← Ch.39 | Ch.41 → |
Viên Tiêu càng ngày càng bận rộn, nhiều khi Thang Viên gọi điện thoại qua cũng không có người nhận, thường phải chờ tới vài tiếng sau mới có thể nghe được anh mệt mỏi trả lời. Thang Viên biết anh đang vội làm gì, cho nên bình thường không hay quấy rầy anh, chỉ khi nào vài ngày không có tin tức của anh thì mới gọi một cú điện thoại qua. Mặc dù giữa bọn họ hiểu lầm đã giải trừ, nhưng thời gian hai người ở chung với nhau vẫn ít đến thương cảm như cũ. Thang Viên vốn không hay dính người, cứ như vậy thế nhưng hai người cùng thời điểm giận dỗi trước kia không khác nhau là mấy.
Đêm khuya Thang Viên thường nhận được điện thoại Viên Tiêu oán trách, nói cô căn bản không coi anh như bạn trai chân chính, Thang Viên cũng không cùng anh so đo, đều là cười trừ. Cô biết, thời gian Viên Tiêu gọi điện thoại cho cô chính là giờ anh tan sở. Nếu một người đàn ông lúc mệt mỏi còn có thể nhớ tới mình, vậy còn không biết đủ hay sao?
Thời điểm anh làm việc cô không quấy rầy, cô chỉ đứng ở phía sau nhìn anh là tốt rồi. Không có gì đáng sợ, cũng không có gì bất mãn, bởi vì cô biết, anh sẽ luôn quay đầu lại nhìn cô cười...
Rất nhiều thói quen của Thang Viên đều trong vô thức thay đổi, chuyện thứ nhất chính là mỗi sáng sớm cô ngủ dậy đọc tin tức, R thị chỉ là thành phố hạng hai, phạm vi lớn như vậy, nhưng đứng đỉnh kim tự tháp cũng chỉ có mấy người, cho nên chỉ cần đỉnh tháp có cái gì gió thổi cỏ lay, truyền thông lập tức giống như bị đánh thuốc kích thích.
Mặc dù cô chưa bao giờ hỏi về công việc của Viên Tiêu, lại vẫn để ý quan sát, bởi vì cô biết Viên Tiêu ở trước mặt cô luôn tốt khoe xấu che, hỏi cũng vô ích, huống chi, cô đối với những thứ đó cũng không hiểu, hỏi nhiều ngược lại sẽ gây rối cho anh, cho nên chỉ có thể từ con đường khác tìm hiểu tất cả về anh.
Bạch gia cùng Viên gia mặc dù cũng chỉ là thương nhân thuần túy, nhưng một khi xáo trộn cũng có thể đem kinh tế R thị đảo lộn. Viên Tiêu vẫn nói với cô chuyện tình tiến hành rất thuận lợi, không bao lâu nữa anh sẽ có vật cần tìm, nhưng cô cũng không phải là sinh viên đại học không rành việc đời, làm sao có thể không biết trong này có nhiều khó khăn, nhất là còn phải đối phó với chính người nhà mình. Thang Viên không biết cô có năng lực làm gì giúp anh, chỉ có thể mỗi lần anh từ công việc bận rộn dành chút thời gian đến thăm cô hết sức chuẩn bị cho anh một bàn cơm ngon, cười nhiều một chút, để cho anh có thể chuyên tâm làm việc, không vì chuyện của mình phân tâm.
Thật ra thì, Thang Viên vô cùng hiểu rõ Viên Tiêu, vào giờ phút này Viên Tiêu sớm bị hai nhà thậm chí ba nhà liên hiệp phản kích làm cho bể đầu sứt trán, cho dù cùng Viên Địch liên thủ cũng xuất hiện những vấn đề ứng phó không kịp.
Bộ mặt thật một khi bại lộ, căn bản không thể lừa gạt thời gian bao lâu nữa. Mấy ngày trước, Viên Tiêu vừa về nhà đã nhìn thấy Viên Chiến ngồi trên ghế sa lon. Sắc mặt hắn thật không tốt, nhất là thời điểm nhìn thấy Viên Tiêu, đôi mắt già nua trong phút chốc bắn ra tia sáng bén nhọn, trên người Viên Tiêu từng tấc quét qua, như có thể đem Viên Tiêu cắt rách rồi. Viên Tiêu cũng không giận, thậm chí còn hướng Viên Chiến lộ ra lúm đồng tiền: "Ba, người tới rồi!"
Nghe anh nói như vậy, Viên Chiến nhất thời như bị đổ dầu vào lửa từ trên ghế salon đứng lên, nhìn lên Viên Tiêu cười rực rỡ trước mặt, tức giận hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, mắt trừng so với chuông đồng bình thường còn lớn hơn, bên trong toàn không thể tin cùng chán ghét: "Giả bộ tốt lắm! Ta con mẹ nó mắt bị mù hay sao vẫn đem sói tưởng là thỏ!"
Viên Tiêu không nói lời nào, vẫn nhìn Viên Chiến, giống như không có cảm giác được đau đớn. Viên Chiến bị thái độ của anh làm cho càng thêm tức giận, liền đỏ ngầu cả mắt: "Lòng của ngươi cũng bị chó ăn hết sao? Nhiều năm như vậy trong ba đứa con ta thương nhất là ai? Thiên vị nhất người nào? Mỗi lần ngươi và Viên Sanh gây gổ, ta đều bênh ngươi, chỉ sợ ngươi tính tình mềm yếu bị uất ức! Ngược lại ngươi xem ra rất tốt!" Viên Chiến tức giận cũng run rẩy, hắn hung tợn chỉ vào chóp mũi Viên Tiêu: "Thật là ta hảo nhi tử! Nếu không phải là Tiểu Nhiễm nói cho ta biết, ngươi còn lừa gạt ta tới khi nào?"
Viên Chiến càng nói càng tức, hắn thở dốc một hơi, chống lại cặp mắt u ám của Viên Tiêu, tay lại không nhịn được giơ lên: "Gia sản? Ta cho ngươi biết! Một phân tiền ta cũng sẽ không chia cho ngươi! Ta con mẹ nó đời này hối hận nhất chính là không ở thời điểm mẹ ngươi sinh hạ ngươi liền đem ngươi bóp chết!" Nói xong, Viên Chiến tay lại muốn hạ xuống, lần này lại bị Viên Tiêu vững vàng nắm lấy, làm sao cũng không xuống được.
Viên Tiêu chợt cười, cực kỳ giống Hà Viên trong mắt to sóng gợn lăn tăn, lại mang theo ác độc cùng xinh đẹp mà Hà Viên không có, khiến Viên Chiến trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến ngẩn ngơ."Giống hay không?" Viên Tiêu tiến tới bên tai Viên Chiến, khóe môi nhếch lên đường cong không có ý tốt, anh tự tay sờ sờ hai mắt của mình: "Bọn họ đều nói con giống nữ nhân, con cũng vậy cảm thấy rất giống, người nói có đúng không?"
Viên Tiêu nhìn Viên Chiến trong nháy mắt mặt tái nhợt, trong lòng dâng lên một hồi sảng khoái: "Viên đại lão bản có tình có nghĩa, đối với vợ chưa cưới tình cảm lúc ấy thật sự là cảm động không ít người, nếu ta nhớ không lầm, việc buôn bán của ngài từ khi đó bắt đầu khởi sắc, bởi vì Bạch gia? Là bà ấy chết để lại cho ngài thanh danh tốt?"
"Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?" hình như là trong nháy mắt Viên Chiến giống như già hơn mười tuổi, một thân sát khí vừa rồi liền không thấy đâu, thay vào đó chỉ là một lão nhân tóc trắng xoá.
"Không có gì." Viên Tiêu lui về phía sau một bước cùng Viên Chiến kéo ra khoảng cách: "Con biết rõ ngài một mực đang tìm một vật, để tỏ lòng lòng hiếu thảo của con, con đặc biệt tìm tới đưa cho ngài." Viên Tiêu nói qua liền đi nhanh vào thư phòng.
Khi Viên Chiến nhìn thấy thời điểm Viên Tiêu từ trong thư phòng ra ngoài, cả người giống như bị sét đánh trúng, động cũng không thể động, cả người run rẩy dữ dội hơn, hàm răng không được run lên, đôi môi đóng đóng mở mở làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh: "Ngươi...... Ngươi......"
"Thế nào? Kinh ngạc?" bên môi Viên Tiêu nhếch lên một nụ cười ác ý, nắm con dao găm Thụy Sĩ từ từ, từng bước một đi về phía Viên Chiến, bước chân của Viên Chiến bắt đầu không tự chủ được lui về phía sau, cuối cùng thân hình mất thăng bằng trực tiếp ngã nhào ở trên ghế sofa, Viên Tiêu tiến tới gần ghế sa lon, từ trên cao nhìn xuống Viên Chiến, dao găm trong tay nhắm thẳng vào Viên Chiến, mũi dao sắc nhọn ở dưới mũi Viên Chiến phát ra tia sáng chói mắt: "Có muốn nghe hay không? Phía trên có mùi của bà ấy hay không? A, đúng rồi, tôi quên, ông còn có thể nhớ mùi của bà ấy sao? Đoán chừng bây giờ mũi ông đều là mùi hôi của con tiện nhân Bạch Nhiễm Nhiễm kia!" Viên Tiêu nhẹ nhàng đem mũi đao dời lên trên, tiếp nhận một giọt mồ hôi từ trên trán Viên Chiến chảy xuống, cười lạnh nói: "Nói thật đúng! Lương tâm bị chó ăn rồi sao?"
"Viên Tiêu!" Viên Chiến chợt đứng lên, một tay hất con dao trong tay Viên Tiêu đi, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì? Cầm con dao chuẩn bị giết cha sao? Ta không biết ngươi từ nơi nào nghe nói bóng nói gió, tóm lại, tự ta không thẹn với lương tâm! Chuyện lần này coi như xong, xem mặt mũi mẹ của ngươi trên ta bỏ qua cho ngươi một lần, nhưng chức vị Tổng giám đốc ngươi không cần làm, trả lại cho Viên Sanh!"
"Đã như vậy còn muốn lập đền thờ?" Viên Tiêu khom lưng nhặt con dao kia lên, đặt trên tay nhẹ nhàng vuốt ve, trước ánh mắt phẫn nộ của Viên Chiến nắm dao chợt đâm một cái về phía trước, ghế sa lon bằng da thật lập tức xuất hiện một vết thương dữ tợn. Viên Tiêu rút con dao ra, ánh mắt mang giễu cợt: "Lúc ấy chính tôi đang ở đấy."
"Cái... cái gì?"
"Lúc bà ấy chết, chính mắt tôi thấy." Viên Tiêu chợt chuyển sang Viên Chiến, trong ánh mắt hoảng sợ của Viên Chiến cười ha ha, cười đến mức lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng: "Ông biết tại sao ông không tìm được cây dao này không?" Anh cúi đầu ngưng mắt nhìn thân dao, âm thanh nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt khiến Viên Chiến không rét mà run: "Bởi vì, nó luôn nằm dưới gối đầu của tôi!"
Kể từ ngày đó, Viên Chiến liền bắt đầu chèn ép hai anh em Viên Tiêu cùng Viên Địch, không chỉ có muốn thu về chức quyền Viên Tiêu ở Tổng Công Ty Viên thị, còn phải phá đổ công ty Viên Tiêu cùng Viên Địch hợp tác. May nhờ Viên Tiêu bọn họ kịp chuẩn bị, không chỉ có chiếm đoạt Viên thị, còn bảo vệ công ty mình mở gió thổi không lọt, cứng rắn chống lại đợt áp lực thứ nhất.
Mà dư luận giới hiện tại ùn ùn kéo đến đều là tin tức Viên gia đấu tranh nội bộ, thậm chí còn có người âm thầm đánh cuộc, xem cuối cùng rốt cuộc là già thắng hay trẻ thắng.
Tính tình Viên Tiêu cho tới bây giờ đều sắc bén, sắc bén giống như có thể cắt ra toàn bộ thế giới. Bị động phòng thủ ngồi chờ chết không phải là phương thức làm việc của anh. Cho nên ở thời điểm ngày thứ nhất Viên Chiến gây áp lực cho Viên Tiêu, Viên Tiêu cùng Viên Địch đã bắt đầu phản kích. Viên Chiến cùng Bạch gia cũng không ngờ đến Viên Tiêu cùng Viên Địch lại đang vụng trộm thu nhiều cổ phần của bọn họ như vậy, lần này thật sự là thương gân động cốt. Tầng quản lý Tổng Công Ty Viên thị bắt đầu thay máu, nhưng, bởi vì cổ phần trong tay không nhiều lắm, cao tầng cơ hồ không đả động được, giống như là rể cây chiếm cứ ở Viên thị, giương nanh múa vuốt hướng Viên Tiêu thị uy.
Không hổ là thế lực uy tín mấy chục năm, dù là không kịp làm ra phòng ngự ăn thiệt thòi lớn như vậy cũng dứt khoát chịu đựng, lấy một tư thái tuyệt đối cường thế bắt đầu phản kích. Mấy chục năm tích lũy, bất luận so về tài phú, hay kinh nghiệm, Viên Tiêu cùng Viên Địch đều so ra kém hơn, cho nên mấy ngày ngắn ngủi này, công ty của Viên Tiêu cùng Viên Địch liền bị đả kích mạnh mẽ, cổ phiếu cơ hồ rơi xuống đến đáy cốc.
Đầu tiên là tòa nhà đang xây bán hoặc cho thuê gặp chuyện không may, công nhân bãi công, sau đó là công ty tiêu thụ trong một đêm hủy bỏ đơn đặt hàng. Ngay cả công ty Văn gia trên danh nghĩa kia cũng không có may mắn thoát khỏi, hàng hóa để xuất khẩu bị kiểm tra kết luận không hợp quy cách, toàn bộ bị cục thuế giữ lại, nhiều hàng hóa trong kho đọng lại, hơn nữa còn nhận được cục thuế cảnh cáo, nếu lại không hợp quy cách thì công ty khó có thể duy trì được.
Viên Tiêu cùng Viên Địch cả cơm cũng không để ý, một lòng nhào vào công việc. Lần này bọn họ lấy tất cả đánh cuộc, tuyệt đối không thể thua! Cho dù đối thủ là thân nhân của họ!
Nhưng, cũng không phải đều là tin tức xấu, Trần Thịnh thỉnh thoảng sẽ có tin buôn bán tuyệt đối cơ mật truyền tới. Viên Sanh hiện tại đem anh thành tâm phúc của mình, cái gì cũng tìm Trần Thịnh thương lượng, cho nên Trần Thịnh thường rất dễ dàng biết động tác kế tiếp của Viên gia. Cái này giúp hóa giải áp lực cho Viên Tiêu rất nhiều, Viên Tiêu thậm chí cảm thấy, nếu không có Trần Thịnh, anh và Viên Địch cho dù mỗi ngày không ngủ không nghỉ cũng không thể duy trì cục diện giằng co tới bây giờ.
Một ngày bận rộn muốn chết, Viên Tiêu chui trong đống tài liệu, sờ sờ dạ dày co rút đau đớn, ăn cơm hay tiếp tục công việc đây, hừ vẫn là lựa chọn tiếp tục công việc thôi. Mấy ngày nay, một ngày một bữa cơm đã biến thành thói quen của anh. Là thời khắc mấu chốt, anh không có thời gian có thể lãng phí ở trên những sự việc không đâu. Viên Tiêu cảm thấy mình hiện tại giống như đang giương một cái cung, kéo càng căng cuối cùng mới có thể bắn càng xa, một khi tỉnh táo lại, tất cả cố gắng ngày trước cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Vừa lúc đó, điện thoại chợt vang lên rồi, Viên Tiêu nhìn cũng không nhìn liền nhận: "Xin chào."
"Viên Tiêu, xuống lầu." Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, Viên Tiêu ngẩn người, gác điện thoại liền chạy xuống. Thang Viên đến thăm anh! Cô.... Có phải nhớ anh rồi hay không?
Thang Viên vốn là muốn cơm đưa đến phòng làm việc của Viên Tiêu, nhưng nhân viên làm việc thế nào cũng không cho cô vào, Thang Viên bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Viên Tiêu. Cô biết anh quá bận rộn, lấy tính tình Viên Tiêu chắc chắn sẽ không ăn cơm thật ngon, hơn nữa vừa đúng lúc cô hiện tại không làm việc rảnh rỗi ở nhà, cái khác cô không giúp được, đưa cơm vẫn có thể đi.
"Cho anh, buổi tối chưa ăn cơm đi! Em làm hai phần, mang cả cho anh hai." Thang Viên nhìn Viên Tiêu long đong mệt mỏi, hốc mắt có chút chua, lúc này mới mấy ngày, người này liền gầy như vậy, ngay cả trên cằm cũng mọc đầy râu, cả người bẩn thỉu, chừng mấy ngày không có tắm đi, giống như là từ phương xa du lịch vừa trở về. Thang Viên không kiềm hãm được vươn tay sờ sờ mặt của anh, lẩm bẩm: "Gầy..."
Viên Tiêu thô lỗ lấy toàn bộ đồ trên tay cô, cũng không để ý khắp người mình toàn mùi mồ hôi, trực tiếp đem Thang Viên ôm vào ngực thật chặt, mấy ngày thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng, anh dùng sức ngửi hương thơm trên người cô, đột nhiên cảm thấy trên người lại tràn đầy tinh thần.
Mặc kệ như thế nào, anh đều không thể để cho cô đi theo mình chịu khổ! Vì cô, cho dù có chuyện gì anh cũng muốn chống đỡ! Viên Tiêu buông Thang Viên ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hung hăng ở môi cô cắn một cái lưu lại một câu: chờ anh trở lại, liền xoay người sải bước đi về công ty.
Thang Viên sờ sờ đôi môi nóng như lửa, cúi đầu nhìn màu đỏ trên đầu ngón tay cái kia bất đắc dĩ lắc đầu, hung thủ! Giống như con chó con! Thật làm cho người ta an tâm...
← Ch. 39 | Ch. 41 → |