Sinh nhật mười tuổi
← Ch.012 | Ch.014 → |
Trong bệnh viện, tại phòng chờ ở khu vực cấp cứu.
Trong không khí có vô số mùi vị: mùi thuốc, mùi nước sát trùng, mùi máu tươi, tiếng người nhà bệnh nhân kêu rên cùng bác sĩ, tiếng y tá lo lắng hỏi han.
Giang Bội ở giữa, hai bên trái phải mỗi bên ngồi một đứa bé.
Lộ Vân Phàm chỉ là băng bó cùi chỏ, An Hồng thì bị cạo một phần tóc, ở trên đầu băng lại một khối lớn mà bàn tay cũng phải băng bó qua.
Lúc xử lý vết thương, Lộ Vân Phàm la lối, khua tay khua chân đạp tứ tung, nước mắt chảy như suối, giống như đang bị cực hình khổ sở. An Hồng ở một bên lạnh lùng nhìn, để mặc cho thầy thuốc xử lý, khử trùng, khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó, cả quá trình không nhíu mày lấy một cái, cũng không nói tiếng nào.
Co giáo Trầm đi xếp hàng lấy thuốc, ba người đang ở trên ghế dài ngồi lẳng lặng.
Giang Bội rốt cuộc mở miệng: "Lộ Vân Phàm, là con gây sự trước có phải không?"
"Con không có!" Miệng nó cứng rắn.
"Đừng tưởng tính nết con thế nào mà ta lại không biết!" Giang Bội nhíu lông mày."Mới vừa rồi người nhiều như vậy ta cũng không muốn la mắng con, hiện tại chỉ có ba người chúng ta, con mau mau xin lỗi chị đi."
"Nằm mơ!" Lộ Vân Phàm chu miệng lên, "Đó là một tên lường gạt!"
An Hồng cả giận, nhô người ra nhìn nó chằm chằm nói: "Ngươi đừng có nói bậy! Ngươi còn dám nói lung tung thử xem!"
Lộ Vân Phàm không thèm để mắt gào lên: "Ta liền nói! Ta liền nói! Cái người này là tên trộm! Tên lường gạt!"
An Hồng "Xoạt" một cái đi đến trước mặt Lộ Vân Phàm, làm bộ muốn đánh nó, tay nâng trên không trung lại chậm chạp không rơi xuống, trên gương mặt đều là phẫn uất.
Giang Bội nhất thời kinh hoàng, vội vàng bắt được cổ tay cô, nói: "Cháu bé đừng nóng giận, thằng bé Lộ Vân Phàm này vốn tính tình nó trước giờ rất hung hãn, không khác gì tiểu Bá Vương, cũng là bị ba nó làm hư!"
Lộ Vân Phàm nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của An Hồng vẫn còn có chút sợ sệt, nghe Giang Bội nói vậy cũng không lên tiếng.
An Hồng lần nữa ngồi xuống, Giang Bội hỏi cô: "Cháu bé, trong nhà cháu có điện thoại không? Có muốn gọi điện cho cha mẹ đến đón hay không?"
An Hồng lắc đầu.
"Vậy cháu biết nhà mình ở đâu chứ? Chờ một chút chúng ta đưa cháu về nhà."
An Hồng gật đầu.
Lộ Vân Phàm ở bên cạnh âm dương quái khí: "Ngươi là người câm à!"
An Hồng không lên tiếng.
Giang Bội quát Lộ Vân Phàm bảo nó im miệng lại: "Lộ Vân Phàm! Con bớt tranh cãi đi, con nhìn xem hôm nay mình đã gây ra chuyện gì, học đòi từ ai mà lấy thủy tinh đập bạn? Nếu là trúng vào mắt rồi bị mù thì làm sao? Con có thấy bác sĩ nói gì chưa, cũng may mà lệch đi một chút."
Lộ Vân Phàm trợn mắt một cái: "Dù sao cũng không có trúng."
"Không có trúng vào thì con nghĩ là không sao hả?" Giang Bội tức giận vô cùng, "Đối với bạn gái mà nói, khuôn mặt là rất quan trọng, bị thương như thế này nếu là để lại vết sẹo, sau này làm sao mà lập gia đình được?"
Lộ Vân Phàm rất lớn tiếng trả lời: "Không ai muốn cùng lắm thì gả cho con là được rồi!"
An Hồng nhảy dựng lên: "Ngu đần mới có thể gả cho ngươi!"
Lộ Vân Phàm trợn mắt nhìn cô: "Ngươi chính là ngu đần! Tương lai cũng chỉ có ta muốn lấy ngươi!"
An Hồng quay về chỗ ngồi trừng mắt lên "Nghĩ hay quá nhỉ! Ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi đấy!"
Giang Bội rống to: "Hai người các ngươi tất cả im miệng cho ta!"
Cô giáo Trầm lấy thuốc trở lại, cùng Giang Bội thương lượng làm thế nào để đưa An Hồng về nhà, mở miệng nói:"Mẹ của cháu Lộ..."
Lộ Vân Phàm liền hô to:"Cô ấy không phải là mẹ của em, chỉ là vợ bé của ba mà thôi."
Giang Bội mặt liền biến sắc, xoay người hướng về phía Lộ Vân Phàm nói: "Ba ngươi tuần sau sẽ trở lại, ngươi đến lúc đó hãy đem lời này nói lại với ông ấy một lần."
Lộ Vân Phàm lập tức ngậm miệng, cúi đầu hờn dỗi.
Giang Bội nói với cô giáo Trầm: "Sau đó chúng ta sẽ đưa cô bé về nhà, tôi muốn tự mình nói lời xin lỗi với ba mẹ cô bé, để cháu ra ngoài chơi mà về nhà với bộ dạng này, thật là vô cùng áy náy."
Sắc mặt cô giáo Trầm hơi lúng túng, hạ thấp giọng nói: "Ba An Hồng đã mất sớm, mẹ cũng tái giá ở nơi khác, con bé là sống cùng bà ngoại. Chị cũng không cần nói lời xin lỗi, tất cả là do nó gây ra, trừ trước đến giờ nó luôn là một con bé thô lỗ."
Mặc dù là tiếng nói hơi nhỏ nhưng hai đứa bé đều nghe được, Giang Bội ngó An Hồng âm thầm thở dài.
An Hồng cúi thấp đầu, ngón tay cầm đoạn váy bị rách vặn qua vặn lại, Lộ Vân Phàm cũng tò mò quan sát cô.
Lát sau, một chiếc xe tới đón bọn họ.
An Hồng có chút giật mình, tại thời điểm cách đây chục năm, việc sử dụng xe hơi lại còn có cả lái xe riêng thì thực sự là ly kỳ.
Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều không nói chuyện. Xe tiện đường đưa cô giáo Trầm về nhà trước, tiếp đến là đi thôn Hạnh Phúc đưa An Hồng về nhà.
An Hồng nói tự mình vào nhà là được rồi nhưng Giang Bội nhất định không chịu. Dắt Lộ Vân Phàm xuống xe, đi theo An Hồng tới cửa, bà ngoại mặc đồ ngủ ra ngoài mở cửa, bà vẫn còn buồn ngủ, vừa nhìn thấy bộ dạng An Hồng quấn đầy băng trắng trên đầu lập tức thanh tỉnh.
Bà kéo An Hồng đến bên cạnh mình, hỏi người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng trước mặt: "Các người là ai? Đây là chuyện gì xảy ra? Cháu gái tôi tại sao lại bị như thế này?"
Giang Bội đem chuyện miêu tả lại sơ qua, dĩ nhiên nói người sai là Lộ Vân Phàm, cuối cùng lấy một ít tiền từ trong ví ra đưa cho bà ngoại: "Đây là một chút tâm ý của gia đình, để bồi bổ thêm cho An Hồng."
Bà ngoại lạnh lùng nhìn cô, cúi đầu xem một chút An Hồng vẫn đứng im lặng, chậm rãi mở miệng:"Hồng Hồng nhà chúng tôi từ nhỏ đã không có ba, mẹ lại ở xa. Tôi là bà ngoại mà cũng chăm sóc nó không được tốt, khi nó còn bé quả thực có chút nghịch ngợm, ba ngày hai bữa lại có phụ huynh đưa con sang nhà tố cáo. Sau này lớn lên liền từ từ hiểu chuyện, đặc biệt là hai năm gần đây, nó càng ngày càng ngoan, mỗi ngày đều giúp tôi làm việc nhà, sang đến năm lớp bốn, thành tích học tập cũng trở nên tốt hơn. Tôi cũng đã là bà già 60 tuổi, còn có thể ở bên nó được bao lâu nữa? Thấy nó trở nên ngoan ngoãn giỏi giang, trong lòng dĩ nhiên vô cùng vui mừng."
Bà ngoại không biết từ lúc nào bắt đầu khóc, nước mắt theo khuôn mặt đầy nếp nhăn rơi xuống, "Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của Hồng Hồng. Lần trước mẹ nó về, mua cho cái váy này, lại muốn tổ chức sinh nhật cho nó, nói rằng: ' Hồng Hồng của chúng ta đã mười tuổi rồi... , là một cô gái trưởng thành rồi đó. ' nhưng là Hồng Hồng nói nó muốn đi tham gia sinh nhật bạn học cùng lớp, nó nói nó chưa bao giờ được tham gia bữa tiệc như vậy, chắc sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có cả bánh sinh nhật nữa. Hồng Hồng nhà tôi từ nhỏ đến lớn chưa được tổ chức sinh nhật, chưa bao giờ được mua bánh ngọt. Tôi đã nghĩ nếu có thể cùng chơi với bạn học, cùng nhau chúc mừng sinh nhật thì nó sẽ rất vui vẻ. Buổi chiều, nó là lần đầu tiên mặc cái váy mới này, vô cùng cao hứng đi ra ngoài, hiện tại, các người chính là như vậy đem nó mang về cho tôi?"
Bà ngoại đoạt lấy tiền trong tay Giang Bội, hung hăng hướng mặt của cô mà ném tới, "Chúng tôi là người không có tiền! Chỉ là dân nghèo, nhưng còn không hiếm lạ chút tiền bố thí này của các người! Các người! Lập tức cút đi!"
Giang Bội sắc mặt càng thay đổi, ngồi xuống nhặt tiền trên đất, nói "Thật xin lỗi" liền lôi kéo Lộ Vân Phàm rời đi, Lộ Vân Phàm đã sớm sợ choáng váng, lúc đi vẫn không quên liếc mắt An Hồng đang cúi mặt đứng bên cạnh bà ngoại. Nó dụi mắt, nghĩ thầm chắc không phải là mình nhìn lầm rồi đi?
Cái đó, cái người cường đại không biết đau như An Hồng, —— thế nhưng khóc.
Bà ngoại vốn còn muốn quay lại giáo huấn An Hồng, chỉ là nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, cuối cùng không đành lòng. Hỏi cô có đói bụng không, cô gật đầu. Mất máu lại còn hơn nửa ngày không có ăn cái gì, nói không đói chính là giả rồi.
Bà ngoại nấu cho cô một chén súp rau cải, An Hồng ăn như hổ đói. Bà ngoại kiểm tra mí mắt của cô rồi thở dài: "Cái thằng tiểu quỷ đó xuống tay cũng quá nặng rồi, về sau chắc là bị lưu lại sẹo mất thôi."
Ăn mì xong, bà ngoại nhìn An Hồng chuẩn bị rửa chén, vội vàng ngăn cô lại: "Tiểu Niếp, con là bị ngu sao? Trên bàn tay còn có vết thương đây này, mấy ngày nay không nên đụng nước, có biết hay không!"
An Hồng gật đầu một cái, sau khi rửa qua mặt liền chạy vào phòng. Cãi nhau một buổi tối, lúc này mới rốt cuộc an tĩnh lại, cô lấy laptop trong ngăn kéo, mở ra nhìn hình của Hàn Hiểu Quân, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Vết thương trên mí mắt lúc này có cảm giác thật đau xót, cô lặng lẽ soi gương, nghĩ đến lời nói của người phụ nữ xinh đẹp kia: "Đối với bạn gái mà nói, khuôn mặt là rất quan trọng, bị thương như thế này nếu là để lại vết sẹo, sau này làm sao mà lập gia đình được?"
Trong lòng nhất thời bị mây mù che phủ, đã khó coi như vậy rồi, hơn nữa lại thêm một vết sẹo, ông trời thật đúng là không có mắt?
Trường tiểu học Ánh Rạng Đông có 6 khối, mỗi khối có 7-8 lớp, mỗi lớp có khoảng 40 học sinh, cả trường học thì tổng cộng có 2000 học sinh.
Khối lớp hai ở nhà A, lớp 3 - 4 ở nhà B, lớp 5 - 6 thì ở nhà C. Vì vây, Lộ Vân Phàm học lớp hai và An Hồng học lớp bốn, muốn gặp nhau, cần đến xác suất như thế nào?
Giờ tập thể dục buổi sáng, Lộ Vân Phàm cà lơ phất phơ chạy ở trong đội ngũ, trước đấy nó cũng chưa từng có suy nghĩ đi tìm một ai trong đám người đông đúc kia, vậy mà từ sau sinh nhật của Giang Nghiên Nhi, nó luôn lơ đãng tìm kiếm bóng dáng nào đó.
Dĩ nhiên, thật sự là bởi vì cái bóng dáng kia tìm quá dễ đi. Một bạn học nữ trên đầu quấn một đống băng gạc lớn, trong trường học còn có thể tìm ra mấy người?
Ngày quốc tế thiếu nhi, trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, ở trong lễ đường to như vậy, Lộ Vân Phàm lại một lần nhìn thấy An Hồng, cô vẫn bị băng nửa cái đầu, trầm mặc ngồi một mình trong góc. Lộ Vân Phàm giả vờ đi nhà vệ sinh, nó đi rất chậm rất chậm, rốt cuộc thấy An Hồng giương mắt lên liếc chính mình, nó có chút hài lòng, nhưng chỉ là thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống.
Lộ Vân Phàm có chút nóng nảy, ghét nhất người khác bỏ rơi nó!
Đến gần cuối kỳ, vết thương trên mí mắt An Hồng đã khép nhưng là để lại một vết sẹo. Quanh vết sẹo có một lớp tóc mong mỏng vừa mới mọc ra, mỗi ngày nhìn thấy bộ dáng khó coi như vậy, An Hồng quả thực rất buồn rầu.
Lần đầu tiên An Hồng đạt kết quả thi đứng thứ 19 làm mẹ rất vui mừng, muốn đón An Hồng đến chơi một tháng hè. Mấy năm trước, Tiêu Lâm còn quá nhỏ, mẹ không có cách nào chăm sóc cho An Hồng, hiện tại, Tiêu Lâm đã đi học nhà trẻ, mà An Hồng cũng đã lớn, mẹ rất muốn tận hưởng niềm vui quây quần cùng hai đứa con của mình.
Nhưng đối với An Hồng mà nói, đây thật là một sự lựa chọn khó khăn. Hàn Hiểu Quân nói sau khi kết thúc thi học kỳ, anh sẽ trở về thành phố J nghỉ hè, một ngày này, An Hồng đã mong đợi suốt cả một năm. Nhưng là, là mẹ gọi mình đi qua nghỉ hè a! An Hồng dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, từ nhỏ đã khan hiếm tình thương của mẹ, làm cô có một loại bản năng hướng tới. Đối với mẹ, cô vừa khát vọng thân cận, vừa sợ thân cận, từ nhỏ đến lớn, mẹ cho cô cái cảm giác chính là quá vội vã, cùng như gần như xa. An Hồng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ:"Mẹ yêu mình", "Mẹ không yêu mình", "Mẹ yêu mình", "Mẹ không yêu mình"...... , tuổi còn nhỏ nên cô không thể hiểu được nhân tình thế thái phức tạp ấy, nhưng mà có một chút cô có thể xác nhận, chính là —— mẹ yêu Tiêu Lâm, không yêu cô nhiều như thế.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |