← Ch.210 | Ch.212 → |
Nhưng cô bé không để ý tới trên đầu tường có một bóng người đang chăm chú theo dõi từng cử động của cô bé.
Đứa nhóc ăn xin định nhét miếng ngọc bội vào trong túi, sau đó đến tiệm cầm đồ để cầm miếng ngọc bội.
Đến đoạn này, cảnh quay đầu tiên coi như đã kết thúc.
Nhưng khi Niệm Niệm đang cầm miếng ngọc bội lần tìm túi quần, vươn bàn tay nhỏ bé của mình sờ lần mấy lần, vẫn không tìm thấy túi quần đâu.
"Cắt!" Đạo diễn kêu tạm dừng, vốn dĩ cảnh quay này có thể trực tiếp thông qua, nhưng vấn đề ở chỗ là Niệm Niệm không tìm được túi quần!
Các nhân viên xung quanh cũng không thể nhịn được nữa, đều phá lên cười.
Cái cảnh bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm hoảng hốt tìm kiếm túi quần vừa rồi thật sự quá đáng yêu.
Ngay cả Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đang xem con gái diễn cũng phải đổ gục trước hành động điên cuồng tìm kiếm túi quần của con gái mình.
Đạo diễn mỉm cười hỏi: "Niệm Niệm cháu đang làm gì đó?"
Niệm Niệm đáng thương nói: "Cháu không tìm được túi quần."
Nếu không có túi thì không giấu được miếng ngọc bội, nếu không giấu được miếng ngọc bội thì sẽ có người phát hiện ra chuyện cô bé trộm đồ, nếu bị phát hiện thì sẽ không mua được thuốc, thậm chí còn có thể bị bắt vào tù đó.
Niệm Niệm lo lắng gần chết, nhưng vẫn không thể tìm thấy túi quần.
"Niệm Niệm, quần của cháu không có túi." Đạo diễn đi tới, chỉ chỉ vào vạt áo cô bé: "Bây giờ cháu đang ở thời cổ đại, chỗ này mới là túi của cháu."
Niệm Niệm: "..."
Đạo diễn rất hài lòng với diễn viên nhí Niệm Niệm này. Có thể là được thừa hưởng tài năng của mẹ, cô bé dường như có thể nhanh chóng lý giải được hình tượng cụ thể của nhân vật, lúc diễn cũng không hề luống cuống, lời thoại cũng chỉ mất một lát là ghi nhớ được luôn.
Mặc dù có một số đoạn hơi cứng nhắc, nhưng đối với một bạn nhỏ mới lần đầu diễn xuất thì như này đã là diễn rất tốt rồi.
"Bé Niệm Niệm, ngoại trừ việc vừa rồi cháu không tìm được túi quần, những cảnh khác đều quay rất tốt." Đạo diễn nói: "Bây giờ chúng ta quay lại lần nữa nhé?"
Nghe được chú đạo diễn khen ngợi mình, Niệm Niệm gật đầu: "Được ạ."
Lúc này Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu đang làm trợ lý cho con gái, vừa lau mồ hôi vừa bưng trà rót nước.
Niệm Niệm nhấp một ngụm nước ép dưa hấu ngọt ngào, cô bé hỏi: "Mẹ ơi, có phải Niệm Niệm diễn rất tốt không?"
Thẩm Minh Dữu khen: "Đương nhiên rồi, diễn cực kỳ tốt."
Lần này Niệm Niệm mới hài lòng.
Giang Trầm thấy dáng vẻ cực kỳ đắc ý của con gái, anh hỏi: "Sau này Niệm Niệm có muốn trở thành diễn viên giống mẹ không?"
Giang Trầm suy nghĩ rất xa, anh nghĩ, nếu Niệm Niệm thực sự thích diễn xuất, lớn lên muốn gia nhập giới giải trí, vậy thì đến lúc anh già rồi, ai sẽ thừa kế công ty của nhà mình đây?
"Niệm Niệm muốn làm bà chủ lớn."
Giang Trầm nghe xong, trong lòng vui mừng, quả nhiên là bé cưng của anh, giống y như ba, đều thích làm chủ.
Nhưng giây tiếp theo Niệm Niệm lại nói thêm: "Nhưng diễn xuất hình như cũng rất thú vị."
Lúc Niệm Niệm chơi trò chơi ông chủ lớn, cảm thấy làm chủ rất tốt, bây giờ đi đóng phim, lại cảm thấy đóng phim cũng không tệ, cô bé hỏi mẹ: "Mẹ ơi, Niệm Niệm muốn làm cái gì đây nhỉ?"
Thẩm Minh Dữu nói: "Niệm Niệm có thể từ từ suy nghĩ mà, sau này con thích làm gì cnũg được, mẹ sẽ luôn ủng hộ con."
Niệm Niệm lại chuyển hướng sang ba mình: "Ba cũng sẽ ủng hộ sao?"
Giang Trầm chỉ muốn Niệm Niệm kế thừa gia nghiệp: "... Ba cũng ủng hộ con."
Được sự ủng hộ của cả ba và mẹ, Niệm Niệm lại chạy đi đóng phim giữa tiếng gào thét của đạo diễn.
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm nhìn con gái mình trong ống kính.
Giang Trầm nhịn không được nói: "Niệm Niệm của chúng ta thật sự quá đáng yêu."
Mặc dù trước kia anh cảm thấy con cái nhà mình đương nhiên là tốt nhất, nhưng bây giờ Giang Trầm càng cảm thấy con gái mình càng ngày càng đáng yêu, không có đứa trẻ nào có thể so sánh được với Niệm Niệm nhà anh.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |