Vay nóng Tima

Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 062

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 062
Vậy nụ hôn đầu của cậu vẫn còn sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Lazada


Lúc Lộ Vân Phàm về đến nhà, thì đã là 10 giờ đêm.

Mở cửa ra, đối mặt với anh là một căn phòng hắc ám quạnh quẽ, anh mở đèn, chậm rãi đi vào phòng khách. Vừa nghiêng đầu anh liền nhìn thấy trên tủ giầy bên cạnh cửa ra vào có hai chuỗi chìa khóa đặt ở đó. Đó là chìa khóa xe và chìa khóa cửa phòng mà anh đã đưa cho An Hồng.

Lộ Vân Phàm nhìn chằm chằm vào hai chuỗi chìa khóa kia trong chốc lát, sau đó anh quay đầu liền đi tới bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống.

Anh dựa người vào trên chỗ dựa lưng của ghế sofa, buông lỏng thân thể, dần dần nhắm hai mắt lại. Trong đầu anh xẹt qua cảnh tượng đã xảy ra trước đó không lâu kia.

An Hồng chật vật đứng ở trước mặt anh, gương mặt giống như tro tàn, nhưng trên khóe miệng của cô thì vẫn còn đang treo lên một nụ cười đầy quật cường. Chính cô cũng không hề hay biết, nụ cười này quả thực nhìn còn khó coi hơn cả khi cô khóc.

Lộ Vân Phàm có thể nghe được những tiếng nói chung quanh truyền ra. Có thể nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạcop các tân khách. Ở trong mắt của những người kia, đây chỉ là một cảnh buồn cười trên phim truyền hình. Nói không chừng đến ngày mai, chuyện này có thể trở thành đề tài trọng tâm, đồng hành để những người trà dư tửu hậu tiêu khiển.

Một lần nữa mở to mắt ra, anh ngồi thẳng người lại, từ trên bàn trà sờ lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc châm lửa. Mùi thuốc lá theo hơi thở hít vào trong phổi, kết hợp với không ít cồn trong cơ thể, anh cảm thấy trong đầu mình có chút hỗn độn. Đưa tay xoa lên cái trán, tầm mắt của anh đột nhiên bị một thứ gì đó sáng lấp lánh ở trên bàn trà hấp dẫn. Nhìn kỹ thì thấy, đó chính là chiếc đồng hồ mà An Hồng đã để lại.

Cô chính là một người như thế. Cho dù là bỏ đi, cũng phải ra đi thật sạch sẽ. Lộ Vân Phàm cầm lấy chiếc đồng hồ. Ngón tay anh xoa lạnh lẽo mặt chiếc đồng hồ bằng vàng kia, tưởng tượng ở trên đó có lẽ còn giữ được một chút hơi ấm nhiệt độ cơ thể của cô.

Cô đã rời đi rồi, chỉ mang đi thứ thuộc về cô, để lại những thứ mà cô tự nhận là không thuộc về cô.

Mỗi một lần, đều là như thế này.

An Hồng lôi kéo va ly hành lý đi trên đường. Cô vẫn mặc bộ lễ phục buổi dạ tiệc màu đỏ như trước, trên vai cũng vẫn khoác chiếc Âu phục của Tân Duy như trước. Ban đêm trung tuần tháng sáu, thỉnh thoảng có một làn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ không khí có lẽ cũng không thấp lắm. Cô ăn mặc như vậy, lại đứng một mình ở đầu đường, nhìn có vẻ có chút khác người.

An Hồng biết lớp trang điểm của mình đã sớm bị trôi đi. Hiện giờ trên mặt cô không biết đã biến thành bộ dáng cái quỷ gì, nhưng cô vẫn cứ lãng đãng bước từng bước một đi tới. Đôi giày cao gót màu đỏ dẫm xuống trên mặt đường lát xi măng, phát ra tiếng vang lóc cóc. Chân của cô đã có chút đau. Cô cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, không biết mình phải đi đến chỗ nào.

Có trong nháy mắt, An Hồng muốn gọi điện thoại cho Trần Hàng. Ở cái thành phố này, anh là người duy nhất mà cô có thể tin cậy dựa vào. Thế nhưng mà, lòng tự tôn còn thừa không nhiều lắm đã nhắc nhở cô, không nên làm quấy rầy đến anh.

Đây chính là quả đắng mà cô đã gieo xuống! Sự chua xót bức người này chỉ có thể bản thân cô nếm trải. An Hồng thật sự muốn lập tức mua vé máy bay bay trở về thành phố T, trở lại cái tổ nhỏ của mình, suồng sã tứ phía khóc lớn một hồi. Thế nhưng mà ngày thứ mai đã là hôn lễ của Lâu Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh là bạn tốt của cô suốt ba năm trung học. Hôn lễ của bạn tốt, làm sao cô có thể vắng mặt được chứ!.

Ở lại chờ thêm một ngày nữa mà thôi! Đến đêm mai, là cô đã có thể trở về nhà rồi. Sau khi về đến nhà, tắm rửa một cái, ngủ một giấc, hút điếu thuốc, uống ly rượu, mở to mắt, sau đó lại sẽ là một ngày mới.

Trước kia cô đã sống như thế nào, đến sau này cô cũng sẽ vẫn tiếp tục trải qua như thế.

An Hồng cười cười tự giễu, chuyện xảy ra suốt mấy tháng qua tựa như là một giấc mộng. Cô thậm chí có chút cảm ơn Lộ Vân Phàm, Sáu năm trước, cô chưa kịp nói với anh lời nói gặp lại. Sáu năm sau, anh tự mình đến, dùng phương thức độc đáo của mình, hạ giữa hai người một dấu chấm tròn trịa.

Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, cô lại thật sự đã được giải thoát!

Chỉ có điều là... Vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy rất đau, rất đau, rất đau. Trong lồng ngực trái của cô có một cái lổ thủng, đã từng vỡ nát. An Hồng đã phải dùng hết sáu năm để chữa lành vết thương. Cô tự cho là mình đã chữa trị miệng vết thương lành lại rồi, thế nhưng chỉ trong một đêm, lại bị người người đàn ông kia khoét mở một lần nữa. Ánh mắt của anh tựa như một lưỡi dao găm sắc bén, đâm thẳng tắp vào trái tim của cô, quấy đảo huyết nhục của cô, khiến cho cô đau đớn đến không cách nào hít thở nổi.

Cuối cùng, cô kiếm củi ba năm để thiêu cháy trong một giờ, bị thất bại thảm hại.

An Hồng giơ cổ tay lên, nghĩ nhìn thời gian một cái, lại mới nhớ ra, chiếc đồng hồ đã bị cô tháo xuống rồi. Trên cổ tay cô giờ đây rỗng tuếch. Đêm đã rất khuya, trong bụng cô đã có chút quặn đau. Cô đi ngang qua một nhà hàng Kentucky Fried Chicken – KFC. An Hồng ngẩng đầu nhìn vào hình ông già râu bạc với gương mặt cười tủm tỉm. Cô đứng ngây người ra một lát, ma xui quỷ khiến thế nào liền đi tiến vào bên trong.

"Hoan nghênh quý khách quang lâm nhà hàng Kentucky Fried Chicken của chúng tôi!" Một cô gái nhỏ chừng 20 tuổi nhiệt tình chào hỏi cô. An Hồng đi đến chỗ gọi cơm, mua cho mình một ly Cola, một cái bánh Hamburger, đi đến bên cạnh chiếc bàn ngồi xuống, một mình lặng yên gặm bánh.

Có một nam sinh dáng người cao, trên bả vai đeo chiếc ba lô đi đến. Anh mặc áo sơmi ô vuông màu xanh đậm, đi qua trước mắt An Hồng lập tức gọi cơm. An Hồng quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên đi. Nam sinh kia hai tay đang chống ở trên mặt bàn quầy cao cao, chỉ tay chọn món ăn bữa trưa. Bóng lưng của anh ta thoạt nhìn thật trẻ tuổi, như là bộ dáng của một học sinh lớn. Có trong nháy mắt An Hồng chợt thấy hoảng hốt, trong lòng liền nhớ lại hình ảnh của một gương mặt.

Anh từng đã rảnh rang đứng dựa vào ở bên bàn để gọi cơm, cúi đầu miệng lẩm bẩm đang nói gì đó, khiến cho đám người ở chỗ xếp hàng gọi cơm phải ghé mắt một mảnh.

Cái kia tình cảnh phảng phất như đang ở trước mắt, An Hồng có thể nhớ lại khóe môi cười xấu xa của anh, còn có ý tứ hàm xúc trong ánh mắt khi đã thực hiện được trò đùa dai. Khi đó, cô thật sự bị anh làm cho tức giận đến giận sôi lên, hận không thể cầm cả cái khay với cốc coke bên trên, mà úp chụp lên trên đầu anh.

