← Ch.165 | Ch.167 → |
Vì là mối quan hệ hôn nhân bí mật nên hai vợ chồng phải cẩn thận mỗi khi cùng con đi ra đi vào, không thể đưa con đến chỗ đông người, chỉ có thể mang con đi trốn. Với tư cách là một người mẹ, Cố Ngải Phỉ luôn cảm thấy rất hổ thẹn với hai con. Người làm ba làm mẹ như cô ta có lỗi với bọn nhỏ...
Lần này mang các con tham gia chương trình, một mặt là để thể hiện cho mọi người thấy gia đình bọn họ hòa thuận, để các con có thể đi bên cạnh mình một cách tự nhiên, đường đường chính chính, không cần phải che giấu, trốn tránh nữa. Mặt khác, cô ta cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho con cái, đồng thời ở thời điểm này có thể nổi tiếng càng sớm càng tốt, lưu lượng càng nhiều càng tốt để chuẩn bị cho tương lai của bọn nhỏ.
Con cái là điểm mấu chốt của cô ta, Cố Ngải Phỉ sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm tổn thương con mình.
Nhưng hiện tại, người này lại là Chu Cảnh Hành, cô ta nghĩ không ra, đứa nhỏ ngoan ngoãn đến thế, Chu Cảnh Hành thân là một người ba, sao có thể nhẫn tâm lợi dụng những đứa con của mình để làm như vậy được.
Cố Ngải Phỉ sẽ không lật tẩy chồng cô ta trong chương trình, cô ta dự định sẽ nói chuyện với Chu Cảnh Hành sau khi phát sóng, nhưng khi Chu Cảnh Hành lại lạnh mặt với Tử Dục lần nữa, Cố Ngải Phỉ không thể không nhắc nhở anh ta: "Anh không nên quá nghiêm khắc với Tử Dục như vậy. Đừng tưởng rằng trẻ con ba tuổi rưỡi không hiểu gì, thực ra năng lực cảm nhận của bọn nhỏ rất mạnh đấy."
Vốn dĩ chỉ là một câu nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng Chu Cảnh Hành lại không hiểu sao đột nhiên nổi điên, trở nên lạnh lùng với vợ: "Đối với con trai nghiêm khắc một chút cũng không sao, em không thích thì anh dạy con là được."
Cố Ngải Phỉ lúc bấy giờ cũng rất khó chịu, mặt cô ta cũng căng theo: "Ba mẹ nên đối xử bình đẳng với con cái, anh quá khoan dung với Tử Ngải, nuông chiều mù quáng con như vậy, đây không phải là vì lợi ích của con cái mà sẽ hại con. Nghiêm khắc với Tử Dục cũng tốt, nhưng nếu chỉ nghiêm khắc với một mình con thôi, sẽ làm tổn thương lòng Tử Dục..."
Chu Cảnh Hành một mình chăm sóc hai đứa trẻ lâu như vậy, bọn trẻ khóc lóc ầm ĩ khiến anh ta đã rất đau đầu, vốn tưởng khi vợ về có thể thư giãn được một lúc, lại không nghĩ tới còn bị vợ trách cứ, anh ta cắt ngang lời Cố Ngải Phỉ, nói: "Được, em muốn dạy con thế nào cũng được, anh không quan tâm đến nữa."
Nói xong, anh ta xoay người ra khỏi phòng, bước ra ngoài một mình để bình tĩnh lại.
Chỉ còn lại Cố Ngải Phỉ sững sờ nhìn bóng lưng anh ta.
[Vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên hai người lại cãi nhau. ]
[Chu Cảnh Hành hất mặt là có ý gì? Cố Ngải Phỉ nói rất đúng. Trẻ con thực sự hiểu được rất nhiều chuyện. Hôm qua khi Tử Dục nói với Niệm Niệm rằng ba cậu nhóc không thích cậu thì tôi biết rằng Tử Dục cái gì cũng hiểu hết. ]
[Ban đầu tôi nghĩ Chu Cảnh Hành cưng chiều con gái, nghiêm khắc với con trai một chút cũng không sao, nhưng xem thì cảm thấy có chút kỳ lạ, Tử Dục rất ngoan, tình cảm với Tử Ngải cũng rất tốt, việc anh ta đối xử khác nhau quá rõ ràng như vậy, nhìn có vẻ hơi giả tạo... ]
[Chu Cảnh Hành có tật xấu gì sao? Anh ta một mình chăm sóc hai đứa trẻ, con anh ấy cũng nhỏ tuổi nhất trong năm đứa trẻ, số lần cặp song sinh khóc cũng nhiều nhất. Đừng nói Chu Cảnh Hành thấy phiền, tôi nhìn cũng thấy phiền. Anh ta xem như đã chăm sóc cho bọn trẻ không tệ rồi. ]
[Vợ chồng nào mà không cãi nhau, quan điểm giáo dục con cái khác nhau cũng là chuyện bình thường, không cần vì chuyện vặt vãnh như vậy mà làm cả gia đình không vui. ]
[Bày tỏ quan điểm khác nhau không được sao? Khi xem các chương trình giải trí có trẻ con, tôi chỉ muốn xem những hình ảnh ấm áp, không muốn xem các cặp đôi cãi nhau nên tôi đã thoát ra. ]
← Ch. 165 | Ch. 167 → |