An An, chân anh đau lắm!
← Ch.078 | Ch.080 → |
Mưa rơi đầy trời, mưa rơi đến xối xả, không trung phảng phất chỉ còn có sự yên lặng.
Toàn bộ thế giới lúc này chỉ còn lại hai người, mặt đối mặt đứng cách xa nhau mấy thước.
Mái tóc dài của An Hồng đã bị mưa giội ướt đẫm. Những sợi tóc dài mảnh bết lại thành từng vệt từng vệt, dán sát ở trên gương mặt của cô. Ánh mắt cô lộ ra mê mang, còn có chút tuyệt vọng.
Cô chỉ vào Lộ Vân Phàm hô to: "Vì sao anh vẫn còn muốn xuất hiện ở nơi này? Vì sao? Lộ Vân Phàm! Tôi không có sức lực để chơi đùa với anh nữa! Cái trò chơi này, mẹ kiếp, một chút cũng không có gì hay mà chơi đùa! Tôi van cầu anh, hãy bỏ qua cho tôi đi! Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì anh mới có thể buông tha cho tôi đây? Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào đây! Anh nói với tôi đi! Nói với tôi đi..."
Cô bỏ cái túi xách trong tay xuống, chậm rãi thu mình ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bả vai, co rút thành một cục ở trong mưa.
Lộ Vân Phàm trầm mặc nhìn cô, chậm rãi đi tới gần An Hồng.
Đứng ở trước mặt An Hồng, Lộ Vân Phàm hơi hơi xoay người, bàn tay phủ lên trên đầu cô.
Thân mình An Hồng run lên, đột nhiên giật bắn người lên giống như bị điện giật vậy Cô xoay người muốn bỏ chạy, nhưng Lộ Vân Phàm đã kéo cánh tay cô lại, lôi cô vào trong lòng mình.
"An An!" Anh vứt bỏ chiếc nạng xuống, hai tay gắt gao ôm lấy cô, dùng đủ mười phần khí lực. Bàn tay anh nặng nề vuốt ve nơi sống lưng của cô. Anh ấn đầu của cô ở trên vai mình, cảm nhận được thân thể cô run rẩy kịch liệt.
An Hồng nhắm mắt lại. Trong đầu đột nhiên liền hỗn độn. Vòm ngực của anh thật ấm áp, rất quen thuộc, nhưng lại lộ ra chút ẩm ướt lạnh lẽo. Cô cũng không ôm anh ngược trở lại. Hai bàn tay của cô chính là nắm chặt lại, cúi đầu ở bên người anh, tùy ý để cho Lộ Vân Phàm một lần lại một lần gọi tên của cô ở bên tai.
"An An... An An... An An..."
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.
An Hồng đột nhiên mở to mắt, bỗng chốc liền tỉnh táo lại. Cô nghĩ lúc này là lúc nào, đây là đang ở nơi nào, nhớ đến người đang ở trước mặt mình đến tột cùng là ai! Cảm giác tuyệt vọng thoáng chốc liền bao phủ lên trái tim của cô. An Hồng bắt đầu thét chói tai, bắt đầu giãy dụa, bắt đầu giãy giụa như phát điên lên rồi, cố gắng muốn thoát ra khỏi anh.
Trong trí nhớ của cô cũng đã từng có một ngày mưa như vậy. Ngày ấy, anh nói: An An, cho dù cậu có chạy đến đâu thì tôi đều có thể đuổi theo cậu được.
Đó cũng là vào buổi tối, An Hồng đeo trên lưng chiếc túi chéo chạy như điên trên đường. Nước mưa tạt vào người cô, nhưng cô lại không chút để ý, trong lòng chỉ có một loại xúc động khó hiểu.
Phía sau cô là tiếng bước chân chạy chưa bao giờ ngừng lại, tiết tấu rõ ràng, lực lượng đủ mười phần. Đó là tiếng bước chân đặc hữu của một thiếu niên mười bảy tuổi. Cậu ta vẫn luôn luôn duy trì cự ly đối với cô, không đuổi theo cô, cũng không mở miệng gọi cô, chính là ở trong trận mưa to đó, đã chạy trong mưa cùng cô qua mấy cái ngã tư.
Khoảng thời gian vui vẻ điên cuồng của tuổi trẻ ấy, rốt cuộc không trở về được nữa rồi!
Bọn họ đã từng đều có ánh mắt trong suốt chân thật, ngồi ở trong phòng học, quay đầu nhìn lại, chung qui có thể nhìn thấy được gương mặt của một cậu trai trẻ đang cười hì hì.
Người ấy ở trên xe bus dùng lực mạnh mẽ vẫy vẫy tay hướng về phía cô; người ấy mở rộng hai tay song chưởng cưỡi ở trên xe đạp, mái tóc đen đón gió tung bay, tiếng cười lớn vang xa; người ấy từ phía sau dường như ảo thuật đã biến ra một chuỗi kẹo hồ lô dâu tây; người ấy đã nắm tay cô chạy như điên ở trước mặt bọn côn đồ; người ấy khi cô ở trong thời kì không bình thường đã đưa bờ vai để cho cô dựa vào; người ấy ở bên cạnh bể phun nước đã ôm cô mà xoay quanh đến điên cuồng, người ấy và cô đã ôm hôn nhau ở dưới ánh trăng, trong làn nước biển...
Bọn họ từng có khoảng thời gian thiếu niên vui vẻ như vậy. Sau này, lại đã trải qua sự tổn thương thảm thiết, làm cho bọn họ khi quay đầu lại, rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng lẫn nhau. Thanh xuân chính là một giai đoạn giống như một chuyến xe lửa, một đường đi phía trước, vĩnh viễn không bao giờ có vé trở về.
An Hồng kêu đến cả giọng ở trong mưa khàn. Cô hung hăng đám đã người đàn ông ở trước mặt, đánh anh, cắn anh, cào cấu anh, đá anh, nước mắt hòa với nước mữa tràn ngập trêm gương mặt của cô. Mấy ngày qua cô luôn phải nhẫn nhịn, rốt cục tại giờ phút này đã bùng nổ. An Hồng chỉ hy vọng có thể từ bên người anh né ra. Khi tránh né ra được rồi, dùng hết khí lực toàn thân, tránh thoát đi rất xa!
Nhưng Lộ Vân Phàm vẫn không chịu buông tay, cứ mặc kệ để cho cô đánh. Cho dù cô có đánh anh đau đớn bao nhiêu, anh vẫn cứ chỉ ôm lấy cô thật chặt chẽ, tựa như là ôm lấy sự hi vọng cuối cùng.
Anh chỉ biết là, không thể để cho cô rời khỏi mình, tuyệt đối không thể để cho cô rời khỏi nữa! Nếu cô rời đi, bọn họ lại thật sự sẽ không còn có cái gì nữa.
An Hồng tránh né không thoát được, đột nhiên liền nổi lên sự tàn nhẫn. Cô một cước dẫm lên trên chân trái của Lộ Vân Phàm, đầu gối còn húc lại một cái vào trên đầu gối trái của anh.
Chỗ mắt cá chân của Lộ Vân Phàm vẫn còn đang quấn băng gạc, lúc này bị giẫm một cái, cơn đau nhức kịch liệt tức khắc truyền đến. Anh rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, chân trái mềm nhũn, thân mình liền ngã nhào về hướng trên đất.
Nhưng bàn tay của Lộ Vân Phàm vẫn gắt gao nắm lấy cánh tay An Hồng. Hai người bỗng chốc liền dây dưa với nhau, cùng nhau ngã xuống trên mặt đất lầy lội nước mưa.
Đầu gối chân trái của Lộ Vân Phàm bị gập lại, đau đến mức trong đầu anh trống rỗng. Anh thét lớn một tiếng, rốt cục buông lỏng cái tay đang nắm giữ lấy tay của An Hồng ra, hai bàn tay đè chặt lên trên đầu gối chân trái.
Anh nằng nghiêng cuộn tròn thân mình lại, sườn nằm ở trên mặt đất. Bên dưới thân anh là nước mưa không sạch sẽ, sắc mặt của anh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, mày rậm nhíu lại thật chặt, cắn răng kiên trì không chịu la lên.
Thân mình An Hồng cũng nằm nghiêng, mặt đối mặt cùng Lộ Vân Phàm nằm ở trên mặt đất, không chút quan tâm mặt đất có bao nhiêu bẩn thỉu. Nước mưa vẫn tạt vào ở trên người bọn họ như trước. An Hồng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của người đàn ông ở trước mặt mình, nghe thấy tiếng hít thở kịch liệt của bản thân, đột nhiên liền nở nụ cười. Cô cười đến mức bả vai run lên không ngừng.
Cô cười càng lúc càng lớn tiếng, tiếng cười vang lên trong mưa đêm nghe có vẻ phá lệ thê lương. Cô cứ cười, cười mãi, đến khi nước mắt liền theo gương mặt chậm rãi trợt xuống.
Trải qua được một lúc, Lộ Vân Phàm mới dần dần khỏe lại, trán của anhvã ra một tầng mồ hôi lạnh, lẫn lộn ở cùng một chỗ với nước mưa. Anh mở to mắt nhìn thấy An Hồng ở trước mặt đã ngưng cười, trong lòng cố gắng hít sâu một hơi, cố nén sự đau đớn của chân trái, chậm rãi ngồi dậy.
"An An..." Anh gọi cô, tay trái chống đỡ trên mặt đất, tay phải phủ lên cánh tay của cô.
An Hồng không hề động đậy, vẫn nằm yên không nhúc nhích. Ánh mắt của cô nhìn thẳng tắp về phía trước, trên khóe miệng còn treo móc một ý cười quỷ dị. Cô nằm ở trong mưa trên mặt đất, tư thế lười nhác, thư thái giống như đang ngủ ở trên chiếc giường vậy.
"An An, đừng nằm nữa, mau đứng lên, trên đất bẩn lắm." Lộ Vân Phàm lôi kéo cánh tay của cô, nhưng An Hồng vẫn không hề nhúc nhích.
Lộ Vân Phàm thử định đứng lên, anh bày xong vị trí cho chân giả bên đùi phải, hai tay dùng sức chống đỡ. Chân trái vừa mới dùng thêm chút sức, liền co rút một trận đau đớn, làm cho anh lại một lần nữa bị ngã ngồi trên đất.
Anh nhìn ra cây nạng ở cách đó không xa, vươn vươn cánh tay ra, nhưng phát hiện ra mình không thể với tới được, đành phải nói với An Hồng: "An An, nhặt cái nạng giúp anh một chút, đỡ anh dậy một phen."
An Hồng vẫn không hề động đậy như trước, nằm yên không nhúc nhích.
"An An, An An! Em đừng làm rộn, mau đứng lên, anh... Chân anh đau lắm." Lộ Vân Phàm hít một hơi, lại kéo cánh tay An Hồng một lần nữa.
Rốt cuộc An Hồng đã có một chút động tĩnh. Cô chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào Lộ Vân Phàm, mặt không chút biểu cảm.
"An An..."
An Hồng từ trên mặt đất bò lên, đi vài bước nhặt cái nạng của Lộ Vân Phàm lên, đi trở lại đưa cho anh, lại ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy dưới nách anh, dùng sức dìu anh đứng dậy.
Dù sao Lộ Vân Phàm cũng là đàn ông, dáng người cao, trọng lượng cũng không nhẹ. An Hồng kéo ôm anh, cảm thấy phải cực kỳ cố hết sức.
Thật vất vả mới đỡ được cho Lộ Vân Phàm đứng dậy, chờ anh chống nạng đứng vững vàng, An Hồng liền buông lỏng tay ra.
Lộ Vân Phàm thử bước chân một cái. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Hồng đã xoay người tránh ra.
Trên thân thể hai người đều là dấu vết của nước bùn. An Hồng tóc tai bù xù, nhìn chật vật vô cùng. Cô nhặt túi xách trên đất lên, chậm rãi bước đi về phía một đầu phố khác.
Không hề quay đầu lại.
*****
Chân của Lộ Vân Phàm rất đau, cho dù không thể sánh bằng với nỗi đau kịch liệt ở trong lòng. Nhìn thấy An Hồng đong đưa lay động thân mình càng đi càng xa, anh đột nhiên chống cái nạng liền đuổi theo.
Chân trái dẫm trên đất, mỗi một bước đi cũng đau nhức giống như bị dao cắt vậy. Nhưng mà bước chân của Lộ Vân Phàm lại hết sức kiên định, anh rốt cục đuổi theo chiếm hữu cô, lại một lần nữa, từ phía sau giữ lại cánh tay của cô.
Thân hình của An Hồng liền dừng lại. Cô đã không có khí lực để từ chối nữa, chính cô cũng nghĩ mãi mà không rõ, thế này là như thế nào.
Vừa rồi bọn họ, giống như hai con thú vật ở trong mưa đánh lẫn nhau vậy. Cô cho rằng mình đã hạ quyết tâm đá anh một cước kia, có thể giết chết tất cả hi vọng của anh, không nghĩ tới, Lộ Vân Phàm vẫn giống như là nhiều năm trước vậy, mặc kệ cô nói với anh cái gì, làm cái gì, anh cũng vẫn như trước, cứ thế theo đuổi ở sau lưng cô.
Chính là, hết thảy đều đã thay đổi rồi, không phải sao? Anh đã không còn là anh trong quá khứ. Mà cô cũng không phải là cô quá khứ nữa, tháo bỏ sự ngây ngô ra, thứ bọn họ lưu lại cho nhau, cũng chỉ còn lại có một lần lại một lần sự thương hại.
Cần gì phải lại vạch trần vết sẹo, mà thật vất vả lắm mới khỏi hẳn kia, thêm một lần nữa đây?
An Hồng không rõ, rốt cuộc là Lộ Vân Phàm muốn làm cái gì, muốn nói với cô cái gì, rốt cuộc anh đã nghĩ muốn được cái gì?
Cô quay đầu lại nhìn anh, trên mặt của anh đều dính nước bùn, gương mặt anh ở trong màn đêm có vẻ phá lệ tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập sự đau đớn, còn có cất giấu một ít gì đó càng sâu.
Bọn họ cứ nhìn đối phương như vậy, bất động, cũng không nói chuyện.
Thật lâu sau về sau, Lộ Vân Phàm mới mở miệng nói trước: "Anh đã gặp Trần Hàng rồi."
Thân mình An Hồng run lên, cô trợn tròn mắt nhìn Lộ Vân Phàm, môi giật giật, cuối cùng vân không thể nói được ra lời.
"An An..."
"Lộ Vân Phàm, tôi nói với anh một lần cuối cùng." An Hồng đột nhiên nở nụ cười, cô nhàn nhạt nói, "Hết thảy đều đã qua rồi."
"Thật sự như vậy sao?" Lộ Vân Phàm vẫn nắm lấy cổ tay cô, dùng lực đúng mức, "Thật sự đều đã qua rồi sao?"
"Thật sự, đều đã qua rồi. Lộ Vân Phàm, chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi không thiếu nợ gì anh nữa. Anh hãy trở về đi, hãy sống cuộc sống qua ngày cho tốt, hãy đối xử với cô ấy cho tốt. Hãy quên tôi đi, quên tất cả những gì của chúng ta trong quá khứ đi, có được hay không?"
"Em cũng đã quên anh rồi chứ, An An?" Trong ánh mắt của Lộ Vân Phàm hiện lên một tầng thương tổn, "Tựa như sáu năm trước như vậy, em thật sự có thể quên anh được chứ?"
An Hồng ngây ngốc nhìn anh, nói: "Có thể chứ, vì sao không thể? Lộ Vân Phàm, anh không cần phải coi chính mình đến mức quá vĩ đại như vậy đâu. Sáu năm trước tôi đã có thể quên mất anh, hiện tại cũng có thể giống như vậy."
"Em nói dối!" Lộ Vân Phàm tức giận, anh dùng lực kéo cổ tay An Hồng, lôi cô đến trước mặt mình, "Em căn bản cũng chưa từng bao giờ quên anh, có đúng hay không? An An!"
"Anh bị bệnh thần kinh à? Anh cho anh là ai vậy hả?" Sắc mặt của An Hồng lạnh xuống, cô lại bắt đầu giãy dụa, "Buông tôi ra! Lộ Vân Phàm! Tôi đã sớm quên anh rôi! Nếu như anh không lại xuất hiện lần nữa, tôi đã hoàn toàn không còn nhớ rõ anh nữa rồi!"
"Em nói bậy! Em muốn lừa anh lại còn muốn tự lừa gạt mình nữa sao? An An! Em căn bản cũng từng bao giờ quên mất anh! Có phải hay không? Có phải hay không?"
"Chuyện này bây giờ có còn quan trọng nữa không?" An Hồng dắt chính mình tay, thê lương cười, "Chúng ta đã không thể trở về được nữa! Lộ Vân Phàm! Chúng ta không thể trở về được nữa rồi! Anh có hiểu hay không hả? Đến cùng anh có hiểu hay không hả?"
Lộ Vân Phàm ngậm miệng, trong tròng mắt anh giống như là muốn bốc lửa, anh đột nhiên lôi kéo An Hồng liền bước đi thật nhanh.
Thân thể anh rõ ràng rất lợi hại, chiếc nạng nặng nề gõ ở trên mặt đất, chống đỡ lấy một nửa sức nặng thân thể của anh.
An Hồng bị anh kéo đi, cô vung chiếc túi lên đánh anh, lớn tiếng kêu: "Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi phải về nhà! Anh buông tôi ra!"
Lộ Vân Phàm giống như đã không còn quan tâm đến sự đau đớn trên đùi mình nữa. Anh kéo An Hồng đi thẳng đến ngã tư Quán bar phố, nơi đó có một hàng xe taxi đang dừng lại.
Lộ Vân Phàm gõ vào một cánh cửa xe, mở ra, một phát đẩy An Hồng vào chỗ ngồi phía sau, tiếp theo đó, tự mình cũng ngồi xuống. Hai người bọn họ trên thân thể đầy bùn đất lầy lội, lập tức làm dơ bẩn vỏ bọc của chiếc đệm ghế màu trắng của chỗ ngồi phía sau xe taxi. An Hồng vẫn còn đang giãy dụa, bất đắc dĩ cửa xe taxi bên kia lại vẫn đang khóa, nên cô trốn không thoát. Lộ Vân Phàm nghiến răng cầm lấy cánh tay cô không ngừng kéo lại. Hai người không ngừng dây dưa ở ghế sau. Lái xe liền phát hoảng, quay đầu kêu: "Này này! Hai ngươi sao lại thế này? Mới lăn người ở trong bùn ra hay sao vậy? Làm cho xe của tôi bân thỉu thế này thì tôi còn chở khách làm ăn thế nào nữa đây? Muốn ồn ào đi xuống xe mà náo loạn!"
Lộ Vân Phàm lấy ra năm trăm đồng đưa cho lái xe: "Không cần phải trả lại, cho xe đi đến một khách sạn hiện đại!"
Lái xe sửng sốt, cất kỹ tiền nói một tiếng "Được rồi", liền khởi động cho xe chạy đi.
Xe taxi chạy trên đường, cần gạt nước dường như không được tốt lắm, phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt". Lúc này, rốt cuộc An Hồng đã yên tĩnh trở lại, cô xoay mặt ra cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài. Nước mưa chảy xuôi ở trên cửa kính xe làm cho không thể nhìn rõ được cảnh vật trên phố, chỉ còn lại những vệt sáng lóe lên không ngừng.
Lộ Vân Phàm buông lỏng tinh thần. Lúc này anh mới cảm giác được trên đùi mình đau đớn bén nhọn. Anh gần như không nói ra lời, mệt mỏi ngồi dựa vào trên lưng ghế ngồi ở sau xe. Tay trái anh ấn chặt vào đầu gối trái, cảm giác cơ bắp toàn thân đều bị căng cứng quá đỗi, trên trán lập tức lại thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
Anh nhìn thấy An Hồng gần như là đã quay lưng lại về phía mình. Lộ Vân Phàm nghĩ rằng, chờ cô tỉnh táo lại một chút đã, sau đó nhất định phải nghiêm túc nói chuyện với cô một chút cho thật tốt. Đúng như lời Trần Hàng đã nói thẳng thắn, việc này, vẫn luôn mắc ngạnh ở trong lòng bọn họ, từ lâu lắm rồi, từ quá lâu rồi.
Xe chạy đến một khách sạn hiện đại, Lộ Vân Phàm kéo An Hồng xuống xe. An Hồng nhìn thấy bộ dáng của anh thật sự là rất chật vật, rất thống khổ, rốt cục, cô không còn giãy dụa nữa.
Lộ Vân Phàm và An Hồng đi vào khách sạn. Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của nhân viên bảo vệ, anh đến trước quầy lễ tân ở đại sảnh, quăng ra giấy tờ tùy thân, chứng nhận thân phận của mình và thẻ tín dụng: "Một phòng xa hoa."
Làm xong xuôi thủ tục nhập phòng, anh lại lôi An Hồng vào thang máy, cuối cùng đi đến phòng.
Vừa vào trong cửa, Lộ Vân Phàm liền nhìn vào bên trong chiếc gương soi treo ở cạnh cửa, thấy quần áo mình mặc trong gương, thật sự là chưa từng bao giờ nhếch nhác đến như vậy. Anh đóng cửa lại, kéo An Hồng lại ấn cô ngồi lên trên ghế sofa phòng khách, còn chính mình cũng buông chiếc nạng ngồi xuống.
"A..." Nơi đầu gối trái bị gấp khúc lại liền mang đến một trận đau dữ dội. Ở nơi này trong không gian yên tĩnh, rốt cuộc Lộ Vân Phàm không thể nén nhịn được nữa liền bật kêu lên thành tiếng. Anh cúi người ôm lấy đầu gối chân trái, bả bả vai càng không ngừng lay động.
An Hồng ở bên cạnh nhìn anh, lúc này đột nhiên cô cảm thấy có chút không nỡ. Cô lưỡng lự một lúc, sau đó vươn tay, khoác lên trên lưng anh, hỏi: "Anh có muốn tôi đưa anh đi đến bệnh viện hay không?"
"Không cần đâu..." Lộ Vân Phàm cắn răng trả lời, "Lập tức sẽ tốt thôi, không có việc gì."
"Có phải lại bị gãy xương cốt rồi hay không? Vẫn nên đi bệnh viện để kiểm tra một chút đi."
"Em đau lòng sao?" Anh nghiêng đầu lại, biểu cảm trên mặt có chút bóp méo, "Vừa rồi, lúc em đạp anh một cước đó, vậy mà lại lại cũng không hề do dự một chút nào hết!"
"..."
"Em trước đi tắm rửa đi đã, em tắm xong thì đến lượt anh tắm. Hôm nay phải ngủ một giấc cho khỏe đã, ngày mai anh có lời muốn nói cùng em."
"Tôi phải về nhà."
"Không được."
"Tôi phải về nhà!"
"Không được!"
"Tôi..." An Hồng trừng anh, "Tôi ngủ so pha."
Lộ Vân Phàm đau đầu, anh chỉ chỉ vào ghế sofa, trầm giọng nói: "Anh sẽ ngủ trên sofa! Em yên tâm đi, đêm nay anh không còn đủ sức lực để chạm vào em đâu!"
"Chân của anh không tốt, tôi ra ngủ ở sofa."
"Còn nói lăng nhăng cái gì nữa! Mau chóng đi tắm rửa một chút đi, cẩn thận bị cảm mạo phát sốt lên đấy!" Thân thể của anh không thoải mái, tính cách cũng nóng lên.
*****
An Hồng bĩu môi, biết tối hôm nay hai người đã không thể dễ dàng nói chuyện với nhau được rồi, liền đứng dậy liền đi đến hướng phòng ngủ.
Cô nhìn bản thân ở trong gương, trông thấy mình tựa như một con khỉ vừa mới lăn qua ở trong bùn vậy. Trên mặt cô, lớp trang điểm đã bị mưa dội vào đến mức không thể nhìn ra nữa rồi. Chỉ còn sót lại chung quanh ánh mắt cô là một vòng đen bao quanh. An Hồng nghĩ rằng, quả thực phấn mắt cùng mascara loại không thấm nước này thật sự là không tệ. Bị mưa xối vào lâu như vậy mà cũng vẫn không bị rửa trôi đi.
Cô cởi khuyên tai, lắc tay ra, cẩn thận tắm rửa gội đầu, khoác lên trên người chiếc áo tắm đi đến phòng khách, phát hiện Lộ Vân Phàm đã ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon rồi.
Chân trái của anh đặt ở trên ghế sofa, đùi phải và chiếc chân giả vẫn còn đang dẫm trên đất, đầu gối lên trên tay vịn của ghế sofa, ngủ giấc ngủ rất sâu.
Vóc người của anh cao, ghế sofa không đủ dài, chân trái của anh bị thò ra bê ngoài đệm sofa. Cả người cực kỳ bẩn thỉu dơ dáy, làm bẩn hết lớp đệm ghế sô pha màu trắng bằng da thật.
An Hồng đứng ở bên cạnh anh, nhìn gương mặt của anh đang ngủ.
Anh thật sự bị đau đến hỏng rồi. Trong lúc ngủ mơ vẫn luôn nhíu mày, môi mím lại thật chặt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
An Hồng vỗ vỗ vào cánh tay anh: "Tỉnh dậy, Lộ Vân Phàm, đi tắm rửa đã sau đó ngủ tiếp."
"Ái... đau." Lộ Vân Phàm giống như bắt được cánh tay của An, mơ mơ màng màng nói, "An An... Chân anh rất đau."
"Vậy thì đi đến bệnh viện!" An Hồng ngồi xuống ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm vào chân trái của anh.
"A..." Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền tỉnh táo lại, "Đừng cầm! Rất đau!"
An Hồng lập tức thu tay lại, Lộ Vân Phàm chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc cái đầu của mình, nhìn thấy An Hồng đã mặc áo tắm, cười cười, nói: "Em tắm rửa xong rồi sao?"
"Ừ, anh mau chóng cũng đi tắm rửa đi."
Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Anh đi đến toilet rồi sẽ tháo chân giả sau, nếu tháo ra ở nơi này sợ sẽ không thể bước đi nổi."
"Tôi đỡ anh nhé?"
"Ừ!"
Toilet rất lớn, An Hồng mang theo một cái ghế vào trong toilet. Lộ Vân Phàm ngồi xuống cởi chiếc áo sơmi bẩn thỉu ẩm ướt ra, rút chân trái ra khỏi ống quần, sau đó tháo chiếc hân giả ra khỏi phần còn lại của đùi phải đã bị cụt ra.
Hết thảy đều tệ hết sức rồi! Phần còn lại của đùi phải đã bị cụt đều bị cọ sát đến có chút sưng đỏ, mắt cá chân trái lại càng sưng đến gay gắt.
An Hồng lặng người nhìn lớp băng gạc trên mắt cá châ trái của anh, hỏi: "Chân trái của anh bị làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ban ngày hơi bị trật khớp một chút." Anh buồn bã trả lời.
Nghĩ vừa rồi bản thân mình lại còn hung hăng đạp xuống chân trái của anh đi một cước kia, trái tim của An Hồng chợt co rút lại thoáng đau đớn một chút.
"Thực xin lỗi."
"Không có việc gì." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên, "Em cứ đi ra ngoài đi, anh có thể tự mình làm tốt được."
"Có cần tôi hỗ trợ hay không?"
"Không cần đâu. Đã có cậy nạng đây rồi, chỉ cần một mình anh cũng có thể." Lộ Vân Phàm chống tay vào cái nạng đứng lên.
Trong lòng An Hồng thật lo lắng, chẳng biết tại sao cô lại không muốn kiên trì nữa, chỉ nói một tiếng "Được rồi, chính anh phải cẩn thận một chút", sau đó thì cô đi ra khỏi toilet.
An Hồng đứng phát ngốc ra ở trước giường trong phòng ngủ. Cô đi đến tủ quần áo bên cạnh ôm đống chăn gối đầu dự phòng ra, sau đó liền đi đến bên ghế so pha phòng khách, ném mình lên trên ghế sofa.
Rượu, mưa to, đánh lộn lẫn nhau, la hét chói tai... đã sớm khiến cho cô lâm vào tình trạng kiệt sức, An Hồng nằm ở trên ghế sofa, không đến bao lâu cô liền ngủ thiếp đi.
Một đêm không chút mộng mị.
Lúc tỉnh lại, xung quanh cô là một mảnh tối đen.
Hiệu quả che sáng của chiếc rèm cửa sổ của khách sạn thật là tốt. Cũng không biết hiện tại đã mấy giờ rồi. An Hồng giật giật thân mình, đột nhiên phát hiện, cô thế nhưng lại đang ngủ ở trên giường!
An Hồng mở đèn đầu giường, cô nhìn sang bên cạnh người mình, thấy cả trên chiếc giường rộng rãi chỉ có một mình cô. Trên thân thể cô vẫn mặc áo ngủ như trước, còn được đắp một chiếc chăn mềm mại màu trắng. Trong lòng cô cả kinh, lập tức xuống giường chạy đi về hướng phòng khách.
Trong phòng khách đen nhánh một mảnh.
An Hồng đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mà giật rèm cửa sổ ra, phát hiện sắc trời đã sáng trưng, mưa cũng ngừng lại.
An Hồng quay đầu lại, liền nhìn thấy thân thể của cao lớn của người đàn ông đang cuộn tròn mình lại làm tổ ở trên ghế sofa. Hệ thống điều hòa trung tâm ở trong phòng đã được mở rất đầy đủ. Bên ngoài phòng ánh mặt trời xinh đẹp đã lên cao, nhưng trong phòng lại có chút hơi lạnh. Lộ Vân Phàm bọc chăn gắt gao quanh mình, chỉ để lộ ra một cái đầu, một đầu khác chăn khác, bên dưới thò ra một cái chân trái.
Trên mắt cá chân chân trái của anh, một lần nữa lại được bao quấn lên một lớp băng gạc sạch sẽ. Trên bàn trà trước ghế sofa còn bày biện một chiếc bình xịt thuốc, một cuộn băng gạc, một hộp thuốc cùng một chén nước. Mấy thứ này đoán chừng là sau khi cô đã ngủ rồi, Lộ Vân Phàm đã gọi điện đến lễ tân khách sạn yêu cầu họ đi mua.
An Hồng đi qua cầm lấy hộp thuốc lên xem."Toàn bộ" trong lòng liền nhảy dựng lên, trên tay cô rõ ràng là một hộp thuốc giảm đau.
Nhìn trên lọ thuốc, Lộ Vân Phàm vậy mà một lúc đã uống liền bốn viên.
Hiển nhiên là anh ngủ được không thoải mái, hô hấp có chút ồ ồ, miệng hơi hơi vểnh lên, giữa lông mày chíu chặt lại thành một chữ "Xuyên" (川) nhợt nhạt. Mái tóc ngang trán màu đen lòa xòa phủ trên cái trán. Nhìn anh lúc này có cảm giác, lại vẫn hiện ra tính trẻ con vài phần.
An Hồng cảm giác mình thật đau lòng. Cô cúi người, bàn tay phủ lên gò má của Lộ Vân Phàm, lòng bàn tay cô chính là nóng bỏng.
Cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, tỉnh lại! Anh đã phát sốt rồi!"
"Ưm..." Lộ Vân Phàm thật vất vả mới mở to mắt, nhìn thấy mặt của An Hồng trước mặt mình, anh một phen liền giữ lấy cổ tay tay trái của cô.
An Hồng lập tức muốn rút tay lại, nhưng cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Ánh mắt của Lộ Vân Phàm nặng nề nhìn sang An Hồng, anh chậm rì rì nói: "Không làm loạn nữa chứ?"
"..."
"Có thể nói chuyện thật thoải mái được không?"
"..." An Hồng dứt khoát áp thân thể anh ngồi xuống, lạnh lùng hỏi, "Anh muốn nói gì?"
"Nói về những chuyện mà em đã từng làm ấy." Lộ Vân Phàm chậm rãi ngồi dậy, tay phải vẫn giữ chặt lấy cổ tay tay trái của cô như cũ.
"..." An Hồng xoay đầu đi, không nhìn anh.
"Trần Hàng đã nói cho anh biết tất cả rồi."
"..."
"An An, hãy nhìn anh đây!" Anh vươn tay trái ra, giữ lấy người của cô bắt buộc cô phải quay mặt lại.
"Ừ, anh đã biết." An Hồng nhún vai, "Không, có vẫn đề gì, tất cả chẳng qua đều là chuyện đã qua rồi."
"Vậy sao?!" Trong ánh mắt anh tràn ngập sự thống khổ. Anh một phen kéo cổ tay tay trái của An Hồng qua, để cho nó xuất hiện trước mặt mình, "Đều qua thật rồi sao? An An! Em đã từng làm cái gì vậy? Em có biết em đã từng làm chuyện gì hay không?"
"Tôi biết!" An Hồng rốt cục bỏ tay anh ra, tay phải xoa xoa nơi cổ tay tay trái của mình.
"Em thế nhưng lại tự sát? An An! Em thế nhưng lại tự sát?" Lộ Vân Phàm lại một lần nữa kéo cổ tay tay trái của cô cổ tay qua, ngón tay anh run rẩy mơn trớn hai vết sẹo nhợt nhạt trên cổ tay trái của An Hồng. Anh không thể tin, lắc đầu lia lịa, "Anh cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới tự sát, vậy mà em lại có thể tự sát! Mạng của em là do anh mang đến cho em mà! Làm sao em có thể tự sát được chứ? Em đã phát điên rồi hay sao? Vậy là, đối với em mà nói, anh thật sự có vị trí quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức em nguyện ý chết đi vì anh?"
Trong lòng là anh một mảnh tuyệt vọng, hốc mắt đều đỏ lên. An Hồng cũng là bình tĩnh nhìn lại anh. Cô lại một lần nữa rút tay của chính mình về, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Đây thật sự là chuyện của nhiều năm trước đây rồi! Lộ Vân Phàm, thật sự, hết thảy đều đã qua rồi!"
← Ch. 078 | Ch. 080 → |