Pn30
← Ch.475 | Ch.477 → |
Đó có phải là tình yêu giống như tình yêu mà mẹ dành cho Niệm Niệm không?
Niệm Niệm tiếp tục kéo video xuống, một vài video xuất hiện sau video này đều liên quan đến video vừa rồi, vì vậy Niệm Niệm mới tò mò bấm vào.
Những gì xuất hiện lần này là một số clip quảng cáo nhỏ được cắt ra trước từ trong phim, Niệm Niệm quyết định bấm vào, phát hiện vẫn là một clip của mẹ cùng anh trai nhỏ ngọt ngào đó, trong video mẹ và anh trai nhỏ đó là mối quan hệ giữa mẹ và con, anh trai nhỏ gọi mẹ cô bé là "Mẹ", mỗi ngày mẹ sống cùng với em trai đó, họ cùng nhau thức dậy, cùng nhau ăn cơm, sau đó mẹ cô bé sẽ đưa anh ấy đi học, đón anh ấy tan học, mẹ cô bé sẽ ôm anh ấy, sẽ hôn lên trán, hai má, còn sẽ nói với anh trai nhỏ "Mẹ rất yêu con"...
Niệm Niệm đặt máy tính bảng lên bàn, vân vê ngón tay tỏ vẻ không vui.
Mẹ chắc chắn không phải là mẹ của anh trai nhỏ kia, mẹ là mẹ của Niệm Niệm.
Mặc dù anh trai nhỏ kia cười lên rất ngọt ngào, nhưng Niệm Niệm sẽ không giao mẹ cho anh ấy.
Sau khi Giang Trầm về nhà, thì nhìn thấy Niệm Niệm đang ngồi trên ghế sofa ngây người nhìn về phía cửa.
Sau khi thấy anh bước vào nhà, Niệm Niệm từ trên ghế sofa nhanh chóng trượt xuống, chạy tới nhìn phía sau anh, sau khi không nhìn thấy người mình muốn gặp thì hỏi: "Mẹ con đâu?"
Giang Trầm cảm thấy câu hỏi của Niệm Niệm hơi kỳ lạ, anh trả lời: "Mẹ con sẽ về muộn một chút."
Niệm Niệm "Ồ" một cái, sau đó quay lại trèo lên chiếc ghế sofa một lần nữa, cô bé ngồi xuống, tiếp tục nhìn về phía cửa trông chờ mòn mỏi.
"..." Bị phớt lờ, Giang Trầm ngồi bên cạnh Niệm Niệm: "Niệm Niệm, ba con đang ở đây."
Niệm Niệm "Ừm" một cái, tỏ vẻ hiểu rồi, xem ra không quan tâm lắm.
"Niệm Niệm có tâm sự sao?" Là một người ba tốt, nên nghe những rắc rối nhỏ của con gái mình đúng lúc, Giang Trầm nói: "Niệm Niệm có tâm sự gì đều có thể trò chuyện cùng ba."
Niệm Niệm quay đầu liếc ba mình một cái, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cô than thở một cách mệt mỏi, nói: "Ba không hiểu."
Tâm sự của Niệm Niệm, ba làm sao có thể hiểu được.
"..." Giang Trầm kìm nén nụ cười trên khóe miệng: "Vậy được rồi, đợi mẹ về, Niệm Niệm có thể đem tâm sự của mình nói cho mẹ nghe, được không?"
Nghe ba nhắc đến mẹ, lông mày nhỏ của Niệm Niệm dính chặt vào nhau.
Ba thật sự không hiểu, tâm sự của Niệm Niệm vốn liên quan đến mẹ.
Niệm Niệm lặng lẽ di chuyển đến mép ghế sô pha, quyết định tránh xa người ba không hiểu mình này.
Giang Trầm: "..."
Nhìn Niệm Niệm không muốn nói chuyện, Giang Trầm nhận ra rằng sự việc lần này có lẽ hơi nghiêm trọng.
Niệm Niệm không muốn nói chuyện với anh, anh chỉ còn cách ngồi bên cạnh cô bé, cùng với con bé đợi mẹ về nhà. Lúc này, Tiểu A Hoàng không biết đi ra từ đâu, cũng nằm xuống bên cạnh chân Niệm Niệm, nhìn về phía cửa lớn, cùng nhau đợi bà chủ về nhà.
