← Ch.03 | Ch.05 → |
Một tháng trôi qua, hắn mỗi ngày đều tới Hoa Xuân lâu, nhưng lại chưng từng chạm vào Lâm Huệ Lan, khiến cho Lâm Huệ Lan bị chọc tức.
Lý Chí giờ phút này cũng tức giận đến không nhẹ, trong lòng không biết đã tự thầm mắng bản thân mình mấy trăm lần vì sao lại tới nơi này để chịu tức giận.
"Hồng ma ma!" Hắn hét lớn một tiếng.
Hồng ma ma cũng chịu không nổi, vội vã chạy đi lên. Hai người này đúng là ác ma! Lý công tử không thể đắc tội, Lâm Huệ Lan cũng lại càng không thể, quả thực khiến nàng nhức cả đầu.
"Bà dạy dỗ cô nương kiểu gì vậy?" Lý Chí xả giận lên hết người nàng:" Thiếu gia ta là tới tìm hoan mua vui, không phải tới đây để rước bực bội, bà không thể bảo nàng yên tĩnh một lát được hay sao?"
"La ta sai, là ta sai." Hồng ma ma một bên thưa thưa dạ dạ, một bên kéo Lâm Huệ Lan lại, nhỏ giọng mắng:" Đại tiểu thư của ta ơi! Cô không thể nhẹ nhàng một chút được hay sao? Cô rốt cuộc có để cho ma ma ta sống hay không đây?"
"Ta làm sao lại không để cho ma ma sống? Rõ ràng là hắn không cho ta sống!" Lâm Huệ Lan quay đầu đi chỗ khác, oán hận nói.
"Ta mặc kệ ai sống ai chết! Tóm lại, hôm nay cô phải thành tâm mà xin lỗi Lý công tử!" Hồng ma ma cưng rắn nói.
Lâm Huệ Lan nắm chặt thành quyền, cắn răng lại cắn răng, rốt cục trưng ra vẻ mặt tươi cười, không biết lấy ở đâu ra một bầu rượu, rót đầy một ly, tựa đến trên người Lý Chí:" Công tử, ta đến bồi tội với ngày đây."
Lý Chí liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch:" Quên đi."
Đang định xoay người, lại nghe thấy Lâm Huệ Lan nhẹ giọng gọi một tiếng:" Công tử..." Cả người đèu ngã lên trên người hắn.
Một tiếng kêu này kiều mỵ đến tận xương tủy, tất cả mọi người ở xung quanh không khỏi như mê như túy.
Lại thấy Lâm Huệ Lan mắt đẹp nửa khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng, ngón tay ngọc mềm mại như vô tình xoa nhẹ trước ngực của Lý Chí, thanh âm vẫn mê hoặc lòng người nói:" Thì ra Lý công tử thích ôn nhu, thiếp ngày trước không biết, thực sự vô cùng đáng tội. Tối nay, hãy đễ cho thiếp bồi thường hết tất cả, công tử thấy..." Nàng khẽ liếm môi, quả nhiên là mị hoặc say lòng người:"... Có được không?"
Lý Chí cảm thấy hạ phúc một trận lửa nóng, hô hấp trầm xuống, thân hình kiều nhuyễn của Lâm Huệ Lan lại càng sán tới gần, tay của nàng chỉ chỉ, một cái lại một cái, trêu chọc dục vọng của hắn...
Thanh âm nuốt nước miếng của nam nhân xung quanh khiến cho một chút lý trí còn sót lại của hắn sực tỉnh, cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy nụ cười đến giảo hoạt của Lâm Huệ Lan.
"Chết tiệt!" Hắn thập giọng nguyền rủa một tiếng, trách không được lúc này dục vọng lại đột nhiên tới như vậy:" Lâm Huệ Lan!" Hắn hét lớn một tiếng:" Ngươi dám hạ xuân dược ta!"
Sự tình bại lộ, Lâm Huệ Lan ôm chặt hắn, không để cho hắn kéo mình ra ngoài:" Là ngươi bức ta! Ngươi kéo ta ra như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào?"
"Lập tức buông tay ra cho ta!" Lý Chí thở gấp, hổn hển quát.
"Ta không buông!" Lâm Huệ Lan lớn tiếng trả lời, càng ôm chặt hơn nữa.
"Đáng giận!" Nữ nhân này quả thực muốn chọc giận hắn:" Ngụy Thần! Lập tức kéo nàng ra khỏi người ta!"
Ngụy Thần vẫn đứng canh giữ ở đó không xa cất bước đi tới, chỉ dùng một chút sứclực không đáng kể đã nhấc được Lâm Huệ Lan lên.
Lâm Huệ Lan hai chân không chạm đất, lại không có sức lực phản kháng lại, chỉ có thể mắng to:" Khốn khiếp! Mau bảo hắn thả ta xuống!"
"Đem nàng ra cách xa ta một chút!" Lý Chí thở gấp nói.
"Ngươi... Ngươi trúng xuân dược, chẳng lẽ không cần nữ nhân sao? Vì cái gì lại không cần ta?" Lâm Huệ Lan quát lớn.
"Nữ nhân?" Lý Chí hừ lạnh, tay liền vung ra, lập tức ôm được một nữ tử vào trong lòng:" Nàng tên là gì?" Hắn ôn nhu hỏi.
"San San." Mĩ nhân nũng nịu đáp.
"Tốt lắm." Lý Chí đối với Lâm Huệ Lan cười lạnh:" Đêm nay ta sẽ yêu thương nàng, San San! Ma ma, thuê phòng."
Dứt lời hắn liền ôm lấy San San, đi vào một gian phòng khác.
"Lý Chí ngươi là tên khốn khiếp! Ngươi đứng lại đó cho ta! Có nghe thấy hay không!" Lâm Huệ Lan cuồng loại kêu lên.
Lý Chí quả nhiên quay đầu lại, đối với Ngụy Thần nói:" Thả nàng ra! Canh giữ trước cửa phòng, không cho nàng tiến vào!"
Lâm Huệ Lan chân vừa chạm đất, liền hướng gian phòng kia chạy đi, nhưng một thân ảnh khác so với nàng tốc độ còn nhanh hơn, như một cột trụ đứng ở trước cửa.
"Đáng giận! Khốn khiếp!" Lâm Hữu Lan trái đánh phải đá cũng không làm cho hắn lung lay chút nào, thở hổn hển nói:" San San có cái gì tốt? San San so với ta mỹ mạo chỉ có một phần mười, dựa vào cái gì ngươi chọn nàng mà không chọn ta? Đồ khốn khiếp—"
Sau khi lớn tiếng chửi, Lâm Huệ Lan thở phì phò, đột nhiên quay người, đối với mọi người vây xem xung quanh nói:" Hôm nay bổn cô nương miễn phí! Ai muốn thì theo ta vào trong phòng?"
Người ở hai bên nếu có thể lảng tránh liền lảng tránh, nếu không thể lảng tránh thì liền bỏ đi... Mỹ nhân này mặc dù vô cùng kiều diễm, nhưng so với tánh mạng thì còn đáng giá hơn rất nhiều.
Lâm Huệ Lan quét mắt nhìn một lượt, chuẩn bị nổi bão, đột nhiên thấy trước cửa phòng đối diện, có một thư sinh đang ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng không rời mắt.
Vẻ mặt giận dữ của nàng lập tức chuyển hóa thành quyến rũ, thảnh nhiên cười cười nói:" Vị công tử này đợi một chút, thiếp lập tức sẽ đi qua ngay." Nói xong, liền bước đi yểu điệu hướng về phía hắn.
Vị thư sinh kia bị Lâm Huệ Lan mê hoặc cười quyến rũ giống như đui mù. Lâm Huệ Lan này, khi giận khi buồn, khi kiều khi mị, đủ mọi tư thái bày ra đều khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Lại nhìn dáng nàng nhẹ nhàng thướt tha bước đi thế kia, càng làm người khác tâm thần mê mẩn.
"Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?" Một thanh âm bình tĩnh không gợn sóng thình lình phát ra đối với vị thư sinh hỏi.
Vị thư sinh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn người vừa phát ra tiếng chính xác là Ngụy Thần đang canh giữ trước cửa của Lý Chí. Hắn giờ phút này, mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi, nhưng lại khiến người nghe từ lòng bàn chân phát ra một đợt phát lạnh.
Thân mình vị thư sinh đột nhiên bị người kéo mạnh về phía sau, cũng chính là bằng hữu đi cùng.
Chỉ nghe thấy người bên cạnh hoảng hốt nói:" Hắn hôm nay là lần đầu tiên đến, không hiểu quy củ, Ngụy công tử chớ trách tội!"
Dứt lời, vị thư sinh bị kéo vào bên trong phòng.
Lâm Huệ Lan vừa nghe thấy, đúng là người mình muốn tìm! Bất chấp mọi thứ vội vàng chạy tới, một vị thư sinh khác tay mắt lanh lẹ, trước khi nàng bước được tới cừa, "Phanh" một tiếng liền đóng cửa lại.
Lâm Huệ Lan tức giận đá thẳng vào ván cửa:" Chết tiệt! Khốn khiếp! Chẳng lẽ toàn bộ Hoa Xuân lâu không tìm được nam nhân nào không sợ chết hay sao?"
"Việc này rốt cuộc là sao vậy?" Vị thư sinh vừa ngơ ngẩn nghe từng tiếng đập cửa, nghi hoặc hỏi.
"Thiếu chút nữa bị huynh hại chết!" Bằng hữu đi cùng vẻ mặt vẫn còn đang hoảng sợ.
"Việc này... Lý Chí kia rốt cuộc là thân phận gì, vì sao tất cả mọi người đều sợ hắn?" Vị thư sinh rốt cục khôi phục lí chí, nhớ tới phản ứng vừa rồi của mọi người liền hỏi.
"Hắn là..." Bằng hữu đi cùng đang muốn giải thích, thì nghe thấy Lâm Huệ Lan ở bên ngoài đã thở gấp gào rống ra đáp án:" Biểu ca của hoàng đế thì rất giỏi sao? Bản thân cũng không phải là hoàng đế! Giàu có nhất thành thì làm sao? Tiền nhiều có thể đè chết người! Tức chết ta!"
"Là nam nhân thì liền đứng ra ngoài này cho ta!" Lâm Huệ Lan quét mắt một hồi liền nói.
"Ba ba ba!" Đều là thanh âm đóng lại cửa sổ.
"Các người..."
"Ha ha ha ha!" Trong phòng đối diện truyền đến thanh âm cười cợt của Lý Chí.
"Cười cái gì mà cười, ngươi là tên khốn khiếp! Một bên làm một bên còn có thể cười, có giỏi thì phát ra tiếng kêu cho ta!" Lâm Huệ Lan cả giận nói.
"Muốn nghe tiếng kêu sao?" Thanh âm Lý Chí vừa trầm vừa khàn phát ra từ phòng đối diện.
Sau đó là thanh âm của San San:" Công tử... Đừng... A! Đừng..."
"Đát đát đát đát!" Lâm Huệ Lan sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết có phải là tức giận hay không. Chỉ thấy nàng nổi cơn điên hơn bình thường chạy đến cửa phòng Lý Chí, liều mạng mà đá:" Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!"
Sau đó một loạt "Đát đát đát" liền hướng về phía phòng mình, "Phanh" một tiếng, hung hăng đóng sập cửa phòng lại.
Sáng sớm trong Hoa Xuân viện đắm chìm trong ánh nắng ấm áp.
Mộng xuân cũng đến lúc tỉnh, bất quá vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ.
"A—" Một tiếng hét chói tai làm cho Lý Chí bỗng dưng giật mình từ trên giường bật tỉnh.
"Đáng chết!" Hắn thấp giọng chửi rủa một tiếng, hướng người ngoài cửa quát:" Ngụy Thần, làm cho nàng câm miệng lại!"
Lời còn chưa nói xong, cửa đã bị người thô lỗ đá văng ra, ngay sau đó, đầu sỏ đánh thức hắn dạy kia đã thở hồng hộc chạy vào.
"Cô..." Nàng chuyển hướng nhìn về phía San San đồng dạng bị nàng đánh thức:" Đao kiếm không có mắt, chính cô cẩn thận một chút." Nói xong nàng khẩn trương quay đầu liếc nhìn xung quanh một cái, rốt cuộc không thấy được chỗ nào có thể trốn thân. Nhanh chóng quét mắt nhìn Lý Chí từ trên xuống dưới:" Là do chính ngươi không mặc quần áo, nên đừng trách ta!" Vừa nói nàng đồng thởi đã phi thân trèo lên giường, trốn phía sau hắn.
Lý Chí còn chưa mở miệng, đã nghe thấy một tiếng gầm phía trước:" Lâm Huệ Lan! Lập tức đi ra đây cho ta!" Chiếc màn đáng thương bị chẻ ra làm hai.
"Điền Nhi?" Hắn nhìn nữ tử một thân hồng y trước mặt, tay cầm kiếm, lắp bắp kinh hãi.
Liên Điền liếc mắt nhìn hắn, thấy lồng ngực trần trụi của hắn mặt lập tức ửng đỏ, đúng lúc đó vừa vặn đối ngược lại với sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi của San San.
"Thế nào lại thừa thêm một người nữa? Cô ta là ai?"
Lý Chí không biết nên giải thích như thế nào thì Lâm Huệ Lan đã khanh khách cười mở miệng:" Giường rất lớn, nếu cô nương muốn thì cùng nhau lên đây chơi đùa?"
"Lâm Huệ Lan! Lý Chí khẽ quát một tiếng.
"Làm sao vậy, công tử?" Lâm Huệ Lan vẻ mặt ủy khuất, thân mình tựa lên tấm lưng trần trụi của hắn, cái lưỡi đinh hương nhẹ nhàng đảo qua chiếc gáy hình cung của hắn:" Đêm qua, ngài còn rất nhiệt tình nha!" Dứt lời ở trên cổ của hắn, hung hăng cắn một cái, đâu đến mức Lý Chí không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
Liên Điền cũng không phải là người vô tri vô giác, cũng biết cái hành động này có bao nhiêu ái muội, xấu hổ cùng buồn bực nhịn không được hét lên một tiếng:" Lâm Huệ Lan! Ngươi mau buông biểu ca của ta ra!"
"Buông ra?" Lâm Huệ Lan khanh khách cười, ngón tay dán tại trên ngực Lý Chí làm càn mò xuống dưới tìm kiếm.
"A!" Nàng kinh hô một tiếng, là do Lý Chí đã tức giận đến cực điểm cầm chặt tay của nàng, đem toàn bộ thân người dán trên mình hung hăng ném tới bên kia đầu giường. Nữ nhân chết tiệt này, đây là lúc nào mà còn đi trêu chọc hắn!
"Điền Nhi, muội trước đi ra ngoài. Có cái gì chờ đến khi về nhà chúng ta nói sau." Lý Chí chuyển hướng Liên Điền, ôn nhu nói.
"Hiện tại muội muốn huynh giải thích rõ ràng!" Liên Điền sắc mặt giận dữ, không cẩn thận lại nhìn thấy nửa thân trần trụi của hắn, liền di chuyển tầm mắt:" Huynh một ngày một đêm không về nhà, chạy đến chỗ này làm cái gì?"
"Ha ha ha!" Lâm Huệ Lan ôm bụng cười đến gãy xương:" Lý Chí, vị hôn thê biểu muội của ngươi sao lại thú vị như vậy? Cư nhiên đi hỏi một nam nhân tới kỹ viện làm gì?"
"Lâm Huệ Lan!" Lý Chí sắc mặt trầm xuống:" Ngươi còn nói bậy nữa thì cứ chờ xem ta sẽ dạy dỗ ngươi như thế nào!"
Đáng tiếc uy hiếp của hắn chỉ đổi lấy Lâm Huệ Lan làm một cái mặt quỷ khinh thường, nàng kích động chuyển hướng về phía Liên Điền:" Cô nương tốt, ta sẽ nói cho cô biết, nam nhân đến kỹ viện, là giải quyết việc cần."
"Cần? Cái gì cần?" Liên Điền nghi hoặc hỏi.
Lý Chí che đầu. Ông trời! Ai tới cứu hắn?
Lâm Huệ Lan phát huy tinh thần dạy học không biết mệt, lấy ngữ khí vô cùng kiên nhẫn tiếp tục giải thích:" Nam nhân mà! Cách một thời gian sẽ phát tiết một lần, bằng không sẽ nghẹn mà hỏng. Tựa như công cẩu (公[gōng]: Công: giống đực; 狗[gǒu]: cẩu: chó~>公狗: chó đực), hàng năm đều phát động tình một lần. Mà nam nhân cùng công cẩu bất đồng ở chỗ, nam nhân tùy thời tủy chỗ đều có thể động dục."
"Điền Nhi..." Lý Chí bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Đã thấy Liên Điền mặt đỏ bừng bừng, nổi giận đùng đùng:" Ngươi mắng biểu ca của ta là công cẩu?"
Lâm Huệ Lan lắc đầu cười:" Cô nương hiểu lầm. Ý tứ của ta là, biểu ca của cô so với công cẩu còn kém xa một chút."
"Ngươi nói bậy!" Liên Điền cầm kiếm, chỉ về hướng Lâm Huệ Lan.
"Điền Nhi, đừng kích động!" Lý Chí nhẹ nhọng khuyên nhủ.
"Biểu ca!" Liên Điền cả giận nói:" Huynh vì loại nữ nhân này mà lưu luyến trên phố? Xem ta một kiếm chém nàng!"
"Ta là loại nữ nhân này thì làm sao? Biểu ca cô nương cũng như những nam nhân khác hàng ngày vẫn thích!" Lâm Huệ Lan không sợ chết nói tiếp.
"Thật quá đáng!" Liên Điền tức giận không thể kiềm chế, vung kiếm hướng nàng chém qua.
Lâm Huệ Lan lúc này mới biết mình gặp rắc rối, trong tay Liên Điền là kiếm thật a.
"Huệ Lan!" Lý Chí cả kinh hô một tiếng, xoay người đem nàng bảo hộ trong lòng.
Lý Chí đột nhiên xông ra khiến nàng hoảng sợ! May mà Liên Điền từ nhỏ đã tập kiếm, mặc dù nhanh tay như chớp thu hồi kiếm quay ngược trở lại, trường kiếm vẫn lướt qua lưng của Lý Chí.
"Biểu ca..." Liên Điền thu hồi kiếm, lại cảm thấy thật thương tâm, hắn vì nữ nhân này cư nhiên ngay cả sinh mệnh đều không để ý đến sao?
"Điền Nhi." Lý Chí quay đầu về phía nàng nói:" Muội về nhà trước được không?"
Liên Điền mắt chứa lệ quang, hung hăng dậm chân, quay người bước đi.
"Ngươi là đồ ngu ngốc sao?" Lý Chí cúi đầu đối với thiên hạ trong lòng vì bị dọa mà có chút ngây ngốc gầm lên:" Thấy người ta cầm kiếm trong tay còn không sợ chết chọc giận người ta! Ngươi có mấy cái mạng?"
"Lâm Huệ Lan bỗng dưng bừng tỉnh, cắn răng một cái, hung hăng đẩy hắn ra:" Ngươi đừng tưởng rằng cứu ta là có thể tùy tiện la hét mắng ta! Cho dù ngươi đã cứu ta thì sao, người cũng vẫn là một tên khốn khiếp! Ta tuyệt đối sẽ không cảm tạ ngươi!" Nàng nhảy xuống giường, lao ra cửa, " Phanh" một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Trời ạ! Lý Chí không nói gì nhìn trời, hắn rốt cuộc bị làm sao mà lại đi thích nữ nhân giống như người bị điên này?
← Ch. 03 | Ch. 05 → |