← Ch.36 | Ch.38 → |
Lâm Hiểu vội vàng chạy ra khỏi tiểu khu, vừa chạy vừa nhìn đường xem có taxi hay không. Thật vất vả mới đón được một chiếc, đến khi ngồi vào ghế cô mới cảm giác được đau đớn trên bàn chân đi giày cao gót.
Nói xong nơi đến, cô vội vàng gọi điện thoại cho ba mình. Di động vang lên từng hồi chuông, rõ ràng chỉ mới có nửa hồi chuông vậy mà cô có cảm giác như mình đã chờ hơn nửa ngày rồi.
"Hiểu nha đầu?" Đầu bên kia điện thoại được tiếp, giọng nói Lâm ba ba truyền vào tai Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy đầu lưỡi có chút run run, cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe ba mình nói trước: "Ba sắp xuống xe, sẽ về nhanh thôi."
Lâm Hiểu cả kinh, theo phản xạ hô: "Ba!" Câu nói sau đó "Trước đừng trở về" may mắn đã bị lý trí mạnh mẽ áp chế xuống.
Nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói tỏ vẻ nghi hoặc, hai tay Lâm Hiểu cơ hồ đều nắm chặt, cúi đầu cố nén cảm xúc của chính mình: "Ba, con đến nhà ga đón ba, con có việc muốn nói với ba."
"Con tới đón ba làm gì? Có chuyện thì về nhà nói sau."
"Không được!" Lâm Hiểu vội vàng ngăn, "Tóm lại, ba ở nhà ga chờ con, bây giờ con đang ở trên taxi rồi."
Lâm Hiểu nói xong, nghe được tiếng đồng ý chần chờ của Lâm ba ba cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, cúp điện thoại.
Cả một đường, Lâm Hiểu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Từ sau khi vào thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, sắc trời so với trước, tối nhanh hơn. Lúc này đã là chạng vạng hơn sáu giờ, đèn đường đã sớm sáng lên, nhưng ánh sáng này có rực rỡ bao nhiêu cũng không cách nào xâm nhập được u ám trong ánh mắt cô.
Lâm Hiểu buộc chính mình nghĩ xem sau đó nên nói rõ sự việc với Lâm ba ba như thế nào mà không phải nghĩ đến những câu nói của dì Thẩm.
Nhưng mặc dù như thế, ngón tay cô vẫn không thể nào rời khỏi màn hình, nhìn cái tên đứng đầu luôn xuất hiện thường xuyên trên nhật ký, càng nhìn, cô càng không thể không chế được hốc mắt đỏ lên. Cô rất muốn liều lĩnh chạy vào lòng hắn khóc, nói cho hắn biết tình cảnh của cô bây giờ, nói cho hắn cô thực sợ hãi không thể cùng hắn ở một chỗ, nói cho hắn gia đình cô đang gặp phải sóng gió rất lớn, nói cho hắn cô hiện giờ không tốt chút nào, hắn có thể nhanh chóng trở về được không?
Lâm Hiểu nghĩ nghĩ, lại không cách nào dám gọi điện cho hắn vào lúc này. Giọng nói của hắn nhất định sẽ làm cô thêm yếu đuối, mà hắn lại đang không ở bên cô, lúc này cô mà yếu đuối sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Lâm Hiểu nắm chặt điện thoại, môi cắn mạnh ra dấu. Cố tình lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lâm Hiểu sợ tới mức tay run lên, điện thoại rơi xuống. Cô vội vàng lấy lại tinh thần nhặt nó lên, nhìn thấy số gọi đến chính là điện thoại nhà mình.
Lâm Hiểu vừa đặt điện thoại vào bên tai, ngay lập tức truyền đến tiếng khóc nức nở của mẹ mình: "Hiểu nha đầu, Hiểu nha đầu...mẹ..."
Tiếng khóc này càng làm cho tâm tình Lâm Hiểu suy sụp thêm vài phần nhưng cũng bởi vì nghe thấy giọng nói của Lâm mẹ mà Lâm Hiểu lại càng chậm rãi đứng lên, nhưng mặc kệ có cố gắng thế nào, thanh âm của cô vẫn mang theo chút cứng ngắc: "Mẹ, việc này con biết rồi, bây giờ con sẽ đi tìm ba, việc này con nhất định sẽ xử lí tốt, mẹ ngoan ngoãn ở nhà chờ con."
Lâm mẹ nghe được giọng nói của con gái, như trở nên bình tĩnh hơn một chút, tuy vẫn khóc nhưng lời nói cũng khá rõ ràng: "Hiểu...Hiểu nha đầu, con nói với ba con, mẹ trừ bỏ cùng Dương Văn Tùng ra ngoài vài lần, quả thực không có làm chuyện gì có lỗi với ông ấy. Hiểu nha đầu, con giúp mẹ giải thích với ông ấy..."
Nghe thấy tiếng khóc của Lâm mẹ, Lâm Hiểu cũng không thể nói nên lời trách cứ với bà, ngược lại cô chỉ có thể dùng ngữ khí giống như an ủi tiểu hài tử làm sai chuyện: "Con sẽ giải thích với ba, mẹ, mẹ đừng đi loạn, cứ ngoan ngoãn ở nhà."
Lâm mẹ đứt quãng đáp ứng, Lâm Hiểu lại an ủi vài câu mới ngắt điện thoại.
Làm thế nào để bảo vệ gia đình mình? Làm thế nào để cơn sóng gió rất lớn này chỉ tạo nên thương tổn nhỏ nhất? Rõ ràng đầu óc rất đau đớn nhưng Lâm Hiểu chỉ có thể buộc chính mình nghĩ ra một phương án giải quyết.
Nhà ga lúc này cũng không còn nhiều người. Lâm Hiểu vừa xuống xe mới đi được vài bước liền thấy Lâm ba ba đang đứng ngay ngoài cổng, thực rõ ràng là đang chờ cô.
Lâm Hiểu cố gắng thoải mái bước đến cười lớn gọi: "Ba."
Lâm ba ba vốn muốn hỏi vì sao phải cố tình làm vậy nhưng nhìn thấy bộ dáng con gái, thực rõ ràng có chuyện phát sinh, trong lòng ông chợt nảy lên dự cảm không tốt, khẽ cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Hiểu không trả lời câu hỏi của ông, đầu tiên cô đi tới giúp ông xách hành lý sau đó mới nói: "Ba, chúng ta trước tìm một chỗ nói sau."
Lâm ba ba biết nhà ga quả thực không phải nơi hợp cho việc nói chuyện nên nghe theo Lâm Hiểu, nhẫn nhịn không hỏi gì cho tới khi xe dừng lại trước cổng vào tiểu khu.
Lâm Hiểu giúp Lâm ba ba lấy hành lý rồi dẫn ông vào cửa hàng cà phê ngay gần đó.
Bây giờ đã tới giờ ăn cơm. Như Lâm Hiểu dự đoán, trong cửa hàng không có lấy một người.
Một người truyền thống như Lâm ban ba tuyệt không thích nơi này, ông không được tự nhiên nhìn xung quanh nói: "Chỉ cách nhà một đoạn nhỏ, sao không trở về nhà rồi nói?"
Lâm Hiểu đáp: "Trong nhà hiện giờ không thích hợp, ba và con nói xong sẽ trở về nhà." Tuy rằng ngoài miệng rất bình tĩnh nhưng trong lòng Lâm Hiểu lại vô cùng dậy sóng. Sau khi nói xong, phản ứng của ba sẽ ra sao? Lâm Hiểu nghĩ đến đây liền hoảng. Nhưng là càng như thế thì càng phải đem việc này nói cho rõ ràng.
Lâm Hiểu đưa cho ba mình một lý trà, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm ba ba hỏi: "Ba, ba tin tưởng mẹ không?"
"Cái gì có tin hay không?!" Lâm ba ba kỳ quái hỏi.
Lâm Hiểu hít sâu một hơi mới chậm rãi nói: "Ba, có chuyện này con muốn nói với ba, ba có thể nghe con nói hết mọi chuyện được không?"
Lâm ba ba nhíu mày nói: "Có chuyện gì nói nhanh lên, đừng dài dòng nữa."
Lâm Hiểu cúi đầu cân nhắc một lát, sau đó ngẩng đầu lên, kể lại toàn bộ sự việc. Lâm Hiểu nói rất chậm, tận lực nói rành mạch mọi chuyện. Cô còn nghĩ có nên tránh nặng tìm nhẹ nhưng rốt cuộc vẫn không làm như thế. Nếu làm vậy chỉ sợ bọc mủ này còn chưa tiêu hết đã mọc lên một bọc mủ khác, sẽ chỉ làm sự việc càng thêm tệ hại hơn mà thôi.
Lâm ba ba không phải là người dễ xúc động nhưng nhìn hai hàng lông mi nhăn lại thật sâu cùng bàn tay nắm chặt thành quyền của ông là có thể biết cơn tức hiện giờ ông kìm nén.
Lâm Hiểu nhìn có chút hốt hoảng nhưng cô chỉ có thể buộc mình bình tĩnh: "Ba, chuyện này mẹ có sai, nguyên nhân bởi vì sự yếu đuối của mẹ nên mới khiến người ta có cơ hội xen vào, rước lấy chuyện tồi tệ. Nhưng mà ba, mẹ năm nay đã năm mươi mốt, tuy lời này khó nghe nhưng lại là sự thật, từ khi mẹ gả cho ba đã được ba mươi năm. Ba mươi năm này mẹ cùng với người không có lý tưởng đều giống nhau. Mẹ không có việc làm, mỗi lần nảy sinh ý muốn làm việc trong đầu đền bị ba nói khiến ý tưởng này bị đánh tan, nói nhà chúng ta không thiếu chút tiền này, đừng khiến ba và con mất mặt." Lâm Hiểu nói xong hai mắt đã ươn ướt, "Ba, ba có biết ba mươi năm là thế nào không? Phụ nữ có tốt hết mức thì cũng chỉ trong khoảng thời gian này là nở rộ rồi tiêu tán. Ba mươi năm này, nếu mẹ thật sự là loại người tồi tệ bỏ ba con mình, rời xa gia đình đi theo người khác, thì cần gì đến khi năm mươi mốt tuổi mới làm như vậy?"
Lâm ba ba giật mình, bàn tay nắm chặt ban đầu từ lúc nào cũng thả lỏng một ít.
Lâm Hiểu nghĩ tới một chuyện, hai mắt mang theo nước lại nở ra một chút tươi cười: "Con đã xem ảnh chụp, thì biết bộ dáng mẹ hồi trẻ tuyệt không kém, so với con còn tốt hơn nhiều. Ba, mẹ có bao nhiêu chỗ tốt, ba so với con còn biết rõ hơn nhiều không phải sao? Một người tốt như mẹ, canh giữ ở đây ba mươi năm, mỗi ngày đều phải xem lịch, xem ba còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể trở về. Cứ chờ như vậy, tờ lịch ban đầu còn bóng loáng nay đã nhăn rồi. Mẹ không giống với người khác, mỗi ngày buổi tối đều phải ngủ với chồng mới an tâm. Giường đôi trong phòng ba mẹ, thời điếm chân chính có hai người ngủ không biết đã đủ một tháng hay chưa? Nhưng mẹ chưa bao giờ ở trước mặt ba tỏ vẻ oán giận. Mẹ một mình đem con vào tiểu học rồi đưa đến trung học..."
Lâm Hiểu nói đến đây, nước mắt vốn còn đọng ở trong mắt nay cuối cùng cũng rơi xuống. Cô nghẹn ngào đối diện với hốc mắt cũng đang đỏ lên của ba mình: "Đợi đến khi con học đại học, lại càng tệ hơn. Toàn bộ căn nhà thường xuyên chỉ có một mình mẹ. Ba, đó là suốt bốn năm... Ba có nghĩ tới không, mặc dù nhà chúng ta không lớn, nhưng đến một người cũng không có ở cùng vậy nơi đó sẽ trống trải bao nhiêu? Nhưng trong suốt thời gian đó, mẹ đều như vậy một người đứng ở nhà, yên lặng chờ ba với con về. Ba, ba còn nhớ những lần ba con mình cùng nhau về nhà không? Mẹ khi đó cười có bao nhiêu vui vẻ ba còn nhớ không?" Cũng bởi vì sợ Lâm mẹ một mình ở nhà cô đơn nên Lâm Hiểu mới buông tha nguyện vọng được ra ngoài dốc sức làm việc của bản thân mà ở lại bên người mẹ mình.
Đền nói đàn ông có lệ nhưng không dễ rơi nhưng Lâm ba ba nghe xong lời Lâm Hiểu nói, nghĩ lại từng chuyện vợ ông đã đối tốt như thế nào, nhớ tới những năm gần đây bà vì ông trả giá, cơ mặt ông buông lỏng, không những thế còn mang theo chút run rẩy nhè nhẹ; bàn tay vẫn nắm chặt thành quyền như ban đầu nhưng không còn bởi vì tức giận vợ mình nữa mà bởi vì tức giận với chính mình.
Lâm Hiểu lau nước mắt, nắm chặt bàn tay ba mình, nhìn ông nhẹ giọng hỏi: "Ba, ba tha thứ cho mẹ được không?"
Quán cà phê trống trải khiến lời nói nhỏ của Lâm Hiểu trở nên vô cùng rõ ràng. Thân hình Lâm ba ba run lên, hai chữ "tha thứ" này, đặt trên người ai cũng không chính xác. Ông làm gì có tư cách tức giận với vợ mình, làm gì có tư cách nói với bà hai chữ "tha thứ".
Lâm ba ba mạnh mẽ đứng lên khỏi bàn, tận lực nghiêm mặt nhưng vẫn không che giấu được cảm xúc lo lắng: "Đi, về nhà đi." Lấy hiểu biết của ông, vợ ông ở nhà nhất định đang khóc, ông phải nhanh chóng trở về an ủi bà.
Lâm Hiểu đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được nở một nụ cười xán lạn, vội vàng nói theo: "Được!"
Hai chén trà hoa vẫn tràn đầy như cũ, hai cha con ai cũng chưa uống một ngụm. Lúc này đều tỏa ra mùi hương thơm ngát ôn nhuận.
Mười phút sau, Lâm ba ba cùng Lâm Hiểu đã đứng trước cửa nhà. Nghe thấy tiếng đập cửa, Lâm mẹ vẫn đang ngồi khóc thất thần trên sô pha vội kích động đứng lên, chạy nhanh ra mở cửa: "Hiểu___"
Mới mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ gặp con gái, Lâm mẹ không ngờ được người đứng ngoài lại chính là chồng mình. Lâm mẹ ngẩn ra, cố gắng cử động đầu lưỡi: "Đống, Đống Dân..." Tên đầy đủ của Lâm ba ba, là Lâm Đống Dân.
Lâm ba ba nhìn bộ dáng chật vật khuôn mặt tràn đầy nước mắt của vợ mà lòng đau đớn nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: "Như thế nào lại là bộ dáng này? Cơm chiều đã làm chưa?"
Lâm mẹ ngẩn người, nghĩ rằng ông vẫn chưa biết chuyện, vội vàng nhìn về phía Lâm Hiểu. Bàn tay Lâm Hiểu làm một động tác "ok", cộng thêm một nụ cười rạng rỡ.
Lâm mẹ lại ngẩn ngơ, vội vàng quay đầu nhìn chồng mình đang bỏ giầy đặt hành lý ở bên cạnh.
Lâm ba ba nhìn Lâm mẹ rồi nhăn mặt nói: "Nhanh đi rửa mặt đi, bộ dáng của bà trông chẳng ra sao cả! Cơm chiều rốt cuộc đã làm chưa? Sắp muộn rồi, tôi cùng Hiểu nha đầu đều đói bụng lắm."
Lâm mẹ phản ứng chậm chạp, một hồi lâu mới vừa bước vào phòng bếp vừa trả lời: "Còn chưa làm, bất quá chỉ cần hâm nóng đồ ăn, là tốt rồi, là tốt rồi..."
Lâm Hiểu nhìn bộ dáng mẹ mình vội vàng lại vui vẻ đến không biết làm gì, nhịn không được cười to ra tiếng.
Bữa cơm chiều này, đồ ăn vốn định để tới ngày mai mới làm, đều được Lâm mẹ chuẩn bị tốt bưng lên bàn, sau đó bà ngồi nhìn hai ba con ăn. Lâm ba ba một mặt gắp đồ ăn vào bát bà, một mặt nhắc: "Làm nhiều như vậy làm cái gì? Lãng phí!"
Lâm Hiểu nhìn ba mẹ, cuối cùng cũng yên lòng. Đến khi rửa xong bát cô chuyển bước qua phòng hai người, ngẫu nhiên đứng ở cửa nhìn thấy mẹ mình đang tựa vào vai ba, khóc nức nỏ, bàn tay Lâm ba ba đặt trên vai bà lúc có lúc không vỗ về.
Lâm Hiểu nhìn cảnh này mà cười rộ lên, mẹ cô phỏng chừng lần này thực sự đã rất sợ hãi...
Cô không muốn quấy nhiễu đôi lão phu lão thê này mà tự trở về phòng mình.
Ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, Lâm Hiểu cầm điện thoại mở lên thì nhìn thấy một tin nhắn mới gủi đến, người gửi là Lý Bác Thần.
Lâm Hiểu sửng sốt, ấn nút mở.
[anh ở thành phố S gặp lại bạn, bị chậm trễ, mấy ngày sau sẽ trở về. ]
Lâm Hiểu nhìn một lần lại một lần, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng buông điện thoại xuống.
Cô có thể cứu vớt gia đình mình nhưng còn tình yêu của cô thì sao? Cô lấy gì cứu vớt nó đây?
← Ch. 36 | Ch. 38 → |