Tiện nhân chính là kiểu cách
← Ch.047 | Ch.049 → |
Hai mắt của tôi gắt gao dõi theo Lục Bách Nghiêu, túm chặt lấy tay áo anh ta, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, hai mắt chớp chớp, tranh thủ nặn ra vài giọt nước mắt để đả động lòng trắc ẩn của tên khốn này: "Lục tổng! Lục đại!~~."
Lục Bách Nghiêu liếc một cái, hỏi: "Muốn xin nghỉ?"
Tôi gật đầu như bằm tỏi, sợ bỏ lỡ cơ hội trời cho này: "Ừ....... ừ." Lại không nghĩ tới thằng nhãi này tức giận nói ra hai chữ: "Nằm mơ."
!!!
Tiện nhân chính là kiểu cách!
Không phải chỉ là xin phép nghỉ thôi sao? Tại sao lại bất cận nhân tình như vậy?
Ôi, Trương tiên sinh của tôi...........
Tôi còn muốn lôi kéo Lục Bách Nghiêu xin nghỉ phép giúp, kết quả thằng nhãi này lại không để ý, nói xong hai chữ "nằm mơ" liền nghênh ngang rời đi, bỏ lại một người thừa đang cắn ngón tay nhỏ bé.............
"Đồng Yến........."Tôi quăng ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về Đồng Yến, hy vọng cô nàng lắm mưu nhiều mẹo này cho tôi một chút ý kiến.
Đồng Yến nhìn về phía Lục Bách Nghiêu rời đi, vuốt vuốt cằm ý bảo: "Tại sao lại đi rồi? Muốn xin nghỉ phép thì bám theo mau đi chứ.."
"A, bám theo?" Tôi nghe như thế nào cũng có loại cảm giác theo đuôi người giàu."À.... Được."
Vừa dứt lời tôi liền nhấc chân đuổi theo phương hướng rời đi của Lục Bách Nghiêu, cuối cùng vẫn không quên nói với Đồng Yến một câu: "Lãnh đạo tới nhớ giúp mình che dấu nha."
"Ai........... Lục Bách Nghiêu, anh đi chậm một chút, chờ tôi với." Đời này chân tôi so ra tất nhiên là kém hơn cặp chân dài của Lục Bách Nghiêu rồi, chỉ có thể liều mạng ở phương diện tốc độ phát huy công lực của cặp chân ngắn, cố gắng đuổi theo Lục Bách Nghiêu.
Có một vị vĩ nhân đã từng nói: "Lúc bạn thật sự muốn làm một việc gì đó, cả thế giới sẽ giúp bạn một tay."
Bởi vì tình yên của tôi và Trương Húc cuối cùng cũng đơm hoa kết trái nên đối với những lới này tôi đều bảo trì thái độ cung kính nhưng hiện tại mới phát hiện ra những lời này thật sự là con mẹ nó cặn bã.
Tôi cố gắng nhấc đôi chân ngắn đuổi theo Lục Bách Nghiêu, ngay từ đầu bởi vì gót giày quá cao lại chạy nhanh nên làm chân đau vẫn không nói, nhịn đau đuổi theo. Mắt thấy sắp đuổi kịp thế nhưng mẹ nó cửa thang máy lại trực tiếp đóng ngay trước mặt tôi. Sau đó tôi liền nhìn thấy khóe miệng cười lạnh của Lục Bách Nghiêu đang nhếch lên theo cửa thang máy đang đóng lại từ từ biến mất...........
Chuyện này đâu có phải muốn giúp tôi, là trời muốn diệt tôi thì có.
Tôi cố gắng chịu đựng đau chân, leo năm tầng lầu đến phòng làm việc của Lục Bách Nghiêu, kết quả tên khốn kia đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp để cho thư kí ngăn tôi ở bên ngoài. Vì đơn xin phép, làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ cuộc được.
"Lục Bách Nghiêu, nếu là đàn ông thì đi ra ngoài cho tôi, đừng có lẩn lẩn trốn trốn ở bên trong nữa!" Tôi dùng phương thức sư tử Hà Đông rống ở bên ngoài phòng làm việc của Lục Bách Nghiêu, rít gào hy vọng có thể bức tên này ra ngoài.
Sau khi gào thét được mười phút, cổ họng đã muốn tàn phế luôn rồi thì thư kí phi thường cực kì cực kì "hảo tâm" nhắc nhở tôi: "Hiệu quả cách âm của nơi này rất tốt, cô kêu như vậy, Lục tổng căn bản là không nghe được."
Nghe thư kí nói xong, nhất thời tôi có cảm giác nước mắt "soàn soạt soàn soạt rơi xuống". Tiên sư anh, khuôn mặt thì nhỏ nhắn đẹp trai, tâm tư thì hư hỏng cực độ. Nhất định là đợi cho chị đây kêu rát cổ họng mới mở miệng nhắc nhở, vừa lên làm thư kí của Lục Bách Nghiêu không bao lâu đã bị tính đê tiện của anh ta anh hưởng rồi.
Vì đơn xin phép, tôi nhịn.
Tôi cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười, cầm tay "thư kí thân ái" lay lay, nói: "Tôi muốn đi vào gặp Lục tổng một chút, cô thông báo giúp có được không?"
← Ch. 047 | Ch. 049 → |