Vay nóng Homecredit

Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 060

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 060
Lộ Vân Phàm, anh đang ở đây cầu hôn sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Tối hôm đó, Lộ Vân Phàm muốn An Hồng hai lần. Ở trong quá trình, An Hồng khóc, móng tay của cô siết chặt cào vào làn da trên lưng Lộ Vân Phàm, nghẹn ngào nói: "Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, làm sao anh lại tốt như vậy? Vì sao anh không hận em? Vì sao anh lại không hận em chứ?"

"Bây giờ em mới biết được là anh tốt sao?" Anh cắn vào da thịt nhẵn nhụi trên cổ của cô, thở phì phò nói, "Làm sao em biết là anh không hận em? An An, anh hận em, hận em chết đi được! Cho nên anh muốn trừng phạt em, phạt em cả đời sống ở bên cạnh anh, không cho em đi đến bất cứ chỗ nào khác!"

Nước mắt An Hồng rơi xuống, dùng sự ấm áp nhất của thân thể để đón nhận lấy sự điên cuồng muốn đoạt lấy của Lộ Vân Phàm. Cô một bên kêu tên anh, một bên khóc, một bên hạ quyết tâm ở trong lòng.

An Hồng, cô tự nói với mình, đụng tới Lộ Vân Phàm, là kiếp số cả đời của mày, cũng là phúc khí cả đời của mày.

Từ nay về sau, cuộc sống cùng nhau sẽ là như thế, cùng anh làm bạn với nhau, chung thủy đến bạc đầu.

Tiêu Lâm nói không sai, trên đời này, sẽ không bao giờ có một người người đàn ông nào có thể yêu cô hơn so với Lộ Vân Phàm yêu cô nữa.

Giữa trưa ngày Chủ nhật, An Hồng hướng Lộ Vân Phàm xin phép, hẹn ăn cơm cùng với Trần Hàng. Lộ Vân Phàm không nói gì, chỉ ném cho cô chìa khóa xe cùng chìa khóa nhà cho cô, bản thân mình thì đi tập thể hình.

Trong phòng ăn, bác sĩ Trần nhìn bộ dạng mặt mày hồng hào của An Hồng, lấy làm kỳ là, tấm tắc khen: "An Hồng, em mập ra rồi!"

"Vậy sao! Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!" An Hồng áo não sờ sờ lên gò má, "Cũng đến hơn 100 (*) cân rồi, em cực kỳ phiền não!"

(*) Số đo khối lượng của Trung Quốc, giá trị bẳng 50% so với tiêu chuẩn số đo khối lượng quốc tế. 100 cân ở đây tương đương với khối lượng 50 kg theo tiêu chuẩn quốc tế

"Em đã từng nặng 170 cân (85kg) rồi, 100 cân (50 kg) cũng đã quá nhẹ rồi, anh thấy ít nhất em phải 120 cân (60 kg) thì mới bình thường."

"Anh tha cho em đi! 120 này thôi đã làm cho em sắp vứt đi tất cả quần áo của mình rồi! Chuyện này phải mất một khoản tiền thật lớn đó."

Trần Hàng cười nói: "Xem ra em thật sự tốt rồi, gần nhất giấc ngủop em như thế nào?"

"Rất tốt." An Hồng nở nụ cười, "Ngủ sớm hay trễ, khi tỉnh lại thân thể đều rất tốt! Thật sự là thật khó khăn, bản thân em cũng không nghĩ tới."

"Tình yêu thật là vĩ đại!" Trần Hàng bĩu bĩu môi, "Em cũng đừng ở trước mặt người cô độc lẻ loi như anh đây mà bày ra vẻ hạnh phúc, anh sẽ hỏng mất."

An Hồng cười ha ha. Một bữa cơm này cô ăn thật rất vui vẻ. Trước khi chia tay, cô nói lời cảm ơn Trần Hàng tự đáy lòng: "Mấy năm nay thật sự là rất cám ơn anh, nếu như không có anh, thì hiện tại sẽ không có em của hôm nay."

"Chính bản thân em cũng rất kiên cường." Trần Hàng vỗ vỗ vào vai cô, nghiêm túc nói, "An Hồng, chúc em hạnh phúc."

"Em cũng chúc anh được hạnh phúc, chúc anh sớm tới ngày được 'cởi sạch' ha ha!"

"Vẫn nên chờ uống rượu mừng của em trước đã!"

"Ha ha ha ha..."

Cùng Lộ Vân Phàm lại dính với nhau suốt một buổi chiều, sau đó An Hồng làm bạn cùng với anh đi ra sân bay, chuẩn bị trở về thành phố T.

Lộ Vân Phàm đi giúp cô đổi vé máy bay, An Hồng đi một chuyến vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, nhìn thấy ở gần chỗ giải đáp thắc mắc của sân bay có một người quen.

Một người đàn ông tuổi còn trẻ, đang kéo tay cầm của chiếc va li đang cúi đầu nói gì đó với một người con gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng.

"Này! Trình Húc!" An Hồng vẫy tay về phía anh. Người đàn ông nghiêng đầu lại, nhìn thấy An Hồng, giật mình, nói: "An... Hồng?"

"Làm sao vậy? Vài năm không gặp lại, thành không quen biết sao?"

Biểu hiện trên mặt Trình Húc rất phức tạp. Anh ta cười đến có chút xấu hổ, nói: "Làm sao có thể, cô... có hóa thành tro tôi cũng nhận ra."

Đầu An Hồng đầy vạch đen rồi, khóe miệng cô hơi nhếch lên, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, lại nhìn sang người con gái ở bên cạnh, nói: "Vị này là...?"

"Bạn bè thôi, JOJO." Trình Húc nhìn An Hồng có chút đề phòng, "Tôi trở về để thăm ba mẹ tôi, vừa vặn cô ấy nghĩ muốn tới chỗ này du ngoạn một chuyến, nên tôi liền làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô ấy."

Cô gái đứng vào thật thẳng, đầu hình quả lê với mái tóc màu cà phê, tóc mái để ngang trán, ngũ quan thật tinh xảo. Trên người mặc chiếc áo cánh dơi cổ trễ màu vàng nhạt, trên cổ đeo trang sức là một chuỗi hạt đá nhỏ màu đen. Bên dưới chiếc váy ngắn màu đen, đi đôi tất chân màu đen, với đôi ủng ngắn màu cà phê. Cô gái mỉm cười nói: "Xin chào."

"Xin chào." An Hồng nhìn Trình Húc không dự định giới thiệu bản thân mình với JO­JO, nên cô liền tự giới thiệu rõ ràng, "Tôi tên là An Hồng, là học tỷ của Trình Húc hồi học đại học."

"Rất hân hạnh được biết chị." Cô gái tiếp tục mỉm cười, nhìn rất vui vẻ, nhưng An Hồng có cảm giác, cảm thấy trong ánh mắt của cô ta có một tầng ưu thương nhàn nhạt.

An Hồng không suy nghĩ nhiều, quay lại hỏi Trình Húc: "Bác sĩ Trình có khỏe không?"

"Ông ấy vẫn khỏe, xin cám ơn." Trình Húc tựa như không muốn tán gẫu nhiều hơn với An Hồng, muốn rời khỏi, nhưng lại cảm thấy như vậy thì không được lễ độ lắm, đành phải hỏi, "Làm sao cô lại ở thành phố J?"

"Tôi..." An Hồng không biết trả lời như thế nào. Nơi này vốn là nơi cô sinh ra và lớn lên. Cô sống 22 năm ở thành phố này, bây giờ nghe Trình Húc hỏi một câu như vậy, nghe giống như cô không nên thuộc về nơi này vậy.

Còn chưa kịp suy xét phải trả lời thế nào mới thích hợp, cô liền phát hiện Trình Húc trên mặt hiện ra biểu cảm kinh ngạc đến cực độ. An Hồng nhìn lại, Lộ Vân Phàm đang cầm trong tay vé máy bay của của cô, đang bước từng bước một chậm rãi đi tới đây.

"A Lộ!" Trình Húc nhìn thấy Lộ Vân Phàm liền đi qua nhân tiện dùng quyền đập một cái vào nơi ngực của anh.

Lộ Vân Phàm cũng dùng quyền đáp lễ một cú, vỗ vào lưng của anh cười nói: "Đã lâu không gặp, A Húc, tại sao trở về mà cũng không gọi điện thoại cho tôi vậy hả?"

Trình Húc cười nói: "Lần này trở về mới được ba ngày, có bạn bè đi cùng, cho nên không thuận tiện để hẹn gặp mọi người được! Vốn nghĩ là ngày 1 tháng 5 vừa trở về sẽ họp mặt gặp gỡ, đến lúc đó còn phải gọi cả Lạc Phong nữa."

Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mồng một tháng năm à... Tôi có lẽ cũng không ở chỗ này."

"Đi ra ngoài du lịch sao?"

Lộ Vân Phàm đi về phía trước hai bước, đứng ở bên người An Hồng, ôm chầm lấy vai cô nói: "Tuần sau đã là ngày mồng một tháng năm rồi, tôi phải đi đến chỗ của An Hồng."

Miệng Trình Húc bỗng chốc mở ra đến mức cực lớn, to đến mức đủ để nhét cả một quả trứng gà. Anh ta sửng sốt nửa ngày cũng không nói được ra lời, vẫn là Lộ Vân Phàm lại mở miệng trước: "Đừng kinh ngạc thế, tôi và An Hồng, đang ở cùng một chỗ với nhau."

"Cậu... hai người..." Trình Húc nghe được trả lời khẳng định của Lộ Vân Phàm, vẫn là không phản ứng kịp, nghĩ đến nửa ngày rồi mới hỏi, "Lạc Phong có biết hay không?"

"Dính dáng gì tới anh ta?"

"Không phải... là tôi muốn nói..."

"Tôi và An Hồng hiện tại rất tốt, tiểu tử nhà cậu, tự mình cũng phải nắm chặt đó!" Lộ Vân Phàm nhìn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh nãy giờ vẫn không nói gì, tiến đến ghé sát vào bên tai Trình Húc nói, "Thượng phẩm, nắm chắc được mấy phần?"

"5 phần." Trình Húc thấp giọng trả lời, chăm chú nhìn xem cánh tay của Lộ Vân Phàm đang ôm An Hồng, dùng giọng nói chỉ có Lộ Vân Phàm mới nghe lấy được hỏi, "A Lộ, sao lại thế này? Tại sao cậu lại cùng với cô ấy thế hả?"

Lộ Vân Phàm cười, nói: "Chỉ có một lý do, tôi yêu cô ấy. Như vậy đã đủ hay chưa?"

Giọng nói không lớn lắm, nhưng cả hai người phụ nữ ở bên cạnh đều có thể nghe thấy được, An Hồng cảm thấy trên mặt mình có chút nóng bừng, ngượng ngùng nhìn JO­JO một chút, phát hiện ra cô gái vẫn đang ngẩn người. Sau khi nghe Lộ Vân Phàm nói xong, vẻ mặt cô gái đầy mê mang, tựa như suy nghĩ đã bay tới ngoài không gian.

Chia tay với Trình Húc và JO­JO, tiếp đó Lộ Vân Phàm nhìn thấy thời gian còn sớm, liền lôi kéo An Hồng đi đến quán cà phê ngồi trong chốc lát.

Anh lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, ưu nhã châm lửa, cau mày hít một hơi, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của An Hồng đang nhìn mình, Lộ Vân Phàm cười nói: "Đừng suy nghĩ, thời kỳ theo dõi của em còn chưa hết đâu, bản thân em khi trở về cũng cần phải khống chế mình một chút."

"OK." An Hồng bĩu môi, trong lòng nghĩ, khi trở về, Trời thì cao, Hoàng đế thì xa, anh còn quản được nữa sao?

Cô uống một ngụm cà phê, hỏi Lộ Vân Phàm: "Hứa Lạc Phong biết chuyện của chúng ta không?"

"Đã biết." Anh gật đầu trả lời.

"Anh ấy nói như thế nào?"

"Cái này không có quan hệ gì với cậu ta hết!" Lộ Vân Phàm nhướng mày.

An Hồng khép hờ cặp mắt: "Em biết Hứa Lạc Phong lẫn Trình Húc luôn luôn không thích em."

"Anh thích em là được rồi!"

"Ai, Lộ Vân Phàm! Rốt cuộc là anh đã coi trọng em ở chỗ nào vậy? Em luôn luôn không suy nghĩ cẩn thận."

"Vấn đề này em hỏi rất hay!" Lộ Vân Phàm cười, ngón tay gõ mặt bàn nói, "Vấn đề này tựa như Goldbach đoán rằng có học vấn giống nhau, kỳ thực anh cũng vậy cực kỳ muốn biết đáp án."

"..." An Hồng trợn trắng con mắt, quyết định không thèm để ý anh nữa.

Bên chiếc bàn cách vách có mấy người đàn ông ngồi xuống, lấy ra thứ gì đó từ trong bao đóng gói, trong gói giấy to dai thật dày mang theo tùy thân. An Hồng chăm chú nhìn vào cái bao bên ngoài cũng biết đây là thư dự thầu, trong đầu lập tức cũng nhớ tới Cao ốc Sáng Ý. Cô nghĩ cuối tuần này đi lại vẫn còn chưa có nói qua chuyện này cùng với Lộ Vân Phàm, không biết hiện tại mở miệng ở nơi này có thích hợp hay không.

Châm chước chỉ chốc lát, cô vẫn quyết định nói một chút: "Lộ Vân Phàm, có một chuyện em muốn hỏi anh, chính là việc đấu thầu Cao ốc Sáng Ý đó, xác suất Phong Nguyên trúng thầu đại khái là bao nhiêu?"

"Em hy vọng là bao nhiêu?" Anh hỏi lại.

"Em hy vọng là 100%."

"Thì phải là 100%." Anh cười rộ lên, "An An, đừng lo lắng, chuyện này trong lòng anh đã có tính toán. Tổng cộng có 8 đơn vị tham gia dự thầu, bên này của em có 5 đơn vị, mặt khác có 2 nhà chung một nhóm, còn có một đơn vị nữa, đến lúc đó anh sẽ chú ý một chút, cơ bản không có vấn đề."

Nghe anh nói hứa hẹn như vậy, An Hồng cũng an tâm.

Đợi đến phải đi qua cửa kiểm tra an nình, Lộ Vân Phàm nói với cô: "Ngày mồng một tháng năm anh sẽ lại đến với em. Đến lúc đó em hẹn Ngũ Tổng cùng Tân Duy một chút, anh cùng bọn họ gặp mặt ăn một bữa cơm, khiêm tốn một điểm, chỉ có ba người bọn anh thôi, em cũng đừng đi đến đó."

"Được!" An Hồng nghĩ rằng khi lão Ngũ nghe được tin tức này, không biết ông ta sẽ cao hứng biết bao nhiêu, phỏng chừng thậm chí đến đi ngủ cũng không được ngủ an ổn rồi.

Lộ Vân Phàm xem bộ dáng của An Hồng, chọc một cái vào cái ót của cô ót, nói: "Nghĩ gì thế, em là người sắp từ chức, lại vẫn còn một lòng một dạ hướng về Lão Đông Gia nữa là sao."

"Dù sao em ở đây cũng được 6 năm, bọn họ đều đối với em không có gì phải chê trách." An Hồng thở dài, giúp anh lôi kéo cổ áo áo gió, "Phấn đấu lâu như vậy, nói đi là đi luôn rồi, thực sự rất luyến tiếc."

"Nếu luyến tiếc thì em sẽ không cần về nữa cũng được!" Lộ Vân Phàm hừ một tiếng, "Dù sao anh cũng đã trải qua cuộc sống một mình suốt sáu năm nay rồi, tiếp tục sống thêm mười năm tám năm nữa cũng không phải là vấn đề lớn."

"Anh nói cái gì vậy!" An Hồng ôm lấy anh, "Em nói cũng chỉ là nói như vậy mà thôi."

Lộ Vân Phàm ngậm miệng nghiêm mặt một hồi, đột nhiên liền nở nụ cười, anh gắt gao ôm An Hồng vào trong ngực, nói: "Chờ khi em đã trở lại, em nghĩ muốn đi làm liền đi làm, không muốn đi làm hàng ngày ở nhà đợi. Muốn đến Vũ Hoa, tùy em tuyển chọn ngành, không muốn đến Vũ Hoa, thích chỗ nào thì đi chỗ đó."

"Ha ha! Tùy em tuyển chọn ngành?" An Hồng vui vẻ, "Em nghĩ muốn làm Chủ tịch Hội đồng quản trị kia!"

"Cái này cần phải được ông cụ nhà anh đồng ý đã." Lộ Vân Phàm hôn lỗ tai của cô, thấp giọng cười, "Còn chưa có gả vào trong nhà họ Lộ, ấy thế mà đã nghĩ đến chuyện leo lên trên đầu ba anh rồi sao? Em đúng là Từ Hi thái hậu đó!"

"Không văn hóa! Em đây rõ ràng chính là Võ Tắc Thiên."

*****

Ngày mồng một tháng năm, Lộ Vân Phàm thật sự đi đến thành phố T. An Hồng giúp anh gặp gỡ với Ngũ Tổng như anh đã nói, ba người đàn ông cùng nhau ăn bữa tối. An Hồng nghe lời Lộ Vân Phàm nói, không đi cùng với bọn họ, một mình ở nhà chờ anh trở về.

Khoảng 9 giờ tối, chuông điện thoại di động vang lên, An Hồng bắt máy điện thoại, Lộ Vân Phàm nói đã ngồi lên taxi rồi.

"Tân Duy không đưa anh về sao?" An Hồng nghĩ rằng vị lãnh đạo này thật sự là keo kiệt, "Anh nói sớm một chút, em tới đón anh có phải là tốt không!"

"Không phải, anh ta có nói muốn đưa anh về, nhưng anh không đáp ứng."

"Vậy sao..." An Hồng cơ bản cũng biết là nguyên nhân gì. Anh về đích là nhà của An Hồng, ở phía dưới mí mắt lãnh đạo trực tiếp của cô thì là anh đang "ở chung" cùng cô. Lộ Vân Phàm là không muốn để cho Tân Duy có nhiều không gian mơ màng hơn. Huống chi, đùi anh cũng không tốt, lên xuống xe khó tránh khỏi vụng về, anh cũng không muốn có nhiều người chú ý đến mình hơn.

Lộ Vân Phàm đi xe taxi đến dưới lầu tiểu khu. Anh xuống xe, phát hiện An Hồng một bên ngồi hút thuốc ở bên cạnh bồn hoa, một bên hướng về phía anh cười cười.

"Ai! Thời kỳ theo dõi còn chưa qua mà!" Anh đi qua, lôi kéo bím tóc đuôi ngựa của cô.

"Lộ tổng, anh tha cho em đi! Em đã không có việc gì rồi, cũng đã hơn hai tuần rồi!" An Hồng chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo sơmi dài tay. Đang đầu tháng 5, thời tiết buổi tối vẫn còn có chút mát mẻ. Cô vứt bỏ đầu mẩu thuốc lá, đứng lên ôm cánh tay nói, "Chạy nhanh lên đi, lạnh chết em rồi."

"Em xuống lầu để làm gì?" Lộ Vân Phàm ôm chầm lấy vai cô, "Xuống dưới mà cũng không biết mặc thêm nhiều quần áo một chút."

"Chờ anh chứ sao." An Hồng ôm hông của anh, cùng anh một chỗ chậm rãi đi vào trong hành lang: "Thế nào mà mọi người tán gẫu với nhau lâu như vậy? Chân anh được có cảm thấy thoải mái hay không? Một lát nữa có muốn em mát xa giúp anh một chút hay không?"

"Tốt quá, anh nghĩ muốn mát xa theo kiểu Thái "Mã sát kê"."

"Mã cái đầu của anh!" An Hồng đột ngột chuyển đề tài, đột nhiên cười rộ lên vẻ quyến rũ, "Lộ tổng ~ em là người mát xa đứng đầu bảng đó ~ rất đắt tiền đó, anh có đồng ý gọi không?"

"Là người mát xa đứng đầu bảng sao?" Lộ Vân Phàm cười ha ha, "Thế nào người đứng đầu bảng đã 28 tuổi rồi vẫn còn ở đây tiếp khách vậy? Thật sự là đáng thương, tôi cũng gắng gượng để mà thu nạp em vậy, làm nguyên một bộ hết bao nhiêu tiền?"

An Hồng nhéo nhéo thật nặng lên cánh tay miệng nói: "Chê em già hả, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó!"

"Ai chê em kia chứ?" Lộ Vân Phàm xoa xoa tay cánh tay, tóm được người của cô, cúi đầu liền hôn lên môi của cô: "Nghĩ ngại thì đã sớm ngại rồi, còn phải chờ đợi tới hơn 10 năm rồi mới cảm thấy ngại hay sao?"

"Đúng là đồ ngốc mà... A! Anh uống rượu phải không?"

"Uống một chút bia."

"Anh có uống nhiều bia không vậy? Như thế này đừng có phun ra nhé!"

"Không biết."

"A!... Lộ Vân Phàm... Đang đi thang lầu tốt đẹp thế này! Anh không sợ sẽ bị té ngã hay sao!..."

"Hư... Đừng cãi."

Dương Quá và Tiểu Long Nữ sau 16 năm sau mới được gặp mặt, Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp mặt một lần, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cả đời này đừng có nghĩ được gặp mặt.

Cho nên, An Hồng và Lộ Vân Phàm, bọn họ một tuần gặp mặt nhau một lần, sớm chiều ở chung với nhau vài ngày, hai người bọn họ đều cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

An Hồng đã bàn giao phần lớn công việc rồi, cô dần dần không đến công ty nữa. Tân Duy biết cô cùng Lộ Vân Phàm ở hai nơi nhớ nhau cũng tương đối vất vả, thường xuyên để cho cô thứ năm bay đi thành phố J, sống cùng Lộ Vân Phàm vài ngày.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, có thể khái quát bằng một từ ngọt ngào. Bọn họ hưởng thụ hết thẩy những gì mà các cặp tình nhân nên hưởng thụ. Nào đi ra ngoài ăn cơm, đi ngâm suối nước nóng, xem ca nhạc, xem phim, nghe tiểu minh tinh hát diễn xướng. Thỉnh thoảng lại đến công viên ngồi chơi một lát, hoặc là đi ngoại ô lộng gió, đạp cỏ chơi xuân... Ở nhà, thì hai người cùng nhau xem phim nhiều tập, vai kề vai chơi game đối với TV, rồi cãi nhau, chơi oẳn tù tì quyết định xem ai nấu cơm ai rửa chén, buổi tối thì lại cùng ở trong chăn làm... chuyện xấu.

An Hồng cảm thấy qua nhiều năm như vậy, Lộ Vân Phàm thực sự có rất nhiều thay đổi. Tối thiểu, anh đã hòa nhã, biết quan tâm chăm sóc hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vì nguyên nhân cái chân, thỉnh thoảng còn có thể mang theo chút điềm đạm đáng yêu, chứ không còn tỏ ra khí thế bức người như trong quá khứ trước kia, kiêu ngạo giống như toàn bộ thế giới chỉ có anh là lớn nhất vậy. Hai người ở nhà đợi với nhau, thỉnh thoảng Lộ Vân Phàm còn có thể hơi có chút nũng nịu giống như trẻ con. An Hồng nhìn anh người cao ngựa lớn cứ cười hì hì ôm bản thân mình, còn miệng kêu không ngừng "An An, An An", rồi xoay người lại chống khuỷu tay lên chiếc nạng đi tới đi lui, trong lòng cô thật sự giống như ngũ vị tạp trần.

Cô lại nhớ lại bộ dạng của người đàn ông này vài năm trước, khi đó anh cũng biết làm nũng, bởi vì anh vốn là vẫn còn là con nít, nhưng bản lĩnh của anh thì lợi hại hơn với những người thuộc lứa tuổi của cô. Hai người thường xuyên so đo với nhau giống như cây kim với cọng râu vậy, chỉ còn kém muốn đánh nhau túi bụi mà thôi. Tuy rằng xoay người một cái là anh có thể quên mất hết thảy,  gương mặt lại y như trước treo bày ra vẻ xinh đẹp không chút ác ý hướng về phía cô mà cười vui vẻ. Khiến cho An Hồng cứ mỗi một lần không vui thì trong lòng lại đều nhớ tới. Đợi đến một loại thời khắc cô rốt cuộc không nín được sự bạo phát, thì có một số việc liền không có cách nào ngăn cản đã xảy ra.

Đương nhiên, việc này sớm đã trôi qua rồi.

Lộ Vân Phàm đến thành phố T, An Hồng mang theo anh đi gặp mặt Lưu Diễm. Lưu Diễm nhìn đến cái người mà lúc trước An Hồng đã bĩu môi nói: "Lộ tổng, đồng nghiệp hợp tác" kia, nhanh chóng biến hóa thành "Bạn học cũ đã từng học nhiều năm với nhau" kiêm "Bạn trai đương nhiệm" của cô, nếu nói không cảm thấy kinh hãi thì đều là giả dối.

Hai người phụ nữ cùng đi toilet, Lưu Diễm lôi kéo An Hồng lặng lẽ nói: "Cậu cũng thật biết giả vờ quá nhỉ! Trước kia thế nào lại từng có một bạn trai cực phẩm như vậy, lúc trước vậy mà còn gạt tớ! Thế nào mà tớ cũng chưa từng nghe thấy cậu nó với tớ như vậy?"

An Hồng cười ha ha trả lời Lưu Diễm: "Một lời khó nói hết."

"Chuyện của cậu và anh ấy từ bao lâu rồi? Ý tớ muốn hỏi hồi trước kia..."

"Đã hơn một năm rồi."

"Sau này vì sao lại chia tay?"

"Tớ có thể không nói hay không... Không thể trả lời được không?"

"Chán ghét!"

"Thật sự, Lưu Diễm, chuyện quá khứ tớ đã không muốn nghĩ lại nữa. Những chuyện này cũng là chuyện trước xảy ra trước đây thật lâu, thật lâu rồi, hiện tại tớ và anh ấy rất tốt."

"Được rồi..." Lưu Diễm thở dài, lại cắn răng nói, "Hừ! An Tiểu Hồng, không trách được, mỗi lần tớ giới thiệu bạn trai cho cậu, cậu đều chán ghét. Hóa ra khởi điểm của cậu lại cao như vậy! Có người bạn trai trước như vậy ở đàng kia, thì Triệu Đức Sinh... làm sao có thể lọt vào mắt của cậu được!"

An Hồng bị câu nói này của Lưu Diễm làm cho nở nụ cười: "Có cần thiết phải khoa trương như vậy hay không chứ! Tớ cảm thấy anh ấy chính là cao một chút, đẹp trai một chút mà thôi. Cậu đều không biết trước kia tính khí anh ấy kém cỏi đến mức nào đâu. Ngày trước tớ và anh ấy thường ầm ĩ đỏ mặt tía tai, bất quá khi đó chúng tớ đều còn trẻ, hiện tại tớ cảm thấy tính nết của anh ấy đã tốt lên rất nhiều."

"Con người ta, nói chúng ai rồi cũng đều trưởng thành lên thôi! A, đúng rồi." Lưu Diễm tiến đến gần bên tai An Hồng nhỏ giọng hỏi, "Cái chân kia là do có chuyện gì xảy ra vậy? Tớ thấy anh ấy đi lại không được thật sự thoải mái."

"Xảy ra tai nạn xe cộ, để lại chút chút tật xấu ở chân." An Hồng cười rộ lên, "Không có việc gì, cậu đừng có lo lắng vớ vẩn."

Tháng Năm dần dần sắp đi đến ngày kết thúc, thời tiết cũng nóng lên. Bộ phận nghiệp vụ ở Phong Nguyên loay hoay đến chổng vó. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc đấu thầu trả giá Cao ốc Sáng Ý. An Hồng cũng lười quản, mỗi ngày liền ở trong công ty đến phát ngẩn người. Cô gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm hoặc tâm sự trên QQ với anh, chơi một số trò chơi nhỏ, chờ đến ngày mở thầu.

Mấy tên tiểu quỷ trong công ty đều biết đến chuyện cô muốn tạm rời cương vị công tác về quê cũ, nói không chừng là vội vàng đi kết hôn. Cả đám đều hưng phấn đến không kìm được, quậy ầm ĩ muốn làm một bữa gặp mặt vui vẻ để tiễn An Hồng trước khi đi. Tân Duy đánh nhịp nói: "Chờ trúng thầu Cao ốc Sáng Ý xong, công ty sẽ xuất tiền, mọi người chúng ta sẽ thoải mái chơi đùa ăn một bữa no say một hồi, làm cho An Hồng một buổi đưa tiễn."

"Yeah!!" Nhóm Tiểu quỷ rất vui vẻ, lại càng ra sức làm việc.

Đến ngày cuối cùng của tháng 5, An Hồng nhận được điện thoại của Lâu Tĩnh Tĩnh, biết được một tin tức kinh người.

"An Hồng! Tớ chính thức thông báo cho cậu biết! Tớ sắp kết hôn!"

"Hả?" An Hồng choáng váng, hỏi, "Với ai vậy?"

" Boss của tớ - Kim Vĩnh Tuyên!"

"..."

"Tại sao cậu không nói chuyện này với tớ vậy?" Giọng nói the thé của Lâu Tĩnh Tĩnh vang lên không ngừng ở đầu điện thoại bên kia, "Thứ Bảy, ngày 18 tháng 6 năm 2011! Buổi lễ kết hôn của tớ, cậu phải tới đó! Thiệp mời thì ngày mai tớ sẽ gửi đến cho cậu."

Quả bom màu đỏ này tới thật là đột ngột, An Hồng cảm thấy khó hiểu: "Thế nào mà lại gấp gáp như vậy? Cậu sao lại cưới nhanh như vậy? Kết hôn vào tháng 6 không nóng chết cậu sao."

Lâu Tĩnh Tĩnh có chút ngại ngùng chốc lát ở trong điện thoại, rốt cục cũng nói ra tình hình thực tế: "Vào một ngày trung tuần tháng 4, tớ và anh ấy cùng say rượu... làm chuyện kia, rồi kết quả... Tớ có."

"A??"

"Tớ mang thai, An Hồng! Tớ đã sắp làm mẹ rồi! Không có biện pháp nào hơn, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng thôi."

"..."

An Hồng cảm thấy có chút như sấm nổ, tính tính ngày rồi cười nói: "Ha ha! Kỳ thực đúng là vừa vặn, vào những ngày đó tớ vốn là ở thành phố J kia rồi. Ngày 13 tháng 6 sẽ mở một cuộc đấu thầu, chờ xin ý kiến trúng thầu phỏng chừng cũng phải mất mấy ngày. Khi kết quả báo ra vừa khéo đến uống rượu mừng của cậu."

"Tốt quá! Đến lúc đó cậu phải mang cả Lộ Vân Phàm của cậu cùng đi đó!"

"Đi chứ!"

"Nhưng mà hai người các cậu phải đưa mừng cho tớ hai phần hồng bao đó! Hai người đều là bạn học của tớ mà! Đưa một phần hồng bao tớ tiếc lắm!"

"Lâu Tĩnh Tĩnh, không trách được ngày trước cậu học toán kém như vậy, việc này tương lai cậu vẫn là có hai phần hồng bao nhưng vẫn là chung trong một phần hồng bao hay sao?"

"Đương nhiên là còn một phần hồng bao! Tớ cũng thông minh đó chứ! Còn có, Lộ Vân Phàm nhà cậu là người có nhiều tiền như vậy, cậu nhanh chóng gọi cho cậu ta, bảo phải mừng cho tớ một cái hồng bao thật lớn đó! Cậu đừng có không thừa nhận, hai ngươi có thể có hôm nay, cũng là có công lao của tớ đó!"

An Hồng cười ha ha, nói qua lời chúc mừng chúc mừng, liền treo máy.

Cô gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm nói lại chuyện này. Giọng nói của cô có chút thương cảm: "Từ Mạt Mạt đã kết hôn, bé con cũng đã sắp được 4 tuổi rồi, hiện tại, Tĩnh Tĩnh cũng sắp kết hôn, làm mẹ rồi."

"Chỉ có mỗi một mình em kém cỏi." Lộ Vân Phàm cười bổ sung thay cô.

"Em cũng không phải thực vội."

"Thật sự chứ? Vậy chúng ta bàn lại cái chuyện 5 năm yêu đương đi!" Lộ Vân Phàm nghe tâm tình có vẻ tốt lắm,

"6 năm cũng xong, bồi thường cho thời gian lúc trước."

"..."

Không nghe thấy cô lên tiếng, Lộ Vân Phàm vừa cười: "Đùa thôi, kỳ thực anh cũng đã có ý tưởng sớm kết hôn một chút rồi! An An, không bằng sáu tháng cuối năm chúng ta liền xử lý việc này thôi."

"..."

"An An?"

"Lộ Vân Phàm, anh đang ở đây cầu hôn em sao?"

"Không tính như vậy được, anh đây là đang thảo luận với em."

"Không đáng đáp lại." An Hồng châm một điếu thuốclá cho mình, "Trước hết hãy để cho em uống đến uống rượu mừng của Tĩnh Tĩnh đã, nhìn xem bộ dạng Tĩnh Tĩnh mặc áo cưới thế nào đã, sau đó mới suy xét cân nhắc đến vấn đề này. Nói xem, anh mới bao nhiêu tuổi kia chứ? Anh cũng chưa đầy 26 tuổi đâu."

"Em có còn nhớ rõ lần trước ở Quảng trường Vương Miện, anh đã hứa nguyện như thế nào không?"

"Nhớ chứ, thì làm sao?"

"Cũng sắp phải thực hiện rồi." Lộ Vân Phàm thấp giọng cười, "Chỉ cần em đồng ý thôi!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)