Trở lại bên cạnh anh đi!
← Ch.092 | Ch.094 → |
Editor: Mẹ Bầu
Hàn Hiểu Quân đưa hai tay lên chống đỡ sự công kích của Lộ Vân Phàm. Rốt cục sau khi thở nổi, anh liền dùng lực đẩy Lộ Vân Phàm một cái. Sau khi phát hiện ra không thể đẩy Lộ Vân Phàm một cái được, anh cũng trực tiếp vung một quyền ra tiếp đón lên trên mặt Lộ Vân Phàm. Thừa dịp thân thể Lộ Vân Phàm đảo người nghiêng sang bên cạnh, Hàn Hiểu Quân thừa dịp cơ hội này liền xoay chuyển người lại, ngồi dậy trên mặt đất.
Anh đã bị dính thương tích, tay quệt quệt vết máu bên cạnh khóe miệng, Hàn Hiểu Quân thở phì phò nhìn chàng trai tuổi còn trẻ kia. Lộ Vân Phàm nửa ngồi, anh phun xuống đất một ngụm nước miếng, nghiêng đầu trợn mắt nhìn lại đối với Hàn Hiểu Quân, đột nhiên trong lúc đó lại đánh tới.
Lúc này đây, Hàn Hiểu Quân đã có đề phòng, anh bỗng chốc liền đứng lên, một bên vừa trốn tránh nắm tay của Lộ Vân Phàm, một bên vừa rống to: "Lộ Vân Phàm! Cậu dừng tay! Cậu phát điên rồi sao?"
"Tôi đã phát điên rồi đây! Tôi đã điên rồi nên mới có thể giao lại An Hồng cho anh! Anh, cái đồ súc sinh này! Anh căn bản cũng không phải là đàn ông!"
Lộ Vân Phàm nắm tay lại đánh trúng mặt Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân bị ăn đau, lửa giận cũng bốc lên trong lồng ngực. Anh ổn định vững chắc bước chân, khi Lộ Vân Phàm lại một lần nữa đánh úp về phía anh, anh liền nắm chặt lấy nắm tay vung một cái lên trên mặt Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm bị trúng chiêu, thân mình lắc đi một cái. Anh hét lớn lên một tiếng, một cước đá tới hướng Hàn Hiểu Quân.
Rốt cục, nhiệt huyết đã chiến thắng lý trí, hai người anh đánh tôi, tôi tránh đi, đánh nhau triệt để.
Tần Nguyệt ở bên cạnh vừa khóc vừa la, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nghĩ muốn để cho hai người bọn họ dừng tay, nhưng căn bản gần không thể cản nổi.
Người qua đường vây quanh xem càng ngày càng nhiều, nhìn hai chàng trai trẻ tuổi quyền đấm cước đá đối với đối phương, tựa như không muốn sống nữa vậy. Xem đến hoa mắt choáng váng, rốt cuộc bảo vệ của siêu thị cũng chạy tới. Mỗi người một bên ôm lấy thắt lưng hai người tách rời bọn họ ra. Lộ Vân Phàm vẫn không chịu ngừng lại, dù bị hai người bảo vệ lôi cánh tay, anh vẫn còn muốn nhấc chân lên để đá Hàn Hiểu Quân.
Bảo vệ hô to: "Làm gì vậy! Làm gì vậy! Lại đánh nhau nữa thì tôi liền báo cảnh sát!"
Lộ Vân Phàm lớn tiếng thở phì phò. Mái tóc của anh đã rối thành một nùi, khóe mắt bầm tím một mảnh, chỗ xương gò má cao cao sưng phồng lên, cái mũi cũng tóe máu. Trên chiếc áo lông màu trắng cũng bị dính loang lổ vết máu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Hàn Hiểu Quân cũng không khá hơn chút nào. Mặt mũi cũng bầm dập như vậy. Anh đã tỉnh táo lại, bảo vệ nới tay anh ra, anh sửa sang lại quần áo, chỉ vào Lộ Vân Phàm lạnh lùng quát nói: "Cậu muốn làm gì!"
Tần Nguyệt nhanh chóng chạy đến bên người anh, vươn tay ra sờ vết thương ở trên mặt anh. Hàn Hiểu Quân bây giờ đau hít một hơi. Tần Nguyệt cực kỳ đau lòng, quay đầu lại hướng về phía Lộ Vân Phàm kêu lên: "Lộ Vân Phàm cậu, cái đồ biến thái kia! Cậu điên à! Cậu xem cậu đã làm ra cái chuyện gì rồi?"
Lộ Vân Phàm xì một tiếng đầy vẻ khinh miệt, lạnh lùng nhìn sang Hàn Hiểu Quân, nói: "Tôi làm gì à? Trước tiên hãy tự hỏi các người một chút đi, hai người đang làm cái gì đó hả!"
Hàn Hiểu Quân nhăn lại mày, anh rốt cục cũng đã rõ ràng nguyên do khiến cho Lộ Vân Phàm phẫn nộ rồi. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Tần Nguyệt đã nói chuyện: "Chúng tôi làm cái gì thì có mắc mớ gì đến cậu! Cậu đây là vì An Hồng, muốn bênh vực kẻ yếu sao? Tôi nói cho cậu biết, Hiểu Quân đã sớm chia tay với An Hồng rồi! Bọn họ đã không còn quan hệ với nhau nữa rồi!"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người.
Tần Nguyệt lấy ra tờ khăn giấy lau mặt cho Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân bắt được tay của cô, ngẩng đầu lên nói với Lộ Vân Phàm: "Thật sự, tôi đã không ở cùng một chỗ với An Hồng nữa rồi."
"Cái gì... chuyện từ khi nào vậy?" Lộ Vân Phàm hỏi, tin tức này tới quá mức đột ngột, anh có chút lờ mờ.
"Nhiều tháng nay rồi." Tần Nguyệt trừng mắt nhìn Lộ Vân Phàm, "Hóa ra là cậu vẫn còn không biết? Lộ Vân Phàm, cậu thật là đáng thương! Nhìn bộ dáng của cậu một cái cũng biết, An Hồng đã không cần đến cậu nữa, vậy mà cậu vẫn còn ra mặt vì cô ấy như thế, cậu có đáng giá sao?"
"Vì sao vậy?" Lộ Vân Phàm không để ý đến lời nói của Tần Nguyệt... , chính là nhìn chằm chằm vào Hàn Hiểu Quân. Lộ Vân Phàm đột nhiên vùng cánh tay ra khỏi tay của bảo vệ, đi nhanh vài bước đến trước mặt Hàn Hiểu Quân, lập tức túm lấy cổ áo của anh, lần lượt hỏi, "Vì sao? Nói với tôi! Vì sao?"
Vẻ mặt của Hàn Hiểu Quân trầm xuống, vặn bung tay của Lộ Vân Phàm ra. Anh liếc mắt nhìn Tần Nguyệt một cái, thấp giọng nói: "Không vì cái gì cả."
"Anh..." Lộ Vân Phàm bị chọc tức, anh lui ra phía sau vài bước, nhìn lại Hàn Hiểu Quân, rồi lại nhìn sang Tần Nguyệt. Ngón tay chỉ vào Hàn Hiểu Quân lớn tiếng nói, "An Hồng thích anh như vậy, thích anh nhiều năm như vậy! Làm sao anh lại có thể đối xử với cô ấy như vậy!"
Trong mắt Hàn Hiểu Quân có ánh nhìn đầy bi thương lóe lên. Anh cúi đầu giữ chặt lấy tay của Tần Nguyệt, nói: "Tôi và An Hồng bây giờ chỉ là bạn bè."
"Thúi lắm!" Đột nhiên trong đầu Lộ Vân Phàm toát ra một cái ý niệm thoáng qua. Cái ý nghĩ này ập tới với khí thế to lớn, anh không bao giờ nguyện ở trong này dây dưa cùng với Hàn Hiểu Quân nữa, lập xoay người liền xoải bước đi nhanh như chạy.
Tần Nguyệt nhìn Lộ Vân Phàm đột nhiên rời đi như vậy, thấp giọng mắng: "Bệnh thần kinh." Sau đó quay đầu lại bắt đầu quan tâm đến vết thương của Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân nói với cô bản thân mình không có việc gì. Anh ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của chàng trai trẻ tuổi kia đã chạy xa, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Lộ Vân Phàm điên cuồng chạy mải miết ở trên đường, thỉnh thoảng lại dừng lại ngăn đón xe taxi, không có xe ngừng lại, anh cứ tiếp tục chạy.
Không biết chạy qua mấy cái ngã tư, Lộ Vân Phàm đã rất mệt, anh ngửa đầu há mồm to ra để thở. Trên người anh có thật nhiều chỗ bị đau, thế nhưng anh lại không chấp nhận việc dừng bước lại. Có chút người qua đường bị anh đụng vào, bọn họ nhìn thấy gương mặt đầy vết thương của chàng trải trẻ tuổi, chạy nhanh qua bên người mình, có người giật mình mở to hai mắt nhìn theo.
Chàng trai trẻ tuổi kia, cậu ta đang khóc sao?
Lộ Vân Phàm vừa chạy, một bên vừa lau khóe mắt. Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt anh đã chảy xuống không thể khống chế được. Anh lại chạy qua vài cái ngã tư nữa, rốt cục đã chạy tới tiểu khu Hòa Bình.
Lộ Vân Phàm "nhất cổ tác khí" * (hăng hái) chạy vọt vào trong tòa nhà, chạy thẳng lên lầu ba, Lộ Vân Phàm thở hổn hển đứng ở trước cửa nhà An Hồng.
(*): NHẤT CỔ TÁC KHÍ: Dịch nghĩa: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Theo "Tả Truyện" - Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này, câu thành ngữ kia được ví với hành động nhân lúc đang hăng hái, làm một mạch cho xong việc.
Tiêu Lâm đi theo họ hàng trong nhà họ Tiêu tới Tam Á ấm áp để nghỉ đông rồi. Ông nội Tiêu nói, thừa dịp Tiêu Lâm còn đang học năm nhất cao trung (Lớp 10 – hệ 12 năm), việc học tập còn chưa phải đến mức khẩn cấp, thừa dịp nghỉ đông đi ra ngoài chơi là tốt hơn. Sau khi Tiêu Lâm rời đi, An Hồng ở nhà chỉ có một mình. Ngày nghỉ tết âm lịch vẫn còn chưa hết, cô không cần phải đi làm, mỗi ngày nhất định đều xem TV, vọc máy vi tính chơi đùa, nấu nướng một chút gì đó cho bản thân mình. Hàng ngày coi như cũng trôi qua nhàn nhã tự tại, chính là, cô cảm thấy có một chút tịch mịch.
Cửa phòng bị gõ vang lên "rầm rầm rầm", An Hồng lúc này đang chui ở trong chăn để xem tivi. Cô cảm thấy kỳ quái, không phải là có người đến nhàcô đó chứ!
An Hồng mặc áo ngủ bằng vải gai chạy đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, cô liền bị hù dọa.
Cách lớp song sắt của cửa chống trộm, An Hồng khó có thể tin được khi nhìn thấy người ở ngoài cửa. Lộ Vân Phàm một tay chống đỡ ở trên tường, khom người như trước để thở. Anh ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, nói: "Mở cửa."
Anh bị thương, nhìn đã có chút hoàn toàn thay đổi rồi. Mái tóc màu đỏ rối bời, chiếc áo màu trắng mặc trên người cũng có vết máu, nhìn có chút dọa người. An Hồng vội vàng mở cửa để cho anh tiến vào, hai mắt còn nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng khóa lại cửa, cài bảo hiểm lên.
Lộ Vân Phàm đặt mông ngồi ở trên ghế. Anh đã hung hăng đánh nhau một trận, còn chạy bộ trên rất nhiều đường xá như vậy, thật sự là mệt muốn chết rồi.
"Ai đã đuổi anh vậy? Làm sao anh lại bị đánh thành ra như vậy?" An Hồng sờ sờ lên vết thương nơi khóe mắt của Lộ Vân Phàm. Xung quanh mắt trái của anh đều sưng húp lên, tròng mắt bị chen lách híp lại thành một đường. An Hồng vừa sờ vào anh bị đau đến kêu to lên. Nhưng nghe thấy lời An Hồng nói thì lại ngoan cố cứng cổ kêu lên: "Ai nói anh bị người ta đánh?"
"Chẳng lẽ là tự mình bị ngã? Không giống chút nào!" An Hồng thì thầm nho nhỏ, đi vào trong toilet nhúng một chiếc khăn vào nước nóng, vắt nước đi rồi mang ra, nhẹ nhàng lau mặt giúp anh, "Thế tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng đến như thế này? Haiz, để tôi đưa anh đi bệnh viện thôi."
"Không đi!" Khăn nóng đụng tới chỗ xương gò má Lộ Vân Phàm bị sưng lên thật cao, anh cắn răng hít một hơi, "Nhẹ chút nhẹ chút, đau quá!"
An Hồng nhăn lại mày, rốt cục, cô lau mặt sạch sẽ giúp anh. Thế nhưng mà nhìn anh vẫn rất tệ như trước. Trên mặt có thật nhiều vết bầm tím, khóe miệng cũng bị phá vỡ. Trong lòng cô thật lo lắng, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì.
"Vậy đến cùng là chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Trên đường anh đã bắt kẻ trộm sao?"
"..." Lộ Vân Phàm không hé răng.
"Đắc tội với xã hội đen rồi hả?" An Hồng lấy ra cái hộp thuốc, lấy thuốc mỡ ở trong hộp thuốc ra.
Lộ Vân Phàm vẫn không chịu nói chuyện.
"Không phải là anh bị gia pháp đó chứ? Bị ba anh đánh sao?"
Tuy rằng hai người đã chia tay nhau hơn nửa năm, nhưng ở cùng với anh, An Hồng cũng không cảm thấy một chút khó chịu nào. Cô thật thả lỏng, nói chuyện cũng không có gì kiêng kị, đối mặt với Lộ Vân Phàm, cô căn bản là nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy, trong đầu rất ít sự chuyển biến.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm một phát bắt lấy cổ tay An Hồng, An Hồng liền bị phát hoảng: "Cái gì vậy?"
Cô chống lại ánh mắt của anh. Tuy rằng mắt trái của Lộ Vân Phàm bị sưng lên, nhưng mắt phải lại mở trừng cực kỳ lớn, ánh mắt sáng quắc: "An An..."
"Vậy đến tột cùng anh bị làm sao vậy?" An Hồng không hiểu hỏi lại.
"Em..." Lộ Vân Phàm lưỡng lự một lát, đột nhiên đứng lên, một phát ôm luôn An Hồng vào trong lòng.
An Hồng quá sợ hãi, muốn đẩy anh ra, Lộ Vân Phàm lại kêu lên đau, nên An Hồng cũng dừng động tác lại.
Cô buông thõng cánh tay im lặng đứng thẳng, mặc cho Lộ Vân Phàm ôm cô gắt gao, thật lâu về sau, Lộ Vân Phàm mới nới cánh tay ra.
Anh tự tay nâng chặt gương mặt cô, ánh mắt trở nên thật dịu dàng. An Hồng lặng lẽ nhìn anh, trong óc giống như rót đầy tương hồ, hoàn toàn không biết đây là có chuyện gì.
Anh cả người đầy vết thương chạy tới nhà cô, cũng không nói năng cái gì, lúc này, anh đang muốn làm cái gì đây?
Lộ Vân Phàm không cho An Hồng có thời gian để suy xét. Anh nhìn vào gương mặt ở trước mặt mình, phảng phất đã khắc sâu đến trong sinh mệnh của anh. Đột nhiên Lộ Vân Phàm cảm giác mình rất nhớ cô, rất nhớ cô, rất nhớ cô.
Trên gương mặt cô hiện lên một tầng đỏ ửng, trên người còn mang theo một mùi hương quen thuộc, trong ánh mắt cô tựa hồ có một tầng hơi nước, lông mi lay động, có vẻ đặc biệt quyến rũ mê người. Đôi môi của cô hơi hơi cong lên, màu sắc môi thật khỏe mạnh, giống một quả hồng anh đào mê người.
Một giây sau, Lộ Vân Phàm đã hôn lên quả anh đào này.
Ngay từ đầu, An Hồng cũng không phản ứng lại với anh, bởi vì cô đã ngớ ngẩn, nhưng mà theo thế công càng ngày càng mãnh liệt của Lộ Vân Phàm, nội tâm An Hồng cũng rung động, rốt cục chiến thắng lý trí. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô giơ tay lên gắt gao ôm ấp lấy thắt lưng của anh, kịch liệt đáp lại nụ hôn cực nóng của anh.
Mãi cho đến lúc này, An Hồng mới biết được, cô đã nhớ nhung Lộ Vân Phàm như thế nào.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Lộ Vân Phàm phấn khởi, hôn đến càng ngày càng chìm đắm hơn. Anh nhắm mắt lại, mặc dù gò má của An Hồng cọ đến miệng vết thương trên mặt anh, anh cũng không cam nguyện dừng lại. Cái cảm giác đau này, lúc này vậy mà lại trở nên cực kỳ kích thích. Từng chút từng chút đâm vào trái tim của anh, để cho anh biết rõ, hiện tại mình không phải là đang nằm mơ.
Thật lâu về sau, Lộ Vân Phàm rốt cục buông lỏng môi An Hồng ra. Anh nâng mặt cô như trước, đặt trán của bản thân mình chạm vào cái trán của cô. Anh thấp giọng nói: "Anh biết em và Hàn Hiểu Quân đã chia tay nhau rồi! An An, trở lại bên cạnh anh đi."
An Hồng bỗng chốc tỉnh táo lại, cô chớp chớp mắt, nói: "Chúng ta... Không có khả năng."
"Vì sao lại không có khả năng?"
"Em không xứng với anh."
"Không có gì."
"Anh phải ra nước ngoài."
"Anh đã nói với em rồi, chúng ta cùng đi ra nước ngoài."
"Em không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa, em không đến ở Stanford."
Lộ Vân Phàm bỗng chốc ngậm miệng. An Hồng ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện ra sắc mặt của anh lúc này thật cổ quái.
"Làm sao em... biết được nơi anh đến học chính là Stanford? Ai đã nói cho em biết?"
"..." Hỏng bét, nói lỡ miệng rồi, An Hồng áo não xoay đầu đi.
Lộ Vân Phàm nắm tay cô lên: "An An, là Giang Bội nói cho em? Hay là ba anh đã nói?"
"..." Thái độ khí thế bức người của Lộ Vân Phàm làm cho An Hồng cảm thấy phiền chán.
"Cho dù anh không đến học ở Stanford, cũng có thể xin học ở một trường học khác. Stanford cách San Francisco rất gần, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on em có thể xin học ở trường học tại San Francisco. Anh sẽ giúp em bổ túc thêm về tiếng Anh."
"Lộ Vân Phàm, không phải đơn giản như anh vẫn nghĩ đâu."
"Có phải là ba của anh đã nói gì đó với em hay không?" Lộ Vân Phàm thực là một người rất thông minh, "Anh đã từng khơi thông với ba của anh rồi. Ông ấy đã đồng ý để cho em đu du học nước ngoài cùng với anh. Mọi chi phí đều không thành vấn đề. Từ trước đến nay ba của anh vẫn không có biện pháp để bắt ép anh được. Chỉ cần là anh thích, ông ấy sẽ không làm gì gây trở ngại."
An Hồng không muốn phải tiếp tục cái đề tài này nữa. Cô hỏi: "Anh nói cho em biết trước, vết thương kia của anh, đến tột cùng là bị ai đánh?"
"..." Lộ Vân Phàm gân cổ phùng miệng, đảo tròn mắt, vừa căng thẳng lại vừa nói nho nhỏ giải thích: "Hàn Hiểu Quân."
"Hả?" An Hồng choáng váng.
Lộ Vân Phàm đỏ mặt: "Anh nhìn thấy anhấy đi cùng với Tần Nguyệt, anh không nhịn được nên đã đánh nhau với anh ấy."
"Anh... Cái đồ ngu ngốc này! Anh... Anh ấy... Anh ấy cũng không bị thương đấy chứ?"
Lộ Vân Phàm trừng mắt to: "Anh ta đối xử với em như vậy, em còn quản chuyện anh ta có bị thương không cái khỉ gió gì?"
"Không phải." An Hồng thở dài, "Nói ra thì dài dòng lắm, Tần Nguyệt sinh bệnh rồi, anh biết không?"
Lộ Vân Phàm đương nhiên là không biết. Vài ngày sau, anh đi theo An Hồng đi bệnh viện số 2 thành phố J để thăm Tần Nguyệt, thuận tiện nói lời xin lỗi với Hàn Hiểu Quân.
Vết thương trên mặt của hai chàng thanh niên đều chưa biến mất hết. Lộ Vân Phàm đã cắt hết mái tóc màu đỏ của mình, chỉ chừa lại một tầng tóc đen mỏng manh. Bởi vì là mùa đông, anh đội lên đầu chiếc mũ len, cùng An Hồng đứng ở trước mặt Hàn Hiểu Quân.
"Thực xin lỗi, anh Hàn!" Lộ Vân Phàm khép mắt lại, "Không đánh anh bị thương đấy chứ? Đã gặp bác sĩ chưa?"
Hàn Hiểu Quân buồn cười nhìn lại Lộ Vân Phàm. Hai người bị thương, kẻ tám lạng người nửa cân, Lộ Vân Phàm lại nói chuyện giống như một doanh nhân như vậy. Hàn Hiểu Quân không so đo với Lộ Vân Phàm, hỏi An Hồng có nên đi vào hay không nhìn xem Tần Nguyệt.
An Hồng có chút do dự, một bàn tay Lộ Vân Phàm ôm lên vai cô, một bàn tay xách lên giỏ trái cây: "Đi chứ, tại sao lại không đi, Tần Nguyệt là bạn học cũ của chúng ta mà."
An Hồng vẫn chưa thể hạ được quyết tâm, lại đã nghe thấy Tần Nguyệt ở trong phòng bệnh quát lên: "Là An Hồng cùng Lộ Vân Phàm sao? Vào đi."
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm liếc nhìn nhau. Hàn Hiểu Quân cười, mở ra cửa phòng bệnh: "Gần đây tình hình của Tần Nguyệt cũng không tệ. Hai ngày này phải làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân để nằm viện. Bình thường người phải chạy thận lọc máu vẫn có thể có cuộc sống giống như của người bình thường."
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm tiến vào trong phòng bệnh. , Tần Nguyệt ngồi dựa vào ở trên giường bệnh, đang cười hì hì nhìn hai người bọn họ. Gương mặt của cô vẫn còn có chút phù thũng, tinh thần cũng không tệ lắm.
Nhìn tahays vết thương ở trên mặt Lộ Vân Phàm, Tần Nguyệt cười nói: "Còn chưa khỏe lại sao? Đau rất nhiều ngày rồi nhỉ?"
Lộ Vân Phàm xụ mặt ngồi xuống. Tần Nguyệt liền gọi bảo Hàn Hiểu Quân rót nước, giống như một nữ chủ nhân.
An Hồng có chút xấu hổ, cô nhìn sang Tần Nguyệt, nói: "Thật xin lỗi, tớ đã không tới thăm cậu luôn luôn được."
"Không sao hết! Mình cũng không đến mức độ nghiêm trọng như vậy. Một chốc cũng không chết được, chính là chỉ cực khổ cho Hiểu Quân." Tần Nguyệt luôn luôn cười, "Cảm ơn hai người đã tới thăm mình."
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Tần Nguyệt là bệnh nhân. Bốn người trong lúc nhất thời đều có chút không biết phải nói chuyện gì. Lộ Vân Phàm cũng không còn tính toán thay đổi không khí, chính là cứ ngơ ngác ngồi ở bên cạnh. An Hồng hỏi Tần Nguyệt một ít chuyện liên quan đến tình hình bệnh tật sau đó liền nói lời chào rồi rời đi.
Hàn Hiểu Quân đưa bọn họ đến trên hành lang. An Hồng quay lại nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của anh, nói: "Hiểu Quân, anh không cần phải tạo cho mình một áp lực quá lớn."
Hàn Hiểu Quân cười cười vẻ thật miễn cưỡng, nói: "Anh không sao, em cứ yên tâm."
"Dì đã biết chuyện Tần Nguyệt chưa?"
"Đã biết rồi, đã thật lâu rồi cũng không nói chuyện với anh."
"Chi phí chữa trị có khó khăn không? Không đủ thì có thể nói... , em cũng còn có một chút."
"Không cần, anh có thể giải quyết." Hàn Hiểu Quân thở dài, "Anh lo lắng nhất là không có thận để thay, dựa theo xếp hàng bình thường, căn bản là không thể đến lượt được. Anh đã nghĩ tìm bác sĩ nhờ hỗ trợ, nhưng cũng không có phương pháp gì khác."
Lộ Vân Phàm đột nhiên xen mồm vào: "Tôi có thể giúp anh nghĩ ra được biện pháp."
An Hồng và Hàn Hiểu Quân cùng nhìn về phía anh.
Lộ Vân Phàm nhìn hai người bọn họ, nói: "Ba của tôi có phương pháp, tôi có thể đi hỏi thăm chỗ ông ấy một chút. Chỉ là tôi không dám cam đoan có thể được hay là không thôi!"
Hàn Hiểu Quân nghiêm cẩn đứng lên: "Thật vậy chăng? Vậy thì xin nhờ cậu hãy giúp tôi việc đến hỏi bác sĩ một chút, thật sự là tôi... rất bận."
Lộ Vân Phàm đồng ý. Lúc này, y sĩ trưởng của Tần Nguyệt vừa vặn đến kiểm tra phòng, nhìn thấy ba người ở cửa phòng, anh chào hỏi với Hàn Hiểu Quân: "Cảm giác hiện tại của Tần Nguyệt như thế nào rồi?"
"Bác sĩ Trần." Hàn Hiểu Quân gật gật đầu, "Cảm giác của cô ấy cũng được, chỉ là thân thể tương đối mệt mỏi."
"Hiện tượng này bình thường, kê đơn thuốc phải tiếp tục ăn. Tôi hiện vào phòng trước để thăm bệnh cho cô ấy. Mọi người cứ việc tiếp tục nói chuyện với nhau!" Người bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo blu dài trắng, dáng người cao cao gầy teo, khuôn mặt thanh tú, đeo một bộ kính gọng vàng, người chừng độ 27, 28 tuổi, An Hồng chú ý tới chiếc bảng tên đeo ở trên ngực của anh. Trên đó có một dòng chữ ghi tên của anh: Trần Hàng.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |