Anh cao hơn anh ta rồi
← Ch.079 | Ch.081 → |
An Hồng đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cô đưa lưng về phía Lộ Vân Phàm, ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua phiêu động sa mỏng rèm cửa sổ chiếu vào trên thân thể cô. Cô xoã tung mái tóc dài, để tóc tùy ý buông lơi ở trên đầu vai, trên người mặc chiếc áo tắm màu trắng của khách sạn, đi chân trần đứng trên thảm trải sàn.
Lộ Vân Phàm nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Nhìn hai bắp chân dài của An Hồng lộ ra ở dưới áo tắm, anh không nhịn được liền cúi đầu nhìn lại thân thể của chính mình.
Tuy rằng anh sớm quen với bộ dáng hiện tại của bản thân, nhưng cứ mỗi một lần nhìn đến, trong lòng anh sẽ lại nhói lên đau đớn giống như trước kia, trong đó lại mang theo một chút xót xa lẫn tủi thân. Sau khi chân bị cắt, tâm tính của Lộ Vân Phàm đã điều chỉnh lại tốt rồi, thế nhưng mà giờ này khắc này, nhìn mình, nhìn lại An Hồng, anh vẫn cảm nhận được có một loại cảm xúc nào đó khang khác. Loại cảm xúc như thế này chỉ nảy sinh ra ở sau một lần bị thương đó. Trong hai năm nó đã ăn mòn quá tim của anh. Về sau này, sau khi anh trở lại trường học một lần nữa, học xong liền rời đi, trở về với cuộc sống bình thường, học tập, tốt nghiệp, công tác, lần lượt thành công chậm rãi mang anh ra khỏi những ký ức thống khổ.
Lộ Vân Phàm biết mình cũng không bất đồng với người khác nhiều lắm. , Tuy rằng trước kiaanh rất thích thú nhiều thứ này nọ, nhưng sau này cũng không thể làm tiếp đến, chỉ là anh vẫn tự tin như trước, tiêu sái như trước. So sánh với chúng sinh ở trên đời này, anh biết mình đã lấy được nhiều lắm. Chỉ là, ngày qua ngày, nơi sâu kín đáy lòng anh luôn có một cái ý niệm rục rịch ở trong đầu. Sau khi kết giao cùng Khổng Lam chứng nửa năm, cái ý nghĩ này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng đã khiến cho anh làm ra hành động như vậy.
Đầu Lộ Vân Phàm đột nhiên có chút choáng váng, anh giơ tay xoa cái trán. Tthật nóng, anh biết mình thật sự đã bị phát sốt rồi. Anh nghĩ tới chuyện mà Trần Hàng đã nói với anh về cuộc sống vài năm qua của An Hồng, một ngày trước đây. Rốt cuộc anh đã biết... anh đã sai lầm rồi, hơn nữa còn sai đến quá đáng.
Trong trí nhớ của anh, cũng đã từng có cảnh tượng tương tự như thế này. Hôm đó cũng là vào một buổi sáng sớm, anh tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào, phát hiện cái chăn cuộn đống lại tán loạn ở bên người, không thấy bóng dáng người kia đâu.
Mới mười tám tuổi, trong lòng Lộ Vân Phàm thấy có chút sợ hãi. Anh vội vàng xoay người ngồi dậy, nhìn khắp mọi nơi, lúc ấy mới phát hiện ra cô đang yên tĩnh đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Khi đó, trên người An Hồng chỉ bọc một tấm khăn tắm. Lộ Vân Phàm có thể nhìn thấy bờ vai để trần của cô. Chiếc khăn tắm bao vây quanh dáng người yểu điệu của cô. Dưới ánh mặt trời, da thịt của cô hiện ra khỏe mạnh sáng bóng, cánh tay dài nhỏ buông thõng ở bên người, thỉnh thoảng lại nâng lên vén lại một chút tóc của mình, tư thế gợi cảm không nói nên lời.
Tóc của An Hồng vừa mới dài quá vai, lại vừa đen vừa sáng bóng, có chút bù rối. Cô luôn luôn đưa lưng về phía Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm suy đoán nét mặt của cô, không nhịn được liền bước xuống giường, đi đến bên người cô.
Anh từ phía sau nhốt chặt lấy thân thể của cô, vùi cằm vào hõm vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." An Hồng trả lời vẻ buồn buồn.
"Còn đau không?"
"..."
"An An." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, anh nắm thật chặt cánh tay, giọng nói thật dịu dàng: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua đã làm em bị đau rồi!"
"..."
"Bất quá..." Anh trái lại tự cười ra thành tiếng, nghĩ đến chuyện phát sinh đêm hôm trước, mặt cũng đỏ lên, "An An, thực rất thoải mái."
"Chán ghét!" Đối An Hồng mà nói, thực sự là không có tí ti thoải mái nào đáng nói. Cô gần như khó ngủ cả một đêm, lúc ngủ lúc tỉnh, rồi lại ngủ lại tỉnh. Trời còn chưa sáng, cô liền trợn tròn mắt chờ mặt trời mọc.
"Tại sao vậy, thật sự như vậy sao?" Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên, cùng cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Hóa ra căn phòng này của anh có thể nhìn thấy biển: "An An, từ giờ trở đi, anh đã là của em rồi, chỉ là của một mình em."
"Em mới không cần!"
"Ai! Em bội tình bạc nghĩa nhé!" Lộ Vân Phàm giở trò xấu cắn vào vành tai của cô, "Lần đầu tiên của người ta đều đã tặng cho em rồi! Em phải chịu trách nhiệm với anh."
An Hồng không nói gì, đưa tay về phía sau nghĩ muốn nhéo anh một cái. Không nghĩ tới bỗng chốc tay của cô lại đụng phải thân thể lõa lồ của anh. Cô sợ tới mức rút lại tay, la hoảng lên: "Lộ Vân Phàm, mới sáng tinh mơ anh đùa giỡn lưu manh cái gì vậy! Chạy nhanh đi mặc quần áo!"
Lộ Vân Phàm cười bật lên thành tiếng, anh một phen ôm lấy An Hồng, không để ý đến tiếng thét chói tai lẫn sự giãy dụa của cô, cứ thế liền ném cô trở về trên giường.
Anh cúi người xuống, nói nhỏ ở bên tai cô: "Thẹn thùng sao? Chuyện này có là cái gì, các đôi vợ chồng không phải đều làm như thế hay sao?"
"Ai là vợ chồng với anh chứ! Bệnh thần kinh! Mau mặc quần áo vào!" An Hồng bịt chặt lấy đôi mắt, xoay đầu đi không nhìn anh.
Lộ Vân Phàm cười ha ha, rốt cục đứng lên, đến bên chiếc túi du lịch của mình, lôi quần áo ra mặc vào.
An Hồng từ trên giường ngồi dậy, từ giữa kẽ tay nhìn thấy Lộ Vân Phàm đã khoác lên mình chiếc áo T-shirt và mặc chiếc quần ngố rồi, lúc này cô mới yên lòng để tay xuống.
"Này." Cô gọi anh.
"Hả?"
"Quần áo của em thì phải làm sao bây giờ đây? Đều trong toilet cả rồi, lại còn bị làm ướt..."
Lộ Vân Phàm cười, nói: "Để anh đi lấy giúp em."
Lộ Vân Phàm thật sự đi đến trong phòng An Hồng, đón nhận ánh mắt bỡn cợt của Tiêu Lâm giúp cô mang lại quần lót, áo ngực cùng áo đầm sạch sẽ. Hai người mặc xong thì đi xuống lầu ăn điểm tâm, phát hiện ra những người khác đều đang lén lút đánh giá hai người bọn họ, trên mặt mang biểu tình nghiền ngẫm.
An Hồng xấu hổ tới cực điểm. Cô cúi đầu nâng húp mạnh cháo trắng, gương mặt đỏ au giống như gan heo vậy.
Tâm tình của Lộ Vân Phàm cũng rất tốt. Anh ngồi ở bên người An Hồng, gắp rau ngâm, xúc ruốc bông vào trong chén của cô, nhắc nhở cô ăn cẩn thận kẻo bị nóng.
Tiêu Lâm một bên gặm bánh bao thịt, một bên mở trừng hai mắt thật to nhìn vào An Hồng, không nhịn được nữa hỏi: "An Hồng, trên cổ chị là cái gì vậy? Bị muỗi cắn thành một mảng lớn như vậy sao?"
"Phốc..." An Hồng vừa mới xúc một ngụm cháo lên miệng, thiếu chút nữa thì đã phun sạch ra. Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn lại, hóa là một vết quả dâu tây nhỏ, anh tự đưa tay qua khẽ xoa xoa, nói: "Ờ, con muỗi này thật sự rất lớn đó!"
An Hồng quay đầu trợn mắt nhìn anh, phủi cái tay của Lộ Vân Phàm ra, bản thân sờ sờ lên cổ, nói: "À, ừ... Tối qua có con muỗi, không làm sao đánh được nó."
Trình Húc, Từ Mạt Mạt ở bên cạnh không thể nén nhịn nổi, nhún nhún vai mà cười không ngừng. Tiêu Lâm vẫn không hiểu lắm, nói: Không phải trong phòng vẫn có nhang trừ muỗi đốt điện đó sao."
"Con muỗi này có tính kháng thuốc cao, ý chí kiên định, hun không chết được." Lộ Vân Phàm rót cho Tiêu Lâm một chén sữa, "Tiểu quỷ, uống sữa tươi."
"Ai là tiểu quỷ! Anh mới là tiểu quỷ!" Tiêu Lâm cong miệng lên.
"Anh của em đây đã trưởng thành rồi! Nơi này người còn tuổi vị thành niên chỉ có một mình em thôi!"
"Hừ! Ngoại trừ em ra, không phải người nhỏ tuổi nhất ở đây chỉ có mình anh thôi hay sao! Em không phải, chính anh mới là tiểu quỷ!"
*****
"Ai ai ai! Tốt xấu gì anh đây cũng là bạn trai của chị gái em, làm sao em cũng không nghĩ mà gọi anh đây một tiếng anh rể đi!" Lộ Vân Phàm ôm lấy vai An Hồng, đắc ý cười rộ lên.
"Ọe..." Tiêu Lâm làm một biểu cảm muốn nôn mửa một chút, bưng ly sữa cùng bánh bao đi tới ngồi bên cạnh Từ Mạt Mạt, "Chị Mạt Mạt à, bọn họ thật là đáng ghét!"
"Hai người được rồi đó! Đừng có dạy hư cô gái nhỏ!"
Từ Mạt Mạt nói xong, rồi liếc mắt một cái nhìn sang Trình Húc, bọn họ nhìn thấy bộ dạng của An Hồng cùng Lộ Vân Phàm, một người luôn luôn đỏ mặt cúi đầu không nói chuyện, một người khác lại vui vẻ ra mặt, phảng phất như vừa trúng giải thưởng lớn vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ lên.
Hứa Lạc Phong luôn luôn yên tĩnh ăn bữa sáng giở báo chí, không để ý tới chuyện bọn họ cười đùa. An Hồng giương mắt nhìn nhìn sang cậu ta, không cẩn thận đón nhận được ánh mắt Hứa Lạc Phong. Ánh mắt lãnh lạnh nhạt đạm, còn mang theo một chút trào phúng, cô lập tức cúi đầu, chẳng biết tại sao liền cảm thấy khó chịu.
Lại một ngày vui vẻ nữa trôi qua.
Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đi bơi lội ở trong biển.
An Hồng duỗi dài thân thể, lướt người thật mạnh, phảng phất như là muốn phát tiết cái gì đó vậy.
Lộ Vân Phàm luôn luôn đi theo bên người cô, chờ cô bơi lội mệt mỏi, mới lôi kéo tay cô chậm rì rì cùng nhau bơi về hướng ven bãi biển.
"Em vẫn còn đang tức giận à?" Lộ Vân Phàm ở trong nước biển ôm hông của An Hồng. Người con gái trẻ tuổi. da thịt nhẵn nhụi mềm mại, ở trong nước vuốt trơn tuột, làm cho Lộ Vân Phàm tâm động không thôi.
