Vay nóng Homecredit

Truyện:Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 065

Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Trọn bộ 142 chương
Chương 065
Sẽ không chơi tôi như vậy đi?
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Shopee


Đại gia anh không có nhầm chứ?!

Anh ta xác định để cho tôi ăn quả táo đã bị anh ta gặm nham nhở như vậy?!

Sẽ không chơi tôi như vậy đi?!

Tôi quay đầu, đôi mắt sống chết trừng Lục Bách Nghiêu, vốn hy vọng người này còn có thể "lạc đường biết quay lại", "lãng tử quay đầu", nhưng cuối cùng anh ta chỉ nói một câu: "Sau khi cô tỉnh chắc cô chưa ăn cái gì nhỉ?"

"Ừ."

"Tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đúng không?"

"Ừ."

"Quả táo của ân nhân cứu mạng không thể không ăn đi?"

"...........................Ừ."

Cuối cùng Lục Bách Nghiêu hiên ngang lẫm liệt kết luận một câu: "Tốt, vậy thưởng cho cô."

Thưởng.......

Nô tỳ chịu không nối..

Ặc..........

Đây chính là đồ anh ta ăn qua!

Nước miếng hai người dính vào với nhau không phải là trắng trợn hôn gián tiếp sao?

Mẹ nó, cô nương tôi còn muốn gả cho người khác đấy!

Đối với ánh mắt "như lang như hổ" của Lục Bách Nghiêu, kết quả tôi từ từ nhắm mắt ăn cái "truyền thống tốt đẹp" kia vào bụng, ăn xong liền cảm thấy không được thoải mái.

Cái này, vị đại thiếu gia này nên vừa lòng rồi chứ?

Tôi chịu đựng lâu như vậy cuối cùng cũng nghe Lục Diêm Vương phán một câu: "Được rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi."

Có trởi mới biết lão nương chờ đợi lời này bao lâu rồi.

Đúng lúc tôi đang muốn đi thì Lục Bách Nghiêu gọi lại: "Hạ Cận, cô đáp ứng tôi một chuyện, chuyện lúc trước cô nợ tôi coi như xong, thế nào?"

Tôi nặng nề xoay người lại: "Chuyện gì?"

Anh ta trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng: "Nghĩ xong sẽ cho cô biết."

Tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Tuy rằng Lục Bách Nghiêu, người này có chút lớn mà không đứng đắn nhưng chắc chắn không có khả năng đưa ra chuyện gì quá phận.

Lúc đi ra phòng bệnh liền nhìn thấy Lục phu nhân cùng cô gái tên là Chi Dao kia, hai người đứng trước cửa phòng bệnh, xem ra đang tìm cơ hội nghe lén nhưng cuối cùng không thực hiện được, còn lại Đồng Yến đang ngồi ở băng ghế dài chơi điện thoại di động.

"Cô ở bên trong nói cái gì với con tôi?" Phu nhân nhìn tôi, trực tiếp hỏi điều nghi vấn.

Tôi lạnh nhạt nhìn, vốn muốn trả lời nhưng nhìn thấy bộ dạng này của bà cũng không còn tâm tư dây dưa: "Trời biết đất biết, tôi biết nhưng bà không biết."

"Cô............. Tại sao cô có thể nói chuyện với mẹ nuôi như vậy?" Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh chất vấn tôi.

Lần trước gặp mặt, Lục Bách Nghiêu đã ở trước mặt hai người thừa nhận tôi là bạn gái của mình thì ngay tiếp sau đó Lục phu nhân liền đề ra nghi vấn về gia thế, những yêu cầu của bà đều cao hơn tôi rất nhiều!

Chỉ tiếc tôi chỉ là bia đỡ đạn cho vấn đề tìm con dâu, nếu không đối với phu nhân tất nhiên là dùng thái độ con dâu đối xử với bà rồi.

Tôi mở to một đôi mắt vô tội chớp chớp: "Tôi thì làm sao? Bất quá tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà."

Ăn quá táo đã làm mất hết sức lực của tôi rồi, muốn cãi nhau thì tự mình làm đi.

Cô gái xinh đẹp kia vừa tức vừa vội, nửa ngày mới nói được một câu đầy đủ: "Cô.........Cô hơi quá đáng rồi đó. Làm sao Lục ca ca có thể để cô làm bạn gái anh chứ?"

Đồng Yến đang chơi di động đằng kia liền chạy nhanh tới: "Tiểu Cận, cùng hai người này nói làm gì, hai người đứng trước mặt mình làm ngay cả tín hiệu di động cũng bị mất, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi tới chỗ khác thôi."

Không để ý tới hai người đang đen mặt, tôi cùng Đồng Yến nhanh chóng rời khỏi cái chỗ thị phi này, tục ngữ nói "Ba nữ nhân thành một cái chợ" nhưng trước mắt lại là bốn người, không giết chết thì sẽ không ngừng.

Chân còn chưa đi được vài bước Đồng Yến đã không hề cố kỵ hỏi tôi: "Ai, cậu khi dễ mẹ anh ta cùng cô gái đó không sợ Lục đồng chí chỉnh cậu hả?"

Lục Bách Nghiêu ở trong lời nói của Đồng Yến trực tiếp thăng thành Lục đồng chí, không biết anh ta trực tiếp nghe được câu này có thể kích động tới mức trực tiếp nhảy ra khỏi giường bệnh hay không?

"Tất nhiên là mình sợ rồi, giây tiếp theo chắc chắn hai người sẽ tới phòng bệnh tố cáo mình, mình như thế nào lại không sợ?" Tôi giả bộ sợ hãi, trực tiếp chọc Đồng Yến cười nghiêng ngửa.

Đi thật xa Đồng Yến vẫn còn cười không thể kìm được: "Hạ Cận, cậu chính là một bông hoa tuyệt thế, hiếm có khó tìm."

Tôi cùng Đồng Yến cười haha: "Ai, đầu năm này, người nào có ưu điểm rõ ràng quá cũng không phải là chuyện gì tốt!"

Hai người vừa đi tới liền gặp Trương Húc. Đêm qua bởi vì có người cắt cáp cho nên toàn bộ thành phố đều bị mất điện, trong tình huống này bệnh viện tất nhiên là ở trong tình huống tối khẩn cấp.

Tối hôm qua Trương Húc ngồi ở bên cạnh mãi cho tới khi tôi tỉnh lại mới thôi, luôn luôn bận rộn trên bàn mổ, cho dù bây giờ vội vàng nhìn thoáng qua anh vẫn còn mặc một cái áo blouse trắng dài.

Trương Húc vừa vặn đi ngang qua, theo sau là khoảng năm sáu bác sĩ khác, anh vội vàng liếc tôi một cái, không tiếng động nói một câu "Chờ anh" sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Đồng Yến ở bên cạnh tôi chậc chậc nói; "Tối hôm qua bác sĩ Trương một đêm thành danh đó, gần một ngày này cũng chưa có nghỉ ngơi, nghe nói phóng viên của tất cả các đài truyền hình đều muốn phỏng vấn anh ta vậy mà hôm nay cậu nằm ở bệnh viện cả nhà anh ta đều tới thăm, thật sự xem cậu trở thành vợ mình mà đối đãi."

Tối hôm qua bởi vì di động của tôi không gọi được, Trương Húc lại bận rộn cả một buổi tối trên bàn mổ, sau đó hai nhà gọi điện thì biết hai người vẫn chưa về, còn tưởng rằng chúng tôi đi hẹn hò lại không nghĩ tới kỳ thật lúc đó hai người đều đang chiến đấu với tử thần.

Bản thân tôi cũng muốn hẹn hò lắm chứ nhưng mà bác sĩ Trương phải rãnh mới được!

Lão Phật Gia cùng gia đình Trương Húc đã giúp tôi làm xong thủ tục xuất viện, tôi muốn ở bệnh viện chờ Trương Húc xong việc nên khuyên bọn họ cùng Đồng Yến về trước còn mình ngồi trong phòng làm việc chờ anh.

Lúc này đã là hoàng hôn, ai, lại là một ngày bỏ bê công việc, phỏng chừng toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi đều bị khấu trừ rồi.

Tôi tìm sạc điện của Trương Húc để sạc cho di động của mình, thời điểm khởi động máy liền nhận được tin nhắn của Trương Húc, vốn định nói cho anh biết tôi đang ở văn phòng chờ anh nhưng tin nhắn vừa gởi đi thành công thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra Trương Húc để di động ở văn phòng.

Một người thì chán chết, tôi liền lấy điện thoại ra chơi "Tiêu diệt sao", bởi vì ngày hôm qua di động đột nhiên tắt máy nên điểm số của Lục Bách Nghiêu không thể ghi vào kỉ lục được, thật ra có chút đáng tiếc, dù sao cũng là điểm cao như vậy. Tôi qua một cửa lại một cửa tiêu diệt các ngôi sao cùng màu ở gần nhau, cuối cùng nhìn pháo hoa ở trên màn hình xuất hiện nhưng trước mắt tôi lại dần dần hiện ra khuôn mặt của Lục Bách Nghiêu.

Tôi nghĩ đến tối hôm qua cùng anh ta ở trong thang máy khóc nức nở, tôi rúc vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, anh ta dùng sức ôm chặt tôi cùng tôi nói chuyện, an ủi cảm xúc đang dao động của tôi. Đó là một Lục Bách Nghiêu mà tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy, là một Lục Bách Nghiêu tôi chưa từng bao giờ tìm hiểu, mặc dù có chút xa lạ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kì ấm áp.

"Thế nào? Thân thể có cảm thấy khỏe không? Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hay không?" Tôi nghe được một giọng nói, thân mình bỗng ngẩn ra liền thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cặp mắt đen như mực của Trương Húc.

"Em không sao."

Trương Húc vuốt ve đầu tôi, quầng thâm trên mắt anh rất đậm, trên cằm còn lún phún râu nhỏ màu xanh, tuy rằng khuôn mặt mệt mỏi nhưng trong lời nói không hề thiếu cưng chiều sủng nịch: "Ngoan, chờ anh thay quần áo đã."

"Được." Tôi gật đầu, chờ ở một bên.

Sau đó Trương Húc trực tiếp mang tôi về nhà anh, tầng trệt trang hoàng có chút cổ điển, đồ trang trí Phương Tây cùng đổ cổ Trung Hoa được trưng bày hài hòa hoàn mỹ nếu như so sánh với ngôi nhà trọ mang toàn kiến trúc, phong cách Châu Âu kia của Lục Bách Nghiêu thì có một cảm giác xinh đẹp khác biệt. Lại so với ngôi nhà nhỏ của tôi, nhà của hai người Trương Húc và Lục Bách Nghiêu hoàn toàn là thiên đường hạ giới.

Lúc chúng tôi tới tôi mới phát hiện Lão Phật Gia cùng chú Lưu đều ở đây, mọi người đang làm bữa tối. Tôi cùng Trương Húc ân cần thăm hỏi tất cả các vị trưởng bối thì chợt nghe giọng nói của Lão Phật Gia: "Nha đầu, con vào phòng Trương Húc nghỉ một lát đi." Lão Phật Gia cực kỳ tự nhiên cho dù đang ở nhà Trương Húc cũng cứ theo lẽ thường sao bảo tôi.

Sắc mặt tôi xấu hổ cực kỳ nhưng Trương Húc lại cười đáp ứng "Dạ" sau đó liền lôi kéo tôi lên lầu.

Phòng Trương Húc cùng tính cách anh giống nhau, ấm áp mà im lặng, tựa như ánh mặt trời mùa đông chiếu thẳng vào lòng người. Rèm cửa màu trắng nhạt khi mới nhìn qua liền làm cho tâm tình người ta thoải mái, dễ chịu.

"Anh đi tắm trước." Trương Húc để tôi ngồi trên giường sau đó cầm áo quần đi vào phòng tắm.

Tôi gật đầu lên tiếng trả lời: "Được."

Muốn ngủ thì ban ngày tôi đã sớm ngủ đủ rồi, cảm thấy có chút nhàm chán liền mở TV ra xem. Ở trên TV đang phát lại chương trình hot nhất hiện nay "The voice Trung Quốc", nhắm mắt lại nghe giọng hát của một cậu bé vừa nghe đến người thứ ba thì Trương Húc từ phòng tắm đi ra ngoài. (Mèo chém đó, raw nó ghi là Trung Quốc hảo âm thanh nha).

Nơi này có trang bị điều hòa cho nên lúc này anh chỉ mặc một cái áo choàng tắm dài cũng không thấy lạnh, trên vai còn vắt một cái khăn, tóc chưa khô nhỏ giọt xuống đất nhìn qua có vẻ cực kỳ gợi cảm, tôi không nhịn được lặng lẽ nuốt nước miếng.

Từng là nam thần lập tức sẽ trở thành chồng tôi, tôi không nghĩ mình lại may mắn đến vậy!

Tôi dùng điều khiển từ xa tắt TV, bước tới cầm khăn lông lau mái tóc đen ẩm ướt của Trương Húc, tóc đen mềm mại sờ lên thật thoải mái. Trương Húc ngồi ở một bên giường, tôi đứng trước mặt anh dùng khăn lông lau tóc mà tay anh thì nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, tư thế cực kì mờ ám.

Lau tóc khô được một nữa thì tôi tìm máy sấy cắm điện giúp anh thổi tóc. Ánh mặt trời hoàng hôn vàng vàng chiều vào cửa sổ tới bên giường, một màn trước mắt này làm tôi giật mình có một loại cảm giác "Năm tháng yên lặng, cả đời an ổn."

Hình như trong chớp mắt này tôi đã hiểu được từ "ít nhất còn có anh" trong một câu nói: Em sợ thời gian trôi quá nhanh không đủ cho em nhìn anh thật kĩ. Em sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo lắng mất đi anh. Hận không thể một đêm đầu bạc, vĩnh viễn không thể chia lìa.

Trương Húc, lúc này em thật sự muốn cùng anh một đêm đầu bạc, ôm nhau vĩnh viễn không chia lìa.

"Được rồi." Tôi tắt máy sấy, dùng lược nhẹ nhàng chải sơ mái tóc, nói: "Còn chưa tới giờ ăn cơm, anh muốn ngủ một lúc không?"

Tôi vừa buông lược ra liền phát hiện Trương Húc từ phía sau ôm lấy mình, đầu của anh chôn thật sâu trong cổ tôi, giọng nói nỉ non: "Cùng anh, giúp anh ngủ ngon được không?"

Bộ dáng anh làm nũng giống như tiểu hài tử, tôi khẽ mỉm cười đáp ứng liền cùng anh nằm trên giường cùng nhau ngủ. Hai tay của anh vòng quanh thắt lưng tôi, ôm tôi vào ngực.

Hô hấp của anh dần dần trở nên bình thản, hai mắt nhắm chặt, chắc là đang ngủ say. Tôi lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh, tôi đã từng nhớ thương người đàn ông này, lúc này nằm ngủ ở bên cạnh anh lại nghĩ tới về sau mỗi ngày đều có thể nhìn anh ngủ, ý cười trong khóe miệng không nhịn được tràn ra.

Thật tốt.

Tôi đắm chìm trong sắc đẹp của Trương Húc không thể tự kìm chế thì nghe được có người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, tôi vừa quay đầu thì thấy là mẹ của Trương Húc.

Trước kia mẹ của Trương Húc là giáo viên Ngữ Văn, hiện tại tuy là về hưu ở nhà nhưng cỗ khí chất văn học trên người kia thì không cách nào giấu đi được. Bà nhìn thấy tôi cùng Trương Húc như vậy thì trên mặt có chút dè dặt ngượng ngùng, cuối cùng là cười si ngốc: "Có thể ăn cơm rồi."

Bị bắt gặp công khai như vậy cho dù hai người sắp đính hôn thì trên mặt tôi vẫn không nhịn được có chút xấu hổ, đang muốn đứng dậy lại phát hiện tay của Trương Húc đang giữ chặt thắt lưng tôi, chỉ cần nhúc nhích cũng cảm thấy khó khăn.

Thoáng dừng một chút tôi liền hồi phục: "Bác gái, mọi người ăn trước đi, cháu chờ Trương Húc tỉnh rồi cùng nhau ăn sau."

"Được được, bác để thức ăn lại cho hai đứa." Mẹ Trương Húc nói xong câu này liền chạy nhanh ra cửa rời đi.

Mẹ Trương Húc đi rồi, tôi quay đầu thấy mi mắt Trương Húc có hơi hơi động đậy, hình như có dấu hiệu muốn tỉnh lại thì nhanh chóng nằm xuống, vỗ vỗ trên lưng anh, giúp anh đi vào giấc ngủ.

Anh bận phẫu thuật đã mười hai giờ không ngủ không nghỉ, thân thể nào có thể chịu đựng được, nếu không hảo hảo nghỉ ngơi một chút tôi sợ rằng sẽ có lúc anh ở trước mặt tôi mà ngã xuống.

Tô ôm Trương Húc ở trong lòng, tham luyến độ ấm trên người anh, dần dần mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng thiếp đi.

Rốt cuộc bị một loạt tiếng động đánh thức, tôi mở mắt ra nhìn thấy Trương Húc đang chỉnh lại quần áo, bóng dáng mơ hồ ở trước mặt chớp lên.

"Mấy giờ rồi?" Tôi mơ mơ màng màng hỏi.

"Bảy giờ rưỡi." Trương Húc quay đầu nhìn tôi, mỉm cưởi, lại sợ tôi hiểu sai liền bổ sung thêm một câu nữa: "Bảy giờ rưỡi sáng."

"A." Dù không có đồng hồ báo thức nhưng cái này trong nháy mắt lại làm cho tôi tỉnh táo.

Bảy rưỡi sáng?!

Nếu không nhanh lên tôi sẽ trễ mất!

Đợi chút, vì sao Trương Húc lại ở chỗ này?

Tôi ngồi dậy nhìn xung quanh mới giật mình hiểu ra cả đêm hôm qua tôi cùng Trương Húc ngủ chung trên giường này.

Quần áo vẫn y như cũ trước khi đi ngủ, xem ra cả đêm hôm qua cũng chưa phát sinh chuyện gì, sắc mặt của tôi có chút run rẩy không biết nói gì, dù sao đây là lần đầu tiên tôi cùng đàn ông ngủ chung một đêm, tuy rằng đối phương là đối tượng kết hôn của tôi.

"Đứa ngốc, mau rời giường đi." Trương Húc xoa xoa đầu tôi, cưng chìu nói.

Rốt cuộc đợi cho tôi từ trên giường đứng lên, lúc vào toilet liền phát hiện trên bồn rửa mặt đã chuẩn bị một bộ dụng cụ vệ sinh mới, ngay cả bàn chải đánh răng Trương Húc cũng giúp tôi quét kem lên rồi.

"Đến, hôm nay mặc bộ quần áo này đi làm đi." Chờ tôi vệ sinh xong xuôi lúc ra ngoài Trương Húc đã đưa một cái áo lông hồng nhạt đến trước mặt tôi, hoàn toàn là đồ mời, nhãn mác còn quăng ở thùng rác bên cạnh.

"Đây là?" Tôi nghi hoặc nhìn Trương Húc, nhà bọn họ không có con gái, hiển nhiên mẹ Trương Húc không có khả năng mua cái áo lông màu hồng nhạt này. Vậy cái áo này rốt cuộc là ở đâu ra?

Nghe tôi hỏi như vậy Trương Húc có chút ngại ngùng trả lời: "Anh mua, mua vào một khoảng thời gian trước, luôn luôn do dự không biết khi nào mới có thể tặng cho em."

"Cảm ơn." Nói không cảm động là không có khả năng, theo như tính tình của Trương Húc chắc chắn là anh phải quan tâm tới tôi rất nhiều mới làm như vậy. Màu hồng, cảm giác mối tình đầu, có phải tôi là mối tình đầu của anh không?

"Anh giúp em mặc vào thử xem." Trương Húc mỉm cười, đưa tay mở áo lông giúp tôi mặc vào.

Thực vừa người, số đo hoàn toàn chính xác, mặc cũng thực thoải mái, ấm áp, không chỉ có trên người mà con trong lòng.

"Rất đẹp." Trương Húc nhìn tôi, đánh giá từ cao đến thấp, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Khóe miệng của tôi hơi hơi nhếch lên, vốn không hay được nghe người khác khen ngợi, nay người khen tôi lại là Trương Húc, giương mắt trong phút chốc ửng hồng, nụ cười không dừng lại được.

Thời điểm xuống lầu, mẹ Trương Húc đã chuẩn bị một bữa sáng hết sức phong phú. Lão Phật Gia cùng chú Lưu tối qua sau khi ăn xong đã về nhà, lúc ăn điểm tâm còn nghe mẹ anh thỉnh thoảng nhắc tới tình yêu xế bóng của Lão Phật Gia và chú Lưu.

Lão Phật Gia cùng chú Lưu so sánh với tôi cùng Trương Húc mà nói tốc độ còn nhanh hơn, nói đến từ cưới nhanh này dùng trên hai người bọn họ không thể nghi ngờ là càng thêm thích hợp.

Hôn lễ của bọn họ dự định tổ chức vào cuối năm, so với tiệc đính hôn của tôi và Trương Húc còn sớm hơn, bất quá chủ yếu vì hai người đều cảm thấy ăn một bữa cơm đơn giản là được, không cần phải phô trương bốn phía cho nên phần chuẩn bị cũng không gặp phải khó khăn gì nhiều.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Lão Phật Gia cùng mẹ Trương Húc ngoài trừ việc đính hôn của tôi thì quan trọng nhất là lễ kết hôn của Lão Phật Gia và chú Lưu.

Ăn xong bữa sáng, Trương Húc liền lái xe đưa tôi đi làm, bây giờ Lục Bách Nghiêu còn nằm ở bệnh viện, xem chừng hai ngày nữa mới có thể về nhà. Dù sao người ta vì mình mà bị thương, đợi tới lúc nghỉ trưa tôi liền lôi kéo Đồng Yến tới bệnh viện thăm anh ta.

Tôi mua một phần bánh bao hấp mà trước đây Lục Bách Nghiêu thích nhất đem tới lúc này vừa vặn gặp phải em gái Chi Dao đang săn sóc giúp anh ta ăn cơm trưa.

Tôi vươn tay đặt túi bánh bao cùng nước hoa quả lên đầu giường bệnh, thân mình ngã xuống trên sôpha: "Mua cho anh bánh bao này, ăn hay không?"

"Coi như cô còn có chút lương tâm." Lục Bách Nghiêu vui mừng mở túi lấy bánh bao ra đồng thời than phiền với tôi thức ăn bệnh viện khó ăn cỡ nào, hoàn toàn gạt Chi Dao đang ngồi ở bên cạnh qua một bên.

Tôi cùng Đồng Yến cười hì hì tán gẫu với Lục Bách Nghiêu một trận, em gái Chi Dao cuối cùng không nhịn được nữa nói: "Em đi ra ngoài một chút." Sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Cô ta vừa rời khỏi cửa liền thấy Lục Bách Nghiêu thở dài một hơi: "Cuối cùng cũng đi rồi, phiền muốn chết."

Tôi tức giận nhìn Lục Bách Nghiêu: "Nói như thế nào lúc anh nằm viện, cô ấy vẫn chăm sóc anh, tại sao lại nói như vậy?" Tuy rằng tôi với cô gái tên Chi Dao đó không có hảo cảm gì nhưng nghe Lục Bách Nghiêu ghét bỏ người ta như vậy thì vẫn muốn bất bình giùm.

Lục Bách Nghiêu vừa ăn ngấu nghiến bánh bao hấp vừa nói: "Cũng phải xem đối tượng nằm viện là ai? Cô ta chính là một cái hồ lô nhỏ, cùng cô ta ở một chỗ sắp làm tôi chết ngạt rồi, đâu có chơi vui như cô."

"Lục Bách Nghiêu, tôi cũng không phải là món đồ chơi, vui cái gì mà vui!" Nếu không phải nhớ người này đang là bệnh nhân tôi thật muốn đá cho anh ta một cái.

Đồng Yến vẫn bất động thanh sắc ngồi ở một bên chơi điện thoại, xem hai người chúng tôi vui cười đùa giỡn, ngẫu nhiên mới chen vào một câu. Cô ấy đã sớm có thói quen nhìn thấy tôi và Lục Bách Nghiêu đùa giỡn chỉ tới khi chúng tôi khơi mào chiến hỏa thì cô ấy mới bỏ chạy mất.

"A, tức giận?" Lục Bách Nghiêu nói xong câu này lập tức đánh trống lảng, ở trước mặt tôi rên rỉ: "Ai da, thắt lưng tôi làm sao mỏi như vậy, nếu không phải bị người nào đó dựa vào cả đêm thì tôi cũng không phải đến bệnh viện .........."

Người này rõ ràng là muốn dùng chuyện này để tôi cảm thấy tội lỗi không cùng anh ta tranh luận nữa đây mà.

Vô sỉ!

Hiện tại cùng người này cãi nhau thì tôi gần như không chiếm được cái tiện nghi gì, vì thế tôi tự động lựa chọn câm miệng, sau thời gian nghỉ trưa lập tức lấy vận tốc ánh sáng chạy ra khỏi phòng bệnh của Lục Bách Nghiêu.

Chân vừa bước ra ngoài đã nghe thấy giọng nói vô cùng to rõ của Lục Bách Nghiêu từ trong phòng bệnh truyền đến: "Ai, cô chạy cái gì, tôi thấy rất cô đơn lạnh lẽo, cô cũng không ở lại giúp tôi."

Chắc đời trước tôi thiếu nợ anh ta nên đời này ông trời phái người này đến hành hạ tôi mà!

Cô đơn lạnh lẽo cái em gái anh á, lão nương tôi còn ngây ngốc chưa có người yêu đâu!

Không, có nam thần Trương Húc yêu tôi (*^_^*) hì hì.........Một cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng!

Lúc rời khỏi bệnh viện Đồng Yến vẫn không quên tổng kết một câu: "Hai người bọn cậu một người kì một người lạ, ở gần nhau chính là kì lạ!"

Tôi trả lời một cách mỉa mai: "Nhìn cậu được nước như vậy, để xem một ngày nào đó ông trời phái một người nào đó so với Lục Bách Nghiêu ác còn ác hơn, đê tiện còn đê tiện hơn đến thu thập cái đồ yêu nghiệt cậu như thế nào!"

Tôi vốn chỉ là trêu đùa không ngờ sắc mặt Đồng Yến lập tức chìm xuống buồn bực nói: "Ai, tên khốn kia hình như đã xuống thế gian này rồi."

Xuống rồi?!

Tin tức vừa lớn vừa đặc biệt!

Rốt cuộc cũng xuất hiện một tên khốn đến thu phục Đồng Yến!

Tôi hưng phấn nháy nháy mắt, hướng Đồng Yến hỏi: "Đến tột cùng là thần thánh phương nào?"

Vẻ mặt tôi hưng trí dào dạt nhưng Đồng Yến cố tình không chịu phối hợp với lòng hiếu kì của tôi, bình tĩnh lái xe trở về công ty, dọc đường đi cũng không nói chuyện cho dù tôi có kì kèo như thế nào cũng không hỏi ra được cái gì.

Buổi tối, tôi cùng Trương Húc đi đặt phòng ăn, Lão Phật Gia cùng chú Lưu đang ngồi ở bên kia chờ. Lão Phật Gia mặc áo khoác màu đỏ cùng với áo khoác màu đen của chú Lưu đứng chung một chỗ làm cho người ta cảm thấy hai người thật xứng đôi. Mùa xuân thứ hai của Lão Phật Gia là một lão soái ca nhìn qua liền cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Tôi cùng Trương Húc vừa ngồi xuống không bao lâu chợt nghe chú Lưu vui vẻ chạy lại đây nói một câu: "Bọn họ cũng đến."

Bọn họ trong miệng chú Lưu chính là hai người con một trai một gái của người vợ đã mất, dù sao liên quan đến chuyện cha mình tái hôn, bữa cơm này muốn tránh cũng tránh không được.

Tôi quay đầu theo ánh mắt chú Lưu thì nhìn thấy một nam một nữ diện mạo không tầm thường đang hướng về phía này, đợi lúc tới gần ánh mắt tôi trong phút chốc liền ngưng trọng, cả người kinh ngạc đứng im tại chỗ.

Cho dù tôi không tin có chuyện trùng hợp như vậy nhưng lúc này lại không thể không tin, chưa từng nghĩ đến con trai con gái chú Lưu lại là hai người bọn họ?!

Hai người này là ai đây? Có ai đoán được không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-142)