Mà hiện thời, cô thật sự bị một ly rượu đỏ úp chụp lên đầy mặt đầy người. Đây được gọi là phong thủy luân chuyển sao? An Hồng quay lại mạch suy nghĩ, cô buông chiếc bánh Hamburg mới chỉ ăn hết được hơn một nửa, đứng dậy kéo va li hành lý đi ra cửa.

Đi ngang qua một tiệm tạp hóa nhỏ còn đang mở cửa, An Hồng dừng bước lại, mua một gói thuốc lá, nhìn thấy chai rượu trưng bày trên giá hàng, cô nói với ông chủ bán hàng: "Cho tôi lấy bình rượu."

"Cô muốn mua loại nào?"

"Rượu trắng."

Ông chủ tiệm sửng sốt, chỉ vào trên giá hàng nói: "Tất cả đều ở đây cả, cô muốn loại nào?"

"Số độ cao nhất."

Cuối cùng An Hồng lấy một bình rượu nửa lít Kim Lục phúc 52 độ, nghiêng ngả, nhanh chóng đi vào trong một phòng nghỉ của khách sạn.

Mở cánh cửa ra, cô đi đến cái giường lớn trong phòng. Sau khi cô tắm rửa gội đầu, liền tùy tiện bới từ trong va li ra một chiếc áo T-shirt ngắn tay mặc lên người. Cô tùy ý ngồi dựa vào ở trên giường, mở bình rượu ra liền uống ực một ngụm, mạnh mẽ nuốt xuống.

Chất lỏng cay xè theo thực quản trượt vào trong thân thể của cô, đột nhiên cảm giác choáng váng mắt hoa làm cho An Hồng cảm thấy thật đã nghiền.

Cô hít một hơi thuốc lá lại uống vào một ngụm rượu, ngồi xem TV. Đài truyền hình trung ương 5 đang phát tiếp sóng một trận thi đấu bóng đá. An Hồng cũng không phân biệt rõ được cầu thủ của hai đội bóng đá, chính là xem nhưng lại không chút để ý. Ngẫu nhiên có một cầu thủ có biểu hiện xuất sắc, cô liền kích động quát lên: "A! Bóng tốt!"

Trên sân bóng tiếng người ồn ào, nhưng bên cạnh cô thì lại là sự yên tĩnh không tiếng động. An Hồng đang nhớ lại một chút việc trước đây thật lâu, khi đó, cô vừa học năm nhất đại học. Sau khi kỳ quân huấn qua đi, chính là một trận thi đấu bóng đá kích động lòng. Đó là chuyện xảy ra từ 10 năm trước, thật sự đã qua rất lâu, rất lâu rồi...

Ngày 7 tháng 10 năm 2001, vào buổi tối khoảng 21 hay 22 giờ đêm, giờ Bắc Kinh, đội bóng đá nam Trung Quốc dưới sự hướng dẫn thần kỳ của huấn luyện viên Milutinovic, ở sân bóng Ngũ Lý Hà ở Thẩm Dương, Căn Vĩ đã dẫn bóng sút vào lưới, giành chiến thắng 1 - 0 trước đội Ô Man, giành được vé vào tham dự vòng chung kết World Cup tổ chức tại Nhật - Hàn.

Đây là một thời khắc mang tính lịch sử, An Hồng 18 tuổi chen chúc ở trong phòng ăn chật như nêm cối, cùng nam sinh nữ sinh chung quanh cùng nhau ngửa đầu, nhìn chằm chằm cố định ở trên màn hình chiếc TV lớn ở trên tường, tầm mắt dõi theo những bóng người bé bé đang chạy trên sân bóng.

Bọn họ lớn tiếng la hét, vỗ tay hoan hô cổ vũ cho đội tuyển nước nhà. Có người còn thổi kèn, hoặc thổi còi, có người thậm chí còn dùng khay kim loại hoặc cái mâm để làm trống. Một số nam sinh có chút kích động còn cởi trần giẫm lên trên bàn, trên đầu đội mảnh vải màu đỏ, chỉ huy các học sinh trong phòng ăn bắt đầu với làm làn sóng.

Sau khi trọng tài thổi lên tiếng còi kết thúc trận đấu tiếng cười sau, An Hồng cũng giống như mọi người nhảy dựng lên giống như bị kích động, ôm lấy bạn cùng phòng Thang Gia Nhụy, hô to: "Vào vòng trong! Vào vòng trong! Chúng ta đã vào vòng trong rồi!"

Thang Gia Nhụy cái đầu nhỏ nhỏ, mắt đeo kiếng, cũng là người mê bóng đã, cô cũng kiễng mũi chân nhảy múa la hét không ngừng. Mấy trăm người tuổi trẻ ở trong phòng ăn to như vậy, làm ầm ĩ chúc mừng đội bóng đá nam Trung Quốc đã có thời khắc cực kỳ có kỷ niệm có ý nghĩa trong lịch sử, phải rất lâu sau mới chịu tán đi.

An Hồng cùng Thang Gia Nhụy sóng vai đi ra ngoài căn tin. Bên cạnh hai người đều là những người bạn cùng lứa tuổi tràn đầy kích động. Mọi người chạy chạy nhốn nháo, kề vai sát cánh cười nói không ngừng. Có vị nam sinh trên mặt còn vẽ quốc kỳ, mặc trang phục đã bóng của đội tuyển, chạy đến bên người An Hồng, đột nhiên ôm lấy cô. Cậu ta nhỏ giọng bên tai cô nói một câu: "Chúng ta chiến thắng rồi!"

An Hồng liền phát hoảng, dùng sức đẩy cậu ta ra sau đó, mới phát hiện ra mặt mũi cậu ta đã đỏ lên.

Chung quanh truyền đến một trận tiếng hô to hùng hậu, vài nam sinh lớn còn hoa chân múa tay vui sướng nhìn hai người bọn họ, ào ào hô lớn: "Vương Lực Bồi! Vương Lực Bồi! Thổ lộ! Thổ lộ!"

An Hồng vừa thấy điệu bộ này chỉ biết là đã có chuyện gì xảy ra rồi, mặt đỏ lên, lập tức lôi kéo Thang Gia Nhụy chạy biến, để lại cậu nam sinh có tên là Vương Lực Bồi kia đứng thất thần tại chỗ, bị một đám nam sinh khác giễu cợt.

*****

An Hồng cùng Thang Gia Nhụy trèo lên lầu 6, trở lại phòng ngủ. Sau khi mở cửa ra vẫn còn hưng phấn mà nói chuyện không ngừng. Tưởng Phương nhìn thấy các cô, buồn bực dừng nghe điện thoại lại, bất mãn nói: "Nhỏ giọng một chút! Tớ đang gọi điện thoại đó!"

"A, thực xin lỗi." Thang Gia Nhụy vội vàng nói xin lỗi, thế nhưng An Hồng lại không hề hé răng, chính là không có hứng thú tán gẫu.

Trương Tự Nghi từ trên giường trên thò đầu xuống dò xét, hỏi An Hồng: "Có thắng không?"

"Có, chúng ta chiến thắng." An Hồng hướng cô cười cười, sau đó ngồi ở trên giường của chính mình ở bên dưới dưới, bắt đầu chuẩn bị rửa mặt gì đó.

"Tức là chúng ta được vào vòng trong rồi hả?" Trương Tự Nghi không phải là người mê bóng đã, chỉ là đối với trận đấu bóng đá thế giới có tính mấu chốt này, thì cô có chút quan tâm.

"Đúng vậy đó, chúng ta được vào vòng trong rồi!" An Hồng lại hưng phấn lên, Khâu Bình Bình ở giường dưới của Trương Tự Nghi buồn bực lật chăn ra, kêu lên: "Mấy giờ rồi hả! Người ta còn đang ngủ đấy!"

An Hồng lập tức ngậm miệng, cùng Thang Gia Nhụy cầm chiếc chậu rửa mặt và cốc đánh răng chuồn đi ra phòng rửa mặt công cộng.

Bộ môn thiết kế công trình bằng gỗ của Đại học Z nữ sinh đã ít lại càng ít. Trong ban của An Hồng tổng cộng có hơn 30 sinh viên, mà cũng chỉ có 4 người là nữ sinh, mà phân hiệu khu nữ sinh của bọn họ lại phân chia phòng ngủ là sáu người, không có ban công cũng không có khu vệ sinh độc lập.

An Hồng, Thang Gia Nhụy cùng Trương Tự Nghi học cùng một ban, ở cùng một phòng với ba nữ sinh của ban khác.

Nữ sinh nhiều khó tránh khỏi sẽ có sự va chạm. An Hồng từ nhỏ đến lớn lại không am hiểu lắm chuyện kết giao với các nữ sinh. Kỳ thực cô cũng không am hiểu cả chuyện kết giao với các nam sinh. Chính là hồi nhỏ cô có cùng nhau chơi đùa với Hàn Hiểu Quân, sau học lên sơ trung thì có La Lập Sơn, về sau khi học trung học, cô trở nên xinh đẹp, bình thường sẽ có một ít nam sinh chủ động lôi kéo để làm quen với cô. Cho nên, trừ bỏ Lâu Tĩnh Tĩnh ngồi cùng bàn với cô, mấy người bạn tốt nhất của An Hồng đều là nam sinh.

Đương nhiên, còn có Lộ Vân Phàm làm bạn cùng cô hai năm năm tháng...

Lộ Vân Phàm... Nghĩ tới cái tên này, trong lòng An Hồng lại có chút không rõ là tư vị gì.

Vừa đến phòng ngủ, các cô gái đều vô cùng tươi mới, ở trong buổi tối ngày đầu tiên, bên trong cuộc tán gẫu, An Hồng ngồi ở trên thành giường của Thành Dao liền hỏi mọi người có kinh nghiệm luyến ái hay không.

Chỉ có mỗi Thành Dao và Khâu Bình Bình thừa nhận là từng có, còn những người khác đều nói là không có. Thành Dao đối với sự phủ nhận của An Hồng không quá tin tưởng. Cô nói: "Làm sao có thể kia chứ? Bộ dạng của cậu nhìn rất đẹp mắt, tớ không tin không có nam sinh nào theo đuổi cậu."

An Hồng ôm chiếc gối đầu, ngồi ở trên giường, cười nói: "Nam sinh theo đuổi tớ thực sự là có, nhưng thật sự là tớ chưa từng nói chuyện này."

Thành Dao thình lình hỏi: "Vậy nụ hôn đầu của cậu vẫn còn sao?"

An Hồng không đáp lại được rồi, trong óc lập tức hiện lên một ngày mùa Hạ, ở trên khán đài xi măng trường Thất Trung, giữa cô và Lộ Vân Phàm đã có nụ hôn kia. Đây chính là nụ hôn đầu của cô, mặc dù chỉ là một nụ hôn phơn phớt nhẹ nhàng, nhưng An Hồng vẫn có thể nhớ lại tâm tình không yên đầy bất an lúc đó, lại còn có tiếng thình thịch nhảy loạn ở trong lồng ngực mình nữa.

Cô còn có thể nhớ lại, bộ dạng mặt đỏ hồng của Lộ Vân Phàm, ngay cả chính cậu chàng cũng bị bản thân mình làm cho phát hoảng.

Nhưng mà, sau này, bọn họ vẫn là đi ra khỏi cuộc sống của nhau. Có lẽ cả đời đều sẽ không bao giờ còn giao tiếp với nhau nữa.

Ba nữ sinh của ban khác cũng rất không ưa thích An Hồng. Bởi vì bình thường sẽ có nam sinh gọi điện thoại đến phòng ngủ để tìm cô. Vào tháng 9, có một vị nam sinh cùng khoa máy tính với các cô, tìm đến phòng ngủ làm hoạt động quan hệ hữu nghị. Đối với 6 cá nhân cùng ở bên phòng ngủ, thậm chí có tới 3 người tỏ vẻ có hảo cảm đối với An Hồng, với cục diện như thế nhất định An Hồng sẽ bị xa lánh. Thế nhưng mà, chính cô cũng không biết nên kết giao cùng với các nữ sinh đó như thế nào.

Tiền sinh hoạt của An Hồng không cao, hàng tháng chỉ có 500 đồng. Trước khi nhập học, mẹ đã từng tìm cô nói rằng, con trai do vợ trước của bác sĩ Tiêu ra nước ngoài du học, chi phí sinh hoạt phải chi tiêu tương đối lớn, mà Tiêu Lâm, đã hoc xong bậc sơ trung của trường tư, học phí cũng cao kinh người. Mẹ nói tương lai cũng vốn định cho Tiêu Lâm xuất ngoại, cho nên, hàng tháng chỉ có thể cấp An Hồng 500 đồng làm phí sinh hoạt.

"Con lúc này đang học ở đây trên quê mình, liền hãy tiết kiệm một chút đi. Chủ nhật con trở về nhà ở cùng bà ngoại, tương lai sau này, nếu như con cũng ra nước ngoài du học, thì hãy tìm một cái trường học tốt, mẹ và chú Tiêu nhất định sẽ gánh chuyện sinh hoạt phí của con."

An Hồng đương nhiên tỏ vẻ hiểu biết, trải qua thực nghiệm 9 tháng, cô phát hiện ra, nếu chặt chẽ một chút thì 500 đồng kia cũng đủ dùng rồi. Chỉ có điều chính là, cô không thể mua thêm những bộ quần áo mới, cũng không thể mua một ít đồ trang điểm giống như các bạn cùng phòng với mình. Các cô ấy đều là con một, mà An Hồng, cô hiểu rõ là mẹ và bác sĩ Tiêu gần như là phải nuôi nấng cả ba đứa trẻ, kinh tế của bọn họ phải chịu một áp lực là rất lớn. An Hồng đương nhiên sẽ không nghĩ muốn cầu xin thêm cái gì.

Bạn học cùng lớp ở trong phòng với An Hồng có Thang Gia Nhụy, Trương Tự Nghi thì còn có thể quan hệ. Hai nữ sinh chung phòng kia chỉ biết tính khí của An Hồng không giống như nhìn bề ngoài của cô

Cô có vẻ lạnh lùng đến xa cách như vậy, mặc dù thực tại cô nói chuyện không được bình dị gần gũi lắm, nhưng kỳ thật cô là một con người rất đơn giản.

An Hồng học tập thật khắc khổ, lúc không có chuyện gì làm cô liền ngâm mình ở trong thư viện. Kỳ thi giữa kỳ, cô xuất đầu lộ diện giữa một đống lớn nam sinh. Kỳ thi toàn ban, cô đứng thứ 7, lập tức làm cho toàn thể bạn học trong ban phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Trong ban khác có một nữ sinh là Từ Mạt Mạt, một mình ở tại trong phòng ngủ khác. Bình thường An Hồng và các cô không thường xuyên lui tới với nhau. Từ Mạt Mạt là một người rất khoe khoang, cô chỉ cào chừng độ 1 mét 60, dáng người có chút béo, làn da rất trắng, ngũ quan tinh xảo. Mái tóc của cô cắt rất kỳ quái, cắt theo từng lớp cao thấp rất lộn xộn, không đồng đều, tựa như một khu vườn trà vậy, lại còn nhuộm tóc. Kiểu tóc này thật sự rất hiếm thấy ở trong các sinh viên.

Cô còn thích hoá trang, đôi mắt được tô bóng một đường màu ấm, dùng son nước màu cam, móng tay được sơn màu lam. Mặc nhgc chiếc áo T-shirt rộng rãi đủ màu đủ dạng kiểu La pa­gayo, mỗi ngày một cái đi tới đi lui nhìn giống như một con chim Khổng Tước.

Nam sinh ở trong ban chỉ cười nhạt đối với thẩm mỹ kỳ lạ của cô. Vẻ mặt của Từ Mạt Mạt kiêu căng, trước sau đều lộ vẻ lơ đễnh. An Hồng không rất ưa thích cô bạn này. Cô có cảm giác, cảm thấy, có đôi khi vẻ mặt của Từ Mạt Mạt rất giống với Tiêu Lâm. Khi nhìn đến bản thân, trong mắt tràn đầy biểu cảm khinh thường. An Hồng lý giải thành đây là một cô gái luôn có sự thù địch mà không hiểu vì sao.

Ở năm nhất đại học, An Hồng có rất nhiều cái lần đầu tiên trong đời.

Lần đầu tiên, cô bắt đầu đi làm công. Cô làm người phục vụ trong tiệm KFC duy nhất, nằm ở gần phân hiệu đại học Z giáp với khu ngoại ô. Phần công việc này là do An Hồng tự đi tìm, Khi ấy lương trả vẫn chưa đủ 5 đồng, nhưng cô vẫn kiên trì đi làm như cũ. Xế chiều mỗi ngày, sau khi tan học cô đến đó làm việc mấy giờ đồng hồ, kiếm một khoản thu nhập thêm cho mình một chút.

Lần đầu tiên, cô lên mạng, đối mặt với mạng 163 đủ loại tin tức mọi mặt, cô căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô nắm chặt con chuột không biết nên xem cái nào trước. Trương Tự Nghi dạy cô tiến vào khung "chat room" nói chuyện phiếm cùng với người khác, còn tặng cô một cái mã số QQ. An Hồng vận dụng "nhị chỉ thần công" của mình, luống cuống tay chân nhìn mọi người trong khung chat room "xoạt xoạt" mà ghi lại những lời tán gẫu, hoàn toàn không theo kịp với tốc độ viết chữ củangười khác. Cô cảm thấy cực kỳ mới lạ. Internet đã mở ra một cánh cửa sổ cho cô, để cho cô thấy được một thế giới thật kỳ diệu.

Lần đầu tiên, cô đồng ý hẹn hò đi ra ngoài cùng với một nam sinh đi ra ngoài, chính là vị nam sinh đã từng mạnh mẽ ôm cô sau cuộc thi đấu bóng đá nam - Vương Lực Bồi.

Anh chàng là sinh viên khóa trên, học ban tài chính chuyên nghiệp năm 3. Vóc người Vương Lực Bồi không cao, diện mạo thanh tú, theo như Vương Lực Bồi nói, khi An Hồng làm thủ tục nhập học năm nhất, chính anh là người đã hỗ trợ cô làm bảng đăng ký, lúc đó anh có một ấn tượng sâu sắc đối với cô. Người một mình tự đến báo danh là nữ sinh rất ít rất ít. Vương Lực Bồi cảm thấy người nữ sinh này vừa độc lập lại cá tính, liền lén lút nhớ kỹ của cô ngành học cùng lớp học của cô.

Anh hẹn cô thiệt nhiều lần, nhưng An Hồng vẫn luôn luôn không đáp ứng. Đến cuối cùng bởi vì bị điện thoại của anh điên cuồng tấn công, khiến cho bạn cùng phòng phải phiền chán không thôi, An Hồng phải ép buộc cùng đi ra ngoài để gặp mặt anh một lần.

Đầu tháng 12, An Hồng cùng Vương Lực Bồi cùng một chỗ đi xem phim, lại cùng nhau ăn một bữa cơm. Vương Lực bồi len lén nghĩ muốn khoác tay An Hồng, nhưng bị cô không dấu vết tránh qua, tránh né. An Hồng vẫn chưa có ý tưởng muốn yêu đương, huống hồ, lại ở một mình như vậy cùng với một vị nam sinh có tiếng cũng có miếng là "hẹn hò", vẫn làm cho cô cảm thấy xấu hổ. Sau khi về tới trường học, An Hồng giải thích cùng với Vương Lực Bồi về tâm ý của bản thân, Vương Lực Bồi tỏ vẻ hiểu biết, nói không cần phải nóng vội, hai người trước tiên có thể theo tiếp nhận nhau là bạn bè cũng được.

Ngay trong lúc bận rộn của học kỳ thứ nhất, của Đại học năm nhất hai người cãi nhau

Đại học năm nhất của An Hồng đã trôi qua vừa phong phú vừa nhanh chóng vui vẻ. Cô nỗ lực thích ứng với cuộc sống đại học, chỉ là trong lúc nhàn hạ, cô lại lén lút nhớ tới hai người kia.

Một năm qua không liên hệ với Hàn Hiểu Quân, không biết bây giờ anh đang ở chỗ nào, đang bận rộn làm cái gì.

Nửa năm không liên hệ với Lộ Vân Phàm, không biết anh đang ở Bắc Kinh, sống cuộc sống như thế nào...

Không liên hệ với Hàn Hiểu Quân, là do chủ ý của An Hồng, mà không liên hệ với Lộ Vân Phàm... Tất nhiên là vì, anh tức giận.

Cô đã lừa anh, cô đã phụ kỳ vọng của anh, không tôn trọng tình cảm mà anh đã phải mất hai năm thời gian để tạo dựng lên với cô. Anh sẽ tức giận, đương nhiên là chuyện bình thường.

Chỉ là An Hồng nghĩ, có lẽ cần phải mấy năm tiếp theo nữa mới gặp lại, thì ở đầu đường hai người đã ngẫu nhiên gặp lại nhau. Cái cậu nhóc thối kia lại có thể nhìn cô cười rồi lên tiếng chao hỏi thật to, thật vui vẻ nói một tiếng: "Hi, An An, đã lâu không gặp."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)