Vay nóng Tima

Truyện:Thanh Mai - Chương 06

Thanh Mai
Hiện có 20 chương (chưa hoàn)
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-20 )

Siêu sale Shopee


Từ thế kỷ XX, sau khi con người đưa ra khẩu hiệu có tính chất giải phóng, sự ràng buộc đối với thân thể mọi người càng ngày càng yếu đi. Tình dục quá độ đã gây ra sự lây nhiễm bệnh AIDS. Khi đó, nhân loại đối với bệnh AIDS chưa có cách khống chế, mắc HIV chẳng khác nào chuẩn bị đi gặp tử thần, điều này từ một mức độ nhất định đã áp chế tính giải phóng.

Nhưng từ năm 2180, nhân loại thành công nghiên cứu chế tạo ra vắc xin phòng bệnh HIV. AIDS đã có thể chữa khỏi, tính giải phóng vận động (Tình dục) lại một lần nữa bùng nổ. Lần này hậu quả càng nghiêm trọng, năm 2390 phát hiện một loại siêu vi trùng mới. Virus bệnh này tiềm ẩn trong cơ thể con người 5-10 năm mới phát tác, khi phát tác toàn thân thối rữa mà chết.

Hơn nữa loại bệnh này phương thức lây nhiễn cực kì đáng sợ, chẳng những truyền qua đường máu, còn qua đường mẹ con. Hơn nữa, chỉ cần cơ quan sinh dục tiếp xúc với dịch thể của người mắc bệnh, ví dụ như lây khi tắm ở bể, dùng chung một khăn tắm để lau ... liền khó thoát khỏi vận rủi.

---dải tuyết cách ly- -

Loại bệnh này trước hết ở nước J phát triển, quốc gia đó tương đối biến thái, nam nữ có thói quen tắm phao chung tại Ôn Tuyền (suối nước nóng~~ chẳng lẽ ám chỉ Nhật Bản?? Rin: *phi gạch vào mặt tác giả*). Bởi vậy virus phát tán cực nhanh. Từ khi phát hiện trường hợp mắc bệnh đầu tiên, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, 80% người dân trong nước đã bị phát hiện mắc bệnh này. Virus bệnh này có tên là JPV (Rin: *xin tiêm 1 phát ống virus này vào người tác giả*)

Toàn cầu liền có 30% dân số không thể may mắn thoát khỏi.

Trừ bỏ cách ly, ngay lúc đó nhân loại chưa tìm thấy phương pháp khống chế.

Trước vấn đề nghiêm trọng này, thế giới cuối cùng quyết định, các quốc gia bất kể chủng tộc, tôn giáo khác nhau, đã cùng nhau dốc lòng triển khai kế hoạch chiếc thuyền cứu nạn Noah để bảo vệ những người chưa bị lây nhiễm, nhất là trẻ em.

Năm 2405, cuối cùng căn bệnh JP bệnh hoạn đó đã bị tiêu diệt, cuộc ôn dịch này rốt cục kết thúc. Cùng với các nhân tố tử vong khác, cư dân toàn cầu giảm mạnh gần 70%.

Toàn bộ đảo quốc gia kia cả nước bị giết. Trước đó, chủ nghĩa quân phiệt tại quốc gia đó cực phát triển, mưu toan phát động thế chiến lần thứ ba, xâm chiếm tài nguyên nước khác, không nghĩ tới sẽ bị một tiểu virus hủy diệt. Trừ bỏ lưu lại kí ức sỉ nhục vì JPV, nước J cứ như vậy mà biến mất trong dòng lũ lịch sử.

Sau tai họa vừa rồi, những người sống sót dường như thay đổi tính dục. Sự tăng dân cư liên tục duy trì ở mức âm. Sau đó chính phủ phải ra mặt can thiệp, mở rộng thụ tinh nhân tạo cùng kiểm tra virus bất cứ khi nào có yêu cầu, cổ vũ "tình dục nhiều đẻ nhiều" nên nhân loại mới có thể tiếp tục sinh sản. 100 năm sau, mọi người dần dần quên đi thống khổ của cuộc ôn dịch. Nhưng trước mỗi lần có hành vi tình dục thì tiến hành các cuộc kiểm tra virus trở thành một thường lệ được duy trì trong đời sống. Trước những uy hiếp của tử vong, mại dâm như một nghề cổ xưa nhất rốt cục tiêu vong.

Từ đó về sau, cứ 200 năm lại xuất hiện một loại virus nhân loại không thể khống chế. May mắn chính phủ theo dõi tương đối đúng chỗ nên không xuất hiện thêm vụ bùng nổ trên diện rộng như năm 2390.

Trong cuộc đấu tranh chống virus, nhân loại đa phần là thất bại. Tuy rằng danh mục gien của virus rất đơn giản, nhưng bởi vì đơn giản nên tiến hóa cũng dễ dàng hơn. So sánh ra thì tốc độ phát triển của nhân loại còn kém hơn nhiều. Thông thường khi con người sinh ra miễn dịch tự nhiên đối với virus thì loại virus này đã tiến hóa lên không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc sự phát hiện của các nhà khoa học luôn luôn tụt hậu sau virus về cách điều trị nên không cách nào chiến thắng được virus, quan trọng hơn là phải dự phòng. Để phòng ngừa virus tiến hóa thì phải ngăn chặn tận gốc nhân tố ô nhiễm môi trường kích thích virus phát triển. Đồng thời mọi người cần có thói quen sinh hoạt khỏe mạnh, những hành vi như hít thuốc phiện, lạm dụng tình dục đều tuyệt đối bị ngăn cấm.

Chính phủ lại ra mặt can thiệp, mỗi người phải trang bị một Computer trên cổ tay, chính là đời trước của A Mộc, đối với cuộc sống mỗi người lúc nào cũng theo dõi. Nhưng tình dục không chỉ có cần cho sinh đẻ, mà sinh lý cùng tâm lý cũng cần, cấm dục lâu đối với con người là vô tích sự. Nhằm vào tình huống này, các nhà khoa học phát minh ra một dụng cụ tên là "quả táo", trực tiếp tác dụng vào vỏ đại não của con người, giúp con người đạt được khoái cảm. Mà sinh đẻ có thụ tinh nhân tao trợ giúp hoàn thành nên đến lúc này thì tình dục cơ hồ biến mất trong sinh hoạt của con người.

Như vậy qua mấy trăm năm cuộc sống yên bình. Tới năm 3380, gien nhân loại hoàn toàn đánh bại dịch bệnh. Bởi vì nhân loại tiến hóa tăng nhanh nên việc theo dõi virus cũng từ từ hoàn thiện, nhân loại chính thức thoát khỏi uy hiếp của virus. Nhưng chính phủ cũng không vì vậy mà thả lỏng đối giám thị với mọi người, bởi vì nguy hiểm thường ẩn náu ở chỗ nào đó không biết trước mặt. Nhưng mà tình dục thì là có thể tự do.

Lúc này gia đình đã không còn tồn tại, mỗi cá nhân chỉ cần chịu trách nhiệm đối với hành vi của chính mình. Tự nhiên cũng không còn quan niệm trinh tiết, chính là lúc này mọi người đã có thói quen dùng "quả táo" vô tính trong sinh hoạt. Cho nên con lai tự nhiên xuất hiện bị cho rằng do gien E phát triển khiến không thể kiềm chế hậu quả của hành vi.

Mọi người sau khi đến 15 tuổi là có thể sử dụng "quả táo", tôi đương nhiên cũng dùng qua. Lúc mới bắt đầu từng cơn choáng váng cho loại cảm xúc kích thích mãnh liệt, nhưng mỗi lần sau khi chấm dứt, sẽ có những cảm giác trống rỗng lớn hơn chờ tôi. Sau vài lần thì tôi liền bỏ qua các nhu cầu này.

Theo kết quả nghiên cứu cho thấy, gien E càng phát triển trong nhân loại thì cảm giác này càng mãnh liệt.

***

Tôi đối với "tính"không có chờ mong, thậm chí là chán ghét. Nhưng muốn sống được trong thời đại nam quyền tối thượng này thì tôi phải phụ thuộc vào một người nam nhân, cũng không thể không chấp nhận hành vi tình dục của hắn. Cho nên yêu cầu cầu với nam nhân này tương đối cao.

Hắn phải thân thể khỏe mạnh, hơn nữa chỉ có thể có tôi là thê tử. Cũng không phải vì tôi kiên trì một vợ một chồng (ở thời đại của tôi cơ bản là không có quan niệm vợ chồng), mà tôi cho rằng có có hành vi tình dục với hơn một người là mất vệ sinh. Vì lúc này còn không còn cần các biện pháp bảo vệ linh tinh như "áo mưa"... nên thực dễ dàng lây nhiếm khi tiếp xúc. Tuy thời đại này không có virus hay vi khuẩn có thể xúc phạm tôi, tâm lý vẫn cảm thấy rất dơ.

Nếu nhất định phải có một nam nhân chiếm được cơ thể tôi, tôi nghĩ Trương Giới Thụ hẳn là một lựa chọn không tồi. Sau khi dùng A Mộc dò xét, thân thể hắn thực khỏe mạnh, vẫn là xử nam, bình thường nghiêm khắc dựa theo yêu cầu "Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lý" ("phát ư cho tình, dừng lại ư cho để ý": sướng bới có tình, ngừng nhờ lí trí) để khống chế thân thể mình. Cùng hắn có hành vi tình dục hẳn là sẽ rất vệ sinh Huống hồ tôi rơi vào hình trạng hiện nay cũng là vì hắn, hắn về tình về lí cũng nên bị tôi lợi dụng.

Một đêm nọ, tôi đi tìm Trương Giới Thụ, hắn đang đọc sách dưới đèn.

Nhìn thấy tôi hắn rất kinh ngạc: "Thanh Mai cô nương, đêm khuya đến đây cần làm gì?"

Tôi cũng có chút chuẩn bị, thông qua A Mộc tìm đọc Hồng Phất đêm buôn chuyện xưa, bắt trước trong Hồng Phất: "Mến mộ quân tử cao thượng, không chối từ bồ liễu mộc mạc nên nguyện đi theo nâng khăn sửa túi"

Trương Giới Thụ nghiêm túc cự tuyệt: "Đêm tối bỏ trốn, nếu là người giữ mình trong sạch thì sẽ không đáp ứng."

Tôi thấy được suy nghĩ của hắn: "Thanh Mai cô nương thường ngày nhìn đứng đắn, không thể tượng được lại là loại dâm ô vô sỉ"

Tôi không cam lòng bèn trả lời: "Tôi không phải nữ nhân dâm ô vô sỉ, chẳng qua là cảm thấy chàng hiền đức nên mới muốn nương tựa"

Hắn nghe vậy kinh ngạc, đã cho là tôi xem thấu suy nghĩ trong lòng hắn nên giải thích: "Ngươi đến tìm tôi nương tựa, bởi vì tôi có phẩm chất đạo đức tốt. Nhưng người phẩm chất đạo đức tốt thì làm sao có thể chấp nhận việc bỏ nhà theo trai. Bắt đầu là phóng túng, cuối cùng kết bạn đời, rồi không thoát khỏi bị người đời lên án. Huống chi chúng tôi còn chưa hẳn có thể cùng một chỗ, như vậy chúng tôi sau này sao có thể sống? Tự bước qua ruộng dưa, là vào đường bất chính. Để tránh cho hiềm nghi, ngươi vẫn là nhanh đi ra ngoài đi."

Tôi vẫn cảm thấy người cổ đại để ý mọi người của người khác thật vô nghĩa, nhưng nhập gia tùy tục, tôi cũng không có thử đối kháng. Dò xét thấy trong lòng hắn một chút ý tứ cẩu thả cũng không có, tôi chỉ có thể thực thi kế hoạch B, gợi lên trách nhiệm trong lòng hắn.

"Trương công tử, vì chuyện chàng cùng tiểu thư, lão gia và phu nhân giận lây sang tôi, đem tôi bán cho Lâm viên ngoại. Tôi không thể gả cho hắn, hy vọng chàng có thể thú tôi (thú: cưới)

"Cái này..." Hắn trầm ngâm trong chốc lát: "Tôi rất muốn giúp ngươi nhưng là có ba việc mà tôi không có cách nào vượt qua, cho nên không thể dễ dàng đáp ứng ngươi. Thứ nhất là bản thân ngươi không thể quyết định cho nên không có cách vượt qua. Hai là cho dù ngươi có quyết thì cha mẹ tôi không đồng ý cũng không thể. Ba là do dù cha mẹ tôi đồng ý, giá trị ngươi nhất định rất cao, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, chỉ sợ không có cách nào hoạch định tiền tài, càng không có biện pháp"

Tôi đối với hấn nói: "Trong lòng ngươi nếu có ý chúng ta cùng nghĩ biện pháp, có thể chứ?"

Hắn đáp ứng tôi!

Sau khi tôi trở về, A Hỉ hỏi tôi đi nơi nào, tôi cứ sự thực mà nói mình đi tìm Trương Giới Thụ. Nàng cho tôi cùng Trương Giới Thụ là gian phu dâm phụ, muốn trách phạt tôi. Tôi vội vàng làm sáng tỏ cái gì cũng không làm, kể rõ mọi chuyện.

A Hỉ trầm mặc hồi lâu, trong lòng nghĩ: "hắn không vụng trộm qua loa, là vì lễ nghi ; trước muốn trưng cầu ý kiến cha mẹ cũng là hiếu ; không dễ dàng ưng thuận ước hẹn, là vì tín. Chỉ tiếc người có đức như vậy lại vô duyên với tôi. Đáng tiếc, tôi còn không bằng một đứa nha hoàn. Nàng tôi còn có thể tự chủ, tôi thì không"

Nàng thương cảm trầm tư hồi lâu quay đầu hỏi tôi: "Ngươi nghĩ làm sao bây giờ?"

Tôi kiên quyết nói: "Tôi muốn gả cho hắn"

Nàng đối với tôi có chút hâm mộ, còn ghen tị, mặc dù biết mình cùng Trương Giới Thụ vô duyên, lại không cam lòng nhìn người khác có được hắn, trong đầu không chừng còn có chủ ý không thành toàn cho tôi.

Tôi chỉ có thể lợi dụng tính trách nhiệm trong lòng nàng: "Tiểu thư, tôi không phải muốn đoạt của ngươi, chính là lão gia và phu nhân qua chuyện lần này rất tức giận, tưởng tôi xui khiến tiểu thư, chuẩn bị đem tôi bán cho Lâm viên ngoại"

"Cái gì? Lâm viên ngoại??" A Hỉ kinh hô một tiếng: "Hắn có thể làm gia gia ngươi rồi. Sao lại thế này? Ngươi từ nơi nào nghe?"

Tôi đương nhiên không thể nói do A Mộc, cũng sẽ không nói dối, bất quá gần đây tôi học được chút nói dối, có khi nói thật cũng có thể làm người tôi hiểu sai. Cho nên tôi nói: "Tôi không thể nói là ai nói cho tôi biết, dù sao việc này cũng là sự thật."

Quả nhiên, A Hỉ trong lòng nghĩ: "Nha hoàn bên người của mẫu thân là Tiểu Thúy khá thân thiết với nàng, chắc là nghe Tiểu Thúy nói. Trước đó vài ngày mẫu thân có nói tuổi Thanh Mai không còn nhỏ, nên vì nàng nghĩ việc chung thân rồi, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ việc này không phải tin đồn vô căn cứ. Thôi thôi, xem ra Giới Thụ nhân phẩn xuất chúng, nếu là hắn thì Thanh Mai cũng là có mối lương duyên, tôi hãy hết sức thành toàn cho họ đi"

Nghĩ xong, A Hỉ cười nói với tôi: "Tôi nhất định giúp ngươi được như ước nguyện"

Sau đó tôi liền thêu vài bức tranh, giao cho mẫu thân Trương Giới Thụ đi bán, mẫu thân hắn thật cao hứng, cũng đi ra ngoài xoay xở nhiều mặt, A Hỉ còn lấy tiền riêng của nàng trợ cấp cho tôi, như vậy rốt cục cũng đủ tiền chuộc tôi. Liền thuê bà mối đến Vương gia cầu thân.

Vương Tiến đối với A Hỉ cười nói: "Tên thư sinh này cũng chỉ xứng lấy nha hoàn làm vợ, mấy ngày trước còn hướng con cầu thân, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga"

A Hỉ trong lòng ảm đạm, miễn cưỡng cười nói: "Thanh Mai đã lớn rồi, đã có người đến cầu hôn, nên đem nàng gả đi"

Phu nhân vẫn lo lắng A Hỉ luyến tiếc tôi, vừa nghe lời này liền cao hứng nói: "Bất quá nếu đem bán cho người giàu có làm thiếp, có thể bán giá cao"

A Hỉ vội vàng ngăn cản: "Thanh Mai phụng dưỡng ta lâu ngày, cùng ta thật thân cận, nếu đem nàng bán cho người tôi làm thiếp, ta không đành lòng"

Lão gia phu nhân chỉ cần ngăn cách tôi với A Hỉ, thật cũng không để ý số tiền kia, khó khăn A Hỉ mới nguyện ý thả tôi, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, liền đáp ứng. Phái người đưa tin đến Trương gia, định ra hôn sự, vẫn chấp thuận kí giấy bán tôi với nguyên giá lúc mua mà đem tôi gả cho Trương Giới Thụ.

Lời tác giả: Tôi nguyên lai nghĩ là đưa yếu tố khoa học viễn tưởng vào Thanh Mai, xem ra khoa học viễn tưởng là chính, Thanh Mai là phụ. Aizz!! Rốt cuộc lại viết thành cái gì tôi cũng không hiểu


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-20 )