Ch.02 → |
Đêm xuân ngắn ngủi sau Phù Dung trướng ấm áp. Trong Hoa Xuân lâu oanh thanh yến ngữ, ngợp trong vàng son (gốc: 纸醉金迷: xa hoa đồi trụy).
Ngoài phòng mờ mờ ảo ảo hòa quyện cùng tiếng đàn tiếng sáo, tiếng nói tiếng cười, trong phòng thì mỹ nhân như ngọc, xuân sắc vô biên.
Lý Chí khẽ mỉm cười, ôm hoa khôi đứng đầu bảng Hoa Xuân lâu Tần Viện Viện vào trong lòng.
Cảnh xuân sau màn trướng, mỹ nhân mặt đỏ hồng như đóa hòa đào, hơi thở gấp gáp. Lý Chí cúi người, đang muốn hôn trụ đôi cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đột nhiên ngoài cửa có tiếng người thét chói tai:" A—- a—-a —-"
"Chết tiệt!" Hắn thấp giọng chửi rủa một tiếng.
Mĩ nhân trong lòng lại nhẹ nhàng cười khẽ:" Công tử mặc kệ Huệ Lan muội muội sao?"
"Không cần để ý đến nàng ấy." Lý Chí hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy mĩ nhân nghĩ muốn tiếp tục.
"Lý Chí! Ngươi nếu không ra ta sẽ đá cửa xông vào!" Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "Phanh", cửa phòng cư nhiên mở.
Lý Chí thầm nghĩ không tốt, như thế nào mà thời điểm vừa rồi lại quên không khóa cửa?
Mặc quần áo, xốc màn lên, mỹ nhân đang phun hỏa kia đứng ngay trước giường, hai tay chống thắt lưng, vẻ mặt giận dữ.
"Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mời bằng lòng phá thân của ta?"
Lý Chí liếc nhìn nàng một cái, nhịn không được nhẹ giọng cười nhạt, thản nhiên nói:" Ta là đang chờ thời điểm thích hợp, như thế nào mà nàng lại đợi không được vậy? Huệ Lan tốt của ta!"
"Ngươi đây rõ ràng là chiếm máng này lại không buông tha cho máng khác có đúng hay không? Ngươi có tin hay không ngày mai ta ra đường tùy tiện tìm một tên khất cái chết tiệt nào đó nhờ hắn phá thân?" Lâm Huệ Lan tức giận không thể kìm nén.
Lý Chí sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói:" Nàng dám!"
"Ta có cái gì mà không dám làm!" Lâm Huệ Lan tiến lên từng bước, đối chọi gay gắt:" Đêm đầu tiên của ta đã bán cho ngươi, chính là ngươi không muốn, dựa vào cái gì bắt ta phải chờ? Còn một đống khách nhân đang mong mong ngóng ngóng ta kia kìa! Chết tiệt! Ta muốn đi tiếp khách, ngươi nghe có hiểu hay không?"
"Ai mà kêu to vậy, rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra?" Khách trong phòng đối diện, mấy thư sinh tuổi còn trẻ ai cũng đều ôm trong lòng một mĩ nhân, ngồi xung quanh cái bàn tròn.
"Huynh lần đầu tới thấy lạ, qua mấy ngày sẽ thành quen thôi. Huệ Lan cô nương kia không lúc nào là không cãi nhau ầm ĩ, thực là người không bình thường a." Một thư sinh trong phòng cười cười đáp.
Thư sinh vừa đặt câu hỏi cảm thấy khó hiểu ánh mắt liền chuyển hướng nhìn về phía sương phòng đối diện cửa đang mở rộng.
Chỉ thấy phía trước màn trướng, một nam tử cao lớn anh tuấn, có đôi mắt như chim ưng cùng làn mi dài, da ngăm đen, quả nhiên là rồng trong loài người. Phía sau cánh tay của nam nhân, ẩn ẩn hiện hiện một đầu người nhỏ nhắn yêu kiều, chỉ cần nhìn hình dáng thôi cũng biết là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Đứng đối diện nam tử, chính là Huệ Lan cô nương mà vị bằng hữu vừa nói. Huệ Lan cô nương này một thân vàng nhạt, viền áo váy cũng là tơ vàng, dáng người thướt tha. Nhìn lên trên nữa là một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mắt đen mi dài, cái mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi anh đào, tuy là đang giận dữ, nhưng lại càng hiện thêm phần diễm lệ.
Chính mình nhìn quá nhập thần, lại bị bằng hữu hung hăng véo một cái.
"Làm sao vậy?" Hắn chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại.
Các cô nương hầu hạ bọn họ liền thi nhau cười.
"Công tử nha." Mỹ nhân ngồi bên cạnh thư sinh nhẹ giọng gọi một tiếng yêu kiều:" Trong Hoa Xuân lâu này, người nhìn thấy Huệ Lan cô nương chảy nước miếng cũng không phải chỉ có một mình ngài! Chẳng qua là bây giờ, cô nương ấy là người của Lý công tử, không thể chạm vào được. Giống như ngài nhìn Huệ Lan cô nương si mê như vậy, nếu để Lý công tử nhìn thấy được, ngài nên cẩn thận a..."
Vị thư sinh nghe vẫn cảm thấy khó hiểu:" Như vậy thì rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Người ngồi xung quanh bàn đều ăn ý cười, khiến hắn lại càng có ý nghĩ tìm hiểu nguyên nhân sự việc
Ch. 02 → |