Vay nóng Homecredit

Truyện:Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Chương 50

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới
Trọn bộ 67 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Lazada


"Cậu, đứa con gái này! Lớn mật thật đấy! Có muốn phụng tử thành hôn không!" Tề Kỳ gào thét chói tai.

Thanh âm to lợi hại này làm cho tâm can Lâm Hiểu chấn động, vội vàng lắc đầu, lộ vẻ mặt cầu xin: "Mình quên mất..." Nói xong, Lâm Hiểu nghĩ lại chuyện đêm đó, cố gắng suy nghĩ hơn nửa ngày, mới do dự mà chần chờ nói, "Mình cảm giác anh ấy không ra ở bên trong."

Tề Kỳ ngẩn người, bình tĩnh hơn: "Lúc cuối cùng đó hắn không có phóng ra?"

Lâm Hiểu ho nhẹ một tiếng, mặt ửng đỏ: "Khi ấy mình mơ mơ màng màng, bất quá vẫn cảm giác được anh ấy phóng ra ngoài, sau đó chính là bụng nóng lên, lúc ấy mệt quá căn bản còn chưa kịp mở mắt đã trực tiếp ngủ luôn. Bây giờ nhớ lại, mình cảm thấy không giống cảm giác anh ấy có phóng con cháu của mình vào."

Tề Kỳ bị hình ảnh Lâm Hiểu phác họa ra khiến cô cười "phốc" một tiếng, nhưng vẫn cố ấn ngực nói: "Vậy thì tốt rồi, tuy vậy vẫn có thể mang thai nhưng tỷ lệ sẽ không cao."

Lâm Hiểu nghe thấy câu nói này thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Cô không ngại có cục cưng nhưng cũng không hy vọng bụng to mặc áo cưới.

Lâm Hiểu tuy là thả lỏng nhưng Tề Kỳ lại nhíu mi. Cô nhìn Lâm Hiểu trương khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng sáng bóng thì nói: "Lâm Hiểu, cậu có biết tình sử của tên đàn ông nhà cậu không?"

Vấn đề này có chút đột ngột, nhưng nhìn Tề Kỳ thật tình lo lắng như vậy, Lâm Hiểu theo phản xạ thành thực trả lời: "Mình chỉ biết mối tình đầu của hắn là bạn học trung học, còn cái khác thì không rõ ràng lắm."

Tề Kỳ ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Nếu muốn đàn ông tại một khắc cuối cùng phóng ra ngoài, tuyệt đối cần phải có lực tự chủ cường đại cùng động lực tự điều khiển, càng không thể thiếu đó chính là kinh nghiệm, cậu có biết ý của mình không?"

Thân mình Lâm Hiểu cứng đờ một chút, không biết vì sao cô vô cùng kháng cự nghĩ tiếp vấn đề này, hơn nửa ngày mới dùng sức nói: "Mình thích anh ấy."

Cô thích hắn, cô không muốn lo lắng nhiều như vậy, lại càng không muốn mất đi hắn.

Tề Kỳ thấy ánh mắt Lâm Hiểu kiên quyết như vậy, cũng đành cười nói: "Thực ra đây cũng không phải vấn đề quá lớn gì, mình chỉ muốn biết cậu có bao nhiêu hiểu biết hắn, thấy cậu như vậy mình biết lo lắng của mình đều uổng phí rồi. Cậu cũng không cần nghĩ nhiều, mình nghe người ta nói, đàn ông đã từng trải qua nhiều phụ nữ, đến khi hắn thật sự nguyện ý muốn yên ổn về sau, hôn nhân càng không dễ dàng hơn so với người khác, bởi vì cái nên chơi đều chơi hết rồi, cũng không có gì hay để tò mò. Khụ, mình vẫn ôm thái độ hoài nghi, bất quá có người nói như vậy, tóm lại chắc phải có ngoại lệ chứ...Huống hồ, hành động "phóng ra ngoài" này, nhìn ra được là hắn thật sự muốn bảo vệ cậu, cũng không phải loại tra nam chỉ thuận theo dục vọng của mình không để ý đến tương lai người phụ nữ dưới thân."

Lâm Hiểu mím môi, gật đầu, sau đó lại lâm vào bộ dáng trầm tư.

Tề Kỳ thấy vậy thì buồn cười, lấy tay điểm lên trán cô: "Cậu hiện tại chỉ cần quan tâm hắn của hiện tại, còn có lo lắng cho tương lai của hai người thôi."

Lâm Hiểu biết, cô thực ra cũng loáng thoáng biết Bác Thần từng có không ít phụ nữ, nhưng nếu ngay từ đầu biết được việc này, có lẽ cô còn có thể không chút do dự buông bỏ hắn nhưng bây giờ, cô đã không thể nào rời khỏi hắn. Vậy mấy vấn đề này một chút ý nghĩa cũng không có, chỉ cần hắn hiện tại thật sự quan tâm cô, yêu cô, đối với cô đó mới là điều cần thiết.

Từ nhà Tề Kỳ trở về, Lâm Hiểu thu về một hộp áo mưa, một cây roi tình thú, cùng hai bộ nội ý tình thú. Về cái khác, Tề Kỳ nói cô vừa mới thử nghiệm, không nên nghịch quá nên không quan tâm tới ánh mắt tò mò khát vọng của Lâm Hiểu, mà trực tiếp cất vào ngăn tủ.

Một đường trở về nhà, Lâm Hiểu vô cùng khẩn trương, quả thực không khác gì mang theo mười vạn trong túi.

Đợi đến khi về nhà, cơm nước xong, Lâm Hiểu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, khóa cửa phòng lại, lấy hai bộ nội y tình thú ra đặt trên giường, vừa tò mò vừa thẹn thùng cầm lấy một bộ mặc thử, sau đó nhìn toàn thân mình trong gương. Vừa nghĩ tới đã cảm thấy xấu hổ, hơn nửa ngày mới đứng thẳng người, xem hiệu quả mặc xong của mình.

Đại khái bởi vì trong phòng chỉ có một mình cô, nên vài giây sau Lâm Hiểu cảm thấy thoải mái hơn. Cô vuốt tầng sa mỏng mềm nhẹ trên người, khuôn ngực được bộ nội y nâng lên trông càng thêm đẹp. Cô bất mãn thầm nghĩ: vẫn hơi nhỏ, nếu có thể lớn hơn một chút hẳn sẽ rất đẹp.

Bất quá Tề Kỳ không hổ là chị em tốt nhiều năm của Lâm Hiểu, bộ quần áo này vừa chọn liền chuẩn, đem dáng người vừa vừa của cô trở nên đẹp hơn rất nhiều. Nhưng Lâm Hiểu vẫn cảm thấy chưa đủ, lúc nào cũng cảm thấy bên này chưa đủ đẹp, bên kia nhìn chưa tốt. Cô rút thẻ tiền lương của mình ra, nghĩ xem có nên mua một tấm thẻ tập yoga không.

Nữ vì duyệt mình giả dung, cũng chỉ như thế mà thôi.

(nữ vì duyệt mình giả dung: người con gái làm đẹp vì người mình yêu. )

Lâm Hiểu vẫn đang cân nhắc, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, bên ngoài truyền đến giọng nói của Bác Thần: "Lâm Hiểu, có thể đi vào không?"

Tay Lâm Hiểu run lên, định đứng dậy mở cửa nhưng đột nhiên ý thức được mình vẫn đang mặc bộ bội y tình thú còn chưa có cởi, vội vàng khẩn trương hô: "Anh chờ một chút! Chờ một chút!"

Nói xong, cô vội vàng thay quần áo, sau đó đem nội y nhét vào gói to trong phòng, rồi trút tất cả vào một ngăn tủ. Lâm Hiểu đứng trước cửa, xem lại quần áo mặc trên người, mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa phòng.

Bác Thần đứng ngoài cửa nhíu mày nhìn cô: "Sao lâu vậy, em ở bên trong làm gì?"

Lâm Hiểu không được tự nhiên ho khan vài tiếng, trắng mắt liếc hắn: "Có thể làm gì! Đương nhiên là bên trong cất giấu mỹ thiếu niên, em không muốn bị anh bắt gặp."

Bác Thần làm bộ như kinh ngạc nói: "Mỹ thiếu niên, em cũng thích loại này? Loại mặt hàng này chất lượng không đảm bảo, làm cũng không thực sự thoải mái đâu." Nói đến đây, hắn còn cố ý nháy mắt ái muội với Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu quẫn bách, đấm lên ngực hắn: "Anh, đồ hỗn đản! Anh tưởng em và anh là cùng loại người chắc."

"Quên nói, lúc trước anh rất thích tính, bất quá hiện tại có em, anh liền tiết kiệm được ít tiền."

"Phi!"

Lâm Hiểu vẫn chưa hết giận, lại đạp thêm cho hắn một cước, tức giận hỏi: "Tìm em có việc?"

"Đi vào nói?" Ánh mắt Bác Thần hướng vào trong phòng.

Lâm Hiểu liếc nhìn hắn, ngữ khí không vui vẻ: "Có gì mà thần thần bí bí vậy."

Tuy nói như vậy nhưng Lâm Hiểu vẫn tránh người, để Bác Thần đi vào. Lâm Hiểu nhìn ra ngoài phòng khách vắng vẻ: "Mẹ em đâu?"

"Mẹ em đang ở bên nhà anh, nói chuyện với mẹ anh." Bác Thần đáp.

Đại khái nơi này vừa mới bày bừa lộn xộn, hiện tại Bác Thần đi vào phòng, Lâm Hiểu có chút khẩn trương, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm bộ tự nhiên ngồi xuống sô pha ở cuối giường.

Chính là cô vừa mới ngồi xuống, Bác Thần đã từ tủ đầu giường cầm lên một cái hộp. Lâm Hiểu dùng sức trừng mắt vài giây lên cái hộp hắn đang cầm, đột nhiên nhớ ra vừa rồi cô sốt ruột, quên mất không cho áo mưa vào trong gói.

Mà Bác Thần thấy ánh mắt cô, càng quyết tâm mở khiến cô xấu hổ và giận dữ muốn chết. Cô vội vàng bước nhanh vài bước đoạt lấy cái hộp trong tay hắn, giấu đầu hở đuôi giấu nó ở sau người.

Bác Thần liều mạng nhịn cười nói: "Cho anh xem."

Lâm Hiểu lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng: "Không cho, không cho!"

"Anh nói này, thứ này đằng nào cũng để cho anh dùng, nói như thế nào cũng phải cho anh xem xét chất lượng trước chứ." Bác Thần không nhịn được cười vài tiếng, lại duỗi tay lấy vật ở sau lưng Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu so với hắn vẫn yếu hơn, vật sau lưng trong chốc lát đã bị hắn cướp đi.

Bác Thần đưa lưng về phía Lâm Hiểu, không để ý cô nhảy nhót cản trở, mở ra xem thứ bên trong hộp. Vừa thấy vật bên trong thì vô cùng vui vẻ, trong này ít nhất phải có đến năm mươi cái, đủ các loại hình dạng, từ gậy răng sói, đầu xoắc ốc, đến gắn lông chim, còn có rất nhiều cái nói không nên lời, đủ thứ kì lạ.

Hắn xem xong trọn một lượt, lúc này mới xoay người nhìn về phía Lâm Hiểu đang xấu hổ quẫn bách, ý cười đầy mặt: "Em vừa rồi ở trong phòng nghiên cứu thứ này?"

"Không có!" Trong lòng Lâm Hiểu ảo não, cực lực phủ nhận.

"Cũng đúng, nếu thật sư nghiên cứu cái này thì sao có thể để quên được, nhất định còn có đồ vật khác." Bác Thần chậm rì rì nói xong, một tay hắn ôm lấy Lâm Hiểu, ở bên tai cô thổi khí đè thấp tiếng nói nói: "Em còn cất giấu cái gì?"

Lâm Hiểu chỉ cảm thấy tâm can run lên, lỗ tai mẫn cảm bị hắn trêu chọc trở nên phấn hồng, khiến cô nói chuyện cũng không thể lưu loát, chỉ có thể theo phản xạ dùng sức lắc đầu nói: "Đã nói là không có! Còn có thể giấu cái gì!"

Bác Thần tùy tay đem áo mưa quăng lên giường, cánh tay xiết chặt thắt lưng Lâm Hiểu, thừa dịp cô không để ý tiến vào trong quần áo, một đường hướng lên trên sờ sờ, sau đó cười khẽ nói: "Ngay cả nội y cũng chưa mặc xong, thứ em cất giấu dùng để mặc sao?"

Thân mình Lâm Hiểu cứng đờ, ngay cả giãy dụa cũng quên mất. Năng lực điều tra của tên này! Thật sắc bén!

Phản ứng của Lâm Hiểu nói rõ cho Bác Thần biết hắn đã đoán trúng. Trong mắt Bác Thần hiện lên tia thích thú, móng vuốt trong áo chậm rãi hướng lên trên, lại lần vào trong nội y, cười càng thêm lưu manh: "Em xem, ngay cả nội y còn chưa mặc hoàn chỉnh, về sau biến dạng thì đừng có khóc nga."

Lâm Hiểu chỉ cảm thấy bàn tay trái ấm áp của hắn đang vuốt ve ngực trái của mình, kích khởi từng đợt run rẩy trong cô: "Anh, anh buông tay..." Tay cô muốn chụp lấy vuốt sói trong áo nhưng lại không ngăn cản được động tác của hắn. Hay nói chính xác, cô bất quá là theo bản năng ngăn hắn lại nhưng thật sự không nghĩ tới việc ngăn cản hắn.

Bác Thần ban đầu chỉ muốn vuốt ve ngực cô, nhưng lại phát hiện cô gái trong lòng ngượng ngùng, trong mắt lướt qua vài phần □, bởi vì hắn tham lam tiến tới mà ngực cô không ngừng phập phồng, càng tăng thêm vài phần hương vị sắc tình, khóe miệng cô khẽ nhếch còn nhẹ nhàng thở ra. Bác Thần không thể khống chế, trong đầu nổi lên xúc động, thầm nghĩ đem cô đặt xuống dưới thân.

Lâm Hiểu bị hắn vuốt ve cả người như nhũn ra, đột nhiên cô cảm giác được bàn tay hắn từ trong ngực mình rút ra, nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng còn chưa kịp thả lỏng đã cảm giác được tay hắn đang tiến vào trong quần lót, ngón tay dài khẽ nhấn một cái, vừa vặn chạm đến địa phương mẫn cảm nhất.

Lâm Hiểu thở dài một hơi, hai chân mềm nhũn, lại cảm giác tay của hắn kéo đến hạ thân mình, ngón tay dài xâm nhập vào u cốc mới khám phá không lâu.

"A..." Tiếng than mềm mại phát ra, vừa giống sợ hãi vừa như thở dài, làm lòng Bác Thần dấy lên một phen hỏa diễm.

Lâm Hiểu không biết hành động ra sao, chỉ có thể nắm chặt vạt áo hắn, run giọng nói: "Đừng giỡn, mẹ em sắp quay lại."

Cửa phòng vẫn còn mở, Lâm Hiểu cực kỳ không có cảm giác an toàn, muốn túm tay hắn ra nhưng không có khí lực.

Bác Thần thấp giọng cười cười, đặt cô xuống dưới, sau lại tắt đèn trong phòng. Rồi nửa ôm nửa đỡ cô bước về phía bên trong cửa sổ.

Toàn bộ ánh sáng tắt lịm, lại trốn vào phía sau rèm cửa sổ, Lâm Hiểu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Bác Thần ở bên tai nói: "Nơi này là một góc chết, trong phòng lại không bật đèn, chờ lát nữa mẹ em có tiến vào cũng không phát hiện ra."

Mặc dù hắn nói vậy nhưng Lâm Hiểu vẫn không cảm thấy an toàn. Cô đang muốn phản bác nhưng tay Bác Thần lại tiến sâu vào trong quần áo, thuần thục cởi bỏ nội y của cô.

"Không cần lo, chúng ta có mất tích cả ngày, bọn họ cũng không đi vào." Trong mắt Lâm Hiểu do dự, động tác Bác Thần vừa nhanh lại trực tiếp, vừa cởi bỏ nội y của cô đã bắt đầu tiến tới cúc áo ngủ, sau đó nhẹ nhàng gạt liền lộ ra một đôi thỏ nhỏ tuyệt đẹp.

Con ngươi của hắn càng thêm đen, cúi đầu tiến vào mảnh tuyết trắng trước mắt, không ngừng cắn cắn. Mà đôi tay cũng không nhàn rỗi, một tay ôm thắt lưng cô đỡ cô đứng dậy, một tay tham tiến vào trong quần lót không ngừng ra vào.

Lâm Hiểu cảm thấy không thể đứng yên, sắc mặt ửng hồng thở dồn dập: "Đừng giỡn..."

Bác Thần cười ác độc, hôn lên khóe môi cô. Hắn đâu có đùa, hắn là thực sự chuẩn bị "chén" cô.

Lâm Hiểu cũng không biết quần của cô lúc nào thì rơi xuống đầu gối mà khi nào lại bị chính mình thả xuống mặt đất. Cô chỉ cảm thấy Bác Thần ôm xiết lấy cô sau đó lửa nóng của hắn đặt ngay trước u cốc, thẳng tiến mà vào.

Lâm Hiểu run run, thoải mái cùng khoái cảm đánh thẳng vào đầu óc cô. Cô sợ mình ngã xuống, chỉ có thể theo bản năng ôm cổ hắn, cảm giác hắn không ngừng va chạm, lúc nông lúc sâu. U cốc không ngừng chịu kích thích truyền đến cảm giác kỳ dị, khiến ý nghĩ cô càng ngày càng hỗn độn.

Cô muốn kìm nén nhưng vẫn không nhịn được hừ nhẹ vài tiếng. Thanh âm như mèo kêu lại càng dẫn phát thú tính của Bác Thần.

Hắn thật sự rất thông thạo các tư thế cơ thể, động tác lưu loát đâm vào chính giữa hồng tâm. Lâm Hiểu cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng trống rỗng, khoái cảm ngày càng sâu đậm, u cốc dưới thân không chịu không chế liên tiếp phun ra bọt nước mà cùng lúc đó thân mình Bác Thần cũng chấn động, hắn ngừng lại, đồng dạng mệt mỏi thở dồn dập lại không giống Lâm Hiểu, như động vật thân mềm, vừa buông cô xuống dưới đã đứng không vững, chỉ có thể ghé vào lòng hắn thở không ngừng.

Hắn tùy tay rút ra áo mưa, thả rơi trên mặt đất.

Hai tay ôm Lâm Hiểu còn trì độn, Bác Thần cúi đầu nhìn xuống, cả người cô như bao phủ bởi một tầng nước, áo ngủ dính sát lộ ra nửa phân nội y: "Không thể tưởng tượng ra anh còn nhặt được một bảo vật."

Bác Thàn vừa nhìn vừa ái muội nói. Hắn xiết chặt Lâm Hiểu, cảm thấy áo mưa vừa rồi quá mức vướng bận nên cau mày tiếc nuối.

Hai chân Lâm Hiểu vẫn còn run run, dừng một hồi lâu, cô mới chậm rãi khôi phục ý thức. Cô nhẹ nhàng động đậy hai chân, chỉ cảm thấy bủn rủn vô lực, trong đùi non là một mảnh ẩm ướt.

"Mau, mau mau thu dọn..." Lâm Hiểu hữu khí vô lực nói.

Bác Thần cười cười nhưng vẫn nghe theo chỉ đạo của cô, cầm quần lót cùng quần ngủ lên mặc cho cô.

Lâm Hiểu cũng muốn tự mình mặc nhưng hai chân vừa mềm lại vừa run rẩy, mặc kệ sắc mặt đắc ý của Bác Thần chỉ có thể xấu hổ ảo não để hắn mặc cho mình.

Bác Thần ngồi xổm xuống, tay Lâm Hiểu đặt trên bả vai hắn. Cô nhấc chân lên mặc quần lót, vừa vặn lộ ra địa phương sưng đỏ bị chà đạp đáng thương còn dính chút ẩm ướt, tựa như nụ hoa run rẩy mở ra. Bác Thần nhìn theo mà hạ thân bắt đầu căng thẳng trở lại, hắn phải hít sâu mạnh mẽ mới có thể áp chế dục vọng dưới hạ thân không dâng lên.

"Em muốn tắm rửa." Cả người Lâm Hiểu đầy mồ hôi, hơn nữa phía dưới còn vô cùng ẩm ướt, rất không thoải mái.

Bác Thần nhìn cô hỗn độn, mái tóc dài xõa trên bờ vai, trên mặt còn hiện hữu vẻ kích tình làm cho người ta thầm nghĩ muốn vuốt ve đùa bỡn thêm vào cái. Nhưng lúc này thật sự không thích hợp, trong lòng Bác Thần thất vọng, vẻ mặt cũng không tốt, chỉ đành kéo rèm cửa sổ ra, nói với cô: "Đợi một lát, anh ra ngoài xem."

Được Lâm Hiểu gật đầu, hắn hôn lên đầu cô rồi mới bước ra. Xác định được Lâm mẹ vẫn còn ở bên nhà mình, hắn vội vàng tiến vào đỡ Lâm Hiểu vào phòng tắm.

"Hay để anh tắm giúp em?" Bác Thần ở bên tai cô trầm thấp nỉ non.

"Không cần!" Lâm Hiểu tức giận trừng hắn, lại đẩy hắn ra bước vào phòng tắm.

Bác Thần nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt nở nụ cười vài tiếng, lại nhớ tới tình cảnh lúc trước vẫn cảm thấy còn lâu mới đủ thỏa mãn. Hắn nuốt nuốt nước miếng, nghĩ tới không biết khi nào mới có thể ăn mà không kiêng nể, sau đó...cầm khăn lau đi thu thập "hiện trường phạm tội."

Mà Lâm Hiểu ở trong bồn tắm, nhắm mắt lại ôm lấy thân thể của mình, trong đầu vẫn còn vang vọng cảm giác vừa rồi, một trận lại một trận, mới nghĩ đến đây, cả người đã run rẩy.

Tình yêu thăng hoa, thân thể giao hòa, chỉ cần đối phương là người mình thật lòng yêu, vậy thì thật tuyệt vời...

Đến buổi tối, trước khi đi ngủ, Lâm Hiểu mới nhớ ra phải đem hộp áo mưa cất đi. Cô tùy tiện đếm đếm, đột nhiên thân mình cứng đờ___áo mưa vậy mà một cái cũng không thiếu.

Thực rõ ràng, cái buổi tối hắn dùng là vật tùy thân mang theo!

Khóe miệng Lâm Hiểu co rút, đột nhiên không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào mới tốt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-67)