Anh muốn hôn em, nhắm mắt lại (1)
← Ch.092 | Ch.094 → |
Thân thể Lục Bách Nghiêu đè ép tôi thật chặt, đôi mắt nháy nhẹ, hơi thở nóng bỏng phả vào giữa cổ tôi, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa gò má, giọng nói vô cùng mị hoặc trong lúc lơ đãng làm cho người ta ý loạn tình mê: "Nói đi, nên thu thập em như thế nào?"
"Em sai lầm rồi."Lúc này tình thế địch ta rất rõ ràng, hoàn toàn là địch mạnh ta yếu, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu vô lại, mang theo nụ cười tà tứ nhìn tôi làm tôi ngượng ngùng, nếu anh dám mở miệng nói ra tôi sẽ trực tiếp làm cho anh chết trong sợ hãi.
Anh nói: "Nhận sai cũng không dùng được, tim của chồng em đã bị tổn thương sâu sắc, em nên chuẩn bị .............. Hừ Hừ......"
Chuẩn bị cái gì?
Còn cái gì ngoài con đường chết nữa? Hừ hừ!!
Thật là một đại yêu nghiệt!
Lần này ngay đến cả nói thì tôi nói cũng không được trôi chảy: "Anh.........Anh muốn làm gì?"
Anh cười dịu dàng, dịu dàng đến độ làm cả người tôi tan chảy: "Anh muốn hôn em, nhắm mắt lại."
Tôi khẩn trương nhắm hai mắt, sau đó cảm nhận được môi của anh nhẹ nhàng rơi vào trên môi ta. Môi cùng môi chạm nhau làm cho tôi hồi hộp mở hai mắt ra.
Cả người của anh chờm lên người tôi, cách rất gần, rất gần, gương mặt lại càng gần hơn, chóp mũi cùng chóp mũi chạm nhau, môi cùng môi chạm nhau. Tôi mở mắt ra nhìn thấy gương mặt trắng nõn của anh, hàng mi dày, mái tóc ngắn đen nhánh, còn có cặp mắt hoa đào hẹp dài đang híp lại, mang theo sắc thái si mê, sáng quắc nhìn tôi.
Không khí hình như đột nhiên nóng lên, thân mật bất ngờ không kịp đề phòng trong nháy mắt đốt nóng hai gò má của tôi.
Lòng tôi đột nhiên giật mình, nghe giọng anh trầm trầm vang lên: "Em tránh cái gì?" Hai con mắt mê người thoáng qua một tia ranh mãnh vui vẻ: "Vợ, chẳng lẽ em không muốn hôn anh sao?"
Trong một tích tắc này trong đầu của tôi hơi có chút mơ màng, cổ cũng khàn khàn có chút siết chặt.
"Muốn."
Lời vừa ra khỏi miệng, tim giống như đã nhảy lên tận cổ. Tôi không khỏi rũ hai tròng mắt xuống, khó có thể chống đỡ được ánh mắt nóng rực của anh.
Môi của anh lại bất ngời không kịp đề phòng rơi xuống, che lại môi tôi thật chặt, liếm mút.........hơi thở đàn ông đặc biệt trong trẻo lành lạnh dần dần quấn quanh môi lưỡi tôi.
Tôi cảm giác thân mình khẽ run, nhịp tim dừng lại, cả lồng ngực đình trệ giống như bị nhét vào nơi nào đó chật kín làm tôi không thể động đậy.
Nhưng trên môi lại truyền ếnn cảm giác tuyệt vời như vậy, dịu dàng, mát lạnh, say đắm làm cho người ta tâm loạn thần mê.............
Tôi hơi nhắm cặp mắt, hô hấp nhẹ nhàng giống như đang thừa nhận, cả người bị anh bao phủ toàn bộ, đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của anh.........
Lục Bách Nghiêu hôn tôi.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng chúng tôi vẫn hôn nhau nóng bỏng mà mê đắm, đáy lòng truyền tới khẩn trương cùng bối rối.
Lục Bách Nghiêu, tôi muốn nắm tay người đàn ông này vượt qua cả đời.....
← Ch. 092 | Ch. 094 → |