Yêu
← Ch.08 | Ch.10 → |
Lâm Tiểu Kiều luôn luôn thích ngủ nướng, nghe có người kêu nhưng chỉ ừ a a nhắm mắt lăn hai vòng trên giường, không chịu mở mắt rời giường. Thẩm Gia Mộc chưa bao giờ thấy một cô gái nào ngủ như thế này, nhớ tới bộ ngày hôm qua cô lẩm bẩm một miếng bánh hấp tấp chạy nhìn thấy thật là đáng yêu, lắc đầu bật cười.
Đi căn tin mang theo điểm tâm sáng trở về, cô gái nhỏ vẫn còn ngáy ngủ trên giường, nhìn đồng hồ treo trên tường, thật sự là không còn cách nào gọi cô rời giường. Lâm Tiểu Kiều đặc biệt không chịu phối hợp xoay người không để ý tới anh, anh nhìn trong phòng khách vẫn có người chờ, lách người vào phòng ngủ đóng cửa lại, xem ra bây giờ phải dùng thủ đoạn rồi.
Thẩm Gia Mộc dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi của người nào đó, Lâm Tiểu Kiều bực mình mơ mơ màng màng mở mắt thấy phía trên là Thẩm Gia Mộc. Nghĩ cô muốn đứng dậy, anh đang chuẩn bị rút lui, ai ngờ cô há to miệng thở, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thẩm Gia Mộc tức giận nở nụ cười, không chút suy nghĩ, cuối đầu hôn lên đôi môi kia. Khoang miệng của cô bị anh dùng lưỡi ngăn chặn, anh còn xấu xa đưa lưỡi của cô vào trong miệng của mình, cô càng ngày khó thở, đành thở hồng hộc mở mắt đẩy anh ra. Lúc này Thẩm Gia Mộc mới vừa lòng tựa vào đầu giường, một đôi mắt dài hẹp tràn đầy nụ cười nhìn cô.
Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt lấy quần áo ở cuối giường, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mắng anh lưu manh: "Mới sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu dở trò lưu manh, còn nói trước kia chưa từng hôn môi với con gái, ai tin?"
"Lâm Tiểu Kiều chưa từng nghe qua câu này sao?" Thẩm Gia Mộc giả bộ kinh ngạc, làm thế nào cũng không dấu được ý cười ở đáy mắt, thấy cô hoang mang nhìn mình, lúc này mới nói tiếp: "Ăn chay lâu ngày chỉ cần ngửi thấy mùi thịt đã chảy nước bọt."
Lâm Tiểu Kiều không nói gì, trong lòng cảm thấy người đàn ông này nói chuyện rất lưu manh, ấn tượng lần đầu tiên khi gặp mặt đều bị sụp đổ. Thẩm Gia Mộc thấy cô còn chưa tỉnh, lại cứng rắn ôm cô vào trong ngực trộm hương, chạy khỏi phòng ngủ, để lại không gian và thời gian cho cô thay quần áo.
"Doanh trưởng, tối hôm qua cô gái này ngủ ở đây sao? Động tác của anh thật là nhanh, không cho chúng tôi một chút không gian nào để cạnh tranh?"
"Cậu muốn không gian cạnh tranh sao? Cậu đối với các cô gái khác như thế nào tôi không có ý kiến và không xen vào, nếu là cô ấy thì không được, sớm bị tôi bóp trong bọc trứng, cẩn thận tôi tiêu diệt câu tận gốc, ngay cả một đống đất cặn bã cũng không thấy!"
"Doanh trưởng anh nói như vậy, ai còn dám động thủ vào chị dâu!" Trưởng ban thứ ba ở bên cạnh nói đệm.
Nghe một tiếng "chị dâu" trong lòng Thâm Gia Mộc thật thoải mái, khuôn mặt cũng nhu hòa xuống, thuận tay rót cho hai người hai chén nước. Hai người kia ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, trong mắt càng đậm ý cười. Lúc này Lâm Tiểu Kiều đi ra khỏi phòng thì bắt gặp hai ánh mắt đánh giá cô, lễ phép chào hỏi rồi an vị trên trên ghế ăn bữa sáng.
Nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của cô, Thẩm Gia Mộc có chút thương tâm, không ngừng đưa khăn giấy cho cô: "Chậm một chút, anh không biết món ăn ở căn tin ngon như vậy?" "Không phải món ăn ngon......." Lâm Tiểu Kiều phồng má còn ngậm bánh bao trong miệng, nức nở nói những lời không rõ lắm, "Để bọn họ chờ không tốt......... , em ăn rất nhanh, anh không cần lo cho em, nói chuyện cùng bọn họ là được."
Nói chuyện với bọn họ? Thẩm Gia Mộc thiếu chút nữa cười ra tiếng, , hai người ngồi trên sô pha kia nghe thấy lời đó, không còn quan niệm kỷ luật cũng bật cười "ha ha" hai tiếng. Thẩm Gia Mộc vỗ đầu Lâm Tiểu Kiều, ý bảo cô tiếp tục ăn, còn mình bưng ly trà nhìn về phía hai người đang cười nhạo kia. Đối phương giật mình một cái, vội vàng làm bộ không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe, bình tĩnh nghiên cứu ly nước trong tay.
Lâm Tiểu Kiều vội vàng ăn xong bữa sáng xách túi muốn đi, Thẩm Gia Mộc ở phía sau đen mặt lôi kéo, dễ dàng kéo người vào trong lòng. Lâm Tiểu Kiều có chút sốt ruột, hôm nay là buổi đầu tiên đi làm, trở tay ngăn cản anh, Thẩm Gia Mộc nhanh nhẹn ôm lấy eo của cô, vẻ mặt khó chịu nhìn hai cái bóng đèn.
Hai người kia cũng biết điều, nói một câu "Chúng em chờ ở dưới lầu, chị dâu từ từ xuống" liền mất dấu sau cánh cửa. Thẩm Gia Mộc đưa tay ra cánh cửa "Bùm...." đóng kín cửa, chầm chậm xoay người lại nhìn chằm chằm cô gái nhỏ kia.
"Anh định làm gì?" Lâm Tiểu Kiều muốn lướt qua anh đi mở cửa, lại bị anh đưa tay ra ngăn lại, ngăn không cho cô đi: "Mười ngày nửa tháng không gặp, thời điểm này làm cho em nhớ kỹ."
Vừa dứt lời, anh liền chế trụ đầu cô áp người cô vào trong ngực, đồng thời hạ môi xuống, nhiệt tình mà lớn mật dùng lưỡi cạy mở răng của cô, đi thẳng vào vấn đề. Hôn cuồng nhiệt làm cho Lâm Tiểu Kiều suýt nữa không đứng vững được, như con chi chi tựa vào lòng ngực của anh, hờn dỗi trừng mắt liếc anh. Thẩm Gia Mộc chỉ cho là người yêu đang xúc động, quấn quýt cô hôn sâu một cái, lúc này mới cho đi.
"Thật lòng không muốn cho em đi." Lúc Thẩm Gia Mộc dắt cô xuống lầu nói ra câu này, khiến cho Lâm Tiểu Kiều cảm động, lúm đồng tiền như hoa leo lên tay anh, anh đi cà nhắc nghiêng mặt hôn cô một cái, bộ dạng ngọt ngào của cô làm cho lòng Thẩm Gia Mộc thoải mái một ít, cô chải lại tóc một chút, đưa người lên xe, nhìn xe chạy nhanh ra khỏi cửa chính căn cứ cho đến khi biến thành một điểm đen nhỏ, mới thong thả đi vào phòng làm việc.
Doanh trưởng tiểu đoàn 2 đang ở trong phòng làm việc uống trà, thấy anh bước vào, vội vàng quýnh lên đặt ly sứ xuống bàn, đẩy chiếc lý ra xa. Thẩm Gia Mộc tháo mũ xuống đặt trên bàn, tức giận hỏi: "Lại uống trộm trà của tôi?"
"Ha ha, đó là loại trà chính thống Tây Hồ Long Tĩnh, theo tôi biết loại trà bán ở vỉa hè không cùng cấp bậc với loại trà này, tôi liền nếm thử, a, chỉ nếm thử."Doanh trưởng tiểu đoàn 2 xoa tay cười nói, điều kiện nhà anh ta không tốt lắm, tiền trợ cấp một tháng đều gửi về nhà, mình phải tiết kiệm, khác xa với Thẩm Gia Mộc, anh ta (Thẩm Gia Mộc) xuất thân từ nhà cán bộ cao cấp.
"Cậu nếm thử mà hết mà hết một phần ba rồi....... Được rồi được rồi, cầm cả túi đi, tránh ngày nào cũng chạy tới phòng làm việc của tôi, tôi thấy phiền." Thẩm Gia Mộc thuận miệng trêu ghẹo anh ta, biết anh ta rất thích trà, liền muốn đưa cho anh ta.
"A, hôm nay tâm tình Thẩm doanh trưởng của chúng ta rất tốt!" Nhị doanh trưởng cất túi trà vào trong túi quần, phồng lên như tảng đá cũng không để ý, tùy tiện ngồi đối diện Thẩm Gia Mộc, "Tối hôm qua cậu cùng cô gái nhỏ đã làm những chuyện gì rồi?"
"Không có chuyện gì, tốt hôm qua tôi ngủ ở phòng làm việc." Thẩm Gia Mộc mở bản đồ ra nhìn, ngồi thẳng lên, có chút hả hê nói: "Hiện tại cô ấy là người của tôi, cậu cần phải chú ý khi nói chuyện, đừng trêu chọc cô ấy làm cô ấy sợ, tôi sẽ không nể tình, chắc chắn gọt câu!"
"Nhìn kìa bao che bảo hộ.......... . Câu nói kia là thế nào? Anh em như thể tay chân, con gái như quần áo, cậu tình nguyện mặc quần áo ngồi xe lăn không nguyện ý để thân thể trần truồng đi bộ chứ! Ai, tôi nói đại Thẩm, cô gái này cũng không thể so với tôi và cậu, doanh trưởng tiểu đoàn 1, doanh trường tiểu đoàn 2 là điều kiện để cho cậu sao bảo đám tiểu tử kia, chúng làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện đó, cậu đừng có từ bỏ!" Thật vất vả mới có cơ hội để trêu tức Thẩm Gia Mộc, bỏ qua cơ hội này thật là hối hận.
Thẩm Gia Mộc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cầm cây bút ghi ký hiệu lên bản đồ: "Vậy cậu làm doanh trưởng tiểu đoàn 1, doanh trưởng tiểu đoàn 2 tôi chọn cái có thể nấu cơm cho tôi, ngủ cùng tôi, sinh con cho tôi!"
Một câu nói làm cho doanh trưởng tiểu đoàn 2 nghẹn lời không nói được, nổi giận đùng đùng phủi quần rời đi, lúc đi tới cánh cửa, bị Thẩm Gia Mộc gọi lại.
"Lão nhị, qua một thời gian ngắn mời các cậu uống rượu mừng, không cần quà cáp, cam đoan rượu và thức ăn đầy đủ!" Câu nói này dễ dàng an ủi tâm hồn tan vỡ của vị doanh trưởng kia.
Lâm Tiểu Kiều lên xe liền nói địa chỉ, làm cho hai người kia sững sốt, chung cư cục tài chính không phải là địa chỉ nhà của Lâm Tĩnh Hảo sao? Chắc chị dâu cũng biết được chuyện của Lâm Tĩnh Hảo?
Cô nhìn thấy bọn lúng túng cùng nghi ngờ, nhớ tới ngày ấy gặp qua hai người này ở trước cửa, cảm thấy hiểu rõ vài phần. Hiện tại hạ quyết tâm ở cùng một chỗ với Thẩm Gia Mộc, cô đương nhiên cũng không che che giấu giấu, cô và Thẩm Gia Mộc đều không công bằng. Không có một người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình núp ở sau lưng, tình yêu giống như cây xanh, không thấy được ánh sáng mặt trời, không có ánh sáng để quang hợp, rất nhanh sẽ héo rũ chết đi. Bởi vậy, không chút do dự nào, cô liền mở miệng giải thích: "A, Lâm Tĩnh Hảo là chị gái của tôi. Lâm Tĩnh Hảo, các cậu đều biết chứ? Chính là người mà các cậu đón ở chung cư cục tài chính....... ."
"Hôn?" Biết, đã biết, ấn tượng rất khắc sâu a!
"Ừ, hôn, cùng một cha một mẹ sinh ra."
Hai người phục sát đất Thâm Gia Mộc, Thẩm doanh trưởng giống như pho tượng phật, im lặng ít nói, trong hai ngày ngắn ngủn mà hạ được hai chị em xinh đẹp, đây không phải là bản tính sao?!
Lâm Tiểu Kiều về đến nhà, không nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo ăn điểm tâm sáng, cô sẽ không tự làm mất mặt đi hỏi Trần Nhã. Thay đổi quần áo, ngồi ở trước cửa bắt đầu mang giày, lúc này Lâm Lạp mới phát hiện, phản ứng nữa nhịp, mới cười tủm tỉm hỏi: "Ân điểm tâm sáng chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn ở quân đội sao?"
"Vâng."
"Tối hôm qua cũng ăn ở trong quân đội sao?"
"Vâng."
Lâm Tiểu Kiểu tâm tư rõ ràng, Lâm Lạp tực giác không hỏi gì thêm nữa, cũng im lặng tiếp tục ăn điểm tâm. Nhưng Trần Nhã ngẩng đâu lên nhìn cô, thấy cô mang giày xong không nhịn được hỏi: "Tối hôm qua ở trong quân đội sao?"
"Vâng."
"Ở cùng với Thẩm Gia Mộc?"
Lúc này Lâm Tiểu Kiều nghe được ý vị trong đó, cha mẹ cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, chắc chắn là vì cô, trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ sợ Lâm Tĩnh Hảo là nhân tốt gây ra không ít. Lâm Tiểu Kiều không xuất sắc, nhưng cũng không ngu ngốc, ở độ tuổi này cô cũng biết lợi ích đối với bọn họ có lực ảnh hưởng như thế nào. Bọn họ muốn Thẩm Gia Mộc làm con rể, cái này làm cho Lâm gia trong tương lại sẽ được đảm bảo, thậm chí chuyện Lâm Tĩnh Hảo lập gia đình lộ ra, cô cũng không quan tâm, cô muốn là bảo vệ và giữ gìn tình yêu.
Không hệ sợ hãi, thản nhiên chống lại ánh mắt của cha mẹ, Lâm Tiểu Kiều cười xinh đẹp nói: "Đúng, bây giờ anh ấy là bạn trai của con!"
← Ch. 08 | Ch. 10 → |