Pn35
← Ch.480 | Ch.482 → |
"Đừng nhúc nhích." Giang Trầm nắm lấy tay cô, ghé vào tai cô rồi thì thầm: "Còn lộn xộn nữa là anh ôm em về phòng đấy."
"..." Thẩm Minh Dữu nghe ra ý của Giang Trầm, mặt lập tức đỏ lên.
Thấy Giang Trầm không làm gì, Thẩm Minh Dữu chỉ đành động đậy hai cái, tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng anh, sau đó cơ thể chậm rãi trở nên mềm mại.
Thẩm Minh Dữu nằm trong lòng Giang Trầm, nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Anh đang nựng mèo à?"
Giang Trầm vừa ôm cô vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e tóc cô. Động tác đó kiểu gì cũng thấy giống như coi cô là mèo, ôm vào lòng làm gối ôm vậy.
Giang Trầm bật cười thành tiếng, ngừng động tác trên tay. Anh nghiêng đầu, cực kỳ tự nhiên hôn nhẹ lên trán cô rồi hỏi: "Dữu Dữu, cuộc sống hôn nhân trong tưởng tượng của em trông như thế nào vậy?"
Thẩm Minh Dữu còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau hành động bất ngờ hôn cô của Giang Trầm, ngay sau đó lại bị anh hỏi một vấn đề rất nan giải.
"Giống như bây giờ." Thẩm Minh Dữu nghĩ ngợi, sợ Giang Trầm hiểu lầm bèn bồi thêm một câu: "Giống như bây giờ, có thể nằm tắm nắng mỗi ngày."
Giang Trầm cười nói: "Vậy hẳn là sẽ tắm nắng đến đen da mất." Một nữ diễn viên như Thẩm Minh Dữu, bình thường rất chú trọng việc chăm sóc da, nếu thật sự bị đen đi, sợ là phải tốn rất nhiều công sức để đi dưỡng trắng.
"Đen thì sao? Đen thì trông em vẫn đẹp."
"Đương nhiên rồi, em thế nào trông cũng đẹp cả."
...
Hai người thả mình trên ghế nằm bãi biển trò chuyện câu được câu không, ngay cả Thẩm Minh Dữu cũng không nhận ra rằng dường như cô đang dần dần buông lỏng sự phòng bị của mình đối với Giang Trầm, cũng đang dần dần thích ứng với sự thân mật của anh.
Ánh mặt trời ấm áp rơi lên người, gió bên bờ biển nhè nhẹ thổi qua, nghe tiếng sóng cuộn rì rào, còn có tiếng của Giang Trầm thỉnh thoảng nói chuyện, mí mắt của Thẩm Minh dần trở nên nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Nhưng cô chỉ chợp mắt một chút, một lát sau liền tỉnh lại, mà lúc này, Giang Trầm ngược lại đã ngủ say.
Thẩm Minh Dữu không nhúc nhích, cô lẳng lặng tựa vào lòng anh, trong mắt ánh lên tia khó hiểu, yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt đang say giấc của Giang Trầm, chậm rãi rơi vào suy tư.
Đối với sự thay đổi thái độ đột ngột của Giang Trầm, quả thật Thẩm Minh Dữu có nghĩ cách mấy cũng không thể lý giải nổi.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì một đêm ngủ chung với nhau vào tối hôm qua mà thái độ của người đàn ông đối với người phụ nữ thật sự có thể thay đổi một trăm tám mươi độ sao?
Cũng không phải nói thái độ của Giang Trầm đối với cô lúc trước kém gì cho cam, chỉ là với tính cách của Giang Trầm, hẳn sẽ không giống như bây giờ, đối xử trìu mến với cô như đối với người yêu lâu năm của mình, ôn nhu săn sóc, tự nhiên thân mật...
Hay là bởi vì kết hôn nên Giang Trầm xem cô như một thành viên trong gia đình, bởi vì kết hôn nên có thêm ý thức trách nhiệm đối với gia đình, bởi vậy thái độ đối với cô mới có chuyển biến lớn?
Hay là bởi vì lý do nào khác?
Cũng không thể nào là bởi vì... thích cô chứ?
Cũng không phải Thẩm Minh Dữu không có tự tin, chỉ là cô biết rõ, đối với Giang Trầm, cuộc hôn nhân giữa cô và anh cũng chỉ là một cuộc liên hôn thương mại mà thôi, giữa hai người không có tình cảm gì. Lần xem mắt trực tiếp lúc trước, thậm chí Giang Trầm còn không biết cô, vậy thì làm sao mà thích được?
Nếu đã như vậy, thái độ của Giang Trầm đối với cô lúc này thật khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ.
Thẩm Minh Dữu thật sự không nghĩ ra.
Khoảnh khắc cô đồng ý kết hôn lúc đó có thể nói là nhất thời xúc động, nhưng sau đó, quả thật Thẩm Minh Dữu cũng không hề cảm thấy hối hận. Cô nghĩ, nếu thật sự phải kết hôn thì việc kết hôn với một người đàn ông có năng lực, bề ngoài và gia thế xuất chúng như Giang Trầm cũng không phải là một chuyện xấu.
Thẩm Minh Dữu luôn là một người hoài niệm, thích một thứ sẽ thích rất lâu, đến khi cũ nát cũng không nỡ vứt bỏ, thích một người cũng giống như vậy.
Khi cha cô, Triệu Chấn Hải, yêu cầu cô gặp mặt Giang Trầm của Lăng Vũ Tư Túc, Thẩm Minh Dữu nghe thấy cái tên ấy liền đồng ý buổi xem mặt trực tiếp đó.
Thật ra Thẩm Minh Dữu cũng không biết Giang Trầm mà Triệu Chấn Hải nói liệu có phải là chàng trai mà cô từng thích lúc còn đi học hay không.
Chàng trai mà cô thích lúc đi học vẫn luôn được cô lén lút cất giấu ở trong lòng. Thẩm Minh Dữu coi đó là một giấc mộng tươi đẹp thời thanh xuân của mình, không cần có kết quả tốt, chỉ cần nhớ loại cảm giác rung động đó là tốt rồi.
Nhưng lòng hiếu kỳ thúc giục cô đi đến buổi xem mắt kia như đã hẹn.
Cô nghĩ, nếu như người kia không phải là anh, vậy thì cô chỉ coi như bản thân đối phó với một buổi xã giao là được. Nếu như người kia thật sự là anh, vậy thì cô muốn nhìn anh thêm một lần nữa, muốn biết nhiều năm qua, có phải anh đã thay đổi rất nhiều hay không, có lẽ anh đã sớm không còn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô, cũng có lẽ đã sớm không còn là dáng vẻ mà cô thích, lần gặp mặt này cứ coi như là một lời tạm biệt tốt đẹp cho sự rung động thời thanh xuân của cô đi.
Nhưng kết quả thật không ngờ, Thẩm Minh Dữu lại được một lần nữa nhìn thấy Giang Trầm, cô phát hiện ra ngoại trừ bề ngoài có vẻ thành thục hơn trước một chút thì anh chẳng có chút thay đổi nào.
Giống như năm đó, người thiếu niên trông sạch sẽ và ngay thẳng ấy.
Sau khi hai người nói vài chuyện phiếm thì Giang Trầm đã vào thẳng vấn đề, hỏi cô có bằng lòng kết hôn với anh không, khoảnh khắc đó, Thẩm Minh Dữu như bị ma xui quỷ khiến liền đồng ý.
Sau đó, hai người đã lập tức kết hôn một cách nhanh chóng.
Đối với cuộc hôn nhân này, quả thật đến bây giờ Thẩm Minh Dữu vẫn không có chút cảm giác chân thật nào, nhưng hiện tại nhìn Giang Trầm đang ngủ say, cô bỗng có cảm giác mình thật sự đã kết hôn rồi.
Người ở trước mắt này, về sau sẽ là bạn đời thân mật nhất của cô.
Cô có thể tin tưởng anh không?
Thẩm Minh Dữu đưa tay vuốt v e lông mày của anh. Giang Trầm khi ngủ ít đi một chút sắc bén giữa hai hàng lông mày, thoạt nhìn dịu dàng hơn rất nhiều. Thẩm Minh Dữu mím môi, nhìn đôi môi anh, sau đó cơ thể hơi nghiêng về phía trước...
Buổi sáng anh hôn trộm cô, bây giờ cô hôn trộm lại, như vậy mới xem như công bằng, nếu không thì cô phải chịu thiệt rồi.
Trái tim cô đang không ngừng rung động, Thẩm Minh Dữu nhắm mắt lại, nghiêng người rồi nhẹ nhàng hôn lên. Nhưng có thể là do cô có hơi căng thẳng nên vị trí hôn không đúng lắm, cô đã không hôn lên đôi môi mềm mại của anh như mong muốn mà lại là hôn lên cằm anh.
Những sợi râu ria hơi nhô lên có hơi cứng, xúc cảm cũng không tốt lắm.
Nhưng Thẩm Minh Dữu đã không còn dũng khí để hôn trộm lần hai.
Thẩm Minh Dữu mở mắt ra... Sớm biết vậy, lúc nãy cô đã mở mắt hôn rồi.
Giang Trầm đã tỉnh lại từ khi Thẩm Minh Dữu giơ tay nhẹ nhàng vuốt lông mày anh, nhưng anh muốn biết Thẩm Minh Dữu sẽ làm gì sau đó nên không mở mắt ra.
Chuyện sau đó thật sự khiến anh ngạc nhiên, Thẩm Minh Dữu lén lút hôn trộm anh.
Khi Thẩm Minh Dữu có phần ảo não, Giang Trầm mở mắt ra đúng lúc và đối diện với ánh mắt não nề của cô.
Thẩm Minh Dữu hôn trộm bị bắt quả tang: "... ?"
"Em có muốn hôn lại không?" Giang Trầm rất rộng lượng nói: "Cho em hôn, muốn hôn lúc nào cũng được."
"..." Thẩm Minh Dữu đỏ mặt vùi đầu vào hõm cổ của anh.
Tại sao lúc cô hôn trộm và bị bắt tại trận chứ, không thể cây ngay không sợ c. h. ế. t đứng như Giang Trầm lúc sáng vậy?
Chắc chắn là bởi vì da mặt của cô không dày như Giang Trầm!
**
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Minh Dữu hôn trộm bị bắt quả tang cảm thấy không được tự nhiên, cô tránh né Giang Trầm, một mình trở về phòng ngủ trưa, sau đó có thể là ngủ quá ngon giấc nên cô đã ngủ thẳng một mạch đến chạng vạng tối.
Đến buổi tối, trên hòn đảo rất yên tĩnh nên Thẩm Minh Dữu mơ màng bò dậy từ trên giường, lập tức đi tìm Giang Trầm.
Trong thư phòng không có ai, Thẩm Minh Dữu lại đi thẳng xuống lầu, cô tìm một vòng, cuối cùng thấy bóng dáng của Giang Trầm đang nấu cơm ở phòng bếp.
Giang Trầm cũng lập tức chú ý đến cô: "Tỉnh rồi à, em chờ một lát nữa nhé, sắp xong cơm tối rồi."
Tất cả nhân viên đều đã rời khỏi hòn đảo nhỏ vào buổi chiều, hiện tại trên hòn đảo này chỉ còn lại hai người là Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu.
Ngoại trừ mỗi sáng sớm sẽ có quản gia dẫn đầu bếp lên hòn đảo đưa một ít nhu yếu phẩm và nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, cũng như chuẩn bị trước bữa ăn trong ngày cho vợ chồng bọn họ thì thời gian khác sẽ không có ai lên hòn đảo.
← Ch. 480 | Ch. 482 → |