Vay nóng Homecredit

Truyện:Thanh Liên Phượng Dẫn - Chương 03

Thanh Liên Phượng Dẫn
Trọn bộ 62 chương
Chương 03
Cách làm giàu
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Siêu sale Shopee


Nghĩ thông rồi khóe miệng cũng vểnh lên, ngay lúc ta vừa khôi phục tinh thần thì phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh đã bị bao vây bởi đầy người, cả nam lẫn nữ, tất nhiên đa số là nam, thỉnh thoảng có vài nữ nhân cũng lại đây kéo nam nhân nhà mình về.

Được rồi, tuy rằng bổn tiên tử biết mình xinh đẹp như hoa, ta cũng biết có vài nam tiên thầm mến ta. Nhưng bị nhiều người vây quanh thế này, thật sự là không quen. Không biết vì sao trong đầu ta bỗng hiện lên tình huống Vương Mẫu nương nương có được cục cưng thì phát thiệp khắp nơi mời đến chiêm ngưỡng. Trước kia ta còn nói với Sát Nhan cục cưng đó thật đáng thương, bị nhiều người vây lại xem xem sờ sờ, bây giờ trái lại ta chẳng cũng giống đó sao?

Ta cũng lười nghĩ nhiều, nhíu mày vung tay lên, cứ thế ẩn thân trước mặt đám đông này. Trong đám đông bỗng có tiếng hét lên, kêu to yêu quái rồi chạy trối chết, cũng có người hô Bồ Tát rồi quỳ xuống cầu phúc, đúng là muôn hình vạn trạng. Ta bật cười, như vậy cũng tốt, so với những vẻ mặt cứng nhắc của đám thần tiên trên trời thì còn thú vị hơn nhiều.

Việc ta ẩn thân giữa phố xá gây ra náo loạn vốn đang rất lạ kỳ thì một lúc lại phát hiện vấn đề. Con người, khi muốn có được thứ gì từ người khác đều phải dùng tiền hoặc bạc vụn đổi lấy. Chợt nhớ có lần Sát Nhan từng nói với ta, ở nhân gian mua đồ đều phải dùng 'tiền', ta lúc này mới sực tỉnh, hỏng rồi, ta nếu muốn ở lại thế gian rong chơi thì không thể không có tiền. Dựa theo quy củ lịch kiếp, không thể dùng tiên thuật nguy hại nhân gian, thì biện pháp dùng đá biến thành tiền xem ra cũng không được rồi. Suy nghĩ như thế, hưng phấn dạo chơi của ta lập tức tan biến, đành đau khổ tìm một gốc cây nhảy lên, ngồi trên cây chán nản nhìn đám đông lui tới dưới tàng cây.

Đừng thấy ta tuy mắt đang dại ra nhưng trong đầu một khắc cũng không ngừng suy nghĩ.

Đi tìm Sát Nhan? Không nên không nên, nếu để phụ vương hắn biết ta là tòng phạm trộm đào, nói không chừng cũng cấm cửa ta luôn.

Tìm một việc làm để kiếm tiền? Ta cúi đầu xem xét đôi tay ngọc ngà trắng trẻo của mình, lập tức bác bỏ ngay ý tưởng hết sức không hay ho này.

Làm sao có thể vừa tự do vừa kiếm được tiền? Cắn móng tay suy nghĩ hồi lâu ta cũng không tìm được cách nào. Đương nhiên, nếu ngồi thế này mà có thể kiếm được tiền thì hôm nay thế nào bên dưới cũng có dân đói chết.

Nghĩ nhiều mệt quá ta cũng lười nghĩ tiếp, dứt khoát ngồi trên cây đong đưa chân, đang nghĩ thầm hôm nay đành phải sống trên đây vậy, bỗng dưng nghe thấy cách đó không xa có người bàn luận về ta.

"Ngươi biết không? Mới rồi trên phố có một người rất giống tiên nữ, tự nhiên biến mất!"

"Tiên nữ gì? Ta thấy là nữ yêu thì đúng hơn!" Nữ nhân thối mở miệng mắng mỏ: "Ngươi không nhìn thấy bộ dạng dụ dỗ của ả à, nhất định là hồ ly tinh!"

Nghe đến đó bổn tiên rất không vui. Dám so sánh ta - một Thanh Liên tiên tử với loại yêu quái thấp kém đó, thật là tổn hại thân phận bổn tiên. Giơ tay định trêu cợt nàng ta một chút, bỗng nghĩ đến cái quy định đáng ghét kia, lại đành rụt tay về.

"Sao ngươi lại tùy tiện mắng người ta? Dung mạo thoát tục đó sao lại có thể so với yêu nữ dung tục được?"

Nói rất đúng! Ta thầm tán thưởng, huynh đệ thật có mắt nhìn.

"Hừ! Được được, ngươi không tin, ta đi mời đạo trưởng của Huyền Hư Sơn đến, để ông ấy trừ khử con yêu quái này!" Nữ nhân đó hình như cũng có chút ảnh hưởng, nàng ta vừa gào lên, nữ tử bốn phía đều trầm trồ khen ngợi. Hơn mười nữ tử bỗng xếp thành hàng, mồm năm miệng mười bàn luận, ta từ lời các nàng nghe ra gần đây trong thành hình như có hồ ly tinh tác quái, trách không được mấy nữ tử này thấy ta lại căm ghét đến vậy.

Hồ ly tinh? Vui thật! Ta ở trên trời tù túng đã lâu, đã nghe chuyện Tề Thiên đại thánh đi Tây Thiên trừ yêu nhưng lại chưa từng thấy yêu quái. Vốn định tự thân xuất mã nhưng vừa nghe nữ nhân kia nói muốn đi thỉnh đạo trưởng gì đó, ta cũng vui vẻ chờ đợi, đến lúc đó đạo trưởng bắt hồ ly đến đây, ta không cần phải đi tìm nữa.

Người ở đây làm việc thật lề mề, ta ở trên cây buồn chán đợi hai ngày mới nhìn thấy cái gọi là đạo trưởng 'núi Huyền Hư'. Vừa thấy đạo trưởng ta liền nở nụ cười, đạo trưởng gì chứ, cùng lắm chỉ là một thổ địa nho nhỏ thôi. Ha ha, thổ địa này xui xẻo lớn rồi, không thành thật ở lại chỗ của mình mà lại dám đến đây giả danh lừa bịp, vậy chưa tính, còn dám để bổn tiên nhìn thấy. Ta cười tủm tỉm quan sát hắn, thổ địa này nhất định là sáng xuất môn quên xem ngày.

Thổ địa từ từ nhắm mắt, cong ngón tay niệm chú, hắn không có cái râu dài để vuốt nhưng lại bắt chước đến bảy tám phần điệu bộ của Thái Bạch Kim Tinh, rất ra dáng tiên nhân. Qua một nén nhang, thổ địa bỗng nhiên mở mắt chạy về phía nhà một viên ngoại ở thành đông, kéo được tiểu thiếp mới cưới của hắn ra khỏi phòng, đến khi mọi người đuổi tới nơi, tiểu lão bà đã hiện nguyên hình - cửu vĩ hồ yêu, bị thổ địa dùng Khổn Tiên Thằng trói lại.

Ta chậc chậc hai cái, thổ địa này cũng có chút bản lĩnh, không làm thần tiên chúng ta mất mặt. Nhưng dùng Khổn Tiên Thằng để trói súc sinh thấp kém thì thật lãng phí.

Thổ địa được đám đông vây quanh, mắt nhắm lại, tủm tỉm cười, đang tận tình hưởng thụ lời khen ngợi và kính phục, lòng ta hơi dao động. Một tiểu tiên như ngươi dựa vào đâu lại được người phàm coi là thánh nhân, ta đây đường đường bậc đại tiên lại bị mắng là yêu tinh?

Thế là, tuổi trẻ xúc động, hành động luôn nhanh hơn đầu óc. Khi ta kịp nhớ ra thì trong tay cũng đã bắt được cửu vĩ hồ yêu. Cướp cũng cướp rồi, ta không thể trả lại hắn được. Nghĩ kỹ, ta mang theo hồ yêu nhảy lên nóc nhà, bắt chéo chân chờ thổ địa nhận ra.

"Xem đi! Ta đã nói ả ta là hồ ly mà! Đến cứu đồng bọn đó! Ngươi còn không tin!"

Không ngờ được nữ nhân hai ngày trước vừa mắng chửi ta lại phản ứng nhanh hơn cả thổ địa, nhanh chóng hô hoán lên. Ta cũng không thèm để ý nàng, giải phóng chút tiên khí trên mình, một mực quan sát thổ địa, sắc mặt như cười như không làm người ta đoán không ra.

Thổ địa này không ngoài dự đoán của ta, vô cùng phấn khích. Đầu tiên là khiếp sợ, hai tay chắp lại, quỳ xuống, dập đầu, động tác liền mạch lưu loát. Đến lúc này tới lượt dân chúng vây quanh choáng váng, mọi người thấy đạo trưởng như thế cũng ngoan ngoãn làm theo, phút chốc đã quỳ rạp hết cả.

"Bái kiến đại tiên!"

Nói vậy là thổ địa bị tiên khí của ta làm kinh động, nhất thời cuống quýt không nghĩ ra ta là thần tiên phương nào, lại sợ đoán sai đắc tội, đành phải gọi ta là 'đại tiên'. Nghĩ lại ta ở Thiên Đình cũng không được đãi ngộ đến vậy, giây phút này ta lại có chút đắc ý.

"Đứng dậy đi!" Ta uể oải phất tay, rất có phong phạm 'đại tiên'. Ta liếc nhìn Khổn Tiên Thằng đang trói hồ yêu. Theo lý, vật này vốn một thổ địa nhỏ nhoi không thể có được. Ta cởi dây ra quơ quơ trong tay, đang chuẩn bị hỏi thì thổ địa kia đã quýnh quáng khai báo.

"Đó là...một lần tiểu tiên nhặt được trên núi...Không biết...Không biết đại tiên nào đánh rơi...xuống...Tiểu tiên đành giữ dùm..."

Xem bộ dáng bị dọa mà nói năng ngập ngừng của hắn chắc đang cho rằng ta đến để trừng trị hắn. Nhưng hắn cũng thật là, chuyện bé xé ra to, Khổn Tiên Thằng này thiên binh trên Thiên Đình mỗi người đều có một sợi. Tuy có quy định nghiêm chỉnh về việc sử dụng nhưng cũng không đến mức vì rớt một sợi mà phái thần tiên đặc trách tới tìm. Ta thấy, có lẽ thiên binh nào đó lúc đi mao xí, cởi dây lưng đã không cẩn thận làm rớt Khổn Tiên Thằng, sau đó lại bị thổ địa này nhặt được. Ừ, đừng nghĩ ta tưởng tượng phong phú, chuyện như vậy cũng thường xảy ra mà.

Ta bất động thanh sức 'hừ' một tiếng, hết sức là khí phách nhá. Thổ địa râu rung rung, dân chúng quỳ xung quanh lại càng không dám nhúc nhích. Hiếm khi có dịp chiêm ngưỡng dung nhan của thần tiên, lại bị khí phách của bổn tiên đè ép lại. Nhìn đám đông, ta lại không hiểu sao bỗng chán nản, muốn cùng thổ địa trao đổi tình cảm cũng không có cơ hội. Suy đi nghĩ lại, ta vụt đứng lên, vạt áo phất phơ, nói một câu như có như không với thổ địa, "Theo ta!" rồi ngự mây bay đi.

Mặc kệ náo loạn hôm nay sẽ làm dân chúng trong thành chấn động bao nhiêu, lúc này vấn đề lớn của ta còn chưa được giải quyết đây.

Cũng may thổ địa này rất nghe lời, ngoan ngoãn theo ta, còn mời ta đến núi Huyền Hư của hắn làm khách. Bản thân ta thật không ngờ một tiểu tiên lại có thể sống rất thoải mái ở thế gian, một mình có cả một ngọn núi. Theo cách hắn nói thì hắn cũng thường hạ sơn trừ yêu, cũng kiếm được rất nhiều bạc. Như thế xem ra đây không phải nghề nghiệp ta đang nghĩ tới sao?

Nhưng hạ sơn trừ yêu cũng có chút phiền toái, nếu có thể ngồi trên núi mà vẫn kiếm được bạc thì còn tốt hơn.

Thổ địa nghe nói ta là Thanh Liên tiên tử trên thiên giới xuống thế gian lịch kiếp thì vẻ mặt hưng phấn lạ thường, tiểu tiên cấp bậc hắn thì không có cơ hội được lịch kiếp nên đối với chuyện lịch kiếp của ta lại thêm chú ý, líu ríu miêu tả sơ qua về trần gian cho ta. Vừa may ta đối với trần gian hiểu biết không sâu, thổ địa này vô tình đã giúp ta rất nhiều.

Ta còn nghiêm túc dựng tai nghe, bất giác lại dần mơ màng, loáng thoáng nghe mấy từ 'tu tiên', 'chân nhân', ...thì suy nghĩ trì trệ của ta bỗng tỉnh táo lại, nháy mắt đã có sáng kiến.

Ta vuốt cằm, cố làm ra vẻ cười bí hiểm để che giấu tà ý trong đầu.

"Thổ địa, ta muốn mượn ngươi thứ này."

"Tiên tử đừng nói là mượn một, dù có mượn mười thứ tiểu tiên cũng không chối từ."

Đây là ngươi nói đó nha? Khóe miệng ta càng lúc càng vểnh cao, cười bí hiểm dần tiến hóa thành cười phóng đãng. Khụ khụ, thật ra ta cũng không biết cái gì là 'phóng đãng', chỉ bắt chước theo tiểu tử Sát Nhan kia thôi.

"Tốt, đem ngọn núi Huyền Hư này của ngươi...cho, ta, mượn!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-62)