một chút chừng độ 12, 13 tuổi, vỗ lên đầu em trai một cái, "Phải gọi là chị!"

"Vâng, em chào chị!"

Ba Hàn, mẹ Hàn cười ha ha. Mẹ Hàn kéo tay hai đứa trẻ lại: "Chạy nhanh đi rửa tay nào, trước đi ăn bánh nhiều nhiều một chút! Quân Ức, hôm nay học biết bơi chưa?"

"Học rồi ạ!" Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, có vẻ rất vui vẻ.

"Nó mới không chịu học ấy, ba hoa." Cậu bé lớn hơn cầm một miếng bánh gạo ở trên bàn lên, vừa cắn vừa nói, "Bơi lội kiểu gì mà giống như là con chó nó bơi ấy."

"Quân Niệm! Mẹ đã nói phải đi ra rửa tay trước !" Mẹ Hàn lấy lại chiếc bánh gạo trong tay cậu bé, "Chạy nhanh, mang em trai đi rửa tay đi nào."

"Vâng ạ." Hàn Quân Niệm chùi tay lên trên quần áo soạt một cái, kéo tay của Hàn Quân Ức, liền chạy tới phòng bếp.

"Thằng nhóc xấu xa này càng ngày càng nghịch ngợm rồi." Mẹ Hàn thì thầm trong miệng, trong ánh mắt lại là một mảnh hiền lành.

An Hồng nhìn theo bóng lưng hai đứa trẻ kia tới phát ngốc ra.

Mẹ Hàn lại kéo tay cô qua: " An Hồng, chúng ta tiếp tục tán gẫu, đừng quan tâm đến xem bọn chúng làm cái khỉ gió gì."

An Hồng cười: "Chau xem ra Quân Niệm lại cao lớn hơn rất nhiều rồi, dường như qua năm cũ lại cao thêm đến nửa cái đầu rồi."

"Thời điểm mùa xuân dễ dàng làm cho vóc người cao lên. Quân Niệm cũng đã mười hai tuổi rồi, cũng đã sắp sửa dậy thì rồi. Quân Ức cũng cao lớn hơn, quần áo năm ngoái con mua cho nó đều đã không mặc được nữa rồi."

"Xem ra hai đứa trẻ này về sau vóc người đều sẽ không thấp đâu dì ạ."

"Đúng vậy đó, nói không chừng có khi còn cao hơn cả Hiểu Quân cũng nên." Mẹ Hàn lại thở dài một hơi, "Thực là vui vẻ! Cũng đã hơn sáu năm rồi. Nếu như Hiểu Quân còn sống, lúc này cũng đã sắp được ba mươi hai tuổi rồi! Hẳn là đã sớm kết hôn làm cha rồi cũng nên."

"Dì..."

"Khụ!" Mẹ Hàn quệt quệt ánh mắt, "Dì không sao, hiện tại cũng không còn sức lực nào mà nghĩ đến những thứ này nữa. Mỗi ngày hầu hạ hai tên tiểu quỷ kia, căn bản bận bịu không ngừng."

"Bọn chúng có nghe lời dì không?"

"Coi như là có nghe lời, nhất là Quân Niệm. Thời điểm dì nhận nuôi, nó cũng đã 6 tuổi, cũng đã hiểu được một chút chuyện rồi. Vài năm đầu, không phải cháu cũng đã biết rồi đó, nó vẫn còn chưa quen, vừa phải thay tên đổi họ, vừa phải đổi cách xưng hô, mỗi ngày nó đều khóc rống không ngừng. Hiện tại đã lớn hơn nên biết chuyện rất nhiều, thành tích cũng tốt rồi. Sáu tháng cuối năm nay nó sẽ học đến lớp chín rồi. Bình thường chính là nó chăm sóc cho Quân Ức nhiều hơn một ít, dù sao bọn chúng cũng là hai anh em ruột. Thời điểm Quân Ức đến đây nó vẫn còn rất nhỏ, bất quá hiện tại nó cũng đã biết được rằng, nó không phải là con đẻ của chúng ta rồi."

"Nó đã biết rồi sao?" An Hồng kinh ngạc, "Quân Niệm nói cho em biết?"

"Không phải, là dì nói cho nó biết." Mẹ Hàn lựa chọn đồ ăn, "Không có gì cần phải che đậy. Chúng ta lớn tuổi như vậy, cũng không thể sinh ra đứa con còn nhỏ như vậy được. Còn không bằng sớm nói cho nó biết một chút vẫn hơn. Quân Ức lớn hơn có hiểu biết, nó không có phản ứng đặc biệt gì. Đại khái nguyên nhân cũng bởi vì dì và lão Hàn đối với hai đứa bọn chúng cũng rất tốt."

An Hồng gật gật đầu, không nói gì. Hai đứa trẻ đã hô to gọi nhỏ từ trong phòng bếp chạy ra rồi.

"Dì! Dì! Cháu cho dì xem con ếch mà cháu gấp này!" Hàn Quân Ức bổ nhào vào trên người An Hồng, chớp chớp đôi mắt to cười hì hì nhìn cô.

Hàn Quân Niệm đi tới liền cho em trai ăn một cái cốc đầu: "Đã dặn em phải gọi là chị kia mà!"

"Mẹ... Anh trai đánh con!" Hàn Quân Ức quắt cái miệng nhỏ nhắn lên mách mẹ. An Hồng vui chết đi được, kéo qua cậu bé đến ngồi bên cạnh mình: " Đâu, cho chị xem nào, dạy chị chơi như thế nào nhé."

Hàn Quân Niệm ở bên cạnh nhàm chán đổi tới đổi lui. An Hồng ngẩng đầu liếc liếc nhìn thằng bé, co kéo cái bọc của mình qua, lấy từ trong đó ra một cái hộp đưa cho nó: "Quân Niệm, chị cho em này."

"Cái gì vậy ạ?" Hàn Quân Niệm mở ra hòm vừa thấy liền reo lên "Wow! Máy chơi game PSP (*)!"

(*) PSP là viết tắt của PlayStation Portable, là thiết bị chơi game cầm tay, là máy chơi game duy nhất sống sót trong cuộc chiến với "lưỡi hái tử thần" Nintendo. Sản phẩm do Sony Computer Entertainment thiết kế và sản xuất, tung ra thị trường toàn cầu lần đầu tiên vào ngày 11/5/2004 và sử dụng đĩa quang Universal Media Disc (UMD)

"Ai nha, Hồng Hồng, con mua cho nó vật này làm cái gì?" Mẹ Hàn ở bên cạnh nhăn mày lại.

"Quân Niệm sẽ được nghỉ hè mà dì, coi như con tặng em quà được lên lớp thôi mà."

"Mẹ, con có thể có nhận không?" Hàn Quân Niệm nhìn mẹ Hàn vẻ tha thiết mong chờ...

Mẹ Hàn trợn tròn mắt: "Còn không mau cảm ơn chị đi!"

"Em cảm ơn chị!" Hàn Quân Niệm cao hứng quá mức rồi, xoay người ngồi vào bên cạnh liền chơi tiếp.

Hàn Quân Ức mắt nhìn anh trai vẻ thèm thuồng, ngẩng đầu nói: "Em có quà tặng không vậy?"

An Hồng cười ha ha, lại lấy từ trong bao ra một hộp ô tô có điều khiển đưa cho Quân Ức: "Không thiếu của em đâu, có thích không?"

"Thích ạ!" Hàn Quân Ức toét miệng nở nụ cười, trong miệng còn thiếu một cái răng cửa, "Cảm ơn dì! A không phải! Em cám ơn chị!"

An Hồng xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé, đột nhiên cảm thấy bộ dạng của Hàn Quân Ức rất giống Hàn Hiểu Quân hồi nhỏ.

Người ta nói, nếu như nhận nuôi đứa nhỏ ngay từ khi còn nhỏ, đến khi lớn lên, nó sẽ càng lúc càng giống với người lớn, xem ra đúng là sự thật.

Crypto.com Exchange

Chương (1-116)