Thẩm Minh Dữu muốn dành thời gian cho Niệm Niệm nhiều hơn, cũng không ở bên ngoài quá lâu, nóng lòng vội vã quay về nhà.
Vừa bước vào nhà, cô nhìn thấy Giang Trầm, Niệm Niệm còn có Tiểu A Hoàng từng người một đều mở to mắt nhìn cô.
Thẩm Minh Dữu: "..."
"Niệm Niệm, mẹ về rồi." Thẩm Minh Dữu mỉm cười dang hai tay về phía Niệm Niệm, chuẩn bị tinh thần cho việc con gái sẽ lao vào lồ ng n. g. ự. c mình.
Khoảnh khắc Niệm Niệm nhìn thấy mẹ bước vào nhà đôi mắt chợt sáng lên, nhìn thấy mẹ dang tay ra, cô bé nghiêng người về phía trước, chuẩn bị lao tới ôm mẹ như bình thường. Nhưng giây tiếp theo, Niệm Niệm nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên kìm nén lại, ngồi lại trên ghế sofa không di chuyển nữa.
Tiểu A Hoàng đứng dậy, không biết trong lòng cô chủ nhỏ đang nghĩ gì, nó chào đón bà chủ được nửa chừng thì phát hiện cô chủ nhỏ không đi theo sau. Tiểu A Hoàng bèn xoay hai vòng tròn nhỏ đuổi theo cái đuôi của mình, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết bây giờ nên chạy tới chỗ bà chủ hay là chạy về bên cạnh cô chủ nhỏ.
Giang Trầm chào đón vợ mình, đi lên cầm lấy chiếc túi từ trong tay Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, cô muốn biết Niệm Niệm bị làm sao vậy.
Giang Trầm khẽ lắc đầu, thể hiện rằng anh cũng không biết Niệm Niệm rốt cuộc bị làm sao.
Thẩm Minh Dữu đi tới, ngồi xổm xuống sờ đầu Niệm Niệm hỏi: "Mẹ về rồi, Niệm Niệm không ôm mẹ sao?"
Niệm Niệm định ôm mẹ nhưng lại khoanh tay trước n. g. ự. c không nghe lời: "Hừ, Niệm Niệm giận rồi."
"..." Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất kỳ lạ, Niệm Niệm ít khi nào giận cô, cô hỏi: "Vậy Niệm Niệm có thể nói cho mẹ biết, tại sao con lại giận mẹ không?"
Niệm Niệm hơi do dự, cô bé muốn nói cho mẹ biết tại sao mình giận, lại có chút không muốn nói, dù sao trong lòng cô bé hiện tại đang rất phân vân.
Thẩm Minh Dữu động viên: "Nếu Niệm Niệm giận mẹ, thì phải nói ra rốt cuộc tại sao lại tức giận, không nói ra thì mẹ không thể biết được nguyên nhân, làm sao có thể giải quyết vấn đề, như thế chẳng phải Niệm Niệm cứ luôn tức giận hay sao? Mẹ không thể chịu đựng được việc con gái của mẹ tức giận đến kiệt sức được, vì vậy Niệm Niệm nói cho mẹ nghe đi, được không?"
Niệm Niệm muốn nói với mẹ là cô bé cũng không phải rất tức giận, hoặc là cho dù có tức giận, cũng không nghiêm trọng như lời mẹ nói. Niệm Niệm thật sự cũng không biết là mình bị gì, sau khi xem những video đó thì cảm thấy trong lòng chua xót, có chút không vui, thực ra cô bé chỉ muốn mẹ dỗ dành mình, hôn mình...
Nhìn ánh mắt khích lệ của mẹ, cuối cùng Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Mẹ đóng vai mẹ của bạn nhỏ khác trong phim, mẹ còn khen anh trai nhỏ đó ngoài phim, mẹ ôm anh ấy, hôn anh ấy, còn nói yêu anh ấy..."
Niệm Niệm khẽ nói nhỏ: "Mẹ là mẹ của Niệm Niệm, không phải mẹ của anh trai nhỏ."
Cuối cùng Thẩm Minh Dữu cũng biết được nguyên nhân: "..."
Hóa ra Niệm Niệm không tức giận, mà là... ghen tị.
Thẩm Minh Dữu liếc nhìn Giang Trầm đang đứng một bên lắng nghe, con gái thích ghen, điểm này chắc chắn là học theo Giang Trầm, không giống cô, cô từ trước đến nay chưa bao giờ ghen.
May mà Niệm Niệm rất dễ dỗ, điểm này cũng giống Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm vào lòng, hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Đương nhiên mẹ là mẹ của Niệm Niệm, không phải mẹ của anh trai nhỏ!"
Thẩm Minh Dữu hôn Niệm Niệm một cách mãnh liệt, Niệm Niệm chui vào lòng mẹ cười, muốn trốn tránh nụ hôn của mẹ.
Thấy tâm trạng của Niệm Niệm tốt hơn, Thẩm Minh Dữu nhìn Niệm Niệm, nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, phim là diễn, không phải sự thật, nhưng anh trai nhỏ đó thật sự rất ưu tú, mẹ cũng rất thích cậu bé đó. Khi mẹ đi làm cũng sẽ gặp nhiều đồng nghiệp xuất sắc như vậy, đôi khi cũng sẽ rất thích họ, còn có những người bạn thân của Niệm Niệm ngày hôm qua đến nhà chúng ta chơi, mẹ cũng rất thích chúng. Nhưng cái thích đó với cái thích của Niệm Niệm là không giống nhau, cũng không thể đem ra so sánh được. Niệm Niệm chính là Niệm Niệm, là một sự tồn tại độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế vị trí của Niệm Niệm trong lòng ba mẹ, Niệm Niệm là con gái của ba mẹ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
Giang Trầm cũng âu yếm xoa đầu Niệm Niệm, cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ, trong lòng Niệm Niệm rất vui vẻ, hóa ra vị trí của Niệm Niệm trong lòng ba mẹ là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được!
Niệm Niệm thực sự yêu ba mẹ rất nhiều.
Ba mẹ cũng rất yêu Niệm Niệm, Niệm Niệm thực sự rất hạnh phúc.
Trong lòng Niệm Niệm bây giờ vừa ngọt ngào vừa chua xót, cô bé xấu hổ rúc vào cổ mẹ, cuộn tròn mình lại như một con sâu nhỏ.
Cuộn tròn người sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của mẹ.
Thẩm Minh Dữu mỉm cười, hôn lên trán Niệm Niệm, bảo Giang Trầm bế Niệm Niệm vào phòng ngủ.
Tắm xong Thẩm Minh Dữu ngồi ở đầu giường, xem các bình luận trên mạng về buổi ra mắt bộ phim《Đường về》, hầu hết đều là những đánh giá tích cực, nhiều nhà phê bình phim nổi tiếng đã khen ngợi bộ phim này, khen đây là một bộ phim rất đáng xem...
Lúc Giang Trầm bước vào phòng, thấy vợ mình đang tập trung sự chú ý vào máy tính bảng, anh lặng lẽ đi tới, cầm lấy chiếc máy tính bảng trong tay Thẩm Minh Dữu, giọng nói nghẹn ngào: "Giang phu nhân, em không phát hiện ra sao? Anh cũng đang ghen đó."
Thẩm Minh Dữu: "Anh ghen cái gì?"
Ở buổi ra mắt phim Giang Trầm đã nhìn thấy Quý Ôn Luân cùng với Thẩm Minh Dữu đang thì thầm nói điều gì đó, nhưng Giang Trầm cũng không để việc này ở trong lòng mà anh chú ý đến một điểm khác.
"Nam diễn viên nắm tay em trong phim, trông có vẻ khá đẹp trai." Giang Trầm vẫn luôn hiểu rất rõ công việc của Thẩm Minh Dữu, cũng rất ủng hộ cô. Những việc như nắm tay, ôm nhau kiểu này anh sẽ không ghen, nhưng anh cũng muốn giống Niệm Niệm, được vợ dỗ dành...
← Ch. 475 | Ch. 477 → |