← Ch.06 | Ch.08 → |
Người phụ nữ quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn bị một mảnh sứ vỡ cứa vào, tạo thành một vết cắt nhỏ. Cảnh tượng vừa đáng thương vừa buồn cười này khiến ta nhớ lại ngày đầu tiên đến Mông Cổ.
"Là của ai, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không nói ra đâu." Cuối cùng ta cũng mủi lòng, dịu giọng hỏi nàng.
Tri Mã mềm nhũn, cuối cùng cũng nói thật với ta.
Hóa ra gần đây Cách Tang không biết bị làm sao, điên cuồng mở rộng lãnh thổ, thu phục hết các bộ lạc nhỏ xung quanh.
Bộ lạc của Tri Mã cũng nằm trong số đó, nhưng trong lòng nàng luôn có một người thương, vì vậy nàng đã liên tục cố gắng chọc giận ta, hy vọng ta tức giận mà buộc Cách Tang trả nàng về bộ lạc.
Thế nhưng, đúng lúc này, nàng lại mang thai, mà Cách Tang thì chưa từng chạm vào nàng.
Nhưng ta lại tỏ ra không quan tâm, khiến nàng tuyệt vọng, nàng muốn Cách Tang từ bỏ nàng, mới dẫn đến cảnh tượng vừa rồi.
Câu chuyện này vừa giống vừa khác với hoàn cảnh của ta, ta không khỏi cười khổ, đứng dậy trước ánh mắt khó hiểu của Tri Mã, an ủi nàng: "Ta hiểu rồi, ngươi cứ yên tâm dưỡng thai, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thảo nguyên này tuy rộng lớn vô cùng, nhưng lại không thể chứa đựng nổi tình cảm chân thành của một vài người phụ nữ, ta không thể nhắm mắt nhìn thêm một bi kịch khác xảy ra.
"Vương gia vừa tìm người, sắc mặt của Điện hạ sao lại tệ thế này, người chảy máu rồi!"
Vừa trở về, tỳ nữ của ta liền phát hiện ra điều bất thường, vội đỡ ta nằm xuống, thay đồ cho ta.
Nhìn vết máu trên chiếc quần lót bằng da, lòng ta chợt thắt lại, toàn thân run lên.
"Gọi A Đóa đến, nhanh lên..."
Nhìn tỳ nữ chạy ra ngoài, ta đau đớn và tuyệt vọng siết chặt lấy chăn.
Đây là quả báo sao?
Trước đây, ta đã từng nghĩ đến việc lợi dụng đứa bé này, nhưng không ngờ khi thực sự mất đi, lại đau đớn như vậy...
Nhưng ta đợi mãi, người đến đầu tiên lại là Cách Tang, hắn đang say khướt.
"Sao dạo này nàng cứ trốn tránh ta, lại là vì Cố Trường Vân sao?" Cách Tang tức giận nắm lấy mặt ta xoay lại, không ngờ lại chạm phải gương mặt đầy nước mắt, khiến hắn hoảng hốt: "Thanh Dương, ta xin lỗi, nàng đau ở đâu sao?"
Ta không muốn trách hắn, cũng không muốn nói đứa trẻ này vì sao mà mất, nên chỉ cười khổ cúi đầu.
"Không có gì, ta chỉ là có chút nhớ Trung Nguyên thôi."
Khi A Đóa đến, nàng bắt gặp ta đang lặng lẽ rơi lệ, còn Cách Tang thì ở bên cạnh đang bối rối không biết làm gì.
"Ca ca, sao huynh lại chọc giận Thanh Dương nữa rồi? Huynh không biết nàng đang mang thai sao?"
Nàng vừa trách móc Cách Tang, tay vừa vươn về phía cổ tay của ta.
Nhận ra hành động của A Đóa, ta khéo léo rút tay lại, gắng gượng nở nụ cười nói: "Không có gì đâu, vừa rồi ta vô tình bị ngã, bây giờ đã không sao rồi, không trách Cách Tang."
Nghe vậy, Cách Tang càng cảm động, ôm chặt lấy ta, cho đến khi ta yếu ớt ho lên.
A Đóa tròn mắt nhìn chúng ta, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Thật khiến người khác ghen tị, dạo này Giang Nguyên thậm chí còn không chịu nói chuyện với ta..."
Phải mất một lúc lâu mới tiễn được hai người họ đi, nhân lúc Cách Tang lâu ngày chưa về, huynh muội họ cũng cần thời gian nói chuyện.
Cuối cùng, ta cũng có được chút bình yên, và tuyên bố với mọi người rằng ta bị cảm lạnh, ngoài Cách Tang ra không gặp ai hết. Hắn tưởng rằng ta thay đổi, càng ngày càng muốn dính lấy ta, may mà A Đóa đã thuyết phục được hắn.
Chuyện mất đứa con ta không có ý định nói ra, huống chi ta sẽ không bao giờ quên ánh mắt thương hại của Giang Nguyên ngày hôm đó.
Nếu hắn biết ta mất con, ai biết hắn sẽ nói gì.
Ta liền bảo tỳ nữ đáng tin cậy của mình ra ngoài kiếm một ít cỏ khô, may thành những túi nhỏ hình bán nguyệt đeo trên người, mỗi ngày thêm chút trọng lượng, giả vờ như đứa con của ta vẫn còn, chờ đến khi ta tìm được thời điểm thích hợp...
Nhưng chỉ vài ngày sau, Tri Mã hớt hải tìm đến.
"Vương phi, không xong rồi!" Nàng vẫn giữ dáng vẻ hấp tấp, chưa kịp vào trong đã hô toáng lên.
Ta cau mày, để tỳ nữ đỡ ngồi dậy nhìn nàng: "Có chuyện gì?"
"Giang Nguyên... hắn đe dọa ta, hắn nói biết đứa con của ta là của ai, hắn muốn nói cho Vương gia biết!"
Tên Giang Nguyên này!
"Hắn đang ở đâu?" Ta cố gắng lấy lại tinh thần, thay y phục, bất chấp sự ngăn cản của tỳ nữ mà muốn đi cùng Tri Mã.
Mặt nàng tái nhợt, nói: "Hắn vừa cưỡi ngựa phi nhanh về hướng mà Vương gia đi săn hôm nay."
Ra đến chuồng ngựa, ta nhìn thấy còn vài con ngựa tốt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Hồi nhỏ các hoàng huynh đều chiều chuộng ta, những môn chỉ dành cho con trai như cưỡi ngựa, bắn cung, săn bắn ta đều học được chút ít, chỉ là sau này lớn lên thì không có cơ hội thực hành nữa.
Nghĩ vậy, ta không do dự leo lên một con ngựa, thuận tiện kéo theo Tri Mã.
"Ôm chặt ta, giục ngựa!"
← Ch. 06 | Ch. 08 → |