← Ch.194 | Ch.196 → |
Giang Trầm thầm nghĩ hỏng bét rồi, anh quên mất phải bảo quản gia mang hai cái lều đi.
Niệm Niệm thấy lều của mình vẫn còn ở đó, cô bé kéo mẹ chạy tới đó, hưng phấn nói: "Mẹ, hôm nay con vẫn muốn ngủ trong lều, ngủ trong lều vui lắm."
Giang Trầm nháy mắt với Niệm Niệm, nhưng Niệm Niệm hoàn toàn không nhìn thấy.
Nhưng Thẩm Minh Dữu đã nhìn thấy, cô trừng mắt nhìn Giang Trầm, ra hiệu cho anh đừng có nói chuyện, sau đó hỏi Niệm Niệm: "Tối qua con ngủ ở trong này à?"
Bây giờ là mùa hè, nhiệt độ bên ngoài rất cao, mệt cho Giang Trầm nghĩ tới chuyện để con trẻ ngủ trong lều, khó trách trên mặt Niệm Niệm lại có nhiều vết muỗi đốt như vậy.
Cô biết không nên hy vọng gì vào việc ba chăm con, nhưng cô không ngờ Giang Trầm lại không đáng tin đến như vậy!
"Đúng rồi đúng rồi, đêm qua Niệm Niệm bỏ nhà ra đi, đây chính là nơi Niệm Niệm bỏ nhà đi đó."
Thẩm Minh Dữu nhướng mày lên.
"Tại sao Niệm Niệm lại bỏ nhà đi?" Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất mới lạ, Niệm Niệm không phải đứa trẻ vô duyên vô cớ nổi cáu, cô bé có thể nghĩ đến việc bỏ nhà đi, chắc chắn là bởi vì Giang Trầm đã làm chuyện gì đó chọc giận con gái mình.
Giang Trầm thấy con gái sắp khai hết tất cả mọi chuyện, anh xua tay ý bảo Niệm Niệm đừng nói nữa.
Đáng tiếc là Niệm Niệm vẫn không nhìn thấy.
"Bởi vì ba đã ăn hết sạch mì gói của Niệm Niệm, không để lại chút nào cho Niệm Niệm hết!" Trong lúc hưng phấn Niệm Niệm hoàn toàn quên mất thỏa thuận tối qua của mình với ba, lập tức kể hết cho mẹ nghe về cái bí mật nhỏ đó.
Thẩm Minh Dữu cười nói: "Hai người còn ăn mì gói hả?"
"Vâng." Niệm Niệm hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm vẫn nói: "Mẹ ơi, mì gói ngon lắm."
Một giây sau, giọng nói Thẩm Minh Dữu trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Niệm Niệm, con đã quên mẹ đã bảo con, mì gói không tốt cho sức khỏe, Niệm Niệm không được ăn sao?"
Niệm Niệm: "..."
Thấy mẹ có vẻ rất tức giận, Niệm Niệm phồng má lên.
"Niệm Niệm chỉ ăn một miếng." Niệm Niệm giơ một ngón tay ra, cô bé nghĩ nghĩ, lại đáng thương giơ thêm một ngón tay, sửa lại: "Chỉ hai miếng thôi."
"Mẹ đánh vào m. ô. n. g Niệm Niệm hai cái đi." Niệm Niệm đi đến trước mặt mẹ, vểnh m. ô. n. g lên cho mẹ đánh.
Thẩm Minh Dữu thấy đứa con gái của mình đáng yêu như vậy suýt nữa bật cười, cô giả vờ nhẹ nhàng vỗ m. ô. n. g Niệm Niệm hai cái.
Niệm Niệm sờ sờ cái m. ô. n. g nhỏ của mình, phát hiện không đau chút nào.
Đúng như dự đoán, mẹ vẫn rất yêu thương Niệm Niệm, Niệm Niệm có làm sai điều gì cũng không nỡ đánh Niệm Niệm đâu.
"Mẹ, ba ăn rất nhiều rất nhiều đó." Niệm Niệm đứng thẳng lên, trong ánh mắt cô bé lấp lánh hưng phấn, nắm tay mẹ đi đến bên cạnh ba, dùng giọng nhẹ nhàng khẩn trương nói: "Mẹ cũng phải đánh vào m. ô. n. g ba thật nhiều thật nhiều cái nha ~"
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm: "..."
Niệm Niệm rất mong chờ, mong được nhìn thấy cảnh ba mình bị mẹ đánh đòn.
Cô bé ngẩng mặt lên, lúc thì nhìn mẹ, lúc lại nhìn ba, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, ai nấy nhìn vào đều biết bánh bao nhỏ này đang cố ý giở trò xấu đây mà.
Niệm Niệm thấy ba mẹ đều không nhúc nhích, cô bé thúc giục: "Mẹ ơi, mau đánh đòn đi, đã làm sai thì phải bị đánh vào mông, bé cưng bị đánh, thì ba cũng phải bị đánh."
Giang Trầm liếc nhìn Thẩm Minh Dữu, anh giơ tay xoa mạnh đầu con gái khiến tóc Niệm Niệm rối tung lên.
Đánh đòn hả, không ngờ bộ não nhỏ bé của Niệm Niệm lại có thể nghĩ ra được ý này!
Giang Trầm cũng không thấy ngại lắm, nhưng bị vợ đánh vào mông, ít nhiều gì vẫn thấy hơi là lạ.
Nhưng nhìn Niệm Niệm khăng khăng muốn xem như vậy, Giang Trầm do dự một lúc, khẽ nói: "Nếu không thì..."
Nếu không thì cứ chiều theo ý của bé con, làm ba thì hy sinh vì bé con một chút cũng không phải chuyện không thể.
"..." Đúng lúc đó Thẩm Minh Dữu cắt ngang lời của Giang Trầm: "Em thấy Niệm Niệm nói rất đúng."
← Ch. 194 | Ch. 196 → |