Hành trang mang theo là ký ức
← Ch.098 | Ch.100 → |
Lộ Kiến Vũ hết lòng tuân thủ lời hứa, vào lúc ban đêm thì đã đưa cho An Hồng ba mươi vạn tiền mặt.
Ngày hôm sau, An Hồng trả đủ phí phẫu thuật cho Tần Nguyệt. Số tiền hơn mười vạn còn thừa lại, cô giao cho mẹ Tần. Việc phẫu thuật cho Tần Nguyệt đã kết thúc thuận lợi, nhưng vẫn còn chưa qua thời kỳ hậu phẫu theo dõi sự thải ghép sau mổ, cần phải ở lại trong phòng bệnh vô khuẩn để giám sát chặt chẽ. Tương lai cả đời cô còn phải thường xuyên uống thuốc chống thải ghép. Những việc này đều phải cần đến tiền.
Mẹ Tần nói với An Hồng, Tần Nguyệt vẫn còn chưa biết chuyện của Hàn Hiểu Quân chuyện. Tỉnh lại sau khi phẫu thuật, cô đã liền hỏi đến Hàn Hiểu Quân. Mẹ Tần đã lừa cô, nói Hiểu Quân đã tiếp nhận một nhiệm vụ khẩn cấp, phải đi công tác ở nơi khác. Công việc tương đối bận rộn, chờ đến khi xử lý mọi chuyện xong xuôi thì anh sẽ trở lại để gặp cô.
"Cô ấy tin sao?" An Hồng hỏi.
"Không phải là rất tin." Mẹ Tần thở dài, "Con bé hỏi dì, có phải là do nó đã làm giải phẫu, thân thể không được khỏe mạnh lắm, nên Hiểu Quân liền không cần nó nữa hay không. Dì chỉ có thể an ủi con bé, nói Hiểu Quân không phải là loại người như thế. May mắn là đang trong thời kỳ theo dõi thải ghép sau mổ, bác sĩ Trần đã nói gạt nó, trước mắt không thể gọi điện thoại cũng không thể gửi tin nhắn, tạm thời con bé cũng sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có điều, không biết sẽ giấu giếm nó được bao lâu đây. Nếu như Nguyệt Nguyệt biết Hiểu Quân đã không còn nữa, dì thật không biết sẽ phải khuyên bảo nó như thế nào nữa."
Mẹ Tần lau nước mắt cứ trào ra không ngừng. An Hồng cũng không có kế sách gì. Cô hoàn toàn không có dũng khí để đối mặt với Tần Nguyệt, nhưng mà trong lòng lại lo lắng không thôi.
Đây cũng là Hàn Hiểu Quân nguyện vọng rồi, anh nhất định rất hi vọng nhìn thấy Tần Nguyệt khôi phục khỏe mạnh. Thế nhưng sau khi Tần Nguyệt biết được chân tướng, kết quả sẽ phát sinh ra chuyện gì sau đó, thì An Hồng hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
Vài ngày sau đó, lễ truy điệu Hàn Hiểu Quân được cử hành ở nhà tang lễ thành phố J.
Thân thích của nhà họ Hàn ở thành phố J và ở huyện W đều đến dự tang lễ. Đồng nghiệp, lãnh đạo của Hàn Hiểu Quân cũng đến đây. Còn có rất nhiều bạn học cũ của anh từ các thành phố khác nhau và bạn bè thân thiết của anh đang thành phố J, cũng đều tới đầy đủ...
Trên gương mặt của người đều hiện rõ vẻ bi thương. Có người yên lặng nỉ non, có người khóc rống thất thanh, tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng tiếc hận cho Hàn Hiểu Quân, một người thanh niên ưu tú như vậy, cuộc sống vẫn còn chưa triển khai, sinh mệnh như đóa hoa tươi vẫn còn chưa nở rộ, vậy mà đã lụi tàn ngoài ý muốn.
Mẹ Hàn đã sớm tê liệt ngồi ở trên ghế lớn tiếng than khóc, nước mắt chan hòa trên mặt. Người phụ nữ thân thích của nhà họ Hàn đứng ở một bên với bà, lệ cũng đều rơi đầy mặt. Ba Hàn đúng phép tắc, đứng ở bên cạnh để tiếp đãi đám người khắp nơi đến chia buồn. Tóc mai của ông chỉ sau mấy ngày, đến bây giờ đã trở nên bạc trắng, lúc này gương mặt tiều tụy, hai mắt đỏ kè, lã chã chực khóc.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, là một nỗi đau lớn nhất trên đời, khiến cho người ta khó có thể chịu được.
An Hồng cả người mặc bộ quần áo màu đen đứng ở trong đám người, nhìn những người mà cô có quen biết hoặc hoặc quen biết, cảm giác bản thân giống như đang ở trong một giấc mộng.
Cô ngẩng đầu nhìn di ảnh trên linh đường, Hàn Hiểu Quân hơi mỉm cười, mái tóc cắt ngắn lưu loát, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt ôn nhu sáng ngời. Đây chính là tấm ảnh anh chụp vào tháng mười một, một năm trước đây. Khoảng thời gian ấy, anh đang kết giao cùng với An Hồng, nên khi chụp ảnh tâm tình có vẻ như tốt lắm, tràn đầy hăng hái, ý cười vô hạn, khóe môi giãn ra, làm người ta cảm thấy như được một làn gió xuân ướp vào.
Nhưng mà, trong hiện thực, Hàn Hiểu Quân chính là lẳng lặng yên tĩnh nằm ở nơi đó, bốn phía chất đầy hoa tươi màu trắng. Anh mặc trên người một bộ âu phục màu đen, tóc được chải lược thật sự chỉnh tề, mặt anh như trước cương nghị tuấn lãng, chính là sắc mặt có chút tái nhợt, không giống dĩ vãng như vậy khỏe mạnh.
Anh nhắm mắt lại, hai tay đặt ở trên bụng, bên môi mang theo một ý cười như có như không. An Hồng chậm rãi đi đến bên người Hàn Hiểu Quân, cúi đầu nhìn mặt anh.
Cô hi vọng biết bao, Hàn Hiểu Quân lúc này chỉ là đang ngủ, tựa như hồi nhỏ như vậy, duỗi cái lưng mỏi một lúc rồi sẽ tỉnh lại.
Cô hi vọng biết bao, anh có thể một lần nữa lại với tay xoa xoa lên mái tóc của mình, mỉm cười một chút, gọi mình một tiếng: "A Hồng."
A Hồng... A Hồng... Đó là cách gọi cô chỉ thuộc của một mình Hàn Hiểu Quân. Về sau, không còn có người nào gọi cô như vậy nữa rồi.
Thả xuống một cành hoa Hồng màu trắng, nước mắt tuôn rơi, An Hồng lặng yên nhìn chăm chú vào gương mặt của Hàn Hiểu Quân. Cô biết, đây là cuối cùng cô được nhìn thấy mặt anh rồi.
Lễ truy điệu kết thúc, di thể của Hàn Hiểu Quân được đẩy mạnh vào trong lò hoả táng. Mẹ Hàn triệt để hỏng mất. Bà quỳ rạp xuống trên mặt đất, liều mạng bò lên phía trước, vươn tay ra, cổ họng khàn khàn kêu to: "Hiểu Quân! Hiểu Quân! Con trai của mẹ! Hiểu Quân, con hãy mau chạy đi! Mau chạy đi! Nếu không chạy thì sẽ không còn kịp nữa đâu! Số phận của con trai tôi thật là khổ! Hiểu Quân..."
An Hồng vẻ mặt hoảng hốt, thân mình lảo đảo. May mắn cô được một người đỡ lấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Giang Bội.
Ống khói của lò hoả táng bốc lên một luồng khói dày đặc. Tất cả mọi người yên tính đứng lặng ở đó. An Hồng tựa đầu vào vai Giang Bội, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, chậm rãi tản ra, hòa nhập vào trong không trung.
Trên cái thế giới này, rốt cuộc từng có tồn tại quỷ thần hay không? Rốt cuộc từng có cái thế giới bên kia hay không?
An Hồng không biết.
Cô chỉ biết một điều là, hài cốt của Hàn Hiểu Quân được nhân viên làm việc trong nhà tang lễ, vẻ mặt không chút biểu cảm, cất vào trong một cái hộp nho nhỏ. Hết thảy tất cả mọi thứ bên người, đều tiêu tan, đều hỏng mất, cũng đã khôngcòn có chút ý nghĩa nào nữa rồi.
Cái người ở trong ngõ hẻm của thôn nhỏ Hạnh Phúc đã nắm tay cô, khoan khoái chạy nhanh kia, cái người đã nhẫn nại dạy cô đập chân ở trong hồ bơi kia, cái người đã cưỡi xe đạp như con thoi đưa cô khắp phố lớn ngõ nhỏ kia, cái người đã mua cho cô kẹo hồ lô đủ loại kiểu dáng kia, cái người đã nhảy vọt lên ở trên sân bóng rổ để thả bóng kia, cái người đã để chân trần dẫm nát ánh nắng chiếu dọi xuống dòng suối nhỏ kia, cái người luôn luôn trầm mặc hút thuốc, cái người luôn có nụ cười tươi tắn ấm áp, ánh mắt thâm trầm kia, cái người đã nói sẽ mang cô đi vào cung điện hôn nhân kia, cái người đã lên một kế hoạch tốt đẹp đối với tương lai kia...
Anh đã mất rồi!
Vĩnh viễn vĩnh viễn, mất đi rồi.
Lúc rời đi, Giang Bội đuổi theo An Hồng, nói muốn đưa tiễn côthêm một đoạn đường.
An Hồng không hề cự tuyệt.
Trên xe, Giang Bội hỏi An Hồng có dự định gì không. Giang Bội đã biết được nội dung câu chuyện mà Lộ Kiến Vũ đã nói chuyện với An Hồng, nhưng mà vì là một người phụ nữ, cô có phán đoán của mình. Cô biết lúc này nhất định trong lòng An Hồng có vạn phần khó chịu.
An Hồng thấp giọng nói: "Trung tuần tháng 6 là đã có thể lấy chứng nhận tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp, cháu liền sẽ rời đi. Xin mọi người trong gia đình cứ yên tâm, cháu nói được thì làm được."
"Dì không có ý tứ này." Giang Bội thở dài, "Cháu không cần phải phát sinh sự tức giận với ba của tiểu Phàm. Tiểu Phàm vẫn luôn một mực chưa tỉnh lại, thân là ba của nó, ông ấy cũng là lo lắng quá mức."
"Ít nhất thì Lộ Vân Phàm vẫn còn sống." An Hồng cười khổ.
Giang Bội nhất thời nghẹn lời, một lát về sau lại hỏi: "Cháu... tính toán sẽ đi đến thành phố nào chưa?"
"Cháu còn chưa biết, cứ tùy tiện đi."
"..."
An Hồng cúi đầu trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giang Bội, nói: "Dì Bội, dì có thể giúp cháu một việc được không?"
Giang Bội sửng sốt: "Gấp cái gì? Cháu nói đi."
An Hồng mím môi, rốt cục liền mở miệng.
*****
Rồi từ ngày đó về sau, An Hồng rốt cuộc không lần nào đến thăm Lộ Vân Phàm nữa, mà một mình đi trở về trường học. Từ Mạt Mạt đã biết việc này, các học sinh khác cũng có nghe thấy, Lộ Vân Phàm bị xảy ra tai nạn xe cộ nên đã bị thương, thế nhưng An Hồng, thân là bạn gái của anh thì lại chưa bao giờ đi bệnh viện để thăm anh. Thật là một chuyện kỳ quái đến cỡ nào?
Ngay cả Từ Mạt Mạt cũng không hiểu nổi, chuyện này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. An Hồng cũng chỉ có thể nói cho cô biết, Lộ Vân Phàm còn đang nằm ở trong phòng ICU. Cho dù có đi đến bệnh viện thì cũng không được vào trong để thăm anh. Hàng ngày người nhà của anh đều có mặt ở đó, cô không cần thiết tự mình đi tới.
Cô nỗ lực ngăn chặn một loại cảm xúc dời sông lấp biển tự đáy lòng của bản thân, miễn miễn cưỡng cưỡng nộp đề cương luận văn, còn thông qua phản biện luận văn. Giáo sư trong học viện biết tình hình của An Hồng, cho nên cũng không có gây quá nhiều khó khăn cho cô. Vì thế, sau khi trải qua cuộc thi tốt nghiệp đơn giản, An Hồng rốt cục cũng đã được tốt nghiệp.
Cô mỗi ngày đều đang chờ đợi điện thoại của Giang Bội gọi đến. Rốt cục, cô đã chờ được rồi.
An Hồng chạy tới bệnh viện, Giang Bội đã ở cửa phòng ICU để chờ cô. Bên cạnh Giang Bội không có thân thích nào khác của nhà họ Lộ. Giang Bội nói với An Hồng: "Chúng ta mỗi ngày chỉ có thời gian nửa giờ để vào thăm hỏi, mỗi một lần cũng chỉ có thể được một người đi vào thôi. Cháu hãy đi vào... gặp Lộ Vân Phàm đi."
An Hồng gật đầu: "Cảm ơn dì, dì Bội."
Cô nghe theo lời bác sĩ dặn dò thay đổi quần áo cách ly, đội mũ đi giày, khử trùng hai tay, rốt cục đã được đi vào trong căn phòng lúc này đang đầy dẫy các loại máy móc kỳ quái.
Bên tai vang lên những âm thanh cao thấp nối tiếp, phát ra từ các loại máy móc dụng cụ giám sát, mà An Hồng nhìn vào các hình vẽ biểu đồ cũng không thể nào hiểu được.
Lộ Vân Phàm yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh.
An Hồng đi đến bên người anh, nhìn con người anh đã hoàn toàn thay đổi, bỗng chốc liền cô bụm miệng, cố nén nước mắt vào trong mắt.
Tóc của Lộ Vân Phàm đều đã bị cạo trọc rồi. Đầu của anh có chút sưng, trên đầu trên mặt còn có thật nhiều vết sẹo chưa khỏi hẳn. Chỉ thấy gương mặt cùng hốc mắt của anh cũng lõm xuống, sắc mặt anh đen tối làm người ta nhìn thấy mà không đành lòng. Cả người anh đã gầy rộc một vòng lớn.
Trên thân anh cắm nhiều loại ống dẫn, hai cái đùi bị treo lên. Trên hai chân đến bộ phận bắp đùi, đều được cố định bằng thạch cao thật dày, hai tay của anh yên tĩnh để ở hai bên thân thể, không hề có động tĩnh gì.
An Hồng nhìn ánh mắt khép chặt của anh, đôi môi hơi hơi hé mở ra. Đây là một gương mặt rất quen thuộc, nhưng mà, giờ này khắc này, trên mặt của anh không còn có biểu tình Phi Dương Bạt Hỗ (*), không còn có xán lạn đến mức tận cùng tươi cười.
(*) Phi Dương Bạt Hỗ: Câu thành ngữ, chỉ sự ngông cuồng; làm mưa làm gió (ỷ thế mạnh không coi ai ra gì)
An Hồng ngồi xuống ở bên cạnh anh, cầm lấy tay anh, cũng không nén nhịn được nước mắt nữa.
"Lộ Vân Phàm, em tới thăm anh đây."
"Lộ Vân Phàm, anh nhất định phải tỉnh lại. Anh phải đồng ý với em, nhất định sẽ phải tỉnh lại nhé, có được hay không?"
"Lộ Vân Phàm, Hiểu Quân đã đi rồi, so với anh ấy thì anh còn may mắn hơn. Anh vẫn còn được sống sót, vì thế cho nên anh nhất định phải tỉnh lạ. Anh đã ngủ suốt mười ba ngày rồi, anh còn muốn ngủ tới khi nào nữa đây?"
"Lộ Vân Phàm, thực xin lỗi, em lại phải nuốt lời với anh rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ còn gặp mặt nhau nữa. Anh phải đáp ứng với em, phải mau mau tỉnh lại, mau mau khỏe mạnh, trở lại thành một Lộ Vân Phàm vui vẻ giống như trước kia vậy! Anh có nghe thấy không?"
"Lộ Vân Phàm, đến khi nào anh đi nước Mĩ, anh không nên lại vọng động như vậy nữa. Tửu lượng của anh không tốt, cần phải tận lực uống ít rượu thôi. Em nghe nói thanh niên ở nước Mỹ thậm chí còn hút ma túy nữa, ngàn vạn lần anh không được học bọn họ đó."
"Lộ Vân Phàm, anh nhất định sẽ khá hơn, rồi sẽ trở nên càng cường tráng, càng khỏe mạnh hơn so trước kia. Anh sẽ trở thành một người đặc biệt ưu tú."
"Lộ Vân Phàm, rồi anh sẽ gặp được một cô gái còn tốt hơn em nghìn lần vạn lần, cho nên, anh hãy quên em đi. Em biết anh có thể quên em được, có phải hay không? Đến lúc đó, anh hãy đối đãi với người con gái kia thật là tốt, anh hãy yêu cô ấy thật nhiều, phải là một người bạn trai tốt nhất tốt nhất. Sống cùng với anh, cô ấy nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ, cô ấy nhất định sẽ thật lòng yêu anh. Hai người sẽ kết hôn, sanh con, cùng nhau chậm rãi sống đến già. Em tin tưởng, anh sẽ cho cô ấy một gia đình hoàn mỹ nhất, anh nhất định sẽ làm được điều này."
"Lộ Vân Phàm, anh hãy mau chóng tỉnh lại đi! Có rất nhiều, rất nhiều người đều đang lo lắng cho anh đó! Ba của anh, dì Bội, Hứa Lạc Phong, Trình Húc... Còn có em nữa, chỉ là, em lại không đợi được đến cái ngày mà anh tỉnh lại nữa rồi."
"Lộ Vân Phàm, đây một lần cuối cùng em tới thăm anh, anh..."
Nước mắt An Hồng thấm ướt bàn tay của Lộ Vân Phàm. Bàn tay anh lạnh lẽo, cứng ngắc, lúc này, tự nhiên ngón tay của anh hơi động đậy một chút.
An Hồng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn mặt Lộ Vân Phàm. Hàng lông mi của anh hơi run run lay động, nhỏ đến không thể nhìn thấy rõ. Trái tim An Hồng nhảy dựng lê thình thịch thình thịch. Cô cẩn thận nhìn lại, lại nhận ra lúc này không có động tĩnh gì nữa.
An Hồng thở dài một hơi, cô buông bàn tay anh ra, đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua.
"Lộ Vân Phàm, hãy bảo trọng."
Nói xong một câu này, An Hồng dằn lòng, rốt cục đi ra khỏi cửa.
Về đến nhà, An Hồng nhận được điện thoại của Trần Hàng.
Ngữ khí của Trần Hàng rất sa sút: "An Hồng, Tần Nguyệt... đã biết chuyện của Hàn Hiểu Quân rồi."
An Hồng nói không ra lời.
Một giờ sau, Trần Hàng chạy tới nhà An Hồng.
Anh nói: "Cô ấy muốn gặp em."
"Em không đi." An Hồng lắc đầu.
Trần Hàng suy xét một lát, gật gật đầu: "Anh hiểu."
"Cô ấy... Tình hình của cô ấy như thế nào?"
"Không nói gì hết. Kỳ thực còn tốt hơn so với sự tưởng tượng của anh. Cô ấy không có khóc lớn hay làm náo loạn, cũng không có đập phá này nọ." Trần Hàng dùng từ vẻ châm chước, "Có lẽ sau khi là làm giải cấy ghép thận, giành lại được cuộc sống mới, đối với sự sống và cái chết, cô ấy kiểu như là cũng không quá mức quan tâm lắm."
"Bác sĩ Trần, xin nhờ anh chú ý đến cô ấy nhiều hơn một chút! Em sợ cô ấy sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì đó."
"Nhất định rồi. Người thân của cô đều chăm sóc chú ý đối với cô ấy suốt hai mươi tư giờ. Cuộc phẫu thuật của cô ấy thật thành công, không bao lâu nữa là cô ấy đã có thể hồi phụclại cuộc sống bình thường rồi."
An Hồng gật gật đầu, xả ra một nụ cười: "Vậy cũng là tin tức tốt rồi. Hiểu Quân ở dưới đất có biết, cũng sẽ vui mừng."
Trần Hàng lại hỏi: "Còn em? Em có tính toán gì không? Tình hình bạn trai của em bây giờ thế nào rồi?"
"Anh đã không phải là bạn trai của em nữa rồi." An Hồng nhìn Trần Hàng, "Mấy ngày nữa cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp, em liền rời đi khỏi cái thành phố này."
"Vì sao vậy?" Trần Hàng kinh ngạc.
"Em... Không muốn ở lại chỗ này nữa. Dù sao... Hiểu Quân cũng đã bởi vì Lộ Vân Phàm mà chết. Nếu như Lộ Vân Phàm tỉnh lại, em rất khó đối mặt với anh ấy."
"Vậy em định đi nơi nào đây? Ở những thành phố khác em có thân thích nào hay không?"
"Em không hề muốn đi nơi nào hết, cũng không có thân thích ở nơi khác." An Hồng cười khổ, "Có lẽ em sẽ đi đến Hạ Môn, hoặc có lẽ sẽ đi đến Thượng Hải. Tùy tiện đi thôi, đơn giản chỉ là thuê một cái phòng để ở, tìm một công việc để làm, một nơi nào đó có thể sống được."
*****
"Vậy còn... em gái của em thì sao đây?"
"Em gái của em sao?" An Hồng tựa như mới tỉnh lại ở trong mộng, "Đúng vậy, em gái của em phải làm sao bây giờ? Chờ đến khi con bé được nghỉ hè thì khi ấy sẽ đi đến nhà của ông bà nội hoặc đến nhà của cô ruột thôi. Em không có khả năng để mang theo nó được."
Trần Hàng đẩy đẩy kính gọng vàng, chần chờ một lát sau, lại nói: "Nếu như em có nhu cầu được giúp đỡ, anh có thể đề xuất ra cho em một lời đề nghị thế này. Em có thể đi đến thành phố T. Anh là người của thành phố T, ở bên đó anh cũng có sự giao tiếp với không ít người. Đối với việc tìm phòng cho thuê và đi tìm việc làm, em sẽ có trợ giúp."
An Hồng nghi ngờ sang Trần Hàng: "Bác sĩ Trần, cám ơn anh! Chính là... Tại sao anh lại muốn giúp em?"
Gương mặt của Trần Hàng liền đỏ lên. Anh thấp giọng nói: "Anh quen biết với nhóm người của tụi em, coi như cũng là một loại duyên phận đi."
"Hãy cho em một chút thời gian, để cho em suy nghĩ thêm một chút nữa."
"Được, tùy thời em đều có thể gọi điện thoại cho anh."
Ngày 16, tháng 6, năm 2005 là ngày An Hồng tốt nghiệp.
Cô nhận được điện thoại của Giang Bội, Lộ Vân Phàm – đã tỉnh.
Cảm tạ ông trời! An Hồng mặc đồng phục của sinh viên, đứng chung một chỗ chụp ảnh cùng các sinh viên khác. Mỗi người đều nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ có cô, trên mặt không biết là vui hay là buồn nữa.
Nhưng rồi sau đó, cô rốt cục hạ quyết tâm.
Trước khi đi, An Hồng đi đến thăm ba Hàn mẹ Hàn. Từ ngày ấy, Mẹ Hàn vẫn còn chưa trở lại bình thường. An Hồng nghe Ba Hàn nói, suốt ngày bà lấy nước mắt để rửa mặt, ngơ ngác ngồi ở trong phòng của Hàn Hiểu Quân, xem hình của anh đến ngẩn người.
An Hồng biết trong lòng của ba Hàn mẹ Hàn là trách cô, dù sao người đã hại Hàn Hiểu Quân mất đi sinh mệnh chính là Lộ Vân Phàm, mà Lộ Vân Phàm, lại là bạn trai của cô.
Nhưng mà ba Hàn mẹ Hàn vẫn còn nhớ kỹ mười chín năm tình nghĩa, sau khi nhìn thấy An Hồng, hai người cũng không có nói lời nói lạnh nhạt đối với cô, nhất là sau khi đã biết được, cô đã chia tay với Lộ Vân Phàm.
Mẹ Hàn lầm bầm nói: "Vì sao người kia không chết, mà con trai tôi lại bị chết! Vì sao người kia không chết, mà con trai tôi lại bị chết..."
An Hồng không biết nên tiếp lời như thế nào. Cả hai người kia, cô hi vọng là bọn họ đều có thể còn sống.
Nếu nhất định phải có người chết, cô tình nguyện người bị chết kia chính là mình.
Bọn họ đều có ấm áp gia đình, có người nhà thân thiết, mà cô, chỉ có một Tiêu Lâm.
Mà Tiêu Lâm vẫn còn có ông bà nội, cô chú, con bé rất nhanh liền có thể quên thời gian hai năm các cô đã ở chung với nhau. Rất nhanh Tiêu Lâm liền sẽ lớn lên, sẽ có được cuộc sống riêng của bản thân mình.
An Hồng càng ngày càng cảm thấy, người chết hẳn là cô, vì sao, vì sao người chết lại không phải là cô chứ?
Cô đã chết, bọn họ đều còn sống, như vậy thì có phải là sẽ tốt đẹp bao nhiêu hay không!
Cô có thể ở bên cạnh bà ngoại, ở bên cạnh mẹ, ở bên cạnh chú Tiêu, ở bên cạnh ba ba...
Không có cách nào để đảo ngược lại thời gian, hết thảy mọi việc cũng không thể lặp lại. Nhìn biểu tình đầy bi thương của ba Hàn mẹ Hàn, An Hồng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
Trong lúc vô ý, An Hồng nói đến chuyện của Tần Nguyệt. Mẹ Hàn cắt ngang lời cô: "Không nên nói chuyện của cái người kia ra với dì, nếu không phải vì cô ta, con trai của dì cũng sẽ không thể đi đến bệnh viện trễ như thế! Nếu không phải là tại cô ta, con trai của dì cũng sẽ không thể chia tay với con! Nó cũng sẽ không thể ngồi trên xe do người kia lái! Nếu không phải là cô ta, con trai của dì sẽ không phải chết! Dì chỉ biết, cô ta căn bản chính là một cái tai họa! Hại bản thân mình không ít, lại còn hại chết cả Hiểu Quân của chúng ta! Hiện tại cô ta vậy mà lại sống sót như vậy, thật sự là ông trời đã đui mù rồi!"
An Hồng không thể nói ra lời.
Một lát sau, mẹ Hàn đã bình tĩnh lại được một ít, bưng ra một vài quyển sổ nhật ký cũ mới không đồng nhất.
"Hồng Hồng, đây là di vật của Hiểu Quân. Dì nghĩ rằng, chúng nó hẳn là nên gửi lại cho con."
"Đây là cái gì vậy ạ?"
"Là nhật ký mà khi đi công tác ở nơi khác, Hiểu Quân đã viết. con cũng biết đấy, từ nhỏ Hiểu Quân đã thích luyện chữ. Ở phòng ngủ công trường vừa rồi không có máy vi tính, cho nên Hiểu Quân liền viết rất nhiều nhật ký. Dì đã xem qua rồi, Hiểu Quân viết thật nhiều, đều là những lời nói với con."
