Tuyển dụng
← Ch.57 | Ch.59 → |
Diệp Khê mang theo làn váy bẩn đi theo Bành Thục Yến vào một cái phòng, nước ấm rất nhanh đã đưa tới, hai gã sai vặt tiến lên giúp hắn cởi áo váy. Diệp Khê sợ tới mức liên tục lui về phía sau: "Ta... ta có thể tự mình......." Diệp Khê phản ứng ngược lại làm dọa hai gã sai vặt kia nhảy dựng. Hai gã sai vặt tiến lên cũng không phải, lui về phía sau cũng không phải, chỉ đành phải nhìn Bành Thục Yến.
Bành Thục Yến vẫy vẫy tay để cho hai gã sai vặt lui ra, tự mình tiến lên nói: "Ta giúp ngươi được không? Ngươi xem, tóc của ngươi cũng dính lên rất nhiều gia vị, ngươi nhìn không thấy, ta đến giúp ngươi rửa được không?"
Diệp Khê nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta tự mình rửa là được rồi."
Bành Thục Yến chỉ chỉ nước ấm: "Vậy ngươi nhanh rửa đi, đợi tí nước sẽ lạnh."
Diệp Khê thử nhiệt độ nước, sau đó cúi người rửa tóc của mình. Bành Thục Yến đứng ở một bên, chờ hắn rửa xong liền đưa cái khăn cho hắn.
"Cám ơn." Diệp Khê nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Bành Thục Yến cười cười: "Không nên khách khí."
Diệp Khê không lại trả lời, trong phòng lại yên tĩnh xuống, Bành Thục Yến nhìn hắn lau tóc một hồi không nói chuyện, đành tìm cách nói chuyện với hắn: "Tiêu phu lang, ngươi làm sao nghĩ ra được cách làm thịt muối vậy?"
Giống như không dự đoán được hắn sẽ nói chuyện với mình, Diệp Khê trước giương mắt nhìn hắn, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Là thê chủ dạy ta làm."
Bành Thục Yến có chút kinh ngạc: "Tiêu tiểu thư? Nàng biết làm những chuyện trong phòng bếp?"
Diệp Khê gật đầu, thê chủ tất lợi hại, biết rất nhiều thứ những người khác không biết.
Bành Thục Yến vừa cười vừa nói: "Cũng đúng, nàng ngay cả dây xích tay của nam nhân cũng biết đan, biết làm những chuyện trong phòng bếp chuyện cũng không kỳ quái. Tiêu phu lang, ừm, ta có thể gọi ngươi là Diệp đệ đệ không?"
Diệp Khê lại nhìn nhìn hắn, không rõ hắn vì sao muốn kêu mình là đệ đệ, bọn họ cũng không phải huynh đệ. Bành Thục Yến cũng đã tự kêu: "Diệp đệ đệ, Tiêu tiểu thư là người có bản lãnh, nhìn xem nàng có thể làm ra cung tiễn này còn dám lên núi săn thú sẽ biết."
Nói đến chuyện của Tiêu Dực, Diệp Khê lại thật ra thật tự hào: "Thê chủ rất lợi hại."
Trên mặt Bành Thục Yến cũng có chút nhu hòa: "Nữ nhân có bản lãnh, còn bộ dáng của nàng lại tuấn lãng, sẽ bị rất nhiều nam nhân nhớ thương, ngươi có biết không?"
Diệp Khê nho nhỏ lo lắng vài giây, gật đầu nói: "Ta biết. Trong thôn có thật nhiều nam tử thích nàng." Diệp Khê dừng một chút, lại nói: "Nhưng là thê chủ không thích bọn họ."
Bành Thục Yến cười cười, nói: "Nữ nhân trên đời này không có ai mà không có ba phu bốn thị, tính tình của ngươi tốt như vậy, ngày sau nàng lại nạp người khác, ngươi nhất định sẽ bị khi dễ."
Diệp Khê ngẩn người nhìn hắn, giọng nói thoáng cao quãng tám: "Thê chủ nói, nàng không thích bọn họ, cũng sẽ không cưới bọn họ."
"Đó là nàng không thích, nếu là gặp được người nàng thích thì sao? Nàng còn có thể không cưới ư? Nếu là cưới phải người khi dễ ngươi, ngươi phải làm sao?" Bành Thục Yến để cho hắn suy nghĩ hai giây, lại nói: "Diệp đệ đệ, ngươi xem, ta sẽ không khi dễ ngươi, ta ở chung với ngươi thì thế nào?"
Diệp Khê chớp chớp mắt: "Ngươi ở chung với ta?"
"Đúng vậy, ta ở chung với ngươi."
Diệp Khê nhức đầu, vẫn là không rõ: "Vì sao? Ngươi không gả cho người khác à?"
Hở....... Bành Thục Yến nhấp hé miệng, sau khi hiểu một chút đành phải nói: "Ta gả cho thê chủ ngươi, là có thể ở chung với ngươi."
"Không được!" Diệp Khê không chút nghĩ ngợi nói ra khỏi miệng, còn tức giận bỏ thêm một câu: "Thì ra ngươi cũng nhớ thương thê chủ ta."
Bành Thục Yến có chút xấu hổ, mà lúc này không phải lúc xấu hổ. Bành Thục Yến vẫn nhẹ nhàng như cũ nói: "Diệp đệ đệ, ngươi xem, nàng không cưới ta về sau cũng sẽ cưới người khác, không bằng cưới ta, ta cam đoan sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất." Dừng một chút, lại nói: "Nàng cưới ta, sẽ không cần lại vất vả đi kiếm tiền, ngươi xem, nàng lên núi đi săn thú nhiều nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi không lo lắng ư?"
"Ta......." Diệp Khê nhấp hé miệng, có chút nổi giận nói: "Về sau thê chủ không đi săn thú, nàng muốn đi dạy người khác làm cung tiễn."
Bành Thục Yến vừa cười nói: "Người quan phủ kêu nàng đi dạy người khác làm cung tiễn, nói không chừng cũng sẽ kêu nàng đi dạy người mua cung tiễn này săn thú như thế nào, đúng hay không?"
"Đó......" Chuyện này quả thật rất có thể, giống trước kia người trong thôn đến học săn thú, thê chủ cũng sẽ mang theo các nàng đi lên núi vài ngày chỉ điểm một chút mới để cho các nàng tự đi bắt.
"Còn nữa, ngươi nghĩ lại đi, thê chủ ngươi trước kia vì cái gì đi săn thú?"
Diệp Khê thành thật nhớ lại: "Là muốn cho ta ăn thịt." Nhấp hé miệng lại nói: "Thê chủ nói thân thể ta không tốt, phải ăn thịt."
Bành Thục Yến có chút kinh ngạc khi nghe được câu trả lời như vậy, ánh mắt chợt lóe lên, hắn biết khi đó Tiêu tiểu thư là nghèo khó, nhưng là không có nghèo đến mức phải đi lên trên núi mạo hiểm. Hắn vẫn không rõ sao nàng có thể nghĩ đến lại muốn đi săn thú mạo hiểm sinh mệnh, cho rằng nàng trái phải cũng bất quá là vì tiền, không nghĩ tới là vì để cho Diệp Khê tẩm bổ. Bất quá trọng điểm của hắn không ở trong câu trả lời của Diệp Khê, mà là muốn lợi dụng câu trả lời của y. Bành Thục Yến tiếp theo nhân tiện nói: "Ngươi xem, trên đường đều có bán thịt, nàng vì sao muốn lên núi đi săn thú chứ? Trên núi nguy hiểm như vậy nàng còn đi, chính là bởi vì nàng không có tiền mua thịt, đúng không?"
Diệp Khê nắm góc áo của mình, hít vào một hơi phản bác nói: "Hiện tại nhà chúng ta đã có tiền, còn có rất nhiều thịt, không cần đi mua."
Bành Thục Yến giống như bất đắc dĩ mà thở dài: "Diệp đệ đệ, ngươi nghĩ lại đi, nếu là nàng không đi săn thú các ngươi liền không có con mồi cầm bán, và không kiếm được tiền. demcodon-ddlqd Thịt trong nhà cũng sẽ có một ngày nào đó ăn hết, cho nên nói, nàng vẫn là phải đi săn thú, mặc kệ là tự nàng đi lên núi bắt, hay là đi dạy người khác bắt, đều là nguy hiểm. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý để cho đi nàng mạo hiểm vì ngươi? Nàng là thê chủ của ngươi, nàng đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng muốn vì nàng suy nghĩ lại có đúng hay không?"
Diệp Khê mím môi không nói lời nào, 'Bành công tử nói, hình như là đúng. '
Bành Thục Yến tiếp tục: "Ngươi xem, ta có rất nhiều tiền, nếu nàng cưới ta, tiền của ta cũng là của nàng. Nàng không cần đi mạo hiểm còn có tiền mua đồ ăn, thịt, đồ ăn vặt cho ngươi đều có thể. Nhà của ta còn có rất nhiều cửa hàng, nàng có thể đến quản lý cửa hàng, cũng có thể kiếm tiền; hơn nữa một chút nguy hiểm cũng không có. Còn có, ta đoán, trong ngày thường phỏng đoán nàng không có nhiều thời gian ở bên ngươi đúng không? Nàng cưới ta, sẽ không cần lại vất vả mà sống kế bôn ba, nàng có thể dùng nhiều thời gian ở bên ngươi. Lúc nàng không rảnh, ta cũng sẽ ở bên ngươi, mang ngươi đi ăn ngon, đi chơi, mua rất nhiều thứ nam nhi nhà khác đều thích cho ngươi, làm cho ngươi rất nhiều quần áo xinh đẹp, còn cho ngươi rất nhiều tiền, như vậy không tốt ư?"
Diệp Khê vặn xoắn góc áo của mình, Bành công tử có nhiều thứ như vậy, thê chủ có thể thích y hay không? Diệp Khê lắc đầu, sẽ không sẽ không, hắn phải tin tưởng thê chủ...... Nghĩ là nghĩ như vậy, trong lòng vẫn là có lo lắng. Diệp Khê nhìn y trong mắt liền mang theo chút kinh hoảng: "Ta... ta không cần ngươi ở bên cạnh, ta cũng không cần ngươi mua thứ gì cho ta, thê chủ.... thê chủ cũng sẽ không... sẽ không muốn tiền của ngươi......"
"Vậy ngươi không muốn nàng mỗi ngày ở bên ngươi ư? Vậy ngươi nguyện ý để nàng đi làm chuyện nguy hiểm ư? Ngọn núi nguy hiểm như vậy, nếu nàng bị thương, hoặc là nói......" Bành Thục Yến dừng một chút, tựa hồ không muốn nói câu tiếp theo, nhưng vẫn là nói tiếp: "Nếu như nàng chết, vì ngươi đi làm chuyện nguy hiểm mà chết, ngươi làm sao đây? Ngươi sẽ không áy náy ư?"
Diệp Khê mở to trong mắt tràn đầy mịt mờ, hắn không muốn thê chủ chết......
Bành Thục Yến nhẹ giọng nói: "Diệp đệ đệ, ngươi đi nói với nàng, để cho nàng cưới ta, được không? Cưới ta nàng sẽ không cần đi lên núi săn thú, chúng ta cùng nhau thông suốt phóng khoáng sống cả đời được không?"
Diệp Khê hơi nhếch môi, dùng sức vặn xoắn góc áo của mình. Bành Thục Yến đi qua một bên lấy quần áo được chuẩn bị từ trước: "Ngươi xem, quần áo này xinh đẹp như vậy, vật liệu may mặc cũng là tốt nhất, chỉ cần ngươi nguyện ý, về sau ngươi đều có thể mặc xinh đẹp như vậy......"
"Ta không cần mặc quần áo của ngươi."
Bành Thục Yến sửng sốt, nghe thấy giọng nói của hắn như là cố lấy dũng khí: "Bành công tử, ngươi có tiền như vậy, khẳng định có rất nhiều nữ tử vì tiền của ngươi mà thích ngươi. Ngươi có thể đi gả cho các nàng, ta không cần tiền của ngươi, thê chủ ta cũng sẽ không muốn tiền của ngươi. Chúng ta có thể tự mình kiếm tiền, ta cũng sẽ giúp đỡ thê chủ kiếm tiền. Thê chủ sẽ mua quần áo xinh đẹp cho ta, ta không cần mặc của ngươi. Thê chủ sẽ không chết, ta sẽ kêu nàng không cần đi săn thú. Ta có con thỏ nhỏ ở bên ta, ta không cần ngươi ở chung. Ta... ta...... dù sao thê chủ sẽ không cưới ngươi, nàng nói nàng chỉ cần một phu lang là ta, ngươi muốn gả nàng, nàng cũng sẽ không cưới."
Nói năng lộn xộn xong, Diệp Khê liền mở cửa chạy đi, gã sai vặt bên ngoài cũng không dám ngăn cản hắn. Diệp Khê kéo theo làn váy chạy, may mắn băng tuyết trên đất đều được quét sang hai bên sẽ không trơn. Diệp Khê chạy tới sân làm thịt muối cách vách, Tiêu Dực và Bành đương gia còn đang ngồi ở đó uống trà, thấy hắn xa xa đã chạy tới liền hoảng hốt: "Khê Nhi? Làm sao vậy?"
"Thê chủ." Diệp Khê có chút thở hổn hển, trên người mặc nhiều lắm, nhưng áo bông bên ngoài và váy lúc trước bị té ngã còn dính nước có vẻ rất nghiêm trọng.
"Khê Nhi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?" Tiêu Dực nóng vội hỏi, thấy quần áo hắn không đổi cũng bất chấp, lập tức cởi áo bông ẩm ướt của hắn mặc áo của mình. Dù sao bên trong cũng có mặc quần áo, người khác cũng nhìn không thấy cái gì, nhiều lắm miệng nói không xuôi tai thôi, đều không quan trọng hơn người, vạn nhất sinh bệnh cũng không tốt.
Diệp Khê lại múa tay không chịu mặc: "Thê chủ, không cần, ngài lạnh."
"Ta không lạnh, áo mặc bên trong cũng rất dày, Khê Nhi ngoan, mặc vào."
Bành đương gia quay đầu dặn dò gã sai vặt: "Lấy một cái áo khoác của ta đến." Gã sai vặt kia lên tiếng trả lời đi, đi cầm lấy quần áo tới rồi đứng sát bên cạnh Bành Thục Yến mới đến. Bành Thục Yến cắn cắn môi, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Mẫu thân."
"Yến nhi, sao lại thế này? Không phải con mang Tiêu phu lang đi thay quần áo ư? Sao quần áo cũng không đổi?"
Tiêu Dực cũng nhìn hắn, sau đó dùng ánh mắt hỏi Diệp Khê. Hai tay Diệp Khê ôm chặt eo Tiêu Dực dán ở trong lòng nàng, giọng buồn bã nói: "Ta không muốn mặc của hắn."
"Được, vậy mặc của ta trước, đợi lát nữa chúng ta trở về đi." Tiêu Dực trấn an Diệp Khê, ngẩng đầu nói: "Không biết Bành công tử có thể nói đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Bành Thục Yến bĩu môi: "Không có gì."
Diệp Khê ngẩng đầu: "Thê chủ, ngài nói cho hắn biết, chúng ta tự mình biết kiếm tiền, chúng ta không cần tiền của hắn, ngài không cần cưới hắn."
Tiêu Dực nhíu mày, lại giãn mày cười nói: "Khê Nhi yên tâm, ta sẽ không cưới người khác."
Diệp Khê an tâm nở nụ cười, sắc mặt mẫu tử Bành gia đều thay đổi. Bành gia chủ trách cứ nhìn Bành Thục Yến liếc mắt một cái, Bành Thục Yến cũng cắn môi xanh cả mặt. Tiêu Dực cũng mặc kệ các nàng như thế nào, chỉ lạnh lùng nói: "Thủ đoạn của Bành công tử thật tốt, dùng thủ đoạn nhỏ ở trên người Khê Nhi không khỏi quá tài giỏi, vẫn là chỉ dùng trong sân lớn nhà giàu mới có thể tận tình thi triển. Bành gia chủ, hôm nay phu lang không tiện, trước hết cáo từ."
"Thời tiết rét lạnh, Tiêu tiểu thư trước thêm cái áo khoác......"
"Không cần."
Bành đương gia thở dài, nhìn nàng ôm lấy phu lang của mình ra cửa sân nhỏ mới hơi trầm mặt: "Yến nhi, con làm việc luôn luôn có chừng mực. Nhưng hôm nay, con chẳng những đánh mất mặt mũi của con, còn đánh mất mặt mũi của ta."
← Ch. 57 | Ch. 59 → |