An Hồng ngậm miệng, cô suy nghĩ thật lâu, mới quay đầu chống lại ánh mắt của anh, nói: "Lộ Vân Phàm à, em không phải là một con người tùy tiện."
"Anh cũng không phải là con người như vậy mà." Lộ Vân Phàm nhíu mày trả lời.
"Em không muốn chúng ta làm chuyện kia... sớm như vậy. Chuyện ấy..."
"Anh mỗi ngày đều mơ tưởng."
"Hả?"
"Mỗi ngày mỗi ngày, anh đều nghĩ muốn được ăn em như vậy!" Lộ Vân Phàm cạp cạp cái miệng, còn liếm liếm đầu lưỡi, "Hương vị thật không tệ."
"Này! Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đó!" An Hồng có chút tức giận rồi.
Lộ Vân Phàm biết cô đã có chút tức giận dựng lông lên rồi, lập tức thu hồi biểu tình bỡn cợt náo loạn của mình lại. Anh kéo hai tay An Hồng, nói: "Anh cũng rất nghiêm chỉnh mà nói, An An, em phải biết là anh đã thích em từ rất lâu rồi. Anh luôn luôn cho rằng, hai chúng ta sớm hay muộn đều sẽ là của nhau, sớm một chút trễ một chút cũng không có gì quan trọng, quan trọng là, cả đời này anh chỉ có một mình em!"
"Nhưng mà... Anh vừa mới trưởng thành mà thôi!" An Hồng nói có chút ảo não, cô thật sự không tin tưởng lời nói của anh.
"Vẫn là nói, em dự định về sau sẽ không quan tâm đến anh nữa sao?" Biểu tình của Lộ Vân Phàm lộ vẻ tủi thân: "An An, có phải cả đời này em cũng sẽ chỉ có một mình anh thôi chứ, đúng hay không?"
"..." An Hồng không biết nên trả lời Lộ Vân Phàm như thế nào.
Lộ Vân Phàm đợi không được đáp án của cô, anh chớp chớp mắt, có chút xúc động: "Em không muốn kết hôn với anh hay sao?"
"Nào có, bây giờ ai đã nói đến chuyện này đâu!" An Hồng rút tay về, xoay người đi về hướng trên bờ cát.
Lộ Vân Phàm nhìn cô có chút không hiểu lắm. Anh đột nhiên dẫm xuống nước đi nhanh đuổi theo, một phen kéo tay của An Hồng lại, lôi cô tới trong lòng mình, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Bọn họ đứng ngay ngắn ở trong nước biển sâu đến thắt lưng mà hôn môi. Sóng biển vọt tới trên người bọn họ, từng phát từng phát đánh thẳng vào thân thể của bọn họ, sức nâng của nước khiến cho hai chân của bọn họ không thể đứng ổn định được. Thế nhưng mà cái ôm của Lộ Vân Phàm cực kỳ mạnh mẽ mà có lực, nụ hôn của anh cứ như thế tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
Hai người một mực hôn nhau đến lúc hô hấp khó khăn. Đến khi môi của hai người đều bị mút đau, Lộ Vân Phàm mới chịu buông An Hồng ra.
Ánh mắt anh đen bóng thâm thúy, lộ ra ánh nhìn cực nóng. Anh cúi đầu để trán ởtrên trán của An Hồng, nói: "An An, ở tại nơi này anh xin thề, anh nhất định không sẽ rời khỏi em, chuyện tối ngày hôm qua, anh... rất vui vẻ! Anh nhất định sẽ có trách nhiệm đối với em."
"..." An Hồng khép mắt lại, không nói gì.
"Em không tin sao?" Lộ Vân Phàm đứng thẳng thân thể, dựng thẳng ba đầu ngón tay lên: "Nếu như anh không làm được, sẽ khiến cho trời giáng tội anh!"
"Đừng nói nữa!" An Hồng che cái miệng của anh lại, nhỏ giọng nói, "Được rồi, emtin tưởng."
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền nở nụ cười, anh ôm An Hồng vào trong ngực, nói: "Yên tâm đi, An An. Anh chỉ thích em thôi, đời này đều sẽ không bao giờ thích những người khác."
"Lộ Vân Phàm."
"Hả?"
"Rốt cuộc anh yêu thích em về cái gì vậy?"
"Toàn bộ."
"Cái gì cơ?"
"Đúng đấy toàn bộ em!" Lộ Vân Phàm vỗ vỗ vào lưng của An Hồng, cười nói, "Anh thật sự cũng không biết là bắt đầu từ khi nào thì như vậy. Nhưng tóm lại, anh chính là thích em, thật thích, thật thích."
"..."
Một đám người trẻ tuổi ở trên đảo Cổ Lãng chơi đủ một tuần, mới về đến phân khu Hạ Môn. Đương nhiên, An Hồng không còn cùng Lộ Vân Phàm qua đêm nữa. Trở lại Hạ Môn, Từ Mạt Mạt cùng Tiểu Cốc làm hướng dẫn du lịch cho mấy người bọn họ, đã dẫn bọn họ đi thăm thú một vài phong cảnh trong nội thành, như chùa Nam Phổ Đà, trường đại học Hạ Môn, thăm Pháo đài cổ Lý Sơn, thôn Tập Mỹ...
Bọn họ cùng nhau đi xe đạp đôi ở vòng xoay trên đường. Lộ Vân Phàm cùng An Hồng mặc áo sơmi tình nhân, có ô vuông đỏ thẫm, nghênh đón gió biển thổi đến vù vù, làm cho áo của Lộ Vân Phàm bị thổi đến phồng lên, Hai vạt áo sơmi lại càng không ngừng lật qua lật lại phần phật. An Hồng ngồi ở sau lưng anh, lúc mới đầu còn ra sức dẫm xuống bàn đạp, về sau mệt mỏi liền ngừng lại, để cho một mình Lộ Vân Phàm hì hục đạp xe.
Mái tóc đen của Lộ Vân Phàm tung bay. An Hồng không nén nhịn được, liền đứng lên ở trên bàn đạp, một bàn tay để ở trên vai của Lộ Vân Phàm, một bàn tay kia thì giơ lên.
Gió thổi xuyên qua đầu ngón tay, cô cười rất lớn tiếng, Lộ Vân Phàm nghe vào trong tai, trong lòng cũng rất vui vẻ, anh một bên vừa đạp xe một bên kêu: "Này! Em hãy cẩn thận một chút!"
"Không có chuyện gì! Không ngã được đâu!"
"Mệt chết! Em đúng là quỷ lười, cũng không chịu đạp xe giúp anh!"
"Hắc hắc, em sẽ không đạp xe đâu!"
Lộ Vân Phàm cười cười, cũng không đáp lời, chỉ là cố ý làm cho đầu xe hơi lắc lư một chút. An Hồng hét lên một tiếng, vội vã ngồi xuống, đánh vào phía sau lưng anh bồm bộp, miệng kêu lớn: "Hù chết người ta!"
"Ai bảo em cứ muốn biểu diễn tạp kỹ." Lộ Vân Phàm quay đầu lại cười, lại nhìn thấy Hứa Lạc Phong mang theo Lili, Trình Húc mang theo Tiêu Lâm, Tiểu Cốc mang theo Từ Mạt Mạt phóng qua từ bên cạnh bọn họ.
"Thi đấu nào! Có chịu hay không?" Trình Húc hướng Lộ Vân Phàm hơi hất càm.
"Sợ gì chứ! Thi nào! Đến cái cờ đỏ ở căn phòng phía trước kia nhé!"
"Đi nào! Tiêu Lâm cố lên!" Trình Húc cúi thân mình xuống, lập tức dùng sức đạp xe.
"Vâng!" Tiêu Lâm lớn tiếng trả lời Trình Húc, lập tức cũng nỗ lực đạp xe. Một cái xe đạp rào rào đạp xe một chút liền chạy trốn ra ngoài.
Tiểu Cốc mang theo Từ Mạt Mạt theo sát phía sau.
"An An! Chúng ta lên!" Lộ Vân Phàm lớn tiếng kêu.
An Hồng cũng không chịu thua mạnh mẽ hô to một tiếng "Xông lên a ...a..." rồi cùng với Lộ Vân Phàm cùng nhau nhanh chóng dồn sức lên bàn đạp.
"Bọn họ thật là ấu trĩ!" Lili ngồi ở sau lưng Hứa Lạc Phong, khẽ cười cười.
Hứa Lạc Phong lắc đầu, vẫn đạp xe như trước, không nhanh không chậm. Anh nhìn theo hai cái áo sơ mi kẻ ô vuông màu đỏ, sức lực đủ mười phần càng vượt lên càng xa, rốt cục vượt qua hai chiếc xe đạp khác, khóe miệng liền hơi cong lên một chút, không dễ dàng phát giác.
*****
Trong khi rời đi khỏi đường vòng xoay, Lộ Vân Phàm nhờ một người đi đường chụp hộ mấy tấm hình chung giúp bọn họ.
Lấy biển lớn làm bối cảnh, tám người tuổi trẻ cùng tụ một chỗ,
Trên mặt mỗi người đều mang theo biểu tình khoa trương tùy ý. Bọn họ làm đủ loại động tác buồn cười, dùng máy ảnh ghi chép lại năm tháng thanh xuân mà bọn họ đã từng trải qua.
Lộ Vân Phàm ôm An Hồng vào trong ngực, hai người cùng nhau giơ hai ngón tay thành chữ V, cười đến cực kỳ xán lạn.
Sắc màu áo sơmi tình nhân ấm áp đặc biệt dễ thấy. An Hồng tựa vào bên người Lộ Vân Phàm, vươn tay làm tư thế bắn súng vào dưới cằm của anh cằm, hoặc là cô làm điệu bộ hai cái tai thỏ ở phía sau đầu Lộ Vân Phàm, hoặc là Lộ Vân Phàm cõng An Hồng ở trên lưng, An Hồng kéo hai lỗ tai của anh, còn anh làm bộ dáng biểu tình giống như một cô vợ nhỏ vậy... Tóm lại, tóm lại, đây chính là một kỳ nghỉ hè đặc biệt nhất, một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất, một kỳ nghỉ hè làm cho người ta khó quên nhất.
Ở tại cái thành thị vùng duyên hải đó, ở trên hòn đảo nhỏ xinh đẹp đó, tại mùa hè năm đó, bọn họ rốt cục... đều đã trưởng thành.
Sau khi trở lại thành phố J, cách thời gian phải đi học cũng chỉ có nửa tháng nữa.
An Hồng tiếp tục đi làm tại tiệm gà rán KFC. Vào một ngày chạng vạng, cô nhận được điện thoại của Hàn Hiểu Quân.
"Hiểu Quân!" Cô có chút ngoài ý muốn, bởi vì dịch SARS, Hàn Hiểu Quân ở lại công trường đẩy nhanh tốc độ thi công, anh cũng đến mấy tháng chưa có trở về nhà rồi.
"Vừa gọi điện thoại đến nhà em, bà ngoại nói em đang đi làm. Em làm ở tiệm gà rán KFC gần khu nhà em sao?"
"Đúng vậy đó, em cũng đã sắp tan tầm rồi."
"vậy sao, anh lập tức đi ngay đến đó, em đợi anh ở đó, buổi tối anh đi đến nhà em để thăm bà ngoại một chút."
"Vâng, được ạ!"
An Hồng thay xong quần áo đi ra khỏi tiệm gà rán KFC. Hàn Hiểu Quân đã đứng hút thuốc ở một bên cửa, đang chờ cô.
Anh phơi người đến thật sự đen thui. Mái tóc cắt ngắn ngủn, mang trên mặt vẻ mặt mỏi mệt, khi nhìn thấy An Hồng anh liền nở nụ cười.
"Tới rồi sao!" An Hồng đi đến bên người anh, "Tại sao anh không đi vào trong phòng một chút... , bên ngoài nóng quá."
"Anh hút thuốc mà." Hàn Hiểu Quân dụi điếu thuốc lá ở trong thùng rác: "Gần đây em có khỏe không? A Hồng, thật sự rất xin lỗi, mẹ em xảy ra chuyện, anh cũng không thể trở về."
"Không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại Tiêu Lâm đang sống cùng với em ở đây, sau học kỳ con bé đã chuyển trường trở lại đây."
"Bà ngoại nói cho anh biết, em có việc gì cần anh hỗ trợ, thì em hãy với nói anh, trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ ở lại thành phố J, nghỉ ngơi hai tháng rồi đi."
"Cũng không có việc gì đâu."
Kỳ thực trong khoảng thời gian này, trong nhà đích xác có thật nhiều chuyện cần có người hỗ trợ. Ví dụ như cô vừa mua giường, đồ đạc trong nhà liền cần phải khuân vác điều chỉnh; ví dụ như vấn đề chuyển trường của Tiêu Lâm; ví dụ như tất cả những thủ tục còn sót lại của mẹ và bác sĩ Tiêu, sau khi đã qua đời ở thành phố L; ví dụ như đèn huỳnh quang trong phòng khách đột nhiên hỏng rồi phải thay đổi bóng đèn mới; ví dụ như cống thoát nước trong toilet bế tắc cần phải khơi thông; ví dụ như mua gạo mua dầu, ví dụ như mua một số đồ vật nặng gì đó...
Có chút việc nhỏ trong cuộc sống, ở trong quá trình trưởng thành của An Hồng, nếu như không phải là bà ngoại cùng An Hồng tự mình giải quyết, nếu không phải là nhờ hàng xóm hỗ trợ, cũng sẽ phải chờ mẹ cùng bác sĩ Tiêu trở về xử lý, mà bây giờ, nhưng toàn bộ bây giờ đều dựa vào... Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm gọi thêm Trình Húc, hai chàng thanh niên giống như công nhân bốc vác vậy, đến nhà An Hồng giúp cô chuyển đồ đạc. Lộ Vân Phàm đứng ở trên ghế học để thay đổi bóng đèn, anh để trần cánh tay cầm dụng cụ thông tắc bồn cầu để hút thông bồn cầu, đột nhiên bị nước bẩn toát ra ồ ồ, sợ tới mức nhảy cẫng lên kêu la, rốt cục sau khi khơi thông được rồi, anh lại hướngvề phía An Hồng lộ ra nụ cười đắc ý. Lộ Vân Phàm cùng An Hồng trở lại thành phố L tiến hành làm các thủ tục có liên quan đến mẹ và bác sĩ Tiêu. Anh còn nhờ cậy người thân thích trong nhà, giúp Tiêu Lâm làm thủ tục chuyển trường thỏa đáng. Có khi anh tay trái xách dàu, tay phải vác gạo, đi lên lầu ba vừa đi vừa thở...
An Hồng lấy khăn lông lau mồ hôi giúp anh, thấy anh cầm lấy bình nước, ngước cổ lên liền uống ùng ục ùng ục cạn hết một bình nước, thì không sao nhịn được liền cười rộ lên.
Có đôi khi Lộ Vân Phàm thật ngây thơ, có đôi khi, lại khiến cho người ta quên mất tuổi của anh. An Hồng tựa vào trên người anh, cùng anh tản bộ dưới lầu, trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy thật bình thản, thật bình tĩnh. Mà chàng thanh niên này mới vừa tròn mười tám tuổi, có lẽ anh là một người thật sự cả đời có thể dựa vào.
An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân sóng vai đi về hướng tiểu khu Hòa Bình. Mới đi được một nửa đường, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu vừa nhìn thấy, lập tức nở nụ cười nhận điện thoại.
"A lô."
"Này! Em như thế nào rồi? Anh vừa đến tiệm gà rán KFC." Giọng nói của Lộ Vân Phàm có chút gấp gáp, hiển nhiên là anh vừa mới chạy bộ trên một đoạn đường.
"Không phải anh nói xế chiều hôm nay đi đá bóng hay sao?"
"Đá xong rồi, nhìn thời gian không sai biệt lắm, nghĩ còn có thể tới đón em. Em đang ở chỗ nào đấy?"
"À... Ở trạm xe bus bên cạnh cầu Thạch Gia."
"Chờ ở đó, anh sẽ đi đến đó!"
"Ấy này..." An Hồng còn chưa nói xong, Lộ Vân Phàm đã cúp điện thoại.
Cô ngẩng đầu cười cười đối với Hàn Hiểu Quân. Trên mặt Hàn Hiểu Quân vẫn không có biểu cảm gì, một lát sau anh mới hỏi: "Ai vậy?"
"Ách... Là Lộ Vân Phàm, anh đã từng gặp đó."
"Vậy sao, cậu ta tìm em có chuyện gì vậy?"
"Cậu ấy..." An Hồng nghĩ nghĩ, nhìn ánh mắt của Hàn Hiểu Quân, nói, "Em đã đáp ứng kết giao cùng cậu ấy rồi."
Hàn Hiểu Quân kinh ngạc, hơi lặng đi một lát. Anh nhìn An Hồng, một hồi lâu sau mới hồi phục lại sự bình tĩnh, anh nhếch miệng cười cười: "Rất tốt, cậu ta so với em ít tuổi hơn..."
"Hai tuổi." An Hồng có chút thẹn thùng, lại nói bổ sung thêm: "Còn nhiều hơn một tháng nữa."
"Vậy sao." Hai tay của Hàn Hiểu Quân ở trong túi quần nắm chặt lại, mũi chân đá đá vào tảng đá trên mặt đất, "Ngày trước anh đã sớm nói với em rồi, cậu ta thích em."
"Hình như là như vậy!."
"Hai người đã ở cùng nhau bao lâu rồi?"
An Hồng còn chưa kịp trả lời, một cánh tay đã hoàn toàn chiếm hữu bờ vai của cô.
Một chàng trai trẻ tuổi một bên thở, một bên lớn tiếng trả lời: "Đã lâu rồi, thật lâu, thật lâu, thật lâu lắm lắm rồi."
"Nói hươu nói vượn cái gì vậy!" An Hồng vỗ vỗ lên tay anh. Lộ Vân Phàm rốt cục đứng thẳng người lên, anh lau mồ hôi ở trên mặt. Hiển nhiên là anh đã chạy đến đây thực vội. Anh hướng Hàn Hiểu Quân vươn tay ra: "Xin chào! Hàn Hiểu Quân, một lần nữa tự giới thiệu, bạn trai của An Hồng, Lộ Vân Phàm."
"Xin chào!" Hàn Hiểu Quân bắt tay với anh, cảm giác Lộ Vân Phàm thật sự đang dùng sức nhéo nhéo tay anh, tiện đà liền nhếch môi nở nụ cười.
Lộ Vân Phàm nới tay, lại ôm lấy bờ vai của An Hồng, mang chút tự nhiên quen thuộc hỏi: "Thật lâu rồi không thấy anh, gần đây ở chỗ anh đang bận rộn lắm phải không?"
"Luôn luôn phải đi công tác, công trình vừa kết thúc thì mới trở lại đây được." Hàn Hiểu Quân nâng cổ tay nhìn xem đồng hồ, lại nhìn sang An Hồng, nói, "A Hồng, buổi tối anh còn có chút việc bận. Anh đi trước, ngày khác anh sẽ đến để thăm bà ngoại nhé."
"Hả?" An Hồng có chút sững sờ.
"Lần sau gặp lại nhé. Anh đi đây, hẹn gặp lại." Hàn Hiểu Quân giương tay về hướng Lộ Vân Phàm vẫy chào một cái, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
An Hồng nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng có chút thất lạc. Quay đầu nhìn sang Lộ Vân Phàm, anh vẫn như trước không chịu để tâm cười, cúi đầu xuống đón nhận ánh mắt của cô. Lộ Vân Phàm cười đến càng vui vẻ hơn: "An An, anh cao hơn anh ta rồi!"
"..." An Hồng không nói gì, ai có thể nói cho cô biết, Lộ Vân Phàm đầu óc thông minh như vậy, trong đầu giờ đang suy nghĩ cái gì nhỉ?
← Ch. 079 | Ch. 081 → |