← Ch.150 | Ch.152 → |
Giang Trầm biết được nước dưa hấu trên người Niệm Niệm là do anh không cẩn thận làm đổ, trong lòng càng thêm áy náy.
Cho nên khi hái cà chua, Giang Trầm rất cố gắng, chỉ hy vọng làm xong cho nhanh, rồi dỗ dành cô con gái đang giận lẫy của mình.
Sau khi Niệm Niệm nói rằng bé rất giận, bé đã không thèm nói chuyện với ba mình nữa, cho dù anh bắt chuyện, Niệm Niệm cũng không quan tâm anh, ngay cả khi anh giúp bé lau mồ hôi, bé cũng gạt tay của anh ra.
Xem chừng giận thật rồi.
Niệm Niệm quả thật rất giận, bé ngồi ở trong chòi nghỉ mát, vừa ngẩn người vừa thở dài mấy lần.
"Chị Niệm Niệm, chị làm sao vậy?"
Chu Tử Ngải bên cạnh cũng được ba cho vào chòi bên này để tránh nóng, thấy chị Niệm Niệm vẫn thở dài, bé mới hỏi.
Búi củ tỏi của chị Niệm Niệm đã xổ ra hết, phần tóc được búi trên đỉnh đầu tuy rằng không bung ra hết nhưng cũng rối bời, ngoại trừ chỗ đó thì phần tóc con xung quanh đều xoã ra, Chu Tử Ngải muốn giúp chị cột lại phần tóc đã bung ra, nhưng giống như chúng tự có ý thức vậy, cứ túm lên lại rơi xuống mấy lần, Chu Tử Ngải đành bó tay.
Niệm Niệm nhìn b. í. m tóc vừa gọn gàng vừa xinh đẹp của Tử Ngải, lại thở dài.
"Chị nhớ mẹ." Niệm Niệm nhìn quần áo bẩn thỉu của mình, bé nhớ mẹ rất nhiều.
"Em cũng nhớ mẹ." Tử Ngải nghe chị gái nói nhớ mẹ, cũng nghĩ đến mẹ mình, hái cà chua không vui chút nào, vừa nóng vừa mệt, bé không thích tí nào.
Vốn dĩ có ba dỗ thì không sao, nhưng bây giờ nghe chị Niệm Niệm nói nhớ mẹ, Tử Ngải lập tức nghĩ đến mẹ mình, bé cũng nhớ mẹ.. truyện kiếm hiệp hay
"Hu hu..." Tử Ngải càng nghĩ càng buồn, bĩu môi khóc lên, "Em nhớ mẹ, em muốn mẹ, hu hu..."
"..." Niệm Niệm đang buồn bã bỗng giật mình khi nghe tiếng bé khóc.
"Em đừng khóc." Niệm Niệm giúp em lau nước mắt, "Mẹ sắp về rồi, chúng ta cùng nhau chờ mẹ về nhé?"
"Em muốn mẹ ngay bây giờ." Tử Ngải thút thít, cô bé nắm lấy tay chị nói, "Chị Niệm Niệm, chúng ta cùng đi tìm mẹ nha?"
"Nhưng chúng ta không biết mẹ đang ở đâu, tự mình đi tìm sẽ bị lạc đường, nếu lạc đường gặp phải người xấu, sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa."
"Tử Ngải không muốn gặp phải người xấu."
"Vậy chúng ta ngoan ngoãn, ở nhà chờ mẹ trở về, được không?"
"Được" Tử Ngải sụt sịt, nước mắt rơi xuống, "Nhưng chị Niệm Niệm, em vẫn nhớ mẹ rất nhiều. Hu hu.."
Tử Ngải không hề gào to khóc lớn, mà bé cố nén tiếng khóc của mình lại, nước mắt giống như từng viên ngọc trai rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.
Cảm xúc của trẻ em rất dễ lây, Niệm Niệm vốn rất nhớ mẹ, bây giờ nhìn em gái khóc đến đau lòng như vậy, bé cũng muốn khóc theo.
Lúc Chu Cảnh Hành dẫn Tử Dục tới uống nước, thì thấy con gái mình đang khóc nức nở.
Vốn dĩ Tử Ngải đang thút thít, vừa thấy ba mình, giống như có được chỗ dựa, cuối cùng bé ôm cổ ba oà khóc: "Ba, con nhớ mẹ, ba mau gọi cho mẹ, để cho mẹ trở lại, hu hu, mau để cho mẹ trở lại!"
Chu Cảnh Hành vỗ nhẹ lưng con gái dỗ dành: "Mẹ sẽ về sớm thôi, có ba ở bên cạnh cũng được mà."
"Không giống, con chỉ muốn mẹ, muốn ngay bây giờ!"
Chu Tử Dục bên cạnh thấy em gái khóc, vành mắt lập tức đỏ theo, mặt nhóc bị phơi nắng tới đỏ bừng, lúc ba hái cà chua, Tử Dục cũng muốn theo em gái sang một bên nghỉ ngơi, nhưng ba nói nhóc là một người đàn ông nhỏ, không thể lười biếng, cho nên nhóc chỉ có thể theo ba làm việc cả ngày.
"Con cũng muốn mẹ, hu hu..." Tử Dục ấm ức cả ngày cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc cùng em gái.
Cặp song sinh vừa khóc, trong nháy mắt Chu Cảnh Hành cảm thấy rất đau đầu.
Vốn dĩ anh ta cho rằng tổ chương trình chỉ quay quá trình bọn họ xuống đồng làm việc, quay một chút thì có thể trở về, ai ngờ tổ sản xuất yêu cầu bọn họ thực sự làm việc, còn chẳng có nổi ngụm nước, nguyên mảnh ruộng lớn như vậy, diện tích phân cho các ông bố cũng không nhỏ, làm thì tất nhiên có thể làm xong, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng xuống ruộng, mà thời tiết còn nóng như vậy nên khó tránh bực bội.
Sự kiên nhẫn của Chu Tử Dục càng lúc càng ít khi nghe tiếng khóc của bọn trẻ, anh ta kéo tay Chu Tử Dục, để nhóc đứng đối mặt với cây cột lớn trong chòi: "Chu Tử Dục, con là anh trai, em gái khóc anh trai không dỗ thì thôi, lần nào cũng khóc theo em, ba nói với con bao nhiêu lần rồi, con trai thì không được mít ướt. Giờ con đứng đây hối lỗi đi!"
← Ch. 150 | Ch. 152 → |