Vay nóng Tima

Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 073

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 073
Thời gian đi chơi thư thái nhất của kỳ nghỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Học kỳ kết thúc, tiến đến kỳ nghỉ hè. Lộ Vân Phàm bảo lái xe trong nhà lái xe đi thành phố L một chuyến, cùng với An Hồng đi đón Tiêu Lâm trở về. Hai chị em ở trong nhà Tiêu Lâm thu thập hành lý. Dần dần không kiềm chế được cảm xúc thương cảm lan tràn, nước mắt Tiêu Lâm liền bắt đầu rơi xuống. Hốc măt của An Hồng hốc mắt cũng đỏ ửng. Lộ Vân Phàm không nói gì, chính là ôm ôm lấy bờ vai của An Hồng, bảo cô đi an ủi vỗ về Tiêu Lâm.

Hành lý của Tiêu Lâm rất nhiều, xếp đến tràn đầy một xe mà cũng không thể nào chở hết được. An Hồng nói với Tiêu Lâm về sau lại đến lấy, chỗ ở của bà ngoại cũng không thể chứa hết được. Tiêu Lâm gật gật đầu, cất tấm ảnh chụp chung một nhà ba người vào ba lô tùy thân, cuối cùng quay đầu nhìn nhìn lại phòng ở, đi theo An Hồng xuống lầu.

Ngồi trên xe, An Hồng bắt đầu lo lắng sau khi trở về sẽ phải đối mặt với bà ngoại như thế nào. Lúc này cả nước cũng bắt đầu bỏ lệnh cấm, bà ngoại đã phát giác ra sự khác thường, đã hơn hai tháng này không thấy con gái mình gọi điện thoại về nhà. Bà thường xuyên hỏi An Hồng xem có nhận được điện thoại opmej hay không, An Hồng đều che dấu qua được. Thế nhưng mà bây giờ Tiêu Lâm đi theo cô trở về nhà như thế này, cũng đã không thể che giấu được nữa.

An Hồng nói với Tiêu Lâm: "Một lát nữa chị sẽ thu thật cùng với bà ngoại, em phải tận lực khống chế cảm xúc, đừng khóc quá lợi hại. Bà ngoại lớn tuổi sẽ không chịu đựng nổi đâu. Chỉ có chúng ta kiên cường một ít, thì mới có thể cùng bà ngoại vượt qua được."

Nhưng mà, cô nói ra những điều này đều phí công. An Hồng đối mặt bà ngoại chậm rãi kể rõ lại chuyện phát sinh mấy tháng qua, nước mắt của cô chảy như vỡ đê. Tiêu Lâm đã sớm khóc đến không thể ức chế được nữa, toàn thân đều run rẩy đến gay gắt. Bà ngoại ngồi sững sờ ở trên ghế, nước mắt tuôn đầy mặt, nhìn hai đứa cháu gái trước mặt mình nước mắtcũng lã chã rơi, Có thế nào bà cũng không thể nào tin nổi con gái của mình lúc này đã thành người thiên cổ, ở thế giới bên kia xa cách bà.

Trong phòng là tiếng khóc một mảnh, Lộ Vân Phàm luôn luôn ngồi cùng ở bên người hai chị em. Nhìn thấy An Hồng, Tiêu Lâm cùng bà ngoại, cả ba bà cháu ôm đầu khóc rống, anh lặng lẽ lau khóe mắt, ở trong lòng thở dài một hơi.

Đợi đến khi bà ngoại khóc mệt nằm ngủ, An Hồng nhìn quanh trong nhà, có hai phòng ngủ một phòng khách, nói với Tiêu Lâm: "Chị đi mua cái giường, về sau chị sẽ ngủ ở phòng khách, phòng ngủ kia em dùng. Dù sao khi đi học chị cũng sẽ ở lại trong trường học rồi. Mấy ngày này chị sẽ mang hết đồ vật ở trong phòng ra ngoài, em xếp hành lý của chính mình vào trong phòng."

Tiêu Lâm tuyệt không khách khí gật gật đầu. Lộ Vân Phàm trong lòng không rõ tư vị thế nào, kéo An Hồng lại thấp giọng nói: "Về sau này em sẽ nằm ngủ ở phòng khách sao?"

An Hồng cười cười với anh, lắc đầu nói: "Không có việc gì, dù sao trong nhà cũng chỉ có ba bà cháu, toàn là phụ nữ cả. Trước kia em cũng đều ngủ ở phòng khách, thành thói quen rồi."

Trong lòng Lộ Vân Phàm ảo não, nhưng lại cũng không thể làm gì được.

Trong kỳ nghỉ hè, tiệm gà rán KFC ở gần nhà An Hồng bắt đầu đi vào hoạt động. Cô bận lo lắng cho bà ngoại cùng Tiêu Lâm, cho nên không thể hẹn hò cùng với Lộ Vân Phàm được nhiều lắm. Lộ Vân Phàm đương nhiên không có phương tiện để thường đến nhà An Hồng. Hai người cùng sống ở trong một thành phố, nhưng phần lớn cũng chỉ liên hệ với nhau bằng tin nhắn hoặc bằng điện thoại mà thôi. Bất quá Lộ Vân Phàm thường xuyên sẽ đến đón An Hồng tan tầm, đưa cô về nhà, hai người ngọt ngào dính với nhau ở trong khu vực một lát, anh mới lưu luyến không rời thả cho An Hồng đi lên lầu.

Bà ngoại từ trong đau thương vì cái chết của con gái mình, cũng đã hồi phục trở lại. Xem ra bà vẫn có vẻ giống như bình thường vẫn khỏe mạnh vững vàng, dạo chợ mua bán thức ăn, nghe diễn xướng, chơi mạt chược. Tất cả mọi hoạt động đều không hề bỏ lỡ. Chỉ có điều An Hồng phát hiện ra bà ngoại thường xuyên len lén khóc, có đôi khi lại ngồi buồn so ngẩn người đến một, hai giờ, trí nhớ cũng càng ngày càng kém. An Hồng biết là bà ngoại không muốn để cho cô và Tiêu Lâm quá lo lắng, cho nên đã nuốt hết toàn bộ khổ sở vào trong bụng mình. Cả đời bà ngoại, không nói có nhiều đau khổ, đến hưởng phúc cũng không hề có. Vất vả mãi đến tuổi già, lại gặp phải vận rủi như vậy, An Hồng biết cô rất khó có thể an ủi được trong lòng bà ngoại, chỉ có thể rút thời gian nhiều để cùng bà ngoại nói chuyện phiếm, đi tản bộ, giả tỏa bớt nỗi khổ sở buồn bã cho bà.

Sự hậm hực của Tiêu Lâm cũng là dễ hiểu. Từ một cô bé được cha mẹ yêu thương giờ đây bỗng chốc biến thành trẻ mồ côi. An Hồng biết con bé thật sự phải rất gian nan thì mới thích ứng được. Ở nhà, có khi An Hồng sẽ sắp xếp cho Tiêu Lâm làm chút việc nhà. Tiêu Lâm làm được thì mới lạ, rửa chén bát vừa vặn đánh vỡ đĩa, giặt quần áo thì lại để chung các loại quần áo làm phai màu sang cho nhau. An Hồng cũng không thể trách móc gì con bé được, đành phải bảo Tiêu Lâm trở về phòng làm bài tập, bản thân mình tới thu thập tàn cục.

Tiêu Lâm càng ngày càng yên lặng, có khi còn có thể lặng lẽ rơi nước mắt khóc thầm. Cô bé vốn dĩ là một cô gái nhỏ luôn nói líu ríu không ngừng, hiện tại đã trở nên trầm mặc rất nhiều. An Hồng biết, sau khai giảng Tiêu Lâm sẽ phải đi vào một trường học mới, làm quen với một tập thể ban học mới, lại là thời kỳ học Sơ Tam mấu chốt. Là một cô gái nhỏ, cô bé khó tránh khỏi bị căng thẳng. Nhưng An Hồng cũng không biết làm như thế nào để khuyên bảo cho Tiêu Lâm, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. May mắn chính bản thân Tiêu Lâm thoạt nhìn xem ra có vẻ hiểu chuyện, sau khi chuyển về thành phố J đã không còn giận dỗi cùng với An Hồng nữa, làm cho An Hồng bớt lo rất nhiều.

Cuối tháng bảy, Từ Mạt Mạt gọi điện thoại cho An Hồng, mời An Hồng đi đến nhà cô ở Hạ Môn để chơi.

Nhà của Từ Mạt Mạt ở đảo Cổ Lãng có mở một khách sạn gia đình. Từ Mạt Mạt nói với An Hồng bọn họ bao toàn bộ chi phí ăn ở cho cô, An Hồng chỉ cần chịu phí đi lại là được.

"Tớ biết gần đây cậu rất mệt, tâm tình không tốt." Mạt Mạt nhẹ nhàng cười một tiếng ở trong điện thoại, "Mang theo em gái của cậu, còn cả Lộ Vân Phàm nữa, sang đây xem biển đi!"

An Hồng nói lại tin tức này cho Lộ Vân Phàm, anh thật rất hưng phấn, rất nhanh liền sắp xếp hành trình. Nhưng An Hồng không nghĩ tới chính là, Lộ Vân Phàm còn gọi thêm cả Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong cùng đi. Hứa Lạc Phong còn mang theo một cô gái tên là Lili.

Sáu người trẻ tuổi lên đường đến Hạ Môn bằng xe lửa giường nằm. Rốt cuộc tâm tình của An Hồng cũng đã được buông lỏng.

Bọn họ thay đổi chỗ nằm cùng với các lữ khách khác, cho nên sáu người ở cùng trong một toa với sáu cái giường nằm. Tiêu Lâm dù sao tuổi còn nhỏ, cùng ra ngoài du ngoạn với một đám các anh chị lớn như vậy, có chút hưng phấn, không còn tối tăm giống như một tháng trước đây. Trên mặt cô bé dần dần đã thấy có nụ cười treo lên. An Hồng chăm sóc em gái rất cẩn thận, mọi thứ ăn uống đều đưa tới bên miệng. Tiêu Lâm cũng buông lỏng ra đôi chút, bắt đầu cùng mọi người ăn uống nói cười rộ lên.

Sáu người đánh bài tán gẫu với nhau đến tận đêm khuya, sau đó mới mơ màng đi ngủ. Đến sau khi trời sáng, tàu đã ngừng lại ở Hạ Môn.

An Hồng xách theo hành lý xuống tàu, hít thở trong bầu không khí tươi mới còn mang theo một chút vị mặn. Cô đang nhớ lại Hàn Hiểu Quân đã nói với cô, đây chính là hương vị của biển.

*****

Lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy biển chính là cùng với Hàn Hiểu Quân. Còn lúc này thì sao đây? An Hồng quay đầu lại, liền nhìn thấy người đang kề vai sát cánh với Trình Húc kia chính là chàng trai trẻ Lộ Vân Phàm. Trên đầu anh đội lệch một chiếc mũ đan bằng cỏ, trên mũi còn mang lấy một chiếc kính mát, đang cười không chút kiêng nể gì. Chú ý tới tầm mắt của An Hồng, Lộ Vân Phàm lập tức đi nhanh lên đến bên cạnh, một phen dắt tay cô, cười hỏi: "Đã tới Hạ Môn bao giờ chưa?"

An Hồng lắc đầu, Lộ Vân Phàm tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống, chụp nó lên trên đầu cô, tiếp tục cười: "Che chắn ánh nắng soi đi, người đã đen như vậy rồi, lại còn phơi thêm nữa sẽ thành người Châu Phi đó."

"Đi tới địa ngục đi!" An Hồng nhẹ nhàng đá anh một cước, Lộ Vân Phàm xoa xoa tóc, nhếch môi vui vẻ: "Đi, trực tiếp thuê xe đi đến bến tàu!"

Biển Hạ Môn trải ra ở trước mặt bọn họ, không tính là triệt để trong suốt, nhưng mà cũng đủ làm rung động lòng người.

Khi đi lên tàu, thời tiết có chút nặng nề, thời tiết sương mù nhàn nhạt bao phủ, làm người ta không nhìn thấy rõ bộ dáng của hòn đảo nhỏ nằm đối diện. Gió biển nhè nhẹ thổi qua, người trên thuyền đều hưng phấn không thôi. Theo tàu chạy hướng về tới gần bên bờ, rốt cục An Hồng đã có thể nhìn thấy hình dáng những màu hồng nhàn nhạt trên đỉnh những bức tường màu xám xịt trên đảo nhỏ.

Lúc đó đảo nhỏ Cổ Lãng còn chưa giống như sau này, vẫn còn nhỏ như vậy, nhất là gặp phải ngày nghỉ thì chỉ thấy nhốn nháo toàn đầu người di động, đầy dẫy những thanh niên trẻ nâng Laptop trên tay ngồi ở cạnh cửa sổ để làm dáng. Khi đó đảo nhỏ Cổ Lãng yên tĩnh, đơn giản, xinh đẹp tuyệt trần, giàu có linh khí. Khi bước lên trên bờ trong nháy mắt đó, liền từ trong đáy lòng An Hồng đã yêu địa phương trong lành này.

Từ Mạt Mạt cười hì hì chờ ở bến tàu, đứng ở bên người cô là bạn trai thanh mai trúc mã Tiểu Cốc. Từ Mạt Mạt cho An Hồng một cái ôm ấp thật lớn, nhìn thấy bên người cô có một đống người như vậy, cười nói: "Ai nha! Nghe nói là được ăn không ở không, cho nên nhiều người đến đây như vậy sao"

Lộ Vân Phàm cười: "Chị Mạt Mạt, chị cứ yên tâm đi, tiền phòng tiền cơm chúng tôi đều sẽ thanh toán đầy đủ. Nếu như chị không thu chính là không nể mặt chúng tôi, chúng tôi còn dự tính ở đây vui chơi thêm vài ngày nữa đó."

Từ Mạt Mạt có chút ngượng ngùng, An Hồng bảo cô yên tâm bớt buồn, ra ngoài chơi phải tiêu tiền là một đạo lý hiển nhiên, mấu chốt là phải làm thế nào cho thật vui vẻ.

Một hàng tám người đi về hướng khách sạn của nhà Từ Mạt Mạt, càng đi sâu vào trong đảo Cổ Lãng, đường lại càng quanh co khúc khuỷu. Đây là một địa phương rời xa xe động cơ. Lúc sáng sớm, đường phố nhỏ hẹp yên tĩnh lại quanh co, có rất nhiều ngã ba đường, An Hồng cảm thấy không biết đường nào mà đi, liền quay sang nói với Lộ Vân Phàm: "Nếu như em đi một mình, khẳng định là sẽ bị lạc đường."

"Ngu ngốc, đảo Cổ Lãng thật nhỏ, chạy một vòng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, em cứ đi theo anh là đến nơi, đường đi qua rồi anh đều nhớ được hết."

Ánh mặt trời dần dần xuyên thấu qua tầng mây, ló mặt ra, dọc theo đường đi chỉ còn sót lại tiếng nói cười giàu có sức sống của mấy người trẻ tuổi bọn họ. Thưởng thức phố ngõ hẻm bên cạnh có rất nhiều ngôi nhà nhỏ với những vườn hoa mang theo phong cách Châu Âu. Bọn họ đi đến một khoảng rộng lớn, An Hồng nhìn thấy có cây đa vĩ đại chung quanh có rất nhiều chạc cây đâm ngang, đan xen vào nhau rắc rối khó gỡ rễ rủ xuống bao trùm trên mặt đất. Cô chưa từng thấy loại thực vật thế này bao giờ, tò mò chỉ tay, Tiêu Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Có cái gì đáng ngạc nhiên đâu, ở Tam Á thật bình thường, thực vật ở đó so nơi này còn có nhiều loại và kỳ quái hơn rất nhiều."

Chuyến đi Tam Á lần ấy An Hồng không được đi, thành ra lúc này nghe thấy Tiêu Lâm nói như vậy, trong lòng lại nghĩ tới cái chết của mẹ cùng bác sĩ Tiêu, có chút không chịu nổi. Lộ Vân Phàm thấy sắc mặt của cô trở nên âm u, lập tức cười nói: "Thực vật ở Tam Á nhìn thật là đẹp. Về sau anh sẽ dẫn em đi tới đó chơi, còn có một số đảo ở Đông Nam Á nữa, phong cảnh còn đẹp hơn nhiều. Tương lai một đám chúng ta sẽ đi tới đó chơi có được không?"

An Hồng giương mắt lên trừng anh một cái, Lộ Vân Phàm cười hì hì, nắm giữ thật chặt lấy tay An Hồng, thấp giọng nói, "Ra ngoài chơi, cao hứng hơn một chút. Anh nói thật đó, tương lai anh sẽ cùng với em đi chơi rất nhiều rất nhiều nơi, cam đoan cho em chơi đã ghiền."

An Hồng không nhịn cười được, móng tay cạ cạ vào lòng bàn tay Lộ Vân Phàm: "Em nghĩ muốn đi ra ngoài không gian, anh có giúp em cùng đi hay không?"

"Đi chứ! Hoả Tinh, Thổ Tinh, Diêm Vương Tinh, em muốn đi chỗ nào anh đều đi cùng với em, chỉ cần em không chê đường quá xa là tốt rồi." Lộ Vân Phàm hắng giọng một cái, dùng giong nói tiêu chuẩn của phát thanh viên, mở miệng nói: "Hoan nghênh tiểu thư An Hồng cùng tiên sinh Lộ Vân Phàm tham gia hành trình du lịch Hoả Tinh lần này. Hành trình của chúng ta đi bằng tốc độ siêu âm, chuyến đi này có thời gian cần thiết là bảy tháng. Nếu như đang trên đường bay đi, tinh thần của ngài thất thường, bản cơ quan du lịch xin lỗi không phụ trách."

"Khiến cho người ta phải chán ghét!" An Hồng bị đùa đến cười ha ha, Tiêu Lâm cũng nở nụ cười.

Trong lúc An Hồng vô ý vòng vo xuống phía dưới, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của Hứa Lạc Phong, cô chợt sửng sốt một chút, nhưng lại quay đầu đi, nghe Lộ Vân Phàm nói cười tiếp.

Đi mất hai mươi phút thì đến khách sạn tư nhận của nhà Từ Mạt Mạt. Đây là một tòa nhà lầu ba tầng. Từ Mạt Mạt sắp xếp phòng cho mọi người, An Hồng cùng Tiêu Lâm ở một phòng, Lộ Vân Phàm cùng Trình Húc ở một phòng, Hứa Lạc Phong cùng Lili ở một phòng. Lúc này thời tiết đã cực tốt, mặc dù trên đảo nhiệt độ không khí cao, nhưng lại không cảm thấy nóng nhiều. Gió biển thổi vào khiến trong người có cảm giác vạn phần thích ý. Mấy người trẻ tuổi đến phòng sắp xếp hành lý, tắm rửa một cái, thay quần áo đẹp đẽ xong, liền chạy đi về hướng bờ biển.

An Hồng mặc áo đầm màu trắng, trên đỉnh đầu đội mũ đan bằng cói, cùng Lộ Vân Phàm tháo bỏ giày lại, tay trong tay dẫm ở trên cát trong làn nước biển lao xao. Cô cười không ngừng, nhìn khu Hạ Môn ở cách đó không xa, nói: "Mạt Mạt thực là hạnh phúc. Cô ấy được sống ở nơi này, tại một địa phương mới xinh đẹp làm sao, mỗi ngày ra khỏi cửa là liền nhìn thấy biển ngay. Thật hâm mộ chết đi được!"

"Em thích sao? Tương lai anh sẽ mua cho em một căn nhà ở đây nhé, hàng năm chúng ta sẽ làm khách du lịch ở đây!" Lộ Vân Phàm dẫm xuống nước, một bên cười, một bên lại dùng chân đá vào nước hắt lên trên người An Hồng.

"A a..." An Hồng thét chói tai, lập tức triển khai phản công. Hai người dẫm chân trong nước biển thi nhau đá tới đá lui, khiến cho một thân ướt đẫm. Lộ Vân Phàm thừa dịp An Hồng không chú ý, một tay áp lưng của cô đến trên lưng của mình, chạy thật nhanh ở trên bờ cát.

"A a..." An Hồng mở rộng hai tay, vạt váy màu trắng bay phần phật theo gió. An Hồng hưng phấn giống như là muốn bay lên vậy. Tiếng cười "khanh khách" của cô vờn quanh ở bên tai Lộ Vân Phàm, làm tâm tình anh bị kích động, chạy lại càng mau hơn.

Gió biển thổi phất qua, chiếc mũ cói trên đầu An Hồng bị thổi bay đi. Cô cả kinh kêu to: "Ai da ai da! Mũ bị thổi bay đi rồi!"

Lộ Vân Phàm dừng bước lại quay đầu xem, lập tức buông An Hồng xuống, quay đầu đuổi theo cái mũ.

Chiếc mũ cói màu vàng nhạt bị thổi bay tới trong nước biển, theo lớp sóng triều tịch càng ngày bị dồn càng xa ra bên ngoài. Lộ Vân Phàm đi trong nước biển đến độ sâu ngang thắt lưng rồi mà vẫn không thể nào với tới. Anh dứt khoát mạnh mẽ lao người liền chui vào trong nước biển, ra sức rẽ nước, bơi về hướng chiếc mũ cói vẫn đang phiêu du ở trên nước biển.

*****

An Hồng đứng trên bờ, nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lộ Vân Phàm bơi lội. Vóc người của anh cao ráo, tư thế bơi lội đúng tiêu chuẩn lại có lực. Chỉ rắc rắc rầm rầm không đến vài cái liền đã với tay nắm được chiếc mũ cói rồi, tiếp theo anh quay đầu hướng về phía An Hồng vẫy tay, trên mặt hiện ra nụ cười đầy sự đắc ý.

"Anh cẩn thận một chút đi!" An Hồng hướng về phía anh kêu lên. Lộ Vân Phàm đã bơi trở về, vừa đi đến trên bờ cát, anh lập tức liền cởi luôn chiếc áo T-shirt trên người mình ra, cười hì hì đi về hướng An Hồng đang đứng.

Chàng thanh niên mười tám tuổi có vóc người cao to, làn da nhẵn nhụi trắng nõn. Bởi được vận động hàng năm nay, nên vóc người của anh đẹp đến không thể tả được. Cơ bụng sáu múi rõ ràng lợi hại, bả vai rộng rãi, thắt lưng eo hẹp, hơi thở lộ ra chất nam tính thanh xuân của tuổi trẻ. Lộ Vân Phàm vắt chiếc áo lên trên vai, lắc lắc đầu làm cho nước biển trên tóc bắn tung ra như giọt mưa. Anh ném chiếc mũ cho An Hồng: "Quỷ láu táu, nếu còn lại rơi mũ xuống một lần nữa thì bản thân tự đi nhặt nhé."

"Bản thân tự nhặt thì tự bản thân nhặt! Em cũng không phải là người không biết bơi lặn."

"Đồ ngốc ạ! Bơi lội ở trong biển không hề giống như em bơi ở trong bể bơi đâu, rất nguy hiểm đó!" Lộ Vân Phàm xoa nhẹ lên đầu An Hồng một cái, "Không được sự đồng ý của anh thì em không được xuống biển đâu đó!"

An Hồng suy nghĩ nhưng tâm trí đã có chút bay xa rồi. Lộ Vân Phàm vừa mới nói câu nói kia, dường như thật lâu trước đây cũng đã có người từng nói với cô như vậy "em cứ làm nơi này như là bể bơi sao, bơi lội trong nước biển có sóng rất lớn đó!"

Một lần nho nhỏ, thiếu chút nữa thì cô bị chết chìm ở trong nước biển rồi. Chính là Hàn Hiểu Quân đã cứu cô lên. An Hồng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng khi bơi lội của Hàn Hiểu Quân. Thân hình của anh cũng rất đẹp, nếu so sánh với Lộ Vân Phàm thì lại có vẻ to lớn hơn một ít. Làn da màu lúa tiểu mạch nhìn loang loáng dưới ánh mặt trời, không thấy chói mắt giống như Lộ Vân Phàm lúc này.

Đã bao nhiêu lâu cô đã không bơi lặn cùng với Hàn Hiểu Quân rồi nhỉ? An Hồng suy nghĩ. Có lẽ là rất nhiều rất nhiều năm rồi, có lẽ là trong tương lai, sẽ không bao giờ còn có cơ hội như vậy nữa.

Lộ Vân Phàm đang trên bờ vắt nước trong chiếc áo ra, quay đầu lại nhìn thấy An Hồng đang ngẩn người, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hả? Không sao hết." An Hồng thu hồi suy nghĩ, đi đến bên người anh, cầm quần áo của anh giúp anh lau tóc, "Cẩn thận đừng để bị cảm mạo."

"Sẽ không đâu! Đi nào, chúng ta cùng với bọn họ đi du ngoạn một chút." Anh dắt tay An Hồng rất tự nhiên.

Trong lòng An Hồng nhảy dựng lên như nai con vậy, Lộ Vân Phàm cứ để thân trên của mình trần trùng trục ra, cứ như vậy triển lãm ở trước mặt cô, khiến cho cô cảm thấy không quen.

"Này, sao anh không chịu mặc áo vào vậy?"

"Không muốn, áo bị ướt mặc vào rất khó chịu." Lộ Vân Phàm nhìn biểu tình kỳ quái An Hồng, biết là cô đang ngượng ngùng.

Đột nhiên Lộ Vân Phàm lại giở trò xấu, cõng An Hồng lên lưng, hướng về đám người Hứa Lạc Phong ở cách đó không xa, phóng đi, vừa chạy vừa kêu: "An An! Em đỏ mặt! Ha ha ha ha ha... "

"Anh... cái đồ lưu manh!" Đến lúc này mặt An Hồng đã thật sự đỏ rực lên rồi. Cô ghé vào trên sống lưng Lộ Vân Phàm vẫn còn mang theo những giọt nước, cánh tay vòng lên bám vào vai anh. Chạm phải làn da trơn mịn trước ngực anh, trái tim An Hồng nhảy lên điên cuồng.

Nhưng Lộ Vân Phàm lại không quan tâm, cứ cõng cô trên lưng lập tức vọt tới nhảy vào giữa đám người trẻ tuổi kia, thả cô xuống, lập tức triển khai tát nước đại chiến liền về phía bọn họ.

Hứa Lạc Phong vốn tính ưa thích sạch sẽ, bị Lộ Vân Phàm giội cho một thân nước biển liền ảo não không thôi. Thừa dịp Lộ Vân Phàm không chú ý Hứa Lạc Phong một phát ôm lấy anh dúi vào trong nước. Trình Húc cũng đi lên hỗ trợ, hai người một đầu một chân nắm lấy Lộ Vân Phàm, từng phát từng phát đập anh vào trong nước biển.

Lộ Vân Phàm kêu "Wow wow" thảm thiết, hướng về An Hồng hô to "Cứu mạng", An Hồng cũng bật cười đến mức không sao đứng thẳng lên được, cùng khác mấy cô gái trẻ khác ở bên cạnh vỗ tay không ngừng.

Lúc này, có thể quên mất hết thảy mọi phiền não. Trên bờ biển của tiểu đảo đã để lại một dấu ấn sâu sắc cho tuổi thanh xuân của bọn họ. Đây thực sự là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất của bọn họ. An Hồng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lộ Vân Phàm xán lạn đến mức tận cùng, chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại. Nếu như có thể được sung sướng vĩnh viễn như vậy, thì thật sự tốt đẹp biết bao nhiêu.

Tiếp tục vài ngày nữa, là khoảng thời gian nghỉ ngơi đi chơi nhàn nhã nhất của bọn họ.

Ban ngày, bọn họ ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh lại. Sau đó, cùng nhau tản bộ ở trên đảo nhỏ, xem công viên các loài chim, đi tới đỉnh ngọn núi lửa xem mặt trời mọc, từ trên đỉnh ngọn núi lửa quan sát các loại kiểu dáng kiến trúc trên đảo, nhìn các nóc nhà đủ màu đủ dạng nằm ẩn mình ở dưới tán thực vật xanh nằm rải dài ở trên đảo nhỏ. Mỗi một tòa nhà đều có thể kể lại một giai đoạn lịch sử từ ngàn xưa...

Bọn họ bơi lội bên bờ biển, nô đùa trong nước, đánh bóng chuyền trên bờ cát, hoặc là chỉ nằm tắm nắng. An Hồng không chút lo lắng chính mình sẽ bị thương tổn bởi phơi nắng. Cô nhiệt tình yêu thương ánh mặt trời, thích rong chơi ở trong tự nhiên, tùy tâm sở dục (Làm bất cứ điều gì bạn muốn) nhận hết thảy mọi ơn huệ ông trời ban tặng.

Bọn họ chậm rãi dạo bước ở trên phố buôn bán trong đảo, ăn các loại ăn vặt, uống trà sa diện, ăn hàu biển nướng, ăn cá viên bao bột, ăn cháo hào, ăn bánh vừng, uống trà sữa, các đồ hải sản nướng, còn có thật nhiều loại thức ăn ngon không thể nhớ hết tên gọi. Ăn no thỏa mãn đến mức mồm miệng dính đầy dầu mỡ.

Bọn họ tham quan bảo tàng Piano, thăm Hoa viên Thục Trang, chui tới chui lui ở mười hai cái động ở đó, còn chụp ảnh lưu niệm chung với nhà điêu khắc Trịnh Thành Công.

Lộ Vân Phàm mang theo máy ảnh kỹ thuật số. Loại máy ảnh này vào thời đó cũng chưa được phổ biến. Anh lôi kéo An Hồng chụp rất nhiều ảnh, biểu cảm cực kỳ phong phú, động tác rất đa dạng, có khi còn đặc biệt chụp riêng An Hồng kiểu mặt quỷ, chơi đùa đến cười to ha ha.

Buổi tối, bọn họ xem thi đấu bóng đá ở đại sảnh trong quán nhỏ của nhà Từ Mạt Mạt, cho dù chỉ là giải bóng Hạng A League nhưng cũng đều xem đến mê say.

Bọn họ đánh bài, chà xát mạt chược, chơi trò nói thật lòng Đại mạo hiểm, người thua sẽ phải nhận các loại trừng phạt loạn thất bát tao;

Rảnh rỗi bọn họ đi dạo trên bờ biển u tĩnh với các lớp sóng lay động, tuyệt không cảm thấy sợ hãi.

Dưới bầu trời đêm trên bờ biển, Lộ Vân Phàm và An Hồng hôn môi nhau. Anh nhẹ nhàng phất phất những sợi tóc ở bên tai cô. Động tác dịu dàng làm cho lòng người say mê.

Bọn họ tổ chức bữa Par­ty nướng ở trong hoa viên, hô to gọi nhỏ, còn mời những người khách ở trọ khác cùng nhau tham gia. Ban đêm, đảo Cổ Lãng yên tĩnh đến mức mê người. Ngọn đèn mờ ảo, bên tai có thể nghe được tiếng gió biển vù vù, cho dù có bị muỗi tàn sát bừa bãi, cũng không thể ngăn được tình cảm mãnh liệt bọn họ dâng trào.

An Hồng ngồi ở bên người Lộ Vân Phàm, nhìn anh một bên nướng cánh gà, một bên uống bia, trên má sớm đã hồng rực vẻ không bình thường, trong lòng cô không khỏi lo lắng. Mấy ngày nay, bọn họ mỗi ngày đều uống rượu, Lộ Vân Phàm có khi còn có thể khống chế một chút, có khi buông thả ra thì sẽ uống say, đến đi lại cũng bất ổn. Phải nhờ đến Trình Húc và Hứa Lạc Phong vác anh trở về đến trong phòng. Nhưng đợi đến khi tỉnh rượu anh liền lập tức quên sạch trơn, sang ngày hôm sau lại uống đến phun ra như trước.

Lộ Vân Phàm nướng cánh gà xong liền đưa cho An Hồng, cười híp mắt nói: "Nếm thử đầu bếp Lộ nướng cánh gà theo kiểu của Lộ thị xem sao."

An Hồng cắn một miếng, da giòn thịt non mềm, rất thơm, cô nói: "Anh uống ít đi một chút, uống nhiều quá lại muốn phun ra đó. Uống đến như vậy mà cũng không ngại khó chịu sao?"

"Mỗi ngày đều được ở cùng với em, anh cảm thấy cao hứng chứ sao." Lộ Vân Phàm cười, lại một hơi uống cạn lon bia, ánh mắt anh có chút mơ hồ, lắc lư cái đầu nói với An Hồng: "Anh... Anh đi toilet một chút."

Nhìn dáng vẻ Lộ Vân Phàm đi lên lầu lắc lư lảo đảo như vậy, An Hồng nhăn mày lại. Trình Húc thấy bộ dạng lo lắng của An Hồng, liền ném chìa khóa phòng sang cho cô: "Cô đi xem cậu ta thế nào đi, đừng để đến lúc đó lại bị té một cái thì chết dở."

"Ừ!" An Hồng cầm chìa khóa lên liền đi theo lên lầu.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)