An Hồng tiếp nhận tập sổ nhật ký, tùy ý mở ra một tờ, vừa đọc vài câu, hốc mắt cô liền ẩm ướt.
Người thanh niên kia, cũng không chính miệng nói với cô, thế nhưng mọi lời nói đều viết ở trên những trang giấy này.
Chữ của anh vẫn thật đẹp như vậy, mạnh mẽ phiêu dật, lại khiến cho người ta cảm thấy an lòng.
Hồng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa thân thiết.
Cô có thể nhớ lại tình cảnh hồi nhỏ, Hàn Hiểu Quân nắm tay cô, liền quẹt một cái vào tay cô viết chữ.
Cô nhận lấy tập sổ nhật ký, gắt gao ôm ấp ấy mẹ Hàn: "Dì ơi, con thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đây đều là lỗi của con, đều là do con không tốt... Dì... Nếu chú dì không ghét bỏ con, con a vĩnh viễn sẽ là con gái của hai người! Hai người liền chính là ba mẹ của con..."
"Con bé ngốc này, con đương nhiên vẫn luôn là con gái của mẹ mà." Mẹ Hàn khóc lau quệt những giọt lệ trên mặt An Hồng, "Nếu như không có cái đồ sao chổi kia, có phải là hiện tại con và Hiểu Quân sẽ thật tốt hay không."
An Hồng ngây ngẩn cả người.
Vài ngày sau, An Hồng thu thập hành lý đơn giản, gửi Tiêu Lâm lại cho cô Tiêu, sau đó cô ngồi xe của Trần Hàng đi đến nhà ga.
"Xuống xe lửa sẽ có người tới đón em. Việc thuê phòng ở đã thu xếp xong. Chỉ là em sẽ phải ở chung cùng với một bé gái. Chi phí thuê nhà cũng không cao, một tháng chỉ cần độ bốn trăm đồng tiền. Còn về phần công việc, anh có một người bạn học cùng thời trung học hiện đang làm kỹ thuật viên của một công ty xây dựng, hình như tên công ty là Công ty xây dựng Phong Nguyên. Cậu ấy có thể thu xếp ở em trực tiếp đi vào công tác, săp xếp công việc theo đúng chuyên ngành của em. Em lại đã có kinh nghiệm từ khi thực tập, cho nên có thể bắt đầu rất nhanh. Ngay từ đầu tiền lương có thể không được cao lắm, về sau khi đã làm thành thục rồi thì tiền lương một tháng nhất định phải đến ba, bốn ngàn đồng tiền. Trước tiên em có thể làm, chờ thích ứng được với thành phố đó rồi, em có thể lại thay đổi công việc làm cũng không sao."
"Tốt quá, em cám ơn anh."
"Đúng rồi! Mấy ngày qua, biểu hiện của Tần Nguyệt trở nên rất tốt. Cô ấy đã ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống thuốc, giống như không có một chút việc gì hết."
"Vậy là tốt rồi."
"Đến đầu tháng bảy, là Tần Nguyệt có thể được xuất viện."
"Vậy sao."
"An Hồng?"
"Dạ?"
"Em làm sao vậy?"
"Không có gì." An Hồng tì cái trán ở trên cửa sổ xe thủy tinh, nhìn lại phong cảnh của thành phố này thêm một lần nữa.
Thành phố này vô cùng quen thuộc đối với cô, từ nay về sau, cô không bao giờ còn thuộc về loại nơi này nữa.
An Hồng cũng không để cho mình rơi nước mắt xuống.
Cô chỉ mang theo một chút hành lý trí nhớ. Đây mới chính là thứ hành trang mà cô trân quý nhất, nặng nề nhất. Nó sẽ nằm ẩn ở bên trong ở đầu óc của cô, chung thân đều sẽ không bao giờ quên.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |