Vay nóng Tinvay

Truyện:Thanh Dương Khê Ca - Chương 59

Thanh Dương Khê Ca
Trọn bộ 83 chương
Chương 59
Kinh hỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Lazada


Editor: demcodon

"Thê chủ, ta sẽ cố gắng giúp ngài kiếm tiền, ngài đừng cần tiền của hắn có được không? Ngài đừng cưới hắn." Vừa ra cửa lớn Chân Vị Lâu, Diệp Khê liền vội vàng tìm kiếm cam đoan ở Tiêu Dực.

Tiêu Dực sửng sốt, tiện đà nói: "Ta sẽ không cưới hắn, cũng sẽ không cần tiền của hắn. Khê Nhi, Bành công tử nói cái gì với ngươi?"

Diệp Khê thành thành thật thật đem những chuyện hai người nói ở trong phòng ra kể cho Tiêu Dực nghe. Sau đó năn nỉ nói: "Thê chủ, ngài đừng đi săn thú nữa được không? Khê Nhi không muốn ngài gặp chuyện không may."

Tiêu Dực cười: "Ta đã không đi săn thú, Khê Nhi không phải biết rồi sao?"

"Vậy ngài về sau cũng không cần đi săn nữa, cũng không cần đi dạy người khác săn."

Tiêu Dực ôm lấy hắn: "Khê Nhi ngươi không tin ta à? Ta rất lợi hại, ta biết công phu, lại có cung tiễn, ngươi xem, ta đi săn lâu như vậy, chuyện gì cũng chưa xảy ra."

"Nhưng là......" Diệp Khê cắn cắn môi, không biết nên phản bác nàng như thế nào. Tiêu Dực lại nói: "Khê Nhi yên tâm, ta về sau muốn dạy người làm cung tiễn, có tiền công, cũng không rảnh lại đi săn thú."

Diệp Khê nghĩ lại cũng đúng, mới gật đầu nói: "Ta không muốn thê chủ đi mạo hiểm vì ta."

Trong lòng Tiêu Dực ấm áp: "Đồ ngốc, ta còn muốn Khê Nhi ở bên cạnh ta cả đời đây, làm sao có thể đi mạo hiểm chứ." Nghĩ nghĩ lại trịnh trọng cam đoan nói: "Khê Nhi yên tâm, gặp được nguy hiểm ta sẽ nhanh trốn đi, ta, luyến tiếc bỏ lại Khê Nhi."

* * *

Thê chủ đã nhận lời, Diệp Khê cũng không lại buồn lo vô cớ, chính là việc dạy người ở Chân Vị Lâu làm thịt muối còn chưa có kết thúc. Mặc dù trong lòng không vừa ý, Diệp Khê cũng vẫn là lại đi Chân Vị Lâu. Diệp Khê có chút không muốn đi, nhưng là để cho một mình thê chủ hắn đi hắn lại càng không vui, không biết Bành công tử kia còn dùng biện pháp gì đi lừa gạt thê chủ nữa không, cho nên hắn phải theo một bên nhìn chằm chằm mới được. Vì thế ngày hôm sau, Diệp Khê lại cùng Tiêu Dực đến Chân Vị Lâu.

Bành gia chủ và Tiêu Dực hàn huyên vài câu liền mượn cớ rời đi. Tiêu Dực không gặp được bóng dáng Bành Thục Yến, liền nói với Diệp Khê: "Khê Nhi, ngươi ở chỗ này dạy bọn họ, ta đi tìm Bành công tử."

"Thê chủ." Diệp Khê lôi kéo nàng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.

Tiêu Dực dịu dàng vỗ vỗ lên mặt hắn: "Khê Nhi ngoan, ngày hôm qua ta cho rằng Bành công tử làm chuyện không tốt với ngươi, hiểu lầm hắn, cho nên đi gặp hắn nói lời xin lỗi, thuận tiện nói cho hắn biết ta sẽ không cưới hắn."

Diệp Khê bĩu môi, một hồi mới rầu rĩ nói: "Vậy hắn muốn cướp thê chủ của ta, cái này cũng chưa tính là chuyện không tốt ư?"

Tiêu Dực ngẩn ra, tiện đà mỉm cười gật đầu: "Quả thật là chuyện không tốt, bất quá, ngày hôm qua ta nói lời cũng thật đả thương người. Mọi người có làm ăn lui tới, không nên ồn ào căng thẳng không tốt. Khê Nhi yên tâm, ta sẽ không dây dưa không rõ với hắn, rất nhanh sẽ trở về, được không?"

Diệp Khê bĩu môi gật đầu, Tiêu Dực cười nhẹ, đi tới một gã sai vặt hỏi: "Xin hỏi Bành công tử ở chỗ nào?"

"Công tử đại khái là ở trong hậu viện."

Tiêu Dực đi được vài bước rồi quay nói: "Có thể giúp ta mời Bành công tử đến đây một chút được không? Ta có việc muốn nói với hắn."

Nàng, muốn tìm hắn? Bành Thục Yến do dự một chút, vẫn là đi đến sân nhỏ, khi thấy người ngồi ở bên cạnh bàn kia chóp mũi có chút lên men.

"Tiêu tiểu thư."

"Bành công tử, mời ngồi." Tiêu Dực rót một ly trà cho hắn xong, liền mở miệng đi thẳng vào chủ đề: "Hôm qua, thật xin lỗi, ta cho rằng công tử làm chuyện gì với Khê Nhi, về nhà Khê Nhi kể cho ta biết chút chuyện các ngươi đã nói. Mặc dù những lời nói của ngươi với Khê Nhi cũng làm cho lòng ta có chút để ý, nhưng phản ứng của ta cũng quá phấn khích, đó cũng không phải nói là thủ đoạn lợi hại gì." Tiêu Dực biết, đứa nhỏ trưởng thành trong đại gia tộc đều sẽ không là người đơn giản. Nếu hắn muốn tới ám chiêu, Diệp Khê sẽ ăn không ít đau khổ một phen, nhưng có thể là ăn đau khổ cũng không biết nguyên nhân là gì.

Hốc mắt Bành Thục Yến có chút ướt át: "Ta... không có làm gì với hắn." Hắn không có biện pháp khác, cũng không làm được chuyện âm thầm tổn hại người, muốn tranh thủ, chỉ có thể dùng tiền tài mê hoặc Diệp Khê.

"Ta biết, cho nên mới đến xin lỗi." Tiêu Dực dừng một chút lại nói: "Kỳ thật, Tiêu Dực chính là một người phụ nữ bình thường, thật sự không biết là chỗ nào rơi vào mắt công tử. Công tử nhìn xem những bên người xem, người vĩ đại khẳng định rất nhiều. Ta không coi là cái gì, không đáng cho công tử phải hao tâm tốn sức."

Bành Thục Yến chớp mắt mấy cái, đem lệ trong hốc mắt ép trở về mới giương mắt nhìn nàng: "Có thể nói cho ta biết, ta không tốt chỗ nào hay không?"

"Làm một công tử giàu có, ngươi không có cao ngạo tùy hứng, cư xử ôn hòa có lễ nghĩa, không có chỗ nào không tốt."

"Vậy... vì sao?"

"Ta đã hứa với Khê Nhi rằng cả đời chỉ cần mình hắn."

Bành Thục Yến nhấp hé miệng: "Nàng thương hắn ư? Nàng ở bên hắn cả đời, là vì cưới hắn làm phu lang, hay là bởi vì thương hắn?"

"Có khác nhau à?"

"Có, là trách nhiệm, hay là yêu?"

"Bởi vì yêu, cho nên có trách nhiệm. Thương hắn, bảo bệ hắn, không làm chuyện cho hắn đau lòng."

Bành Thục Yến lại nhấp hé miệng: "Nếu... người nàng gặp trước là ta... có thể... cũng sẽ ở bên ta cả đời hay không hay?"

Tiêu Dực thở dài: "Bành công tử, gặp được một người thích hợp, và thời gian trước hay sau không có vấn đề gì. Ta chỉ nghĩ tới cuộc sống đơn giản, không muốn tham gia vào chuyện của đại gia tộc."

Bành Thục Yến nhìn về phía Diệp Khê: "Nhưng là... Diệp đệ đệ hắn... giống như đứa nhỏ không trưởng thành, mọi chuyện muốn nàng lo liệu, chẳng lẽ nàng sẽ không cảm thấy mệt ư? Tình nguyện cứ như vậy trải qua cả đời? Hiện thời nàng trở thành hoàng thương, chủ phu của nàng cũng không tránh được phải tiếp đãi nhân vật lớn, chẳng lẽ nàng để cho hắn như vậy đứng ở trước mặt mọi người ư?"

Tiêu Dực cũng nhìn về phía Diệp Khê, ánh mắt dịu dàng: "Ta chính là thích hắn đơn thuần, ta tình nguyện hắn cứ như vậy cả đời." Về phần chuyện tiếp đãi nhân vật lớn, cô tin tưởng tỷ phu tính tình mạnh mẽ An Vụ kia là có thể làm được tốt, không cần Tiểu Khê Nhi lại đi phí lực gì; mà cái gọi là hoàng thương, bất quá phải giúp Đàm Chương Nguyệt tranh thủ một thân phận xuất sắc, dễ dàng cho nàng phát triển về sau ở trong giới buôn bán thôi.

Với cô, với Khê Nhi, quan hệ không lớn.

* * *

Nhà xưởng làm cung tiễn rất nhanh đã hoàn thành, người có chút quyền thế đều muốn đem nữ tử trong gia tộc mạnh mẽ đưa đến, ý đồ gì thì không cần nói cũng biết. Tiêu Dực đã dám cam đoan phương pháp chế tạo sẽ không truyện ra ngoài, tự nhiên sớm đã nghĩ đến việc này. Trước đó một số gia đình giàu có cũng có hành động là mời Triệu A Lực và vài công nhân ở nơi khác đến. Sau đó cho các nàng phân tích các công đoạn để làm ra cung tiễn, cuối cùng lại từ một ít người đến bắt đầu ráp các bộ phận lại với nhau. Mà những người ở nhà xưởng này và chỗ buộc dây cung cũng không ăn ý nhau, cho nên không cần lo lắng các nàng sẽ chỉ cho nhau biết trình tự lắp ráp.

Mặc dù phương án dự phòng như vậy không tính là tốt nhất, nhưng trước mắt coi như là có vẻ có ích. Khâm sai đại thần và vài đại nhân nhìn đều có chút vừa lòng, vì thế nhà xưởng cung tiễn liền hoạt động. Trong lúc nhất thời Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt đều vội vàng đi chỉ đạo các công nhân làm cung tiễn, nhiều công nhân như vậy làm nhiều công đoạn khác nhau như vậy, đều cần hai người các nàng chỉ đạo. Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt là bận ngay cả thời gian ngủ cũng không có.

Cứ như vậy, buồn bực nhất chính là Diệp Khê. Bởi vì nhà xưởng cách nhà rất xa, cho nên Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt liền ở trong nhà xưởng. Về phần trong nhà, Huyện lệnh đại nhân đã phái người đến bảo vệ người hai nhà an toàn, nhưng là nào có ai không thê chủ ở bên cạnh có thể an tâm được? Đàm gia thì thấy hoàn hảo, phụ tử An gia ở nhà tốt xấu gì cũng có hai người làm bạn. Tiêu gia cũng chỉ có một mình Diệp Khê, mỗi ngày ngoại trừ cho gà ăn và nấu cơm cho mình ăn, cũng chỉ có thể xem sách tranh minh họa hoặc là làm quần áo, hơn nữa còn chơi đùa với con thỏ nhỏ giết thời gian. Mặc dù ngẫu nhiên cũng có nam tử trong thôn đến nói chuyện phiếm với hắn, phụ tử An gia cũng chăm sóc hắn rất nhiều, nhưng ban đêm ngủ một mình ở trên giường lớn cũng là vẫn nhớ thương thê chủ.

Vì thế, Diệp Khê sau khi nhớ thương thê chủ hơn phân nửa tháng, rốt cục có một ngày không biết là vì nguyên nhân hoa lệ gì té xỉu.

Nhưng là làm cho những nha sai đến bảo vệ hắn bị sợ hãi, lúc này vội vàng đi mời đại phu đến lại đến nhà xưởng truyền tin. Chờ Tiêu Dực từ nhà xưởng gấp rút trở về đã là màn đêm buông xuống. Diệp Khê đã sớm tỉnh lại đang tựa vào ghế đệm thê chủ gọi là sofa trong phòng uống canh gà. An đại thúc đang tinh tế dặn từng chút cho hắn biết, An Vụ mang thai ngồi ở một bên khóe miệng cũng là đang cười.

Tiêu Dực đều không kịp gội rửa vẻ mặt tro bụi liền thẳng vọt vào trong phòng: "Khê Nhi, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

"Thê chủ?" Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Khê lập tức a đến lỗ tai, tiếp theo lại bắt đầu thút thít lên: "Thê chủ.... ô ô... ta rất nhớ ngài."

"Ta cũng nhớ Khê Nhi." Tiêu Dực ôm hắn vào trong ngực, môi khẽ hôn ở trán ở khóe môi hắn. Phụ tử An gia thấy thế liền yên lặng đi ra ngoài, để phòng lại cho đôi phu thê nhỏ này. Tiêu Dực hôn nhẹ hắn, dỗ lưng hắn nói: "Khê Nhi, nín khóc, nói cho ta biết, sao vậy? Sao có thể ngất xỉu thế? Có phải ở nhà không có ăn cơm tốt hay không, không có chăm sóc cho mình thật tốt phải không?"

"Không có không có, ta thật chăm sóc thân thể của mình đấy." Trên mặt Diệp Khê còn lộ nước mắt, trong mắt dòng nước cũng còn chưa dừng lại, khóe miệng cũng nở nụ cười: "Thê chủ, ta nghĩ cho ngài một kinh hỷ*."

(*Kinh hỷ: kinh ngạc + vui mừng. )

Tiêu Dực một tay lau nước mắt trên mặt giúp hắn: "Ngươi đừng làm ta hoảng sợ là được."

"Thật là kinh hỷ mà." Diệp Khê ôm lên cổ nàng: "Thật sự, thê chủ, ta có cục cưng, Khê Nhi có cục cưng."

Tiêu Dực sửng sốt, dụi mắt vài cái, Diệp Khê cười ha ha: "Khê Nhi có cục cưng, có cục cưng của thê chủ, thê chủ, ta thật là cao hứng."

Tiêu Dực lại dụi mắt thêm vài cái mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt cũng là biểu cảm vừa mừng vừa sợ lại không thể tin được: "Khê Nhi, có cục cưng?"

Diệp Khê thật khẳng định gật đầu: "Dạ, đại phu nói, An đại thúc còn nấu canh gà cho ta uống."

Tiêu Dực không tự giác mà cười ngây ngô, lại bắt đầu khẩn trương: "Vậy làm sao có thể té xỉu? Đại phu có nói vì sao hay không?"

"Đại phu nói là bởi vì Khê Nhi rất thương nhớ thê chủ, hơn nữa lại có cục cưng mới té xỉu, chỉ cần ăn nhiều vài thứ, thông suốt phóng khoáng liền sẽ không té xỉu."

Tiêu Dực cười ha ha lên, sau đó gắt gao bế ôm Diệp Khê: "Khê Nhi, cám ơn ngươi." Cám ơn hắn đơn thuần yêu cô, toàn tâm toàn ý ở bên cô, cho cô một gia đình ấm áp. Hiện tại, hắn còn muốn thay cô sinh con trai con gái, làm cho nhà cô càng thêm hoàn chỉnh.

Diệp Khê bị ôm không rõ: "Thê chủ vì sao lại nói cám ơn? Phu lang sinh cục cưng cho thê chủ, không phải bình thường hả?"

Tiêu Dực yêu thương hôn yêu lên gương mặt hắn: "Cám ơn ngươi ở bên ta ta, cám ơn ngươi cho ta một gia đình. Ta thật yêu Khê Nhi, thật yêu, thật yêu."

Diệp Khê cũng hôn lại nàng: "Ta cũng yêu thê chủ, thật yêu, thật yêu."

Tiêu Dực mỉm cười cụng nhẹ vào trán hắn: "Khê Nhi, về sau ta sẽ dành rất nhiều thời gian ở bên ngươi."

"Vậy ngài không đi nhà xưởng à?"

"Không đi."

"A? Vậy đại nhân có thể đồng ý không?"

"Mặc kệ các nàng, ở trong lòng ta, quan trọng nhất chính là Khê Nhi, ta muốn ở bên cạnh ngươi."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-83)