Thay đổi giới tính
← Ch.47 | Ch.49 → |
Thẩm Gia Mộc vừa vào nhà liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi xổm trước cửa phòng bếp, trong nháy mắt tim anh liền đập mạnh, không biết sự xúc động từ đâu mà đến. Hình ảnh ấm áp như vậy, Thẩm Gia Mộc càng nhìn càng cảm thấy hốc mắt nóng lên, một người đàn ông ở bên ngoài ra sức làm việc, sau khi mang toàn thân mệt mỏi về nhà lại nhìn thấy khung cảnh dịu dàng như thế, tất cả mọi cứng rắn kiên cường đều trở nên mềm nhũn.
Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Gia Mộc thì cười cười: "Anh về rồi? Nghỉ ngơi một chút đi, chờ lúc nữa là em xào rau xong rồi. Hai người có thể vào phòng ăn giúp em sắp xếp bát đũa được không?"
Thẩm Gia Mộc ở trong bộ đội nhiều năm, bên cạnh tất cả đều là những Đại lão gia có thói quen chỉ đạo người khác, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chủ nghĩa đàn ông. Nhưng vừa nghe thấy Lâm Tiểu Kiều dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với mình, cảm giác thỏa mãn liền nhanh chóng lan tràn khắp lòng, anh vui vẻ chạy đi lấy ba bộ bát đũa, dẫn theo Tiểu Cao Trường sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Sau khi xào rau xong Lâm Tiểu Kiều liền bưng thức ăn lên bàn, vừa cởi tạp dề vừa hỏi: "Lúc nào thì anh rảnh? Ý em là chỉ cần một hai giờ là được."
Miệng Thẩm Gia Mộc vẫn đang nhai cơm, suy nghĩ một lát anh liền lúng búng trả lời. Lâm Tiểu Kiều bưng bát nghĩ ngợi rồi cũng gật đầu không nói thêm gì nữa, khiến Thẩm Gia Mộc không hiểu gì nhìn cô vài lần. Đợi đến lúc ăn cơm xong, Lâm Tiểu Kiều dỗ Tiểu Cao Trường ngủ trưa, sau đó cô mới kéo anh vào phòng ngủ chính, nói ra những suy nghĩ của bản thân: "Có phải hôm trước tiểu đội trưởng cũ của anh nói sau hai tuần thì sẽ đến đón Tiểu Cao Trường đúng không?"
"Ừ."
"Nếu hai ngày này anh không có việc gì thì hãy dẫn cậu nhóc đi thăm thú xung quanh đi, đừng suốt ngày nói chuyện về ba cậu nhóc, nó còn nhỏ, giáo huấn một thời gian dài như vậy, cậu nhóc sẽ bị vây ở trong đó mà không thoát ra được. Anh hãy nói những chuyện thú vị, trêu đùa khiến cho cậu nhóc vui lên, dù sao thì anh cũng từ một đứa trẻ mà lớn lên mà, chắc anh biết cậu nhóc cảm thấy hứng thú với cái gì chứ?" Lâm Tiểu Kiều nói xong liền khẩn trương nằm sấp trên cánh cửa mở một khe nhỏ để nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Gia Mộc càng nhìn càng thấy cô giống một tên trộm, thật đáng yêu, anh ôm lấy cô từ phía sau, cắn một cái lên tai cô, cười trêu đùa: "Lúc đó đã qua bao nhiêu năm rồi, làm sao mà anh biết trẻ con bây giờ thích cái gì? Chỉ là..." Anh cố ý tạm dừng một lúc, cắn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, "Em càng lúc càng giống một bà mẹ trẻ, có phải là có rồi hay không?"
Lâm Tiểu Kiều sửng sốt khoảng mười giây mới kịp phản ứng từ "Có" trong lời anh là ý gì. Đỏ mặt đánh hai cái lên vai anh, Lâm Tiểu Kiều có chút mất mát sờ lên bụng: "Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, tại sao vẫn không có chút động tĩnh nào? Có phải là em... có vấn đề hay không?"
"Anh thấy là đầu óc em mới có vấn đề đó!" Thẩm Gia Mộc vừa bực mình vừa buồn cười véo mũi cô, "Về sau còn dám nói những lời này, để xem anh có đánh em không! Em khỏe mạnh như thế này, có thể có vấn đề gì được chứ? Có nhiều gia đình kết hôn rất nhiều năm rồi mới có con, hơn nữa, lúc chúng ta thực sự ở chung một chỗ được bao lâu?"
Lâm Tiểu Kiều cũng tự biết mình nói sai, cô lấy lòng đi tới, hai cánh tay choàng lên cổ anh, lắc lư hai cái, nói là giải thích còn không bằng nói là làm nũng: "Em đoán mò thôi, em nói là ngộ nhỡ... Ngộ nhỡ... Em thật sự không thể sinh con, anh nói mẹ anh có thể bảo anh ly hôn với em hay không?"
"Có!" Thẩm Gia Mộc không chút nghĩ ngợi liền trả lời, nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Kiều cứng đờ, dù biết đây là điều đương nhiên, thế nhưng chính miệng anh nói ra, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu. Anh cũng không chú ý tới biểu cảm của cô, hai tay vòng quanh eo kéo cô sát vào ngực mình, cằm đặt trên đỉnh đầu cô cọ cọ hai cái nói, "Nhưng mà, anh sẽ không, đời này anh chỉ chấp nhận có mình em thôi!"
Lâm Tiểu Kiều lặng lẽ để cho anh ôm một lúc rồi đẩy ra, mỗi ngày anh phải huấn luyện rất nhiều, nhất định phải ngủ trưa. Chờ anh nằm ngủ cô mới xắn tay áo lên thu dọn bàn ăn, sau đó rửa sạch sẽ bát đũa. Buổi chiều, Tiểu Cao Trường xuống dưới lầu đi chơi, cô thấy trời nắng thì liền ôm chăn đến ban công phơi trên lan can, sau đó lại lấy quần áo của Thẩm Gia Mộc thay ra mang đi giặt, sắp xếp lại phòng một lúc, một ngày đã trôi qua.
Buổi tối, cô rửa mặt xong rồi ngồi ở trên giường xem tivi, Lâm Tĩnh Hảo lại nhắn tin đến, ý tứ đại khái nói rằng chuyện của Lâm Lạp đã được giải quyết khá tốt, Thẩm gia quả thực cũng giúp đỡ, trước tiên bây giờ đã được thả ra, xem như là kết quả tốt nhất rồi. Lâm Tiểu Kiều cầm điện thoại ngơ ngác một lúc, không biết phải trả lời như thế nào, nhìn Thẩm Gia Mộc lau tóc đi tới, cô liền nhanh chóng nhắn một chữ "Vâng" rồi ném di động sang một bên.
"Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Không thoải mái sao?" Trên tay của Thẩm Gia Mộc dính đầy nước vội vàng xoa mặt cô.
Lâm Tiểu Kiều vỗ vỗ mặt lắc đầu, nghĩ thế nào lại nói cho Thẩm Gia Mộc: "Về chuyện của ba em, cảm ơn anh."
Thẩm Gia Mộc lơ đễnh vẫy tay, xốc chăn lên ngồi xuống, kéo cô tới ôm trước ngực, ngón tay vuốt ve theo mái tóc dài của cô, chậm rãi nói: "Giữa hai chúng ta còn phải nói lời cảm ơn sao? Anh biết trong lòng em ghét phải nợ người khác nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều, tuy nói là nhà em thiếu ba anh một ân tình, thế nhưng em cứ nghĩ đi, về sau em sinh cho anh một đứa con gái hoặc một đứa con trai, vậy còn không phải là có công lớn trong nhà à? Ba anh vì ba em mà phải làm mấy chuyện kia, tất cả hoàn toàn chỉ là cái rắm!"
Lâm Tiểu Kiều bị anh trêu đùa, thò tay chọc chọc eo anh, đó là bộ phận nhạy cảm nhất của anh. Anh run lên hai cái, bàn tay nhỏ bé của cô lại nhanh chóng giữ nguyên, mặt cô dán lên xương quai xanh của anh cười khanh khách: "Thẩm Gia Mộc, sao anh có thể nói chuyện bậy như vậy? Dù gì cũng đã học qua đại học..."
"Quân nhân đều nói chuyện thẳng thắn như vậy!" Anh nói đúng lý hợp tình, sau đó lại cười ha ha hai tiếng, không có ý tốt nói, "Anh còn có lời bậy hơn nữa, em có muốn nghe không?"
Lâm Tiểu Kiều cảm giác được chỗ thô to nóng bỏng kia, trong nháy mắt liền hiểu anh có ý gì. Nhớ tới tối hôm qua, phía dưới liền không thoải mái. Thế nhưng, cô cũng thật sự không muốn anh phải nhẫn nhịn đến mức chảy mồ hôi, chỉ ỡm ờ mặc cho anh luồn tay vào trong áo ngủ...
Cuộc sống ở trong này rất đơn điệu, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ vang lên tiếng cười đùa cùng tiếng huấn luyện của đàn ông, còn lại cũng chỉ có sớm tối rời giường rồi tắt đèn, ở trong này giống như toàn bộ thế giới đều chỉ còn có những âm thanh như vậy. Thẩm Gia Mộc không phải là chưa từng nghe người khác nói rằng phụ nữ rất ghét cuộc sống nhàm chán như thế này, bởi vậy, trong hai tuần này, anh vẫn rất cẩn thận quan sát cảm xúc của Lâm Tiểu Kiều, dù là một biểu cảm nhỏ nhất.
Hai ngày gần đây, dường như Lâm Tiểu Kiều rất buồn bực, ngồi ở trên ghế salon xem tivi đến ngẩn người, lúc đầu anh cũng không dám bứt dây động rừng, chỉ thường xuyên cười đùa với cô, hi vọng có thể khiến cho cô vui vẻ. Càng về sau, Tiểu Cao Trường bị đón đi, nụ cười trên mặt anh cũng từ từ nhạt xuống, có nhiều lần anh thấy cô vụng trộm lau nước mắt ở trong phòng bếp, anh vừa tới gần, cô liền làm bộ như không có việc gì cúi đầu bận rộn, hoặc là nũng nịu nói mắt bị khói hun đến mức rơi lệ.
Thẩm Gia Mộc đạt tới tình cảnh hoảng sợ trước nay chưa từng có, có đôi khi lúc huấn luyện cũng không yên lòng, anh hiểu nếu cứ tiếp tục như thế này, đối với cả anh và cô đều là chuyện không tốt. Nghĩ trước nghĩ sau, Thẩm Gia Mộc tìm thời gian nói với cô về chuyện này. Lâm Tiểu Kiều vừa nghe anh muốn đưa cô về nhà thì chợt sửng sốt, lập tức đôi mắt liền hoe đỏ.
Thẩm Gia Mộc không biết cô nghĩ như thế nào, gãi gãi đầu, bộ dáng hết cách, thấy cô muốn khóc, trong lòng anh lại lo lắng khó chịu, còn kém việc dứt tóc nói: "Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn em... về nhà thả lỏng một thời gian, em muốn đến đây chơi lúc nào cũng được... Anh chỉ là quá bận rộn..."
"Tiếp theo có phải anh muốn nói anh không có thời gian không?" Lâm Tiểu Kiều cắt ngang lời anh, không biết là bởi vì tức giận hay là vì đau lòng mà bộ ngực phập phồng lên xuống. Thẩm Gia Mộc thấy vậy trong mắt liền tràn đầy khát vọng, anh có chút xấu hổ quay mặt đi. Mà Lâm Tiểu Kiều thấy anh như vậy thì càng thêm khổ sở, cuối cùng cô lau mặt, đứng lên đi vào trong phòng.
Thẩm Gia Mộc cũng đi tới, chỉ thấy cô mạnh mẽ kéo cái vali dưới bàn đọc sách ra, nhét quần áo lung tung vào bên trong. Anh lúng ta lúng túng đứng ở bên cạnh, không biết phải làm gì. Lâm Tiểu Kiều ngồi xổm trên mặt đất thu xếp quần áo, cuối cùng cô ôm đầu gối ngồi dưới đất khóc như mưa. Nhìn cảm xúc của cô thay đổi nhanh như vậy, Thẩm Gia Mộc cũng ngẩn người, ngồi xổm xuống theo cô, cong mông lên, bộ dáng muốn buồn cười bao nhiêu liền buồn cười bấy nhiêu.
"Tại sao... Tại sao lại khóc... Anh..."
"Thẩm Gia Mộc, có phải anh chán ghét em rồi hay không? Em ở đây anh sợ không thân thiết cùng hồ ly tinh được hả?"
Mặt Thẩm Gia Mộc trầm xuống, chân tay vụng về vỗ lên lưng cô: "Hồ ly tinh cái gì? Chỗ này tất cả đều là đàn ông, ở đâu ra hồ ly tinh? Anh cũng không có chán ghét em, anh chỉ sợ em không thích cuộc sống ở nơi này, mới bảo em về nhà một thời gian, không phải là anh không cần em nữa, cũng không phải là anh chán ghét em... Anh chỉ sợ... Em không thích nơi này..."
Lâm Tiểu Kiều vừa nghe vậy liền khóc càng thêm dữ dội, nức nở nói ra một câu: "Tất cả đều là đàn ông mới có vấn đề, giới tính cũng không giống nhau, chẳng lẽ anh muốn em đi chuyển giới?"
Mặt Thẩm Gia Mộc tối sầm, nắm vai cô kéo lên đẩy lên trên giường, nghiêng người đè lên cô. Anh nâng mặt cô lên, dường như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong đầu em tới tột cùng là chứa cái gì? Anh thích đàn ông hay thích phụ nữ mà em cũng không biết sao? Lúc ở trên giường, người làm cho em khóc là ai? Hả? Mẹ nó bây giờ em lại nghi ngờ là anh thích đàn ông? Em muốn đi chuyển giới, vậy có phải lão tử cũng phải theo sau chuyển giới giống em hay không?"
Lâm Tiểu Kiều bị anh đè nặng cực kì không thoải mái, thò tay đánh lên mặt anh hai cái, chất vấn: "Vậy anh thần kinh xông tới bảo em trở về là có ý gì?"
"Vậy em cứ cau mày cau mặt cho ai xem? Có phải là đời trước anh thật sự nợ em hay không, chỉ mới nhìn em nhíu mày một chút là lòng anh đau muốn chết, nhẫn nhịn ép mình khuyên em trở về, em còn khóc lóc cái gì. Anh phải làm sao bây giờ? Muốn khóc cũng không có nước mắt!"
Dường như Lâm Tiểu Kiều nghe thấy một giọng nói oan ức, bĩu môi một cái rồi nở nụ cười, sửa lại thành ngữ cho anh: "Phải gọi là khóc không ra nước mắt..."
Thẩm Gia Mộc mạnh mẽ đấm một cái lên giường, ván giường chấn động vài lần, anh cúi người ghé vào tai cô, cắn một cái lên vành tai rồi buồn bực nói: "Vừa khóc vừa cười, em bao nhiêu tuổi rồi? Coi như quên đi, đừng đi nữa! Món nợ anh nợ em, nếu chưa rõ ràng thì anh dứt khoát không trả!"
← Ch. 47 | Ch. 49 → |