Cuộc hẹn (hạ)
← Ch.31 | Ch.33 → |
Lâm Hiểu giật mình, thất thần nghe Ngô Tuấn Hạo kể hết câu chuyện của Bác Thần. Trong lòng cô tràn ngập cảm giác khổ sở, thầm nghĩ đến Lý gia gặp hắn, cẩn thận kiểm tra xem trên mặt hắn có hay không còn lưu lại chút bi thương nào.
Ngô Tuấn Hạo chưa bao giờ nói dài đến thế, vậy mà cũng chỉ có thể kể rõ ràng từng việc xảy ra chứ chưa đề cập đến cảm xúc của những người trong cuộc, nhưng trong đầu Lâm Hiểu vẫn hiện lên hình ảnh của Bác Thần khi ấy.
Từ một con người hăng hái, tràn đầy tham vọng bị chụp xuống đáy cốc, điều này rốt cuộc phải thống khổ đến mức nào? Mà nhân viên của Bác Thần, thậm chí đó rất có thể là bạn bè là anh em của hắn thiếu chút nữa vì hắn mà bị liệt, điều đó rốt cuộc khiến hắn phải áy náy biết bao nhiêu?
Cô còn nhớ hai năm trước dì Lan bị ung thư tử cung nên đã có một thời gian dài điều trị ở bệnh viện. Cái gọi là ung thư, chính là nó đáng sợ ở chỗ tùy thời đều có thể cướp lấy sinh mạng của một người. Mà trong đoạn thời gian gian nan ấy, Bác Thần lại phải chịu đựng thêm thông tin như vậy về mẹ mình...
Lâm Hiểu nhớ tới bộ dáng vô tâm vô phế bình thường của Bác Thần, lại còn có cả không biết xấu hổ nữa. Khi cô không ở bên cạnh hắn đã gặp phải đủ loại suy sụp cùng khó khăn, điều đó khiến cho trái tim cô ê ẩm, chưa bao giờ từng đau lòng đến vậy. Nếu không có lí trí ngăn cản, cô đã hận không thể chạy thật nhanh trở về ôm chặt hắn, hôn hắn.
"Em có khỏe không?" Ngô Tuấn Hạo nhìn Lâm Hiểu thất thần trước mặt, cả nửa ngày không nói gì, hắn đành chủ động mở miệng hỏi.
Hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm khiến Lâm Hiểu dễ hoàn hồn hơn, cô miễn cưỡng cười nói: "Không sao, chỉ là lúc trước anh ấy vẫn chưa nói cho em biết, những chuyện này lại khá lớn khiến em nhất thời không kịp phản ứng."
"Nghe xong em có cảm thấy A Thần rất giỏi không?" Ngô Tuấn Hạo cười nói.
Trong mắt Lâm Hiểu hiện lộ một thứ ánh sáng nhu hòa: "Quả thật rất giỏi."
Ngô Tuấn Hạo không biết cảm xúc của Lâm Hiểu hiện giờ, mà tiếp tục chủ đề của mình: "Năng lực của A Thần rất mạnh, tôi cũng không hy vọng vì chuyện quá khứ mà cậu ấy không thể gượng dậy, có lẽ hiện giờ cậu ấy đã đi vào ngõ cụt không bước ra được. Tôi hy vọng em có thể giúp tôi khuyên nhủ A Thần, khiến cậu ấy biến trở lại thành A Thần tự tin trước kia."
"Tự tin?" Lâm Hiểu nghe thấy từ này thì không nhịn được nhắc lại rồi cười lắc đầu. Sau đó, hai mí mắt cô mở to, hỏi thẳng: "Anh ấy đã từ chối anh mấy lần?"
Ngô Tuấn Hạo ngẩn người: "2 lần?"
"Giữa hai lần cách nhau bao lâu?" Lâm Hiểu hỏi tiếp.
"Khoảng chừng vài tuần lễ thì phải? Tôi cũng không nhớ rõ."
Ngô Tuấn Hạo trả lời xong, Lâm Hiểu cười nhẹ.
"Hai lần cách nhau lâu đến vậy, xem ra anh ấy thật sự quyết tâm không muốn làm rồi!"
Ngô Tuấn Hạo cũng cười, thở dài: "Cho nên muốn nhờ em giúp đỡ, cậu ấy mà cố chấp thì tôi cũng phải chịu."
Lâm Hiểu ngừng một chút, hai mắt nhìn thẳng nói: "Ngô đại ca, em rất vui khi anh có thể coi trọng anh Bác Thần như vậy nhưng anh vẫn luôn nói là bởi vì nguyên nhân quá khứ thất bại khiến anh Bác Thần buông bỏ cơ hội lần này, anh khẳng định chắc chắn như vậy sao?"
Ngữ khí Lâm Hiểu mang theo ý cười nhưng nội dung lời nói lại khiến Ngô Tuấn Hạo không cười nổi: "Ý của em là gì?"
Lâm Hiểu lắc đầu nói: "Đây chỉ là ý kiến của bản thân em thôi, kỳ thực cũng không có gì để tham khảo nhưng nếu anh đã muốn em hỗ trợ vậy em cũng không ngại đem ý kiến bản thân nói ra."
Lâm Hiểu ngừng một lúc lâu mới nói tiếp, "Nếu tương lai anh Bác Thần có thể tiếp nhận công ty của anh, vậy khả năng công ty đó phát triển có vẻ rất khả quan nhưng anh đâu? Anh ấy toàn tâm toàn ý làm việc, giúp anh phát triển công ty, nhưng nếu có một ngày anh lại ngừng đầu tư thì sao? Nếu vậy anh ấy làm sao bây giờ? Hay nói cách khác nếu có một ngày anh lại lưu lại một cái xác không cho anh ấy thì sao?"
"Đương nhiên sẽ không! Lần này với trước đây không giống nhau." Ngô Tuấn Hạo vội vàng ngắt lời Lâm Hiểu.
"Làm sao không đây? Phía sau anh còn có một đại tập đoàn đang chờ anh thừa kế mà công ty nhỏ ấy chỉ để anh vui đùa một thời gian nhưng anh Bác Thần lại không có biện pháp nào vui đùa cùng với anh được. Một khi đã toàn tâm toàn ý cố gắng, ai cũng đều mong muốn có một kết quả tốt, thậm chí có thể nổi lên đứng đầu. Nhưng nếu ở công ty của anh thì khả năng này sẽ vĩnh viễn bị bỏ qua, ngày nào đó tập đoàn nhà anh gặp phải sự cố, công sức anh Bác Thần khổ sở dựng nên sẽ tùy thời có thể xóa sạch."
Lâm Hiểu nói xong, sắc mặt Ngô Tuấn Hạo vô cùng khó coi. Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Lâm Hiểu sẽ từ chối quyết liệt như thế thậm chí còn phản bác khiến cho hắn không thể nói lại một câu. Mà trên thực tế, đúng là vợ chồng đồng tâm, lo lắng của Bác Thần đã bị Lâm Hiểu đoán trúng bảy tám phần.
"Ngô đại ca, em tin rằng tình cảm của anh và anh Bác Thần tốt lắm, tình nghĩ anh em của đàn ông các anh phụ nữ bọn em không hiểu rõ. Nếu anh có khó khăn, lấy tính cách xưa giờ của anh Bác Thần nhất định anh ấy sẽ giúp đỡ anh ngay nhưng công ty này, nói trắng ra là anh mở chỉ để vui đùa, đùa lớn như vậy, bọn em thật sự đùa không nổi."
Ngô Tuấn Hạo hít sâu một hơi mới nói: "Anh nghĩ anh phải làm rõ một điều, lần đó đầu tư anh quả thật mang tâm tư làm cho vui nhưng lúc này, anh là thật sự."
Lâm Hiểu lại nói thẳng: "Nói thật, mặc kệ anh thật sự hay không thật, em đều không muốn anh Bác Thần làm người phụ trách công ty của anh. Cuộc sống bây giờ của anh ấy, mỗi ngày đều thản nhiên không lý tưởng, đối với các anh mà nói là vô cùng uất ức nhưng trong mắt em đó là một loại hạnh phúc. Chỉ cần anh ấy không phải lặp lại những biến cố trong quá khứ, lại đứng ở một nơi mà em chỉ có thể nghe thấy, nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, chẳng sợ ngày sau nghèo đói em cũng cam nguyện."
Ngô Tuấn Hạo không nỏi gì.
Đúng vậy! Lâm Hiểu cô chính là một người con gái vừa vô dụng vừa hẹp hòi như thế đấy. Cô không muốn gì nhiều, chỉ cần một người đàn ông thật tâm yêu cô, người ấy cũng không cần địa vị hay một công việc nghe thật to tát, chỉ cần luôn ở bên cô thì đã tốt lắm rồi. Nói cái gì mà phụ trách công ty, nghe thì rất oai nhưng Lâm Hiểu càng sợ hắn sẽ đứng cách cô quá xa, thậm chí cô vĩnh viễn không thể đuổi kịp theo bước chân của hắn. Như vậy cho dù hắn kiếm được bao nhiêu tiền, đối với cô vẫn là yêu nhưng cô cũng sẽ quá mệt mỏi. Cái cô muốn là một cuộc sống ổn định mà chân thật, không phải là câu chuyện giữa tổng tài và cô vợ nhỏ.
Nếu trước đây, Bác Thần lấy thân phận kim cuơng vương lão ngũ(*) đến cùng cô yêu đương. Cô nhất định sẽ không thể nhận lấy tình cảm này. Người đàn ông kia càng vĩ đại, cô sẽ càng hiểu rõ sự chênh lệch của cả hai. Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, một khi hai người trong mối quan hệ đó quá mức chênh lệch, tình cảm có cố giữ cũng sẽ vỡ tan bởi nguyên nhân từ tất cả mọi điều xung quanh. Trừ phi một bên trong đó tự làm mù hai mắt mình, không để ý gì đến xung quanh. Nếu thế thì cuộc sống mỗi ngày đều phải thật cẩn thận tính toán...như vậy sống còn ý nghĩa gì?
Hiện tại Bác Thần từ chối cơ hội này, Lâm Hiểu ngược lại có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Đương nhiên nếu hắn đồng ý cô cũng sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Dù sao đã coi trọng rồi thì phải nỗ lực, tình cảm hai người không thể chỉ bởi một nhân tố không biết sẽ xảy ra hay không mà cứ thế buông tay.
Từ khi lấy kết hôn làm mục đích thân cận tới nay, Lý Bác Thần mặc kệ là vĩ đại hay suy sụp, hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, đôi khi cái miệng thối của hắn chọc cô chán ghét nhưng mỗi hành động của hắn đều là chân thật, chưa bao giờ giống như Lý Bác Thần đứng ở một nơi cao không thể với mà Ngô Tuấn Hạo vẫn ca ngợi. Hắn rất tài giỏi, tốt lắm. Điều đó chứng minh vợ con hắn sẽ không bao giờ phải chịu cảnh đói nghèo nhưng bây giờ không phải là thời điểm cần hắn thi triển tài năng, cứ như vậy khiêm tốn mà sâu sắc, cùng người nhà yên yên ổn ổn sống, thế lại càng tốt hơn.
Lần nói chuyện này không đạt kết quả như Ngô Tuấn Hạo mong muốn nhưng hắn đã hiểu được một việc quan trọng. Vốn định đưa Lâm Hiểu về nhà nhưng lại bị cô cự tuyệt.
Trước khi tạm biệt, Ngô Tuấn Hạo cười nói: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao A Thần lại thích em đến thế."
Mặt Lâm Hiểu hơi hơi đỏ, đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi trong trẻo.
Lâm Hiểu mở cửa kính xe, gió đêm thổi tóc cô bay lên, ngồi trên đường về nhà, ý nghĩ Lâm Hiểu trôi thật xa. Cô đột nhiên phát hiện, càng biết rõ về Bác Thần cả cuộc sống trước đây lẫn bây giờ, cô càng muốn gả cho hắn...
Đúng vậy, càng hiểu hắn, càng muốn gả cho hắn.
Gả cho người đàn ông từng nhận biết bao ánh mắt hâm mộ ngưỡng vọng của mọi người nay lại có thể chịu đựng ánh mắt chế giễu của những người xung quanh, người đàn ông thẳng lưng chịu đựng tất cả nhưng trong chớp mắt cũng có thể cúi người xuống nhẫn nhục.
Gả cho hắn, quan tâm hắn yêu thương hắn, người đàn ông giữ vị trí quá quan trọng trong lòng cô.
Lâm Hiểu xuống xe, cố đè nén trái tim đang đập mãnh liệt của mình, rõ ràng nghĩ đã khống chế được bước chân của mình khiến nó chậm lại nhưng vẫn không kìm lòng được bước nhanh về nhà.
Ánh trăng chiếu tỏ, Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng hắn, lúc này cũng sáng lên rực rỡ.
___
(*) Kim cương vương lão ngũ chỉ những người đàn ông độc thân đạt đủ 5 tiêu chí: đẹp trai - giàu có - học thức cao - khiêm tốn - giỏi giang.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |