Thổ lộ?
← Ch.15 | Ch.17 → |
Chuông tan học vừa vang lên, Nhất Nhất nhấc vội cặp sách liền hướng phía lớp 5 chạy bay đi, không tìm thấy người, ba chân bốn cẳng ù té chạy đến cổng trường mới thoáng nhìn thấy Khương Thắng đang ngồi chồm hỗm bên cạnh con sư tử đá hút thuốc."Cẩn thận không thì bị thầy giáo bắt gặp." Cô nhóc cướp lấy điều thuốc vất vào bồn hoa "Ở đây lâu chưa? Trốn học đúng không?"
"Tiết của "bà cô" Từ, "bà cô" đó không quản" 'Bà cô' Từ dạy môn Sinh học, là đàn ông, da trắng môi đỏ, tính tình ôn hòa không mấy khi quản lý học sinh, là một trong những thầy cô giáo được học sinh Sơ trung yêu quý nhất.
"í, cậu sao vậy?" Khương Thắng chỉ vào vết xanh tím trên trán cô nhóc.
Nhất Nhất vội vàng che lại."Không sao, không cẩn thận đụng trúng thôi."
"Tối qua bị rớt xuống dưới gầm giường đụng trúng" Gia Vũ bắt kịp cô nhóc châm chọc khiêu khích. Tiểu quỷ này tướng ngủ rất xấu, thường xuyên ngủ đến giữa đêm thì bị rơi xuống đất sau đó lại bò từ đất lên giường, Đinh ba mỗi tối đều phải qua phòng con gái yêu kiểm tra hai ba lần.
"Cút ***" Cô nhóc thẹn quá hóa giận. Thật quá đáng mà! Cả ngày hôm nay đều bị các bạn trong lớp tra hỏi về vết bầm tím đó. Tên nhóc Gia Vũ kia lại không nề hà trả lời hết, khiến cho cả lớp đều biết việc cô nhóc bị ngã đụng tím bầm trán.
"Khương Thắng, hôm nay đi đâu?" Khương Thắng bụm miệng cười một lúc mới lên tiếng "Đi vũ trường."
"Hay quá...á, quên mất, Gia Vũ mẹ cậu đã nói cho tớ ăn vịt quay."
"Không cho, tối ngày chỉ biết ăn.. ăn.. ăn." Ăn nhiều như thế mà không thấy đầu óc khôn hơn tí nào, giống như đứa bị bệnh bại não tối ngày rớt xuống giường. Gia Vũ quay đầu lại nói với Khương Thắng, "Tớ cùng đi với cậu nhé."
"Cậu đi làm gì hả?" Nhất Nhất lôi kéo tay hắn, "Đi về để dành cho tớ một ít vịt quay..."
"Khương Thắng!" phía đối diện chạy tới một cô gái có mái tóc uốn cong như ngọn sóng, hai viền mắt vẽ đen, "Còn làm gì đó, chậm như rùa, mọi người đang đợi mỗi cậu đó, có đi không?"
"Đi.... A, ai đánh tớ hả?!" Nhất Nhất vui sướng nhấc chân định đi, thì đằng sau ót bị gõ bốp một cái, rất bạo lực.
"Đi đâu hả? Hử?" Đàm Vi giơ tay lên lại gõ cho cô nhóc một cái.
"Vi ca" Khương Thắng và cô gái có mái tóc uốn đó đồng thanh kêu.
Nhất Nhất giương nanh múa vuốt định đánh trả, nhìn thấy thế cuộc này đành nhịn xuống, ôm lấy sau gáy làm ra vẻ mặt ai oán: "Gia Vũ, lão đại đánh tớ..." Buổi tối đã bị đụng trúng trán bầm dập, hôm nay lại bị gõ vài cái***Gia Vũ nín cười xoay mặt đi chỗ khác, thấy rõ ràng là trong lòng đang nhảy nhót vui sướng. Cô nhóc tức quá, giơ móng vuốt ra hung hăng cào hắn hai cái mới bõ tức, ánh mắt liếc tới phía sau lão đại còn có một vị khách không mời mà tới, cô nhóc lập tức đem tặng hắn ta hai viên "long não".
"Đi đâu thì đi đi, ai về nhà thì về đi." Đàm Vi rút ra chiếc bật lửa tách tách nghịch ngợm bật lên tắt đi, thờ ơ nói.
Khương Thắng sững người, liền sau đó nhìn về phía Nhất Nhất cười: "Quên mất, hôm nay còn việc bận, lần sau đi vậy."
"Hả?"
"Đi đây." Hắn ôm cô gái tóc xoăn kia bước đi, vẫy tay chào mọi người.
"Không đi vũ trường nữa hả?" Nhất Nhất cảm thấy thất vọng, nghĩ vẫn còn vịt quay đang đợi cô nhóc, tâm tình cũng không xấu lắm."Vậy thì lần sau vậy.... Azz bạn gì đó, cậu giúp tớ trông chừng Khương Thắng, không thể để hắn hút thuốc đó!" Cô nhóc hô to hướng về phía cô gái tóc xoăn kia.
Đàm Vi buồn cười nhìn cô nhóc: "Vũ trường chả có gì vui đâu."
"Cậu nơi nào cũng không dẫn tớ theo, chán ngắt a! Azzz, cậu đến đây là gì hả?" lé mắt nhìn vị khách không mời mà tới kia.
"Vừa vặn đi qua." Cẩn Ngôn mỉm cười.
Đi qua? Cô nhóc chun mũi hừ một cái, trực giác cảm thấy sự việc đi vũ trường vừa đổ bể có liên quan không nhỏ tới hắn a.
"Cậu bị sao thế?" Trên trán sao lại có một khối tím bầm? Cẩn Ngôn nhăn mặt nhíu mày, vén tóc mái của cô nhóc sang hai bên,
Gia Vũ "phù phù" cười nói: "Đêm qua..."
"Tớ muốn ăn vịt quay, tớ muốn ăn vịt quay!" Nhất Nhất nhảy tưng tưng qua bịt miệng tên chích chòe kia lại.
"Đêm qua bị ngã từ giường xuống đụng trúng." Đàm Vi thong thả giải thích. Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt rất khó hiểu.
"....... Tớ sẽ đem thịt vịt quay ăn hết cả đĩa luôn, đến xương cũng không còn.." Trịnh Gia Vũ cái tên lắm mồm kia***Nhất Nhất tức giận hầm hầm ba chân bốn cẳng chạy đi.
Gia Vũ cuống quít chạy đuổi theo."Cậu dám, xem tớ có tiêu diệt cậu không hả...." Hai tên oan gia cãi nhau ồn ào đã đi xa hút, Đàm Vi đem ánh mắt nhìn về phía người nào đó, nheo mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Cẩn Ngôn.
"Cậu nhìn gì?"
"Không có gì."
"Vậy còn nhìn!" vốn quen là người ôn hòa nhã nhặn có tu dưỡng khó có lúc có biểu cảm thẹn quá hóa giận kia. Đàm Vi cười híp mắt, gạt nắp bật lửa nghịch."Ngày mai có vụ gì không?"
"Chơi bóng rổ thôi, lâu quá không chơi."
Ngày mai chủ nhật, trời đầy mây mát mẻ, không có ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt, thời tiết rất hợp với việc chơi bóng rổ. Nói tới chơi bóng rổ, không bằng nói đó là Live show trình diễn của Đàm Vi. Cẩn Ngôn đứng ở trung tâm giữa sân phát ngốc, trong vòng nửa tiếng đồng hồ một quả bóng cũng không bỏ được vào rổ. Sau đó Đàm Vi ném bóng về phía hắn, hắn lại nhìn đi đâu, đôi mắt cứ cúi xuống cứ tâng bóng suốt.
"Aizz." Đàm Vi nhàm chán vô vị ngồi bệt xuống đất, "Được rồi, thích con bé đó thì mau nói cho nó nghe đi."
"....... Nói vớ vẩn gì đó." Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên.
"Coi tớ là kẻ mù hả! Hôm qua cậu chạy đến chỗ tớ nói Nhất Nhất muốn đi vũ trường cùng với Khương Thắng, xin hỏi cậu em, cậu có ý gì hả?"
"Tớ chỉ là..... sợ cô nhóc đó học theo thói hư thôi."
"Oh, suy nghĩ rất cao cả a. Nhất Nhất đi theo tớ sao cậu lại không lo?"
"....." khuôn mặt Cẩn Ngôn đỏ bừng, không biết là do chơi bóng rổ bị đỏ hay chính những lời kia của hắn."Cậu nhìn ra à?"
"Tớ đến trường các cậu thì đã biết rồi." Đàm Vi móc ra từ trong túi một điếu thuốc, châm lửa hút, "Cậu mỗi khi nhìn cô nhóc đó, mắt không hề chớp, dán chặt trên người cô nhóc, muốn gảy xuống cũng không được, còn vờ vịt với tớ."
Có lộ liễu như vậy sao? Hay là con mắt của người này vô cùng "độc"? Cẩn Ngôn vã mồ hôi lạnh."Cô nhóc đó.... cái gì cũng không hiểu, còn ôm vai bá cổ với các bạn nam, nhìn thấy thật phiền muộn a."
"Phiền cái gì mà phiền, đi thổ lộ với con bé đi, đàn ông con trai sợ gì chứ, nếu không nói con bé đó lại đi tìm bạn trai khác."
Tuy rằng toàn là bạn "trai" nhưng nhìn thấy cũng rất dằn vặt người a.
"Cô nhóc đó hiện tại rất ghét tớ."
"Ghét cũng phải nói, cứ giấu mãi trong lòng thoải mái không?"
"Cậu thấy cô nhóc đó căn bản là không hiểu!"
"Không hiểu thì nói liên liên tục vào, nói đến hiểu mới thôi."
"Cô nhóc đó còn nhỏ, mới 15 tuổi...."
"15 tuổi nhỏ gì nữa, thời cổ đại con gái tầm này đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ!"
"Tớ...."
Đàm Vi lấy hơi rít hai hơi, sau đó đem đầu thuốc bắn đi xa, "Cậu có phải đàn ông hay không? Nếu phải thì đi nói cho Nhất Nhất biết đi."
"Tớ nói." Cẩn Ngôn xông lên luôn.
Trời sắp bắt đầu tối, Nhất Nhất mới quay về, vốn là cùng Gia Vũ đi chung, sau đó cậu ta lại bị bạn bè lôi kéo đi chơi điện tử, cô nhóc không thích chơi trò đó, đánh đấm giết giết trên màn hình không bằng người thật dao thật súng thật đánh nhau, vì vậy tự mình đi dạo quanh phố, đã mua rất nhiều hình dán minh tinh và truyện tranh đem về.
Đứng dưới gốc cây đang chờ là bóng dáng cao gầy, cô nhóc định khom người xuống, từ góc tường luồn lũi vào trong tòa lầu, thì đằng sau truyền đến tiếng gọi. Thật xui xẻo mà! Thế mà cũng bị phát hiện.
"Có chuyện gì?" cô nhóc không tình nguyện quay người lại.
"uhm, có chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tớ.... Cậu khỏe không?" Cẩn Ngôn muốn đấm cho mình vài phát.
Cậu khỏe không?! Cô nhóc vô thức ôm lấy trán mình, "Nói xong liền cút! Tớ còn phải về ăn cơm." Những lời lẽ thô lỗ của Nhất Nhất đã đem tất cả những lời muốn nói ở trên lưỡi của Cẩn Ngôn bị đè xuống, sự hồi hộp vừa nãy liền biến thành câu khác: "Đầu còn đau không?"
"Không đau!"
"Uhm, Không đau thì tốt rồi." Nhìn ánh mắt không thiện cảm của cô nhóc, Cẩn Ngôn thông minh thay đổi đề tài, "Cậu vừa đi đâu về?"
"Đi phố." Cúi xuống nhìn món đồ đang ôm trong lòng.
"Tớ xem một chút được không?", Cẩn Ngôn nhấc từng món một lên xem, có cả con cún biết kêu bằng vải bông, vòng cổ trân châu làm bằng hoa, còn có báo ảnh của diễn viễn Hongkong."Trịnh Y Kiện a, tớ cũng thích."
"Tớ thích Châu Nhuận Phát, nhìn tấm này đi." Ánh mắt Nhất Nhất tỏa sáng mở ra tấm hình khác. Tấm này so với tấm khác còn to hơn."Anh ấy đóng phim 'Bản sắc anh hùng" đó? Tớ phải tìm mất cả buổi chiều mới tìm đước đó, mệt chết mất!Cậu nhìn dáng anh ấy hút thuốc đi, hắc hắc, đẹp trai đúng không? Ngay cả Đàm Vi cũng không sánh kịp."
"....... đẹp trai, cậu rất thích?"
"Đương nhiên, xã hội đen mà, cool chết mất! Phim điện ảnh Cổ Hoặc Tử cậu xem qua chưa? Cậu thấy Trần Hạo Nam ra sao? Đủ đẹp trai không?! Nhưng tớ vẫn thấy Tiểu Mã ca càng lợi hại hơn...há há!" Nói đến thần tượng của mình là nước miếng văng tung tóe, vung tay múa chân bắt chước, làm poss, "Động tác ngậm tăm rất oai đúng không?!, đốt tiền châm thuốc lá hút cũng rất cool đúng không, cả áo khoác đen, đeo kính đen cũng rất hoành tráng đi! Ha ha...còn có trong phim "Tung hoành tứ hải" có anh gì đó, ngồi xe lăn vẫn có thể khiêu vũ, còn biết trộm chìa khóa, ác chiến hơn là đoạn ăn trộm tranh, ào ào kẽo kẹt lắc cái xe lăn bay qua......Ô ba la! Thoáng cái đã chuồn đến bên này lại thoáng cái chuồn đến bên kia.... bốp bốp! quá cool đi! Tớ nói cậu nghe nha, tương lai tớ nhất định sẽ tìm người như thế, làm áp trại phu nhân cũng được.... hắc hắc!hô hô.... hú hú***~~" Nửa híp mắt, lại bày ra bộ dáng thu quyền về, ưỡn ngực hóp bụng lại, cả bài quyền như vừa đánh xong. Ngữ khi lời nói cười hô hố khiến Cẩn Ngôn choáng váng hoa mắt, cái câu sau cùng của cô nhóc thốt ra khiến hắn hết hồn.
"Tình cảm của cậu chỉ là một loại sùng bái người anh hùng vĩ đại, trong cuộc sống thực tế không có loại người đó, đó là do đạo diễn hư cấu lên. Thêm nữa, tương lai cậu....." hắn ho một tiếng "phải tìm một người tốt một chút, dân xã hội đen không như cậu tưởng tượng đâu."
"Ai nói chứ! Là do cậu không biết thưởng thức, Đàm Vi không tốt sao? Không tốt sao cậu lại làm bạn với cậu ta? Đừng có mà nói xấu lão đại yêu quý nhất của tớ!" Biết ngay là không có điều gì tốt mà, lãng phí thời gian cô nhóc vừa mới biểu diễn công phu a.
"Cậu thích Đàm Vi?" Loạn hết lên rồi.
"Đương nhiên!"
Cẩn Ngôn ngửa mặt lên trời than nhẹ: "Cậu rốt cuộc có hiểu chữ "thích" có nghĩa là gì không a."
"Sao lại không hiểu a?"
"Tớ thấy là cậu thật sự không hiểu."
"Ha ha, tớ không hiểu, cậu hiểu đúng không? cậu lợi hại há, cậu giải thích cho tớ đi thế nó có nghĩa là gì?"
Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Nhất Nhất: "'Thích" chính là, đối với đồ vật nào đó hoặc người nào đó, cực kì yêu thích."
"Đúng a, giải thích xem!"
"Ví dụ như, tớ rất thích ba mẹ, tó rất thích bóng rổ...." í, hình như có điều gì không ổn a?
"Nói tiếp đi."
"..... thích ......thì chính là thích, I like this....... nói đúng ra, ví dụ như, tớ rất thích đồ vật này.... tớ thích nó......á không phải........." đầu óc như bị cuốn lại.
"Ha ha***" Nhất Nhất gập bụng cười thả cửa "Không giải thích được đúng không?Còn nói tớ ngốc? hắc hắc***" Quá đã đi, mỗi năm đều xếp thứ nhất trong tất cả các cuộc thi, học sinh 3 tốt đến ngay cả một từ cũng không giải thích được.
"Không phải vậy, Nhất Nhất, tớ có chuyện muốn nói với cậu, tớ thích......."
"Quay về tra từ điển đi! Đói bụng rồi.... bái bai~~"
".... thích cậu" giọng nói quá nhỏ, hình dáng cô nhóc đã từ từ mất dạng trên cầu thang. Đến đây gặp cô nhóc hình như là muốn thổ lộ cùng cô nhóc mà?! Tại sao lại biến thành giải thích từ ngữ thế này......Cẩn Ngôn chán nản muốn đập đầu vào gốc cây cho xong chuyện.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |