← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Đêm khuya thanh vắng. Trên cửa sổ bằng giấy chiếu lên thân ảnh hắn đang ngồi đọc sách.
Đã muộn thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?
Lâm Huệ Lan thu hồi tầm mắt, bưng trà sâm, bước vào thư phòng.
"Thiếu gia." Nàng thấp giọng gọi một tiếng.
Lý Chí từ trong quyển sách ngẩn đầu lên, đáp nhẹ một tiếng, lại cúi đầu xuống.
Nàng đi đến bên cạnh người hắn, đem trà sâm đặt trên bàn:" Lão phu nhân phân phó ta bưng trà sâm tới cho ngài."
"Để đấy đi." Lúc này đây, hắn ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên.
Lâm Huệ Lan bĩu môi, tiếp tục nói:" Lão phu nhân nói, đêm đã khuya, ta đem trà sâm tới là có thể đi ngủ. Ta đi đây."
Nói xong, bước ba bước ra ngoài cửa.
"Không nói thêm một câu chú ý nghỉ ngơi mà đã bước đi rồi sao?" Thanh âm mang chút trêu chọc vang lên từ phía sau.
Lâm Huệ Lan há miệng thở dốc, cuối cùng lại cắn răng một cái, bước đi ra khỏi thư phòng.
Đứng ở trước cửa đắn đo suy nghĩ hồi lâu, Lâm Huệ Lan rốt cục tựa đầu vào cánh cửa nói:" Tự bản thân không muốn nghỉ ngơi, đâu có liên quan gì đến chuyện của ta?" Nói xong, căm giận trở lại phòng của mình.
Rốt cục cũng đem công việc một ngày xử lý xong, Lý Chí đứng dậy, ánh mắt dừng ở trên cốc trà xâm Lâm Huệ Lan vừa đem tới, sau đó, bước đi ra khỏi cửa, hướng phía Tây viện mà đến.
Thời điểm Lý Chí đến thì Lâm Huệ Lan đang rửa chân. Ánh mắt của hắn, vừa phóng tới liền nhìn thấy hai chân bạch ngọc của Lâm Huệ Lan.
Lâm Huệ Lan giống như không phát hiện ra hắn, cho đến khi cầm vải sạch, lau khô hai chân, xỏ giầy, bưng nước ra cửa hướng về phía hắn đi tới.
"Tránh ra tránh ra." Nàng nhìn hắn nói.
Hắn hợp tác nghiêng thân mình, nàng đi qua bên người hắn, đổ nước rửa chân, bưng chậu rửa mặt, sau đó cất thau gỗ đi.
"Nàng buổi tối ngủ không khóa cửa sao?" Hắn nhìn bóng dáng nàng hỏi.
Nàng xoay người lại:" Như vậy thì làm sao? Chẳng lẽ Lý phủ có hái hoa tặc?"
Hắn mỉm cười:" Hắn hoa tặc không có, nhưng bất quá có ta." Hắn nói xong, thuận tay đóng cửa, cởi giầy, nghêng ngang bước lên giường nàng nằm xuống.
Lâm Huệ Lan hai ba bước bước đến bên giường:" Ngươi có ý tứ gì?"
Hắn cầm tay nàng, thanh âm cực kỳ ôn nhu:" Huệ Lan, nàng tới Lý phủ đã được bao lâu?"
"Ba tháng... Làm sao?" Lâm Huệ Lan nổi giận đùng đùng ngăn cản tay hắn, hắn không phải là xoa mặt nàng nhiều quá thành ra nghiện?
Hắn lại vẫn như trước mặt dày cười đến xán lạn:" Xem ra Lý gia phong thủy tương đối tốt, nuôi dưỡng nàng trở nên mập mạp như vậy."
Nàng trừng mắt liếc hắn:" Ai béo?"
"Không béo không béo, vẫn xinh đẹp giống như trước kia." Ngữ khí của hắn, rõ ràng mềm nhẹ giống như dỗ tiểu hài tử, ánh mắt thì lại nóng rực lợi hại như thợ săn tham lam.
Nàng tuyệt đối không thừa nhận, ánh mắt của hắn như vậy khiến nàng có chút lo lắng bất an.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Nàng quát lớn.
"A..." Hắn nghiêng nghiêng người, giống như suy nghĩ hồi lâu:" Nàng không phải vẫn còn nợ ta một cái... Đêm đầu tiên?" Hắn quay sang, nhìn thẳng nàng.
Nàng quay đầu đi chỗ khác:" Thật sự có lỗi, ta hiện tại là nữ tử đàng hoàng, không đem bán đêm đầu tiên."
"Như vậy..." Hắn giống như không chịu buông tha:" Ta cho nàng ở Lý gia ăn ngon ba tháng, nàng không phải cũng nên báo đáp ta một chút đi?"
Nàng quay sang nhìn hắn một hồi:" Ta đã biết." Nói xong, bắt đầu cởi quần áo của chính mình.
"Thật là." Hắn tự giễu thấp giọng lẩm bẩm, đứng dậy ngăn cản tay nàng đang cởi quần áo, đem nàng bế lên giường.
"Ta nghĩ không muốn nữa, chúng ta ngủ đi."
"Chơi vui lắm sao, Lý Chí?" Nàng giận không thể kìm nén hất tay hắn đặt trên người ra:" Nói muốn cũng là ngươi, không muốn cũng là ngươi, ngươi nghĩ ta là cái gì?"
"Đừng nóng giận, ta chỉ là... Có chút mệt mỏi." Hắn không có bất cứ hành động nào, yên lặng giải thích.
Không nghĩ tới lửa giận của nàng càng bốc cao, một phen nắm chặt vạt áo của hắn, lớn tiếng chất vấn:" Ngươi thành thật cho ta, có phải lại đến Hoa Xuân lâu ăn chơi đàng điếm hay không?"
Hắn ngây ngốc, chợt cười tới gần nàng, nhẹ ngửi một chút:" Sao lại chua như vậy? Ghen tị sao?"
Nàng buông hắn ra, xoay người sang chỗ khác.
Hắn đem nàng ôm vào trong lòng, cười nói:" Không có đi Hoa Xuân lâu, làm sao gặp được nàng?"
Nàng bĩu bĩu môi:" Nói cho cùng ngươi đi Hoa Xuân lâu đều là vì muốn gặp ta."
"Nếu ta nói đúng thì sao?" Hắn trả lời.
"Hừ! Ngươi hù ta làm cái gì? Ta treo biển hành nghề cùng với tiền người thường đem đến Hoa Xuân lâu không giống nhau. Viện Viện tỷ là tình nhân tri kỷ của ngươi, ai chẳng biết?"
Hắn cười xoay mặt nàng hướng về phía mình:" Răng của nàng có chua không vậy? Thế nào mà mỗi câu nói đều chua như vậy?"
Nàng cắn cắn môi muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng không có thành công.
Hắn nhìn nàng, chăm chú nói:" Hỏi nàng mấy vấn đề, phải thành thật trả lời."
Nàng bĩu bĩu môi, nhưng không có phát biểu kháng nghị.
"Vì sao mỗi lần ta đi Hoa Xuân lâu nàng đều nhìn chằm chằm vào ta?"
Nàng đấu tranh một hồi, rốt cục mở miệng nói:" Vì bộ dạng của ngươi đẹp."
Hắn nở nụ cười:" Bộ dạng của Lưu hiên cũng đẹp, như thế nào mà nàng lại không nhìn chằm chằm hắn?"
"Hắn so với ngươi không đẹp bằng." Nàng trả lời không cần suy nghĩ.
"Thật sự?"
" Trong mắt ta, ta cảm thấy ngươi do với hăn đẹp hơn." Nàng thành thật nói.
Hắn ý cười càng sâu:" Chỉ bởi vì bộ dạng ta đẹp sao?"
Trầm mặc.
"Nàng thích ta."
Trầm mặc.
Chính là cam chịu.
"Còn có, vì sao mỗi thời điểm ta chỉ gọi nàng, nàng đều không nguyện ý gặp ta? Có một lần vì bị ma ma nóng giận bức hiếp, nàng thậm chí còn nhảy từ trên thang lầu xuống, chân đều bị gãy, tĩnh dưỡng cũng phải mấy tháng mới khỏi." Hắn đem tâm tư khó hiểu trong lòng mang ra hỏi hết.
Bất quá, cũng tại chính thời điẻm kia, hắn mới chính thức thấy rõ thiên hạ trước mắt.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ vẻ mặt kiên quyết của nàng khi nhảy từ trên lầu xuống.
Một khắc đó hắn rốt cục hiểu được, nữ nhân trước mắt không phải chỉ là một tượng rối gỗ xinh đẹp, nàng còn có linh hồn, có suy nghĩ, tức giận, sự cố chấp, kiên trì quật cường. Mà sự điên cuồng của nàng, cũng chỉ vì hắn.
"Vấn đề này, nhất định phải trả lời." Hắn ôm chặt nàng, không muốn nàng tiếp tục trốn tránh.
Nàng cắn môi trầm mặc một hồi, rốt cục từ từ mở miệng:" Bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành khách nhân của ta, duy nhất mình chàng là không thể."
Trái tim, nhịn không được đập loạn. Hắn cười cười hôn trộm lên môi nàng:" Thành thật khai báo, nàng yêu ta rất lâu rồi đi?"
Nước mắt của nàng, lập tức rơi xuống:" Chàng là tên khốn khiếp! Chàng rõ ràng đã biết, vì sao còn muồn trêu chọc ta?" Trên thế gian này không có nam nhân nào xấu xa như nam nhân này. Rõ ràng biết nàng yếu đuối cùng kiêu ngạo, lại vẫn như trước kia bắt nàng phải thần phục trước sự tự cao cùng tự phụ của hắn.
"Đừng khóc." Triền miên hôn, liếm đi giọt nước mắt nóng hổi, lưu lại trên lưỡi.
Tay hắn giơ lên, xảo quyệt mở vạt áo của nàng, cho đến khi một thân tuyết trắng của nàng hiện rõ trong ánh mắt hắn.
"Không biết tên khốn khiếp nào vừa nói không muốn?" Thân thể hắn bao phủ lấy nàng, thanh âm nhẹ nhàng ngay tại bên tai:" Bởi vì hắn cảm thấy, cái cớ vừa rồi, thật sự quá kém."
"Như vậy... Hiện tại thì sao?" Nàng ôm cổ hắn, nhẹ giọng hỏi.
"Hiện tại tên khốn khiếp đó rất muốn nàng." Trong thanh âm của hắn kìm nén sự khô nóng khó chịu:" Nàng có nguyện ý hay không?"
Con ngươi trong suốt của nàng tiến vào con ngươi mê ly nhuộm đẫm tình dục của hắn:" Ta yêu chàng, Lý Chí, hãy yêu ta đi."
"Ta ngày mai sẽ dạy nàng viết chữ."
"Chữ gì... Chữ gì?"
"Ta đoán, nàng không biết viết hai chữ "rụt rè" như thế nào đi?"
"Lý Chí! Chàng là tên khôn khiếp, đã tiện nghi còn đòi khoe mã.... A..."
Sáng sớm, năng ban mai chiếu sáng từ cửa sổ vào trong phòng, dừng lại trên khuôn mặt ngăm đen của người trên giường. Hắn mặt nhăn mày nhíu, trợn mắt nghênh đón ánh nắng không mời mà tự vào này.
"Trương ma ma? Hắn kinh ngạc hô to.
Trương ma ma bê chậu nước trên tay đặt lên giá gỗ, xoay người nhìn hắn nói:" Lão phu nhân có dặn, sau khi thiếu gia cùng cô nương tỉnh lại, đến từ đường gặp bà."
"Đã biết." Hắn thấp giọng trả lời.
Người trong lòng cũng mở mắt, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
"Ai..." Nàng nhìn thân ảnh Trương ma ma rời đi than nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy?" Hắn ôm nàng hỏi.
Chỉ thấy nàng vẻ mặt khẩn trương đáng thương:" Ta đang suy nghĩ, lão phu nhân sẽ trừng phạt ta thế nào."
"Phạt nàng?" Hắn khó hiểu.
"Đúng vậy." Nàng chăm chú gật đầu:" Lần trước ta rót rược cho chàng, đã được gia pháp hầu hạ. Lần này ta còn mê hoặc chàng thông đồng lên giường, không biết bà sẽ phạt ta như thế nào."
Lý Chí cười ha ha, ở bên cạnh nàng trộm thơm một cái:" Ta nghĩ, đời nàng của ta sẽ không bao giờ buồn chán nữa."
-
"Quỳ xuống!" Vừa đến từ đường, Lý lão phu nhân lập tức lạnh lùng nói.
Lâm Huệ Lan cả kinh đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Lại thấy Lý lão phu nhân nhanh bước đi tới, nâng nàng dậy:" Huệ Lan ngoan, phải chịu ủy khuất rồi, mau đứng lên đi."
Lâm Huệ Lan không hiểu cho nên đứng lên, mới phát hiện Lý đại thiếu gia không biết khi nào đã quỳ thẳng xuống.
"Nửa đêm, chạy tới phòng cô nương người ta, hủy thân trong sạch của người ta! Lý chí, con thật to gan!" Chỉ nghe thấy Lý lão phu nhân lớn tiếng giáo huấn.
Lý Chí liền cúi đầu:" Con biết sai rồi."
"Mang gia pháp lên." Lý lão phu nhân hướng Trương ma ma nói.
Lâm Huệ Lan vừa nghe, cấp bách liền quỳ ngay xuống:" Lão phu nhân bớt giận. Chuyện này cùng thiếu gia không quan hệ, là ta câu dẫn thiếu gia, lão phu nhân muốn phạt, hãy cứ phạt một mình ta đi."
"Huệ Lan!" Lý lão phu nhân thở dài:" Đến lúc này mà ngươi còn thay nó cầu tình?"
Lâm Huệ Lan bĩu bĩu môi, nhỏ giọng:" Những lời ta nói, đều là sự thật."
Lý Chí ở một bên mím môi, cố kìm chế không cười đi ra.
Lý lão phu nhân bất đắc dĩ nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt:" Việc cũng đã rồi. Nếu ta quá cứng rắn lại hóa ra vô lý. Chí Nhi đứng lên, đi chuẩn bị hôn lễ."
Lý Chí cong môi mỉm cười:" Cảm ơn nương." Kích động đứng lên, chạy ra ngoài.
Lý lão phu nhân cầm tay Lâm Huệ Lan, nhỏ giọng nói:" Huệ Lan yên tâm, con gả cho Chí Nhi, tuy chí là thiếp, nhưng người trong Lý gia tuyệt đối không bạc đãi con."
Lâm Huệ Lan chỉ cười cười, biểu hiện không tỏ ra là vô cùng vui sướng.
